Xin Anh, Hãy Buông Tha Cho Em!
-
Chương 17: Bất ngờ
Em yêu anh, tình yêu trong trắng, kín đáo chưa từng để anh biết đến. Bởi em sợ, khoảnh khắc anh biết đến, em sẽ chẳng còn là em của hôm nay nữa. Em sợ một giây dịu dàng lại khiến em dùng cả đời hạnh phúc để đánh đổi.
————
* Một tháng sau
Căn phòng chìm trong hơi thở của dục vọng từ tối qua. Ngoài trời âm u đến lạ, vài giọt mưa trong suốt đã bắt đầu lăn dài trên ô cửa sổ. Vẫn như mọi khi, Lâm Phong đã rời đi trước. Cô thực sự mệt mỏi, mỗi lần hoan ái, hắn đều khiến cô sống không bằng chết. Sửa soạn một chút, Hiểu Lam nhẹ nhàng đi xuống lầu, cơn mưa ngày càng nặng hạt khiến lòng cô bất giác buồn vô cớ, bởi lẽ mùa hạ đã đến, nghĩa là cô chỉ còn một mùa thu và 3 tháng đông nữa thôi. Vừa xuống dưới tầng là hình ảnh khiến cô chết đứng, Lâm Phong và Hạ Nhiên đang dùng cơm dưới tầng.
Như nhận ra sự xuất hiện của cô, Hạ Nhiên buông đũa, cất giọng ngọt đến chảy nước ngọi:" Chị Hiểu Lam xuống đây đi!", vừa nói cô ta còn hứng khởi kéo kéo chiếc ghế bên cạnh sang. Không còn cách nào khác, bữa cơm ngột ngạt một lần nữa tái diễn. Hiểu Lam bỗng thấy buồn cười, không biết tình huống này nên miêu tả thế nào cho phải. Đồ ăn trên bàn đều là do Hạ Nhiên nấu, nhưng đúng ra là cô ta đi mua ngoài siêu thị về hấp lại. Không biết là do không hợp khẩu vị hay sao, mà mùi hương vừa đưa lên mũi, dạ dày Hiểu Lam đã cuộn lên, chỉ muốn nhanh chóng nôn hết ra ngoài. Nhưng còn hai người này ở đây, cô không dám thất thố, dù gì cũng đang là " quản gia".
Trong bữa cơm, Hạ Nhiên như một đứa trẻ, cứ liên tục gắp món này món kia cho Lâm Phong, còn hắn cũng biết phối hợp, khoé
miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ, nhẹ giọng bảo cô ta:" Em cũng ăn nhiều vào". Nhìn chung hai người họ như đôi vợ chồng son. Hiểu Lam thấy mình thừa thãi từ lúc nào. Cảm giác cồn cào trong cơ thể vẫn không giảm chút nào, Hiểu Lam đành vào nhà vệ sinh. Bước chân cô cố gắng bình tĩnh nhất có thể, nhưng không ai biết trong đầu cô lúc này vô cùng sợ hãi, cô sợ...
Nghĩ Hiểu Lam không có việc gì, hai người kia vẫn bình thản trò chuyện. Trong nhà vệ sinh, Hiểu Lam chỉ có thể nôn khan, sau đó nhanh chóng súc miệng, cảm giác ổn hơn rất nhiều. Cô biết, bản thân mình có sự thay đổi, bởi lẽ từ cái đêm Lâm Phong say rượu kia đến nay cũng được hơn một tháng, tháng này cô chậm kinh...
Đến chiều, nhân lúc Lâm Phong và Hạ Nhiên đi trung tâm thương mại, cô gấp rút vào bệnh viện kiểm tra. Trời đã về chiều, những ánh nắng cuối ngày vàng rực ấm áp chiếu lên tờ giấy xét nghiệm trên tay Hiểu Lam, cô thực sự đã mang thai. Từ lúc rời phòng khám ra đến giờ, tâm trạng cô vẫn chưa bình ổn. Cảm xúc lúc này vô cùng lẫn lộn. Vui có, buồn có. Vui vì cô biết mình cũng đã có một đứa con thuộc về mình, một đứa bé sẽ ở bên cô, trò chuyện, sưởi ấm cho tâm hồn lạnh giá của cô. Nhưng phần nhiều là buồn, vì cha của đứa con trong bụng cô hẳn sẽ rất phẫn nộ, hắn còn bao nhiêu người phụ nữ khác vây quang, sao có thể để mẹ con cô phá hỏng đi thú vui ấy của hắn. Rồi cô
sợ, lỡ đâu hắn giận quá mà bắt cô bỏ đứa bé thì sao?Không, con cô sẽ an toàn, mẹ nó nhất định sẽ bảo vệ nó. Trở về nhà mang theo tâm trạng rối bời, nhưng rất nhnh chúng bị loại bỏ. Hiểu Lam biết rằng, cô cần suy nghĩ tích cực thì đứa bé trong bụng mới mạnh khoẻ được. Trên đường trở về, cô còn mua thật nhiều đồ ăn dinh dưỡng để tẩm bổ cơ thế. Cô nghĩ, nếu cô không gặp, không yêu Lâm Phong thì giờ đây, khi cô sắp được làm mẹ, cô sẽ được chồng mình lo lắng, chăm sóc, chứ không phải một mình chịu đựng đến vậy. Nhưng buồn một nỗi cuộc đời này không có " nếu như"
Lúc về đến nhà, Hiểu Lam thực kinh ngạc, dưới sàn, trên ghế sô pha, đâu đâu cũng là túi rồi hộp, toàn là những nhãn hiệu đắt đỏ. Tiếng Hạ Nhiên cười nói vui vẻ, ướm hết áo này váy nọ lên người, còn liên tục hỏi Lâm Phong xem có đẹp không. Hiểu Lam cũng không quan tâm, cô chỉ cất đồ vào tủ lạnh, sau đó chuẩn bị lên tầng. Chẳng hiểu sao, khi thấy vẻ thờ ơ đó của Hiểu Lam, Lâm Phong vô cớ tức giận, cô thực sự không ghen tỵ chút nào sao? Thấy chồng mình mua đồ cho người phụ nữ khác, sao cô vẫn bình tĩnh đến vậy. Hắn bỗng gắt lên:" Cô định đi đâu? Còn không mau xuống chuẩn bị bữa tối?" Nghe thấy hắn gọi, Hiêu Lam cũng đành nhẫn nhịn vào bếp, nhưng Hạ Nhiên chẳng chịu để cô yên, cứ liên tục cười nói, thậm chí còn mang hẳn một đống nữ trang cao cấp vào bếp, hỏi xem Hiểu Lam có thích không? Có muốn lấy một thứ không? Hiểu Lam thực sự sắp bị hỏi đến phát điên lên rồi. Xin lỗi chứ mấy món này toàn là mẫu mùa trước, cô đã có hết rồi. Con mắt cô gái này bị sao vậy? Mẫu mới không lấy lại thích chọn mẫu cũ? Cố nén cơn giận, Hiểu Lam nói:" Phiền tiểu thư ra ngoài chơi để tôi nấu ăn". Chẳng hiểu sao nghe xong câu đó, cô ta lại bày ra vẻ ấm ức, như kiểu vừa bị chửi bới thậm tệ không bằng.
Ăn uống xong xuôi, Hạ Nhiên tranh phần dọn bát, cô cũng rất hào phóng cho cô ta dọn, nhưng khi Lâm Phong bắt gặp cảnh ấy, lại nói rằng Hiểu Lam phải dọn. Còn cô gái kia ư? Khỏi bàn, cứ bày cái bộ mặt ngây thơ ra, khiến Hiểu Lam tức chết. Khẩu vị của Lâm Phong lạ thật. Thân thể đã mệt lả rồi, lên phòng tắm rửa thay đồ là một đặc ân lớn. May là tối nay cô ta ở lại, đương nhiên sẽ ngủ cùng Lâm Phong.
Bây giờ đã hơn 12h đêm, lúc Hiểu Lam xuống bếp lấy nước, cô vô tình đi qua phòng Lâm Phong, cô nghe thấy những âm thanh ám muội nhất, có ngu ngốc cũng biết họ làm gì. Trái tim cô như bị bóp nghẹn, nước mắt tự động rơi xuống. Phụ nữ khi có thai tâm trạng thường sáng nắng chiều mưa như vậy. Hiểu Lam đã cố áo chế, nhưng cô gần như không chịu nổi nữa. Cô cần một thứ gì đó để giải toả. Ngay lập tức cô về phòng, lấy ra một cuốn sổ đã cũ. Từ khi còn nhỏ, Hiểu Lam đã rất thích sưu tầm sổ, viết nhật ký. Và bây giờ, cô muốn viết, viết hết ra nỗi lòng dồn nén của mình. Viết đến nỗi hai mắt mỏi nhừ, đến khi nỗi đau vơi bớt, cô mới hạ bút xuống. Cất cuốn nhật ký vào sâu trong góc tủ, Hiểu Lam thấy nhẹ nhõm hẳn, cô tâm sự với con:" Đừng sợ quả đào nhỏ của mẹ, mẹ yêu con, mẹ sẽ bảo vệ con, nhất định"
[ Tạm thời mình sẽ kh nhắc đến đến 2 nv: Đào Nguyệt và Triệu Quốc nhé. Vì hướng đi đã đc thay đổi nên hiện tại mình sẽ xoáy sâu vào 3 nv trên.]
Q: Tại sao Hiểu Lam gọi con là quả đào nhỏ?
A: vì tác giả thích ăn đào 🍑
————
* Một tháng sau
Căn phòng chìm trong hơi thở của dục vọng từ tối qua. Ngoài trời âm u đến lạ, vài giọt mưa trong suốt đã bắt đầu lăn dài trên ô cửa sổ. Vẫn như mọi khi, Lâm Phong đã rời đi trước. Cô thực sự mệt mỏi, mỗi lần hoan ái, hắn đều khiến cô sống không bằng chết. Sửa soạn một chút, Hiểu Lam nhẹ nhàng đi xuống lầu, cơn mưa ngày càng nặng hạt khiến lòng cô bất giác buồn vô cớ, bởi lẽ mùa hạ đã đến, nghĩa là cô chỉ còn một mùa thu và 3 tháng đông nữa thôi. Vừa xuống dưới tầng là hình ảnh khiến cô chết đứng, Lâm Phong và Hạ Nhiên đang dùng cơm dưới tầng.
Như nhận ra sự xuất hiện của cô, Hạ Nhiên buông đũa, cất giọng ngọt đến chảy nước ngọi:" Chị Hiểu Lam xuống đây đi!", vừa nói cô ta còn hứng khởi kéo kéo chiếc ghế bên cạnh sang. Không còn cách nào khác, bữa cơm ngột ngạt một lần nữa tái diễn. Hiểu Lam bỗng thấy buồn cười, không biết tình huống này nên miêu tả thế nào cho phải. Đồ ăn trên bàn đều là do Hạ Nhiên nấu, nhưng đúng ra là cô ta đi mua ngoài siêu thị về hấp lại. Không biết là do không hợp khẩu vị hay sao, mà mùi hương vừa đưa lên mũi, dạ dày Hiểu Lam đã cuộn lên, chỉ muốn nhanh chóng nôn hết ra ngoài. Nhưng còn hai người này ở đây, cô không dám thất thố, dù gì cũng đang là " quản gia".
Trong bữa cơm, Hạ Nhiên như một đứa trẻ, cứ liên tục gắp món này món kia cho Lâm Phong, còn hắn cũng biết phối hợp, khoé
miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ, nhẹ giọng bảo cô ta:" Em cũng ăn nhiều vào". Nhìn chung hai người họ như đôi vợ chồng son. Hiểu Lam thấy mình thừa thãi từ lúc nào. Cảm giác cồn cào trong cơ thể vẫn không giảm chút nào, Hiểu Lam đành vào nhà vệ sinh. Bước chân cô cố gắng bình tĩnh nhất có thể, nhưng không ai biết trong đầu cô lúc này vô cùng sợ hãi, cô sợ...
Nghĩ Hiểu Lam không có việc gì, hai người kia vẫn bình thản trò chuyện. Trong nhà vệ sinh, Hiểu Lam chỉ có thể nôn khan, sau đó nhanh chóng súc miệng, cảm giác ổn hơn rất nhiều. Cô biết, bản thân mình có sự thay đổi, bởi lẽ từ cái đêm Lâm Phong say rượu kia đến nay cũng được hơn một tháng, tháng này cô chậm kinh...
Đến chiều, nhân lúc Lâm Phong và Hạ Nhiên đi trung tâm thương mại, cô gấp rút vào bệnh viện kiểm tra. Trời đã về chiều, những ánh nắng cuối ngày vàng rực ấm áp chiếu lên tờ giấy xét nghiệm trên tay Hiểu Lam, cô thực sự đã mang thai. Từ lúc rời phòng khám ra đến giờ, tâm trạng cô vẫn chưa bình ổn. Cảm xúc lúc này vô cùng lẫn lộn. Vui có, buồn có. Vui vì cô biết mình cũng đã có một đứa con thuộc về mình, một đứa bé sẽ ở bên cô, trò chuyện, sưởi ấm cho tâm hồn lạnh giá của cô. Nhưng phần nhiều là buồn, vì cha của đứa con trong bụng cô hẳn sẽ rất phẫn nộ, hắn còn bao nhiêu người phụ nữ khác vây quang, sao có thể để mẹ con cô phá hỏng đi thú vui ấy của hắn. Rồi cô
sợ, lỡ đâu hắn giận quá mà bắt cô bỏ đứa bé thì sao?Không, con cô sẽ an toàn, mẹ nó nhất định sẽ bảo vệ nó. Trở về nhà mang theo tâm trạng rối bời, nhưng rất nhnh chúng bị loại bỏ. Hiểu Lam biết rằng, cô cần suy nghĩ tích cực thì đứa bé trong bụng mới mạnh khoẻ được. Trên đường trở về, cô còn mua thật nhiều đồ ăn dinh dưỡng để tẩm bổ cơ thế. Cô nghĩ, nếu cô không gặp, không yêu Lâm Phong thì giờ đây, khi cô sắp được làm mẹ, cô sẽ được chồng mình lo lắng, chăm sóc, chứ không phải một mình chịu đựng đến vậy. Nhưng buồn một nỗi cuộc đời này không có " nếu như"
Lúc về đến nhà, Hiểu Lam thực kinh ngạc, dưới sàn, trên ghế sô pha, đâu đâu cũng là túi rồi hộp, toàn là những nhãn hiệu đắt đỏ. Tiếng Hạ Nhiên cười nói vui vẻ, ướm hết áo này váy nọ lên người, còn liên tục hỏi Lâm Phong xem có đẹp không. Hiểu Lam cũng không quan tâm, cô chỉ cất đồ vào tủ lạnh, sau đó chuẩn bị lên tầng. Chẳng hiểu sao, khi thấy vẻ thờ ơ đó của Hiểu Lam, Lâm Phong vô cớ tức giận, cô thực sự không ghen tỵ chút nào sao? Thấy chồng mình mua đồ cho người phụ nữ khác, sao cô vẫn bình tĩnh đến vậy. Hắn bỗng gắt lên:" Cô định đi đâu? Còn không mau xuống chuẩn bị bữa tối?" Nghe thấy hắn gọi, Hiêu Lam cũng đành nhẫn nhịn vào bếp, nhưng Hạ Nhiên chẳng chịu để cô yên, cứ liên tục cười nói, thậm chí còn mang hẳn một đống nữ trang cao cấp vào bếp, hỏi xem Hiểu Lam có thích không? Có muốn lấy một thứ không? Hiểu Lam thực sự sắp bị hỏi đến phát điên lên rồi. Xin lỗi chứ mấy món này toàn là mẫu mùa trước, cô đã có hết rồi. Con mắt cô gái này bị sao vậy? Mẫu mới không lấy lại thích chọn mẫu cũ? Cố nén cơn giận, Hiểu Lam nói:" Phiền tiểu thư ra ngoài chơi để tôi nấu ăn". Chẳng hiểu sao nghe xong câu đó, cô ta lại bày ra vẻ ấm ức, như kiểu vừa bị chửi bới thậm tệ không bằng.
Ăn uống xong xuôi, Hạ Nhiên tranh phần dọn bát, cô cũng rất hào phóng cho cô ta dọn, nhưng khi Lâm Phong bắt gặp cảnh ấy, lại nói rằng Hiểu Lam phải dọn. Còn cô gái kia ư? Khỏi bàn, cứ bày cái bộ mặt ngây thơ ra, khiến Hiểu Lam tức chết. Khẩu vị của Lâm Phong lạ thật. Thân thể đã mệt lả rồi, lên phòng tắm rửa thay đồ là một đặc ân lớn. May là tối nay cô ta ở lại, đương nhiên sẽ ngủ cùng Lâm Phong.
Bây giờ đã hơn 12h đêm, lúc Hiểu Lam xuống bếp lấy nước, cô vô tình đi qua phòng Lâm Phong, cô nghe thấy những âm thanh ám muội nhất, có ngu ngốc cũng biết họ làm gì. Trái tim cô như bị bóp nghẹn, nước mắt tự động rơi xuống. Phụ nữ khi có thai tâm trạng thường sáng nắng chiều mưa như vậy. Hiểu Lam đã cố áo chế, nhưng cô gần như không chịu nổi nữa. Cô cần một thứ gì đó để giải toả. Ngay lập tức cô về phòng, lấy ra một cuốn sổ đã cũ. Từ khi còn nhỏ, Hiểu Lam đã rất thích sưu tầm sổ, viết nhật ký. Và bây giờ, cô muốn viết, viết hết ra nỗi lòng dồn nén của mình. Viết đến nỗi hai mắt mỏi nhừ, đến khi nỗi đau vơi bớt, cô mới hạ bút xuống. Cất cuốn nhật ký vào sâu trong góc tủ, Hiểu Lam thấy nhẹ nhõm hẳn, cô tâm sự với con:" Đừng sợ quả đào nhỏ của mẹ, mẹ yêu con, mẹ sẽ bảo vệ con, nhất định"
[ Tạm thời mình sẽ kh nhắc đến đến 2 nv: Đào Nguyệt và Triệu Quốc nhé. Vì hướng đi đã đc thay đổi nên hiện tại mình sẽ xoáy sâu vào 3 nv trên.]
Q: Tại sao Hiểu Lam gọi con là quả đào nhỏ?
A: vì tác giả thích ăn đào 🍑
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook