19.

Tôi đi theo Thẩm Từ vào trong một khu chung cư tồi tàn kiểu cũ.

Ngoài hành lang ánh sáng lờ mờ, những ngọn đèn sợi đốt màu vàng không ngừng đung đưa trên đỉnh đầu.

Tôi cẩn thận đi theo phía sau, vừa mới bước chân lên bậc thang tầng bốn, từ xa xa đã nghe thấy tiếng gào thét cuồng loạn của người phụ nữ.

“Mày còn mặt mũi để trở về? Sao mày còn không đi ch.ết đi!”

Cánh cửa sắt của căn nhà 401 mở rộng, cùng với giọng mắng chửi đầy oán giận của người phụ nữ một chiếc ly thủy tinh bị ném ra khỏi nhà, rơi xuống vỡ nát dưới chân tôi.

Tôi che miệng kiềm nén xúc động muốn hét lên, chạy thật nhanh về phía căn nhà kia, nghiêng người về phía trước nhìn vào bên trong.

Trong nhà không có bất cứ món đồ trang trí nào, Thẩm Từ đang quỳ trên sàn xi măng, m.áu từ thái dương dọc theo gò má mà chảy xuống.

Nhưng người phụ nữ kia không chút để ý, giơ chày cán bột trong tay, liên tục đánh lên người Thẩm Từ từng cái từng cái một.

Tôi nhìn những vết thương đáng sợ lộ ra ngoài trên cánh tay Thẩm Từ, mỗi vết thương đều khiến người khác nhìn thấy mà giật mình.

Tim tôi đau đến thắt lại, người phụ nữ kia không ngừng mắng chửi, đem cặp sách của Thẩm Từ lật ngược, sách vở bên trong rơi đầy xuống sàn.

“Tiền đâu? Mày đem tiền đi đâu? Ai cho phép mày đi học!”

Người phụ nữ thô bạo ném cặp sách xuống đất, giơ tay lên tiếp tục đánh.

“Dừng tay!”

Tôi không thể nhịn được nữa, chạy vọt tới trước mặt Thẩm Từ ôm lấy cậu.

Cả người Thẩm Từ vừa rồi không chút sức sống quỳ trên sàn, nhưng khoảnh khắc khi nhìn thấy tôi, đôi mắt kia lần nữa tràn ngập ánh sáng.

Cậu lập tức dang tay đem cả người tôi ôm chặt vào lòng.

“Bụp!”

Cái chày hung hăng đánh lên cánh tay Thẩm Từ, rất nhanh trên tay cậu liền xuất hiện một mảng xanh tím.

Nhưng cậu vẫn ôm chặt lấy tôi không chịu buông.

“Thẩm Từ! Cậu mau buông tay đi, cậu sẽ bị đánh ch.ết mất!”

Tôi vừa khóc vừa hét lên, nước mắt hòa cùng m.áu đỏ dọc theo gò má chảy xuống cổ cậu

Nhưng Thẩm Từ chỉ nghiêng người, đem đầu tôi ấn trên vai cậu không cho tôi nhìn.

Không biết đã trải qua bao lâu, nước mắt của tôi gần như khô cạn, lúc này người phụ nữ mới dừng tay, dựa vào cạnh bàn châm thuốc.

Bà ta kẹp điếu thuốc trên tay đưa lên miệng rít một hơi, dưới ánh đèn mờ tối nhả ra một vòng khói, làn khói chậm rãi lan ra, cả căn phòng trở nên mờ mịt.

“Bạn gái của mày?”

Bà ta chỉ vào tôi cười nói: “Nhìn nó có vẻ rất thích mày, nếu đem bán chắc là được không ít tiền nhỉ?”

Thẩm Từ lạnh mặt, đem tôi kéo ra phía sau, uy hiếp nói: “Bà dám động vào cậu ấy, tôi liều ch.ết với bà!”

Bà ta liếc mắt nhìn tôi một cái, nhổ một ngụm nước bọt xuống đất: “Cái đồ ch.ết tiệt này! Uổng cho tao sinh mày, nuôi mày lớn đến chừng này, mày không kiếm tiền cho tao xài còn chưa nói, lại dám mang đàn bà về nhà! Mày có để người làm mẹ này vào mắt không?”

“Tôi chưa từng, người như bà không xứng.”

Thẩm Từ nói xong, kéo tôi đứng dậy đi ra ngoài.

Sau lưng lại truyền đến tiếng người phụ nữ gào thét điên cuồng: “Được lắm! Mày bước ra khỏi cánh cửa này thì đừng nghĩ đến chuyện quay về!”

Thẩm Từ dừng bước, quay đầu lại nhìn, sau đó kiên quyết rời đi không chút do dự.

20.

Thẩm Từ dắt tay tôi đi trên lề đường.

Giữa con phố xa hoa trụy lạc, đèn đuốc như sao này.

Bóng lưng cậu trông đặc biệt lẻ loi.

Tôi kéo Thẩm Từ lại, muốn xem vết thương trên tay cậu một chút.

Nhưng cậu lại nắm lấy tay tôi, cười lắc đầu: “Hạ Tình, cậu đừng nhìn, tôi không sao cả.”

“Cậu gạt người.” Tôi nức nở nói.

Tôi rõ ràng thấy được Thẩm Từ đang cố nén nước mắt.

Phải khuyên can mãi cậu mới chịu theo tôi về nhà.

Lúc dì Vương nhìn thấy Thẩm Từ người đầy thương tích thì giật cả mình.

Khi nghe tôi kể lại mọi việc liền nhanh chóng lấy hộp y tế, vừa lấy thuốc vừa thở dài:

“Một đứa trẻ tốt như vậy, người làm mẹ sao có thể xuống tay tàn nhẫn như thế?”

Tôi dỗ dành Thẩm Từ bảo cậu cởi áo ra, lúc này mới phát hiện, trên người cậu đâu đâu cũng là những mảng tím xanh.

Thậm chí còn có vết sẹo do thuốc lá và mảnh thủy tinh cứa qua.

Chẳng trách kiếp trước, dù là giữa mùa hè oi bức nhất, Thẩm Từ vần thường xuyên mặc áo dài tay.

Hóa ra đây chính là lý do……

Thẩm Từ cậu ấy, phải đau đớn đến mức nào?

Trong nhà rõ ràng đang bật điều hòa, nhưng tim tôi không khác gì ở trong hầm băng.

Trong lòng vô cùng khó chịu, nước mắt nhịn không được liền rơi xuống.

Thẩm Từ hoảng sợ, đưa tay lau nước mắt trên mặt tôi, giọng nói dịu dàng: “Cậu đừng khóc, mỗi lần khóc, tôi liền cảm thấy là do tôi làm sai.”

Tôi siết chặt tay Thẩm Từ, nước mắt rơi xuống lòng bàn tay cậu.

“Thẩm Từ, cậu không làm gì sai, cậu là người tốt nhất tốt nhất trên thế giới này.”

Tôi lau nước mắt, chạy về phòng của mình, ôm một cái hộp được đóng gói tinh xảo bước ra.

Tôi nhìn Thẩm Từ khẽ mỉm cười: “Mau mở ra nhìn xem."

Trong mắt cậu hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở ra.

Lọt vào tầm mắt là một bộ quần áo thể thao màu xanh lam, màu sắc sạch sẽ rất hợp với Thẩm Từ.

Trong ấn tượng của tôi, dường như Thẩm Từ chưa từng tham gia một hoạt động thể thao nào.

Nhưng đời trước, vào ngày đầu tiên bước vào cánh cổng cấp 3 đó, tôi nhìn thấy một thiếu niên đứng lẻ loi ngoài sân bóng rổ.

Nhìn các bạn học bên trong đang chơi bóng, trong mắt tràn ngập vẻ ngưỡng mộ.

Người kia, chính là Thẩm từ.

Nhưng cậu không có quần áo và giày thể thao.

Có lẽ vì lo lắng người khác sẽ nhìn ra và xem thường cậu, cho nên mới giả vờ bản thân không thích thể thao.

21.

Thẩm Từ nhìn bộ quần áo, trên hàng mi dài còn vương nước mắt.

Cậu đưa tay sờ, ngay sau đó lại rụt trở về.

Giống như cảm thấy bản thân không xứng với nó.

Tim tôi co rút đau đớn.

Thẩm Từ tốt như vậy, làm sao có thể không xứng chứ?

Tôi cố nén đau lòng, cầm lấy bộ quần áo đưa đến trước mặt cậu, cười nói: “Có bất ngờ không? Đây là quà sinh nhật dành cho cậu! Vốn dĩ muốn đợi đến tháng sau cùng cậu đón sinh nhật rồi sẽ tặng, nhưng tôi lại không muốn cậu chờ lâu như vậy.”

Tôi nhìn qua phòng bếp, thừa dịp dì Vương không chú ý, ghé sát tai Thẩm Từ nói nhỏ: “Tôi cũng không nghĩ sẽ bắt cậu đợi một trăm năm, Thẩm Từ, bắt đầu từ hôm nay chúng ta ở bên nhau được không?”

Mắt cậu ngấn lệ, hầu kết lăn lộn lên xuống, nghẹn ngào không nói nên lời.

Cuối cùng chỉ gật gật đầu, nói ra một chữ "Được."

Tôi kéo Thẩm Từ đến phòng vệ sinh, xô đẩy cậu đi vào: “Mau mặc thử quần áo đi, thứ người con trai khác có, bạn trai em cũng phải có!”

Thẩm Từ bất đắc dĩ nhún vai, cuối cùng vẫn chịu thua, ngoan ngoãn đi thử quần áo.

Ngày hôm sau, Thẩm Từ mặc quần áo mới đến trường.

Mấy nữ sinh ngồi phía trước, lại bắt đầu bàn tán:

“Oa, nhìn kìa, Thẩm Từ đúng là đẹp trai đến lóa mắt!”

“Đâu chỉ đẹp trai, phải là cực kỳ cực kỳ đẹp trai! Không thua gì những tiểu thịt tươi nổi tiếng đúng không?”

“Ôi, sao trước kia tôi không phát hiện ra nhỉ?”

“Trước kia lúc nào cậu ấy xụ mặt, cả người chẳng có chút hơi thở người sống, liếc nhìn cậu ấy một cái đã cảm thấy xui xẻo tám đời rồi, ai sẽ thích được chứ?”

“Đúng vậy, hôm nay tôi mới phát hiện Thẩm Từ cười lên còn có lúm đồng tiền nữa.”

……

Mấy nữ sinh một bên nhìn lén, một bên lại nhỏ giọng gào thét.

Chỉ có khuôn mặt Trần Oánh Oánh đanh lại, văn phòng phẩm trong tay rơi xuống đất tạo ra những âm thanh lách cách.

Sau khi hết tiết đầu tiên, Trần Oánh Oánh một mình rời khỏi lớp học.

Tôi cảm thấy cậu ta có chút kỳ lạ, nên liền đi theo phía sau.

Tôi ngược lại muốn xem thử, cậu ta đến cùng là muốn làm trò quỷ gì.

Trần Oánh Oánh đi đến một góc vắng vẻ lấy di động ra gọi.

“Sao lại thế này? Không phải tôi kêu anh cho người gây áp lực cho mẹ Thẩm Từ bảo bà ta phải đánh cậu ta đến ch.ết sao? Ít nhất phải khiến cậu ta không thể tham gia kỳ thi. Thế mà bây giờ người vẫn yên ổn đến trường? Có phải tôi đưa tiền còn chưa đủ?”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của một người đàn ông: “Đại tiểu thư à, tiền tôi đã đưa rồi, tôi cũng không biết sao lại thế này, nếu không để tôi gọi điện cho mẹ tên nhóc kia hỏi một chút?”

“Còn không nhanh lên! Đừng làm chậm trễ chuyện lớn của tôi!”

22.

Trần Oánh Oánh cúp điện thoại rồi bước ra.

Suýt chút nữa chúng tôi đã đâm vào nhau.

Cậu ta nhìn thấy tôi, vô thức run lên, sau đó lập tức bình tĩnh trừng mắt nhìn tôi.

“Hạ Tình, cậu ở đây nghe lén tôi nói chuyện?”

“Thế thì sao nào? Cậu dám làm còn tôi không dám nghe sao?”

Trần Oánh Oánh khoanh tay dựa vào tường, không chút sợ hãi mà cười: “Lại ghi âm đúng không? Cậu chỉ có chút bản lĩnh này?”

“Tôi có bao nhiêu bản lĩnh, qua mấy ngày nữa cậu sẽ biết ngay thôi.”

Trần Oánh Oánh cười nhạo một tiếng, nghênh ngang rời đi.

Lúc đi ngang người tôi còn cố ý va vào tôi.

Nhưng tôi cũng chẳng thèm để ý.

Những việc làm khiêu khích của một kẻ thua cuộc chỉ là một trò hề mà thôi.

Tôi nhìn bóng dáng Trần Oánh Oánh xa dần, lấy điện thoại ra gọi cho một người mà tôi không muốn liên lạc nhất.

Điện thoại được kết nối, bên trong truyền đến giọng nói của người phụ nữ.

“Tìm mẹ có việc?”

Tôi cúi đầu, cố giữ bình tĩnh nhẹ giọng nói: “Mẹ, mẹ có thể giúp con một việc không?”

Tôi đem tình cảnh mà Thẩm Từ đang gặp phải kể chi tiết cho bà ấy nghe.

Lúc nghe xong, bà chỉ nhàn nhạt hỏi một câu: “Chuyện này có liên quan gì đến mẹ, dựa vào đâu mẹ phải giúp cậu ta?”

Tôi cắn chặt răng, trả lời: “Thẩm Từ là một người rất tốt, còn dạy kèm cho con, cho nên thành tích của con mới nhanh chóng cải thiện như vậy.”

“Thì thế nào?”

Bà ấy khinh thường nói: “Ngoài kia không thiếu gia sư, chỉ cần ra tiền là được, dựa vào cái gì muốn mẹ dùng quan hệ của mình để giúp cậu ta? Còn có, thành tích của con có tốt hay không căn bản mẹ không quan tâm, mẹ đã giúp con làm thủ tục di dân, chờ khi sang Mỹ rồi, con muốn theo học trường nào mẹ sẽ quyên tiền.”

Nghe những lời mẹ nói khiến tôi sửng sốt

Hóa ra lâu nay bà không hề quan tâm đến việc học tập của tôi, đây thật sự là ý nghĩ của bà ấy sao?

Chả trách đời trước, sau khi ràng buộc với hệ thống Học Thần, tôi cực kỳ phấn khích đem tất cả bài thi đứng nhất toàn trường cho bà xem.

Nhưng mẹ tôi chỉ nhìn lướt qua, sau đó khẽ "ồ" một tiếng

Tôi nghĩ rằng bà sẽ vui mừng, sẽ giống như những bậc cha mẹ bình thường khác giơ ngón cái lên khen tôi rất giỏi.

Không nghĩ tới, thì ra bà ấy hoàn toàn không để tâm.

Đúng vậy, mẹ tôi xác thực không cần tôi đạt điểm cao hay thấp, bà chỉ cần tôi đi theo con đường mà bà trải sẵn, từng bước trở thành người thừa kế của bà.

Thế nhưng, đây không phải là cuộc sống mà tôi muốn.

Tôi hít một hơi thật sâu, giọng điệu cầu xin: “Mẹ, xin mẹ, anh ấy thật sự rất quan trọng với con.”

Có lẽ vì một tiếng “xin mẹ” này làm bà dao động, bà ấy sửng sốt hai giây, sau đó nói: “Nhà họ Trần đúng không? Mẹ biết rồi, con cứ chờ nhé.”

Lúc chuẩn bị cúp máy, bà lại nói một câu: “Hôm nào đem tên nhóc đó đến để mẹ gặp một chút, xem cậu ta là ai, lại có thể bắt cóc con gái bảo bối của mẹ.”

Hình như đây là lần đầu tiên, tôi cười với bà ấy: “Vâng, cảm ơn mẹ.”

23.

Hai ngày sau, các nền tảng video ngắn bất ngờ lộ ra tin tức.

Rất nhiều nạn nhân đã dùng tên thật tố cáo nhà họ Trần liên quan đến các băng nhóm tội phạm, nhiều hot search đã bị tin tức này đẩy xuống.

Trong đó đoạn video của một trong số những người bị hại Lâm Tiểu Quyên có lượng truy cập cao nhất, cô ta khóc lóc kể lể nói nhà họ Trần liên kết với tập đoàn cho vay lãi cao nhằm lừa gạt các cô gái đi tiếp khách.

Thậm chí còn có một số người chưa đủ 14 tuổi.

Ngay khi tin tức nổ ra, cư dân mạng lòng đầy căm phẫn xung phong lao vào trận địa, moi ra được rất nhiều việc làm trái pháp luật khác của bọn họ.

Nhìn những vụ việc được đào ra khiến mọi người càng thêm phẫn nộ, thậm chí còn tụ tập chặn trước cửa nhà họ Trần.

Ngay cả trường học cũng bị vây quanh bởi phóng viên và những người nổi tiếng trên mạng.

Nhà trường lấy lý do đang trong giai đoạn chuẩn bị thi đại học ngăn cấm không cho học sinh ra ngoài.

Bọn họ liền ngồi xổm bên ngoài trường ý đồ muốn tóm được Trần Oánh Oánh, chiếm lấy tin nóng độc quyền.

Lúc đầu có người còn lên tiếng thay cho Trần Oánh Oánh, nói rằng chuyện xấu đều do ba cậu ta làm, không nên đến trường gây áp lực cho cậu ta.

Nhưng ngay lập tức một nền tảng khác đã đăng đoạn ghi âm Trần Oánh Oánh bắt nạt bạn cùng lớp.

Lúc này, chẳng còn ai thương hại cậu ta nữa.

Cư dân mạng đối với việc làm của Trần Oánh Oánh vô cùng tức giận, làn sóng dư luận đồng loạt hướng về nhà họ Trần và Trần Oánh Oánh mắng chửi không ngừng.

Trong khi bên ngoài trường vẫn đang ồn ào náo nhiệt. Trong lớp học, Trần Oánh Oánh đỏ mắt, như người điên nắm chặt lấy cổ áo Thẩm Từ như muốn xé rách nó.

“Có phải cậu không! Có phải cậu làm ra chuyện này không? Sao cậu có thể đê tiện như vậy! Cậu đang hủy hoại tôi cậu biết không!”

Thẩm Từ đẩy Trần Oánh Oánh ngã xuống đất, ánh mắt lạnh băng: “Là tự cậu gieo gió gặt bão, đừng đổ lỗi lên đầu người khác.”

“Tôi gieo gió gặt bão gì chứ? Tôi không có làm gì sai! Rõ ràng là cậu! Là cậu cùng con tiện nhân Hạ Tình kia hãm hại tôi!”

Trần Oánh Oánh chạy lên bục giảng, ra sức đập vào bảng đen, lớn tiếng nói: “Tôi nói cho các cậu biết, mẹ Thẩm Từ là kỹ nữ bị ngàn người cưỡi vạn người đạp! Cậu ta là con của gái đ.iếm! Cả người cậu ta đều dơ bẩn! So với chuột dưới cống ngầm còn làm cho người khác cảm thấy kinh tởm hơn!”

Các bạn học phía dưới bàn tán xôn xao, cuối cùng, một viên phấn ném vào đầu Trần Oánh Oánh.

Có một nam sinh lớn tiếng nói: “Bọn tôi dựa vào cái gì để tin cậu? Ba cậu là xã hội đen, là tội phạm! Cậu chính là con gái của tội phạm!”

Những người khác cũng bắt đầu hùa theo: “Đúng vậy, đừng ở đó vu khống cho người khác, hơn nữa rất nhiều người ở trên mạng đều nói, cậu là người có lỗi!”

“Còn làm lớp trưởng gì chứ, chúng ta đều nhìn lầm người rồi, sao có thể bầu cho loại người này làm lớp trưởng?”

“Đúng vậy, kỳ thi đại học sắp diễn ra, đều tại cậu, ảnh hưởng đến việc học của chúng tôi.”

“Trần Oánh Oánh cút ra khỏi ban 3! Con gái của tội phạm mau biến khỏi ban 3!”

……

“Không phải! Tôi không có lỗi, là bọn họ……”

Trần Oánh Oánh ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng tuyệt vọng mà gào khóc.

Đột nhiên tôi cảm thấy thật may mắn, lúc cung cấp bản ghi âm tôi đã cho người cắt đoạn Trần Oánh Oánh nói mẹ Thẩm Từ làm kỹ nữ.

Cho nên hiện tại, những gì cậu ta nói sẽ không có ai tin.

Cuối cùng, nhà trường phải ra mặt, để Trần Oánh Oánh tạm thời nghỉ học.

Dưới áp lực của dư luận, thị trưởng cũng ra mặt giải quyết chuyện này, toàn bộ nhà họ Trần đều bị điều tra.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ba của Trần Oánh Oánh sẽ không thoát khỏi việc ngồi tù.

24.

Sau khi mọi chuyện được giải quyết, Thẩm Từ cũng thuận lợi giành được cơ hội tuyển thẳng vào Bắc Đại

Tối hôm đó lúc trở về, tôi kéo anh đến căn cứ bí mật của mình

Đó là một ngọn đồi nhỏ đầy sao, một nơi yên tĩnh nhất trong thành phố này.

Chúng tôi cùng nhau ngồi trên bãi cỏ, ngắm nhìn những ngôi sao trên cao, có cảm giác thời gian dường như dừng lại vào khoảnh khắc này.

Tôi quay đầu nhìn Thẩm Từ.

Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt đang cười của anh, vẽ ra những đường nét gần như hoàn mỹ.

Tim tôi đập thình thịch, cười nói.

“Bạn học Thẩm em có món quà tặng cho anh.”

Những ngôi sao phản chiếu trong mắt Thẩm Từ, anh nhìn về phía tôi đầy mong chờ.

“Quà gì?”

“Nhắm mắt lại trước, em sẽ đưa cho anh.”

Khóe môi Thẩm Từ nhếch lên, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hàng mi dài khẽ run rẩy, gương mặt hiện lên một tầng đỏ ửng.

Trong phút chốc tôi tiến lại gần, ở trên má anh in xuống một nụ hôn

Thẩm Từ mở mắt, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.

Gió xuân vào ban đêm có chút mát mẻ.

Mang theo hương hoa thoang thoảng lướt qua gương mặt.

Âm thanh nhịp tim dồn dập không ngừng truyền đến bên tai, chóp mũi chúng tôi chạm nhau, hơi thở đan xen.

Trong mắt Thẩm Từ phản chiếu hình bóng của tôi cùng với những tình cảm ấp ủ nơi đáy mắt vừa chân thành lại vừa mãnh liệt, đôi mắt ấy như chứa đựng toàn bộ thế giới.

Lại giống như ngoại trừ tôi không còn bất cứ điều gì khác.

Tôi nhìn anh từ từ lại gần, cho đến khi một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên môi.

Đầu óc tôi bỗng nhiên trống rỗng, trong lúc mơ màng dường như toàn bộ thế giới đều biến mất.

Chỉ còn lại chúng tôi.

Chỉ muốn gần đối phương nhiều hơn một chút.

Tôi vô thức nhắm mắt lại, vòng tay qua cổ anh, vụng về đáp lại.

……

Sau khi nụ hôn kết thúc, tôi mới chậm rãi bình tĩnh lại, đỏ mặt đẩy Thẩm Từ.

Nhưng anh lại ôm tôi không chịu buông tay.

“Lưu manh!”

Tôi tức giận đến mức chửi thề.

Người từng là học thần lạnh lùng biến đâu mất rồi?

Bây giờ tôi chỉ thấy một tên háo sắc, còn rất đáng ăn đấm!

Thẩm Từ bất mãn hừ hừ hai tiếng, chóp mũi cọ cọ trên mặt tôi.

Giống như đang làm nũng.

“Được rồi, em chịu thua, cho anh ôm thêm một chút nữa, nhưng chỉ một chút thôi nhé.”

Nhưng một lát sau, anh không những không buông mà còn vùi mặt lên vai tôi.

Tôi chợt nảy ra ý xấu, lấy di động bắt đầu quay phim.

“Xin chào Thẩm Từ và Hạ Tình của tương lai, bây giờ tôi cho hai người xem Thẩm Từ năm 18 tuổi cứ ôm lấy tôi không chịu buông tay, thật không biết xấu hổ!”

Cánh tay Thẩm Từ đang ôm tôi buông lỏng một chút, xoay đầu tới nhìn vào màn hình.

Tôi cười đẩy đẩy anh: “Nhanh lên, mau chào bản thân sau này đi.”

Mặt Thẩm Từ lập tức đỏ lên, vội vàng buông tay, một tay che mặt, tay còn lại muốn cướp di động của tôi.

“Hạ Tình, em đừng quay nữa, sao em lại như vậy……”

Tôi nhìn vào màn hình làm mặt quỷ: "Thẩm Từ của chúng ta còn biết ngượng ngùng nha!”

Nói xong lại đem điện thoại để trước mặt anh.

Thẩm Từ ngồi trên bãi cỏ, hai tay che mặt, vành tai đỏ như rỉ máu.

Tôi gập ngón trỏ, gõ hai cái vào mu bàn tay anh giống như đang gõ cửa, cười nói: “Thỏ con ngoan nào, mau mở cửa ra.”

Giọng nói Thẩm Từ mang theo vài phần ấm ức: “Không mở! Trừ khi em không quay nữa!”

Chậc chậc chậc, Thẩm Từ xấu hổ, thật sự rất đáng yêu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương