Lúc tắt điện thoại cũng đã gần 8:00 tối , Mộng Đình nhanh chóng khóa cửa nhà đi tới cửa hàng.

Bước vào cô và Giai Tuệ chào hỏi nhau một tiếng rồi ai làm chuyện người nấy.

Hôm nay hàng hóa cần phân loại nhiều hơn thường bận nên Mộng Đình làm mất nhiều thời gian hơn chút.

Đến khi có khách đi vào cô vẫn đang tất bật phân loại.

Mộng Đình chóng làm nốt rồi chạy vội vào bàn thanh toán cứ ngỡ vị khách vẫn đang lựa đồ nào ngờ bắt gặp thân ảnh người đang ông đang ở đó.

Lăng Quân quay sang nhìn cô gái trước mặt .
“ Một bao thuốc .”
“ Thật xin lỗi đã để quý khách chờ lâu “.
Nói rồi Mộng Đình động tác thuần thục lấy hàng quét mã , tay cầm lấy thẻ anh đưa qua.

Cả quá trình không một ai cất lời , Lăng Quân mắt hơi díu xuống nhìn chăm chú cô gái trước mặt .
“ Tay nghề giặt không đến nỗi cũng may áo chưa hỏng .”

Mộng Đình hơi bất ngờ trước câu nói của Lăng Quân cô cứ ngỡ cả hai cứ im lặng rồi anh cầm lấy bao thuốc trên kiêu ngạo bước đi cơ.

Lăng Quân cũng bất ngờ với mình một người sĩ diện cao đến trời xanh như anh ấy thế giờ đây lại mở lời bắt chuyện với cô gái nhỏ đương lời lẽ không thể nào dễ nghe nổi .
“ Rõ ràng anh bảo không kiểm tra ?”- Mộng Đình nhướn mày khó hiểu hỏi .
“Tôi mặc lên người không cho ngắm áo của mình sao ?”
“Tùy chú thôi , dù sao tôi cũng không ngốc đến nỗi làm hỏng áo người khác .”
“ CHÚ ? “- Lăng Quân gằn giọng hỏi .
Mộng Đình mặt vẫn vô cùng thản nhiên.

Từ lúc cô biết danh tính thật sự của người đàn ông này đương nhiên cô cũng biết rõ tuổi hắn nhẩm đếm ra hắn cũng hơn cô tận 10 tuổi nên cô đơn giản chỉ là tôn trọng “người lớn tuổi”
mà thôi.

Tuy vậy Mộng Đình cũng thừa nhận cô gọi vậy cũng là để cố tình trêu tức anh vì chọc đến cô .
“Tôi cũng chỉ là xưng hô cho phải phép thôi .”
“Biết tôi là ai rồi ?”
“ Mới biết.”
“Bắt sóng cũng chậm thật .”
“ Không sợ tôi sao ?”
“Hưm có gì mà phải sợ tôi cũng đâu làm gì tổn hại đến chú .”
“Gan quả không nhỏ .”
“Xì … quá khen.”
Nói đến đây Mộng Đình nhận ra tâm tình của mình hình như có hơi biến đổi.

Trước giờ cô luôn thờ ơ với mọi người xung quanh rất ít tiếp xúc hay giao thiệp với người khác đặc biệt là người khác giới , cô sẽ chỉ cư xử thân
thiện thoải mái với những người thân thiết mà thân thiết với cô từ trước tới giờ chỉ có duy nhất người bạn thân Hứa San mà thôi.

Vậy mà từ khi gặp Lăng Quân tuy số lần gặp mặt giữa hai người chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng cô với người đàn ông này không hề có ý kháng cự cư nhiên lại rất thoải mái như quen biết đã lâu ăn nói không hề câu lệ khách sáo.

Tim của cô còn đập hẵng mấy nhịp rất nhiều lần
.

“Về đây.”
Lăng Quân đánh giá thái độ cô một lượt mặt thoáng hiện lên ý cười nhưng sau đó lại trùng xuống u
ám bước ra xe khi nghe Mộng Đình nói :
“Chào CHÚ.

Không mong gặp lại .”
Thư kí Lâm đang rôm rả trong xe nói chuyện cười đùa với bạn gái bỗng bắt gặp gương mặt tối sầm của ông chủ mình đang bước tới mà toát mồ hôi hột vội vàng cúp máy điện thoại chạy ra mở cửa cho người đàn ông tính khí
thất thường.

Trên đường đi về , Mộc Dương cảm tưởng như mình sắp chết ngạt trong xe tới nơi thì giật thót tim nghe chất giọng sắc lạnh hỏi đến mình .
“Thư kí Lâm .”
“D…dạ.

Ông chủ có gì căn dặn ạ ? .”
“ Tôi bao nhiêu tuổi?”
Thư kí Lâm tá hỏa trước câu hỏi ông chủ mình.

Anh công nhận tính tình của ông chủ mình không tốt thật nhưng
cũng không đến mức này chứ .
“ Dạ 30 ạ”
“Như vậy có phải già không ?”

“ D…dạ … già ạ? À … không hề già chút nào ạ .”
“Thế sao , vậy một nhóc con 19 ,20 tuổi nên gọi tôi bằng gì ?” - Lăng Quân hơi nhíu mày hỏi tiếp khiến tay Lâm Mộc Dương run bần bật nắm chặt vô lăng .
“19,20 thì … thì chắc gọi là ..

là chú a như vậy mới phải phép chứ a “.

Thư kí Lâm nói đến đây bỗng ngừng lại rồi im bặt anh chợt nhận ra mình hình như đã lỡ mồm ngu xuẩn gì rồi nhìn sắc mặt ông chủ lúc này lại càng thêm tệ khiến anh chỉ có nước kêu gào khóc thét trong lòng .
“Tiền thưởng 3 tháng tới dùng mua nước cho mọi người trong phòng thư kí đi “ Lăng Quân quăng ngay một
câu mang tính sát thương cực lớn về phía người thư kí bé nhỏ kia.

Mộc Dương lúc này không dám phản bác trong lòng thầm nghĩ “ trời đất số tôi làm thư kí cũng thật là khổ quá đi a..huhu”
Từ hôm đấy , ngày nào Lăng Quân cũng đến mua ở cửa hàng như để thách thức lại lời tạm biệt hôm trước cô nói.

Mộng Đình cũng vì thế dần trở nên quen thuộc với sự xuất hiện của anh.

Hai người con người này mỗi lần gặp cũng không nói chuyện gì nhiều nhưng chắc chắn sẽ xỉa xói nhau mấy câu chọc tức đối phương mới chịu .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương