Xin Chào Anh Đẹp Trai
-
Chương 4: Quà chuộc lỗi
Anh thấy chưa, tấm vải trắng dài dài ấy, quà chuộc lỗi đấy !
Sáng hôm sau, anh đẹp trai có cảm giác mình dậy sớm hơn mọi khi, mặc dù đã hơn bảy giờ -_- . Bước ra khỏi nhà, anh vươn vai một cái thật sảng khoái, tham lam hít hà cái không khí trong lành trên đảo . Ở đây, bình minh hiện lên thật rõ rệt. Mặt trời, biển cả, cây cối , tất cả được thu vào tầm mắt anh như một bức tranh đầy nghệ thuật . Thích thật!
Đi ra đằng trước nhà, anh không thấy hai người lớn đâu, chỉ thấy cô nhóc đang ngồi trước hiên, bên cạnh cái bàn nhỏ đựng đồ ăn sáng. Anh cười tươi, giơ hai ngón tay lên chào cô nhóc. Nhưng đáp lại anh là ánh mắt như tối qua. Giận. Và điều đặc biệt là anh thấy cô bé không còn nuốt nước bọt khi anh cười nữa. Hết hạn sử dụng rồi sao? ( tự tin gớm -.-) . Chắc vì, anh không biết, lòng tự trọng của cô nhóc này cao đến chừng nào đâu, chỉ cần nghe một lời chê thôi là cô đã buồn hoặc hơn nữa là giận đến mấy ngày, thậm chí là mấy tuần liền.
Cô nhóc đứng lên, phủi phủi quần, lạnh giọng nói :
- Anh ăn sáng đi. Ăn xong thì bỏ trong cái thau gần bếp, sau nhà ấy, tí em về rửa. Em đi đây một chút.
Không kêu cô ở lại, anh chỉ mỉm cười. Cô nhóc chờ mình! Vậy mà làm như giận lắm. Nhưng thưa anh! Anh lại tưởng bở rồi. Vì bà và chú của cô đi ra biển đan lưới nên mới bắt cô ở nhà chờ anh ra ăn đấy thôi. Hơn nữa. ban đầu cô còn đòi đi theo bà với chú nữa. Tội nghiệp thằng bé . haizzzzz
Ăn xong, dọn dẹp hết chén bát rồi đi dạo loanh quanh,tìm người thân . Đi lên phần đá cao, nhìn xuống thì anh đã thấy cô nhóc. Cô vẫn mặc đồ khi nãy nhưng có thêm cái áo khoác để đỡ nắng và đội cái nón lá tua tua, đang vắt tấm lưới ướt lên xà – công việc như ngày hôm qua, miệng hình như đang lẩm nhẩm bài hát nào đó. Cùng lúc đó, cô cũng vô tình ngước lên thì thấy anh đang đứng nhìn mình trên tảng đá ấy khoanh tay trước ngực. Anh mặc cái áo thun ngắn tay màu đỏ đô cùng với cái quần lửng đến đầu gối. Vẫn nuốt nước bọt nhưng cô lại quay đi trong giây lát.
- Này! Anh gọi – Lơ tôi đấy à – Đổi cách xưng hô luôn – Đùa nhóc tí thôi mà nhóc làm gì giận ghê thế - Anh lấy ngón tay, ấn nhẹ vào vai cô
- Hứ! Ai dám giận anh – Nói rồi, cô quay lưng lại – Như thế mà gọi đùa à. Làm em hụt hẫng kinh khủng anh biết không.
- Biết rồi, biết rồi. Vậy là hòa nha – Anh hơi nghiêng đầu, mỉm cười.
- Hòa gì cơ? Anh tưởng thế là xong à? Làm người ta tổn thương như thế mà cho qua nhanh thế à? – Cô cao giọng
- Hử? tổn thương gì cô nương – Anh không ngờ cô lại làm “lố” vấn đề đến thế.
Lần này, cô bỏ tấm lưới xuống, chống nạnh :
- Này nhá, anh có biết em được xem là giọng ca vàng trên đảo không? Mọi người không ai phủ nhận cái đó cả. Bây giờ, anh nói như thế chẳng khác gì trước giờ em như con hâm tưởng bở à?
- Ờ …- anh gật gù đồng tình- Thế thì giờ anh phải làm gì cho nhóc đây ?
- Oa.. anh cũng thẳng đấy, vào vấn đề chính luôn !! – Nói xong, cô chỉ tay lên phía núi lên phải – Đấy đấy, anh thấy chưa, tấm vải trắng dài dài ấy, quà chuộc lỗi đấy !
Anh nhìn theo tay cô mà thắc mắc. Cái quái gì ở đấy nhỉ ?
Quà chuộc lỗi gì đâu
Ngọn núi có tấm vải trắng dài mà cô nói tuy cách chỗ của hai người không gần nhưng có thể nhìn thấy rõ. Anh hơi trừng mắt, rồi nhíu mày thắc mắc định hỏi cô thì bị cô chặn họng ngay :
- Ấy ấy! không được từ chối nha. Quân tử nhất ngôn
- Ừ thì anh có nói cái gì đâu? Nhóc khinh anh quá đó.
Cô hơi gật gù , thách thức :
- Nhưng em vẫn sợ anh đẹp trai không đủ sức thôi
- Ờ.... Anh sợ ghê, nhưng sợ nhóc hơn ^_^
- Em hiền khô mà - Cô lấy tay hất tóc ra đằng sau, tỏ vẻ thục nữ.
- Chị cho em xin .... Uhm ... Thế bây giờ đi luôn à ? - Anh hỏi
- Không, lát nữa. Xong cái đống này nè - Cô chỉ chỉ tay vào mớ lưới cá ướt nhẹp.
Hai người cùng nhau làm việc, cùng nhau cười đùa, cùng nhau tận hưởng cái nắng dịu nhẹ trên đảo. Có vẻ thân thiết hơn rồi.
Cũng gần 10h, hai người đã có mặt trước chân núi, ngước nhìn lên cành cây to trên cao. Nét mặt cô thì háo hức, trái ngược với trạng thái: khó hiểu của anh hiện giờ .
- Rốt cuộc cái này là cái gì mà em bắt anh leo lên trên cao kia lấy cho bằng được thế ? - Khuôn mặt anh nhăn như khỉ ăn ớt ( hơi quá -_- )
- ^.^ Anh đẹp trai không cần biết, anh chỉ có nhiệm vụ là lấy cái đó xuống cho em thôi - Khuôn mặt cô không nhởn như mọi khi , có vẻ như che dấu cái gì đó- Đừng quên là em chưa hết giận đó, anh không biết em giận đáng sợ như thế nào đâu ? ( mới nãy còn vui mà bây giờ ....>".
Sáng hôm sau, anh đẹp trai có cảm giác mình dậy sớm hơn mọi khi, mặc dù đã hơn bảy giờ -_- . Bước ra khỏi nhà, anh vươn vai một cái thật sảng khoái, tham lam hít hà cái không khí trong lành trên đảo . Ở đây, bình minh hiện lên thật rõ rệt. Mặt trời, biển cả, cây cối , tất cả được thu vào tầm mắt anh như một bức tranh đầy nghệ thuật . Thích thật!
Đi ra đằng trước nhà, anh không thấy hai người lớn đâu, chỉ thấy cô nhóc đang ngồi trước hiên, bên cạnh cái bàn nhỏ đựng đồ ăn sáng. Anh cười tươi, giơ hai ngón tay lên chào cô nhóc. Nhưng đáp lại anh là ánh mắt như tối qua. Giận. Và điều đặc biệt là anh thấy cô bé không còn nuốt nước bọt khi anh cười nữa. Hết hạn sử dụng rồi sao? ( tự tin gớm -.-) . Chắc vì, anh không biết, lòng tự trọng của cô nhóc này cao đến chừng nào đâu, chỉ cần nghe một lời chê thôi là cô đã buồn hoặc hơn nữa là giận đến mấy ngày, thậm chí là mấy tuần liền.
Cô nhóc đứng lên, phủi phủi quần, lạnh giọng nói :
- Anh ăn sáng đi. Ăn xong thì bỏ trong cái thau gần bếp, sau nhà ấy, tí em về rửa. Em đi đây một chút.
Không kêu cô ở lại, anh chỉ mỉm cười. Cô nhóc chờ mình! Vậy mà làm như giận lắm. Nhưng thưa anh! Anh lại tưởng bở rồi. Vì bà và chú của cô đi ra biển đan lưới nên mới bắt cô ở nhà chờ anh ra ăn đấy thôi. Hơn nữa. ban đầu cô còn đòi đi theo bà với chú nữa. Tội nghiệp thằng bé . haizzzzz
Ăn xong, dọn dẹp hết chén bát rồi đi dạo loanh quanh,tìm người thân . Đi lên phần đá cao, nhìn xuống thì anh đã thấy cô nhóc. Cô vẫn mặc đồ khi nãy nhưng có thêm cái áo khoác để đỡ nắng và đội cái nón lá tua tua, đang vắt tấm lưới ướt lên xà – công việc như ngày hôm qua, miệng hình như đang lẩm nhẩm bài hát nào đó. Cùng lúc đó, cô cũng vô tình ngước lên thì thấy anh đang đứng nhìn mình trên tảng đá ấy khoanh tay trước ngực. Anh mặc cái áo thun ngắn tay màu đỏ đô cùng với cái quần lửng đến đầu gối. Vẫn nuốt nước bọt nhưng cô lại quay đi trong giây lát.
- Này! Anh gọi – Lơ tôi đấy à – Đổi cách xưng hô luôn – Đùa nhóc tí thôi mà nhóc làm gì giận ghê thế - Anh lấy ngón tay, ấn nhẹ vào vai cô
- Hứ! Ai dám giận anh – Nói rồi, cô quay lưng lại – Như thế mà gọi đùa à. Làm em hụt hẫng kinh khủng anh biết không.
- Biết rồi, biết rồi. Vậy là hòa nha – Anh hơi nghiêng đầu, mỉm cười.
- Hòa gì cơ? Anh tưởng thế là xong à? Làm người ta tổn thương như thế mà cho qua nhanh thế à? – Cô cao giọng
- Hử? tổn thương gì cô nương – Anh không ngờ cô lại làm “lố” vấn đề đến thế.
Lần này, cô bỏ tấm lưới xuống, chống nạnh :
- Này nhá, anh có biết em được xem là giọng ca vàng trên đảo không? Mọi người không ai phủ nhận cái đó cả. Bây giờ, anh nói như thế chẳng khác gì trước giờ em như con hâm tưởng bở à?
- Ờ …- anh gật gù đồng tình- Thế thì giờ anh phải làm gì cho nhóc đây ?
- Oa.. anh cũng thẳng đấy, vào vấn đề chính luôn !! – Nói xong, cô chỉ tay lên phía núi lên phải – Đấy đấy, anh thấy chưa, tấm vải trắng dài dài ấy, quà chuộc lỗi đấy !
Anh nhìn theo tay cô mà thắc mắc. Cái quái gì ở đấy nhỉ ?
Quà chuộc lỗi gì đâu
Ngọn núi có tấm vải trắng dài mà cô nói tuy cách chỗ của hai người không gần nhưng có thể nhìn thấy rõ. Anh hơi trừng mắt, rồi nhíu mày thắc mắc định hỏi cô thì bị cô chặn họng ngay :
- Ấy ấy! không được từ chối nha. Quân tử nhất ngôn
- Ừ thì anh có nói cái gì đâu? Nhóc khinh anh quá đó.
Cô hơi gật gù , thách thức :
- Nhưng em vẫn sợ anh đẹp trai không đủ sức thôi
- Ờ.... Anh sợ ghê, nhưng sợ nhóc hơn ^_^
- Em hiền khô mà - Cô lấy tay hất tóc ra đằng sau, tỏ vẻ thục nữ.
- Chị cho em xin .... Uhm ... Thế bây giờ đi luôn à ? - Anh hỏi
- Không, lát nữa. Xong cái đống này nè - Cô chỉ chỉ tay vào mớ lưới cá ướt nhẹp.
Hai người cùng nhau làm việc, cùng nhau cười đùa, cùng nhau tận hưởng cái nắng dịu nhẹ trên đảo. Có vẻ thân thiết hơn rồi.
Cũng gần 10h, hai người đã có mặt trước chân núi, ngước nhìn lên cành cây to trên cao. Nét mặt cô thì háo hức, trái ngược với trạng thái: khó hiểu của anh hiện giờ .
- Rốt cuộc cái này là cái gì mà em bắt anh leo lên trên cao kia lấy cho bằng được thế ? - Khuôn mặt anh nhăn như khỉ ăn ớt ( hơi quá -_- )
- ^.^ Anh đẹp trai không cần biết, anh chỉ có nhiệm vụ là lấy cái đó xuống cho em thôi - Khuôn mặt cô không nhởn như mọi khi , có vẻ như che dấu cái gì đó- Đừng quên là em chưa hết giận đó, anh không biết em giận đáng sợ như thế nào đâu ? ( mới nãy còn vui mà bây giờ ....>".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook