Xin Chào, Chú Lâm!
-
Chương 7: Gia đình tài đức vẹn toàn
Dương Tử Nghi trong lòng suy tính quá nhiều khiến cô càng thấy không đúng, bèn tự lên kế hoạch cho riêng mình. Chiều hôm đấy sau khi được nhà trường thông báo bắt đầu nghỉ lễ, cô chạy thật nhanh đến công ty nhà mình, vốn dĩ là khuôn mặt khả ái cùng với tần xuất xuất hiện ở nơi này nhiều nên chỉ cần thoáng thấy bóng cô chạy qua mọi người đều biết tiểu oa oa nhà Dương tổng đã đến. Dương Tử Nghi lần này đến không trực tiếp đi tìm Dương Thành Nghị mà lại chạy thật nhanh đi tìm Thư Phàm. Thư Phàm là trợ lý riêng của anh trai cô, cũng vì thân phận là phụ nữ không tiện lắm nên anh sắp xếp cho cô có một phòng làm việc nhỏ ngay cạnh phòng anh.
Thấy Dương Tử Nghi đến Thư Phàm nhẹ nhàng cười nói, hai người dường như tuần nào cũng gặp nhau, nếu không phải cô đến công ty thì cũng là Thư Phàm mang tài liệu đến nhà riêng cho Dương Thành Nghị, nên quan hệ của hai người rất hòa hợp. Thư Phàm là người ngoại thành, bố mẹ cô mất sớm, cô từ nhỏ đã sống cùng chú dì. Cuộc sống không khá giải gì nên cô phải cố gắng hơn nhiều những người khác. Cố gắng vừa học vừa làm, may mắn nên mọi sự cố gắng của cô đều được đền đáp, cô được làm trợ lý của Dương tổng, cuộc sống của cả nhà đều đỡ vất vả hơn.
Đến hiện tại, cô vì trả ơn chú dì lên giúp đỡ chú dì thêm một phần chăm sóc và nuôi em nhà họ ăn học, cô từng nói với chú dì rằng cho dù đói cũng sẽ cho thằng bé đi học bằng được, biết được vậy nên chú dì càng thương cô nhiều hơn.
Nhưng lễ năm nay, có lẽ cô không thể về ăn tết cùng gia đình được, một phần vì công việc bận rộn, phần khác là vì, mỗi lần nhìn thấy chú dì ôm em trai vào lòng, cô lại tủi thân đến phát khóc. Mặc dù đều nhận được tình cảm như nhau, nhưng cô lại thương cha mẹ cô mất sớm, không được cô báo đáp công ơn, điều đó vẫn luôn là nút thắt trong lòng cô.
- Chị Thư Phàm, tết năm nay chị không về nhà sao, em thấy mọi người đều thu sếp chuẩn bị về, còn mình chị chưa chuẩn bị gì hết.
- Năm nay chị không về, có lẽ sang năm chị mới về.
- Vậy chị đến nhà em cùng em đón năm mới được không? Không biết tại sao dạo này anh trai em giống như phụ nữ đến tuổi tiền mãn kinh ý, không muốn cho em đến nhà Tiểu Lan, vậy em rủ chị cùng với Tiểu Lan đến nhà em được không, ba chúng ta cùng nhau tâm sự.
Thư Phàm ngây người nhìn sang khuôn mặt của Dương Tử Nghi, cô bé có thể thẳng thắn nói ra những câu nói rất phách lối với anh trai mình, nhưng lại luôn luôn tràn đầy sự yêu thương và lo lắng cho người anh đó.
- Tử Nghi, chị đến đấy không ổn đâu, biết đâu năm nay Dương tổng dẫn bạn gái về, không hay cho lắm.
- Anh trai em còn có bạn gái sao? Em còn đang nghĩ anh ấy sắp gia nhập cộng đồng LGBT đến nơi rồi đó, ba em sắp xếp cho anh ấy đi xem mắt, nhưng chị biết không, anh ấy cùng với anh Chính Tu phá đám khiến người ta đồn ầm lên rằng anh trai em là người đồng tính rồi.
- Em cũng nghĩ anh ấy là người đồng tính sao?
- Chị Thư Phàm có bạn trai chưa?
- Chưa có đâu!
- Thống nhất vậy nhé, lát em cùng lái xe đưa chị về nhà lấy đồ, giờ em đi tìm anh trai em đã.
Dương Tử Nghi chạy đi để lại Thư Phàm ở lại trong phòng, lời từ chối chưa kịp nói ra đến miệng đã thấy cô bé biến mất, cô chỉ đành cười bất lực. Cô còn đang ngây ngốc suy nghĩ câu hỏi của Tử Nghi, vậy mà khi cô chưa kịp hiểu vì sao em ấy hỏi cô có bạn trai chưa thì em ấy lại nói một câu dường như chả hề liên quan đến câu trước. Thư Phàm rất thích tính cách khả ái của Dương Tử Nghi, em ấy giống như một loại hạt nhân mang năng lượng tích cực đến cho mọi người, lúc nào cũng có thể vui vẻ, mặc dù đôi lúc cô nói một đằng em ấy sẽ trả lời một kiểu, toàn những câu trên trời dưới biển nhưng lại thực tế khiến người đối diện phải thực sự thân quen với cô mới có thể hiểu được.
Thư Phàm chỉ đành thở dài, làm sao có ai biết được cô làm trợ lý cho Dương Thành Nghị năm năm có lẻ, thì có đến ít nhất tròn năm năm cô là âm thầm thích anh. Cô giấu kín những cảm xúc trong lòng mình chỉ để hoàn thành tốt công việc, cô giống như có một loại bảo bối, luôn luôn hiểu rõ Dương Thành Nghị nhất, đến đôi khi, lời có thể không cần nói ra cũng đủ để hiểu nhau rồi.
Để làm được điều đó không phải ai cũng làm được, hai người đối với nhau không biết vì lý do gì rõ ràng là hiểu nhau đến từng chân tơ kẽ tóc, cũng có lẽ trong lòng hai người đều có dự tính riêng cho đối phương, nhưng cứ để mặc như vậy yên bình sống cùng nhau qua năm năm. Thanh xuân của người con gái có mấy lần năm năm cơ chứ, nhưng Thư Phàm cô lại chấp nhận, chờ đợi không phải mong sẽ có ngày được anh đáp lại cái tình cảm đơn phương của cô, mà cô chờ đợi có ngày anh tìm được tình yêu thực sự của mình, đến lúc đó, cô mãn nguyện.
Thư Phàm đem lòng yêu mến Dương Thành Nghị nhưng chưa một lần thổ lộ, cô vốn dĩ lớn lên ở nông thôn, còn Dương Thành Nghị lại là người đàn ông hoàng kim giữa lòng thành phố, luận về địa vị, bối cảnh anh đều hơn cô quá nhiều, vì vậy cô chôn giấu tình đơn phương của mình cũng không dám thổ lộ cùng anh.
Còn về phía Dương Thành Nghị kia, anh không dám nói với bất kì một ai rằng anh rung động, một phần anh đồng ý với tính cách hiện dịu chịu thương chịu khó của cô, một phần khác là anh dựa dẫm vào cô. Bởi vậy, anh lại càng muốn giữ cô bên mình. Ngoại trừ cô ra thì cả tầng lầu này không có thêm một người phụ nữ thứ hai được phép bước đến.
Dương Thành Nghị anh không dám nói rằng mình thích cô, bởi đến bản thân anh cũng đang không thể hiểu được lòng mình, cái thứ tình cảm mà anh che dấu anh không biết nó liệu có được gọi là tình yêu hay không, nhưng anh từ chối tất cả những buổi xem mắt, thậm chí còn cố tình cùng nam thứ ký của mình bày ra những trò mất mặt.
Người nhà họ Dương có hai anh em, đều làm cho cả dòng họ Dương tại thành phố này mất mặt. Cả thành phố đều biết, Dương nhị tiểu thư vì theo đuổi Lâm tổng của Lâm thị, không cần mặt mũi liêm sỷ, luôn hàng ngày đến trước cửa Lâm thị biểu đạt tình cảm của mình, thậm chí có thể treo băng rôn khẩu hiệu để nói cho cả thành phố biết cô đang theo đuổi anh. Dương đại công tử cũng không hề kém cạnh, mười người đến để xem mắt cùng anh thì có đến chín người khóc mếu trở về nói rằng anh là người đồng tính. Có trời mới hiểu được tại sao nhà họ Dương lại có hai anh em tài đức vẹn toàn đến vậy.
Thấy Dương Tử Nghi đến Thư Phàm nhẹ nhàng cười nói, hai người dường như tuần nào cũng gặp nhau, nếu không phải cô đến công ty thì cũng là Thư Phàm mang tài liệu đến nhà riêng cho Dương Thành Nghị, nên quan hệ của hai người rất hòa hợp. Thư Phàm là người ngoại thành, bố mẹ cô mất sớm, cô từ nhỏ đã sống cùng chú dì. Cuộc sống không khá giải gì nên cô phải cố gắng hơn nhiều những người khác. Cố gắng vừa học vừa làm, may mắn nên mọi sự cố gắng của cô đều được đền đáp, cô được làm trợ lý của Dương tổng, cuộc sống của cả nhà đều đỡ vất vả hơn.
Đến hiện tại, cô vì trả ơn chú dì lên giúp đỡ chú dì thêm một phần chăm sóc và nuôi em nhà họ ăn học, cô từng nói với chú dì rằng cho dù đói cũng sẽ cho thằng bé đi học bằng được, biết được vậy nên chú dì càng thương cô nhiều hơn.
Nhưng lễ năm nay, có lẽ cô không thể về ăn tết cùng gia đình được, một phần vì công việc bận rộn, phần khác là vì, mỗi lần nhìn thấy chú dì ôm em trai vào lòng, cô lại tủi thân đến phát khóc. Mặc dù đều nhận được tình cảm như nhau, nhưng cô lại thương cha mẹ cô mất sớm, không được cô báo đáp công ơn, điều đó vẫn luôn là nút thắt trong lòng cô.
- Chị Thư Phàm, tết năm nay chị không về nhà sao, em thấy mọi người đều thu sếp chuẩn bị về, còn mình chị chưa chuẩn bị gì hết.
- Năm nay chị không về, có lẽ sang năm chị mới về.
- Vậy chị đến nhà em cùng em đón năm mới được không? Không biết tại sao dạo này anh trai em giống như phụ nữ đến tuổi tiền mãn kinh ý, không muốn cho em đến nhà Tiểu Lan, vậy em rủ chị cùng với Tiểu Lan đến nhà em được không, ba chúng ta cùng nhau tâm sự.
Thư Phàm ngây người nhìn sang khuôn mặt của Dương Tử Nghi, cô bé có thể thẳng thắn nói ra những câu nói rất phách lối với anh trai mình, nhưng lại luôn luôn tràn đầy sự yêu thương và lo lắng cho người anh đó.
- Tử Nghi, chị đến đấy không ổn đâu, biết đâu năm nay Dương tổng dẫn bạn gái về, không hay cho lắm.
- Anh trai em còn có bạn gái sao? Em còn đang nghĩ anh ấy sắp gia nhập cộng đồng LGBT đến nơi rồi đó, ba em sắp xếp cho anh ấy đi xem mắt, nhưng chị biết không, anh ấy cùng với anh Chính Tu phá đám khiến người ta đồn ầm lên rằng anh trai em là người đồng tính rồi.
- Em cũng nghĩ anh ấy là người đồng tính sao?
- Chị Thư Phàm có bạn trai chưa?
- Chưa có đâu!
- Thống nhất vậy nhé, lát em cùng lái xe đưa chị về nhà lấy đồ, giờ em đi tìm anh trai em đã.
Dương Tử Nghi chạy đi để lại Thư Phàm ở lại trong phòng, lời từ chối chưa kịp nói ra đến miệng đã thấy cô bé biến mất, cô chỉ đành cười bất lực. Cô còn đang ngây ngốc suy nghĩ câu hỏi của Tử Nghi, vậy mà khi cô chưa kịp hiểu vì sao em ấy hỏi cô có bạn trai chưa thì em ấy lại nói một câu dường như chả hề liên quan đến câu trước. Thư Phàm rất thích tính cách khả ái của Dương Tử Nghi, em ấy giống như một loại hạt nhân mang năng lượng tích cực đến cho mọi người, lúc nào cũng có thể vui vẻ, mặc dù đôi lúc cô nói một đằng em ấy sẽ trả lời một kiểu, toàn những câu trên trời dưới biển nhưng lại thực tế khiến người đối diện phải thực sự thân quen với cô mới có thể hiểu được.
Thư Phàm chỉ đành thở dài, làm sao có ai biết được cô làm trợ lý cho Dương Thành Nghị năm năm có lẻ, thì có đến ít nhất tròn năm năm cô là âm thầm thích anh. Cô giấu kín những cảm xúc trong lòng mình chỉ để hoàn thành tốt công việc, cô giống như có một loại bảo bối, luôn luôn hiểu rõ Dương Thành Nghị nhất, đến đôi khi, lời có thể không cần nói ra cũng đủ để hiểu nhau rồi.
Để làm được điều đó không phải ai cũng làm được, hai người đối với nhau không biết vì lý do gì rõ ràng là hiểu nhau đến từng chân tơ kẽ tóc, cũng có lẽ trong lòng hai người đều có dự tính riêng cho đối phương, nhưng cứ để mặc như vậy yên bình sống cùng nhau qua năm năm. Thanh xuân của người con gái có mấy lần năm năm cơ chứ, nhưng Thư Phàm cô lại chấp nhận, chờ đợi không phải mong sẽ có ngày được anh đáp lại cái tình cảm đơn phương của cô, mà cô chờ đợi có ngày anh tìm được tình yêu thực sự của mình, đến lúc đó, cô mãn nguyện.
Thư Phàm đem lòng yêu mến Dương Thành Nghị nhưng chưa một lần thổ lộ, cô vốn dĩ lớn lên ở nông thôn, còn Dương Thành Nghị lại là người đàn ông hoàng kim giữa lòng thành phố, luận về địa vị, bối cảnh anh đều hơn cô quá nhiều, vì vậy cô chôn giấu tình đơn phương của mình cũng không dám thổ lộ cùng anh.
Còn về phía Dương Thành Nghị kia, anh không dám nói với bất kì một ai rằng anh rung động, một phần anh đồng ý với tính cách hiện dịu chịu thương chịu khó của cô, một phần khác là anh dựa dẫm vào cô. Bởi vậy, anh lại càng muốn giữ cô bên mình. Ngoại trừ cô ra thì cả tầng lầu này không có thêm một người phụ nữ thứ hai được phép bước đến.
Dương Thành Nghị anh không dám nói rằng mình thích cô, bởi đến bản thân anh cũng đang không thể hiểu được lòng mình, cái thứ tình cảm mà anh che dấu anh không biết nó liệu có được gọi là tình yêu hay không, nhưng anh từ chối tất cả những buổi xem mắt, thậm chí còn cố tình cùng nam thứ ký của mình bày ra những trò mất mặt.
Người nhà họ Dương có hai anh em, đều làm cho cả dòng họ Dương tại thành phố này mất mặt. Cả thành phố đều biết, Dương nhị tiểu thư vì theo đuổi Lâm tổng của Lâm thị, không cần mặt mũi liêm sỷ, luôn hàng ngày đến trước cửa Lâm thị biểu đạt tình cảm của mình, thậm chí có thể treo băng rôn khẩu hiệu để nói cho cả thành phố biết cô đang theo đuổi anh. Dương đại công tử cũng không hề kém cạnh, mười người đến để xem mắt cùng anh thì có đến chín người khóc mếu trở về nói rằng anh là người đồng tính. Có trời mới hiểu được tại sao nhà họ Dương lại có hai anh em tài đức vẹn toàn đến vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook