Xiềng Xích
8: Thật Lòng Muốn Cắt Đứt Với Ta


Hai ngày nay lúc Lâm Xương Hàn ra vào nha môn thì đều vội vàng cắm đầu đi mau, không dám liếc nửa con mắt về phía cây táo, tựa như như vậy là có thể tự nói với mình, dưới gốc cây táo sai quả kia không có ai cả.
Điền Hỉ ngồi xổm dưới cây táo cũng coi như mình không tồn tại, vươn tay với quả táo đằng trước, thỉnh thoảng bỏ một quả vào miệng nhai, chốc chốc lại nhổ phụt hạt táo ra.

Ngày hôm đó, Lâm Xương Hàn nhận phân phó của quan trên, chạy ra ngoài.
Khi hắn ra khỏi nha môn, vừa rẽ vào một ngõ nhỏ, phía sau lại đột nhiên vang lên một âm thanh trầm, không đợi hắn kinh ngạc quay đầu lại nhìn, thoáng chốc đã bị người đằng sau siết cổ, che miệng, kéo về hướng đầu hẻm.
Lâm Xương Hàn hoảng sợ vùng vẫy hai tay, hai chân liều mạng đạp xuống đất.
Cứu mạng! Cứu mạng!
Trong miệng hắn ư a, liều mạng muốn phát ra tiếng cầu cứu.

Nhưng đại hán kia có võ lực, bàn tay to như cái quạt bồ che lấy miệng hắn, quả thực khiến hắn không phát ra được một tí âm thanh.
Lâm Xương Hàn sợ đến mất hồn mất vía.

Nhất là khi hắn trơ mắt nhìn thấy gã sai vặt của hắn nằm thẳng cẳng dưới đất, không biết là chết hay sống, bị người ta xách hai chân kéo đi thì càng sợ đến dựng tóc gáy, răng đánh cầm cập.
Đầu hẻm có một chiếc xe ngựa đang đỗ.
Đại hán kia chuyển thành túm lấy xiêm y của hắn, rồi xách lên, ném vào xe ngựa.
Lâm Xương Hàn mồm miệng được tự do, lập tức định gào khóc kêu người cứu mạng.

Nhưng còn chưa há mồm đã bị một quả táo bất ngờ ném vào, trúng ngay viền mắt hắn.


Mắt trái hắn vừa đau vừa xót, rơi lệ không ngừng.
"Ngươi đừng có gào." Lúc này đối diện hắn vang lên một giọng nói không mặn không nhạt: "Tai ta không tốt, không chịu được tiếng ồn ào."
Cái giọng lanh lảnh quen thuộc, Lâm Xương Hàn có nằm mơ cũng không quên.

Gần như ngay tức khắc, hắn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Đợi mắt thích ứng với sự mờ tối trong xe ngựa, hắn ôm mắt trái run rẩy nhìn phía đối diện, quả nhiên thấy người nọ chính là hầu cận Điền Hỉ bên cạnh Tấn thế tử.
"Điền...!công công, xin hỏi ngài như vậy là có ý gì?"
Điền Hỉ ngay cả khóe mắt cũng không thèm liếc về phía hắn nửa thốn, chỉ nhặt
quả táo bỏ vào trong miệng nhai rôm rốp.
Lúc đến trà lâu Đào Di Cư, Điền Hỉ nhảy xuống xe trước, sau đó vén màn xe, mời vị bên trong kia xuống xe.
Lâm Xương Hàn lảo đảo xuống xe ngựa, mặt trắng mắt xanh, theo Điền Hỉ lên phòng trên lầu ba.
Trong phòng, có một người đang ngồi gần cửa sổ.
Trên đầu người kia quấn vải, lúc này đang dựa vào tay vịn ghế mộc sơn đen, nhắm mắt dưỡng thần.

Nghe động tĩnh ở cửa thì hơi mở mắt, liếc nhìn về phía hắn, sau đó nhếch môi cười lạnh lẽo, lộ ra hàm răng trắng đều đặn.
Cẳng chân Lâm Xương Hàn xoắn lại, chỉ cảm thấy hàm răng đó sáng đến mức khiến mắt hắn run lên.
Điền Hỉ thấy Lâm tam gia chậm chạp đứng ở cửa phòng không chịu vào trong, thì dứt khoát đẩy một cái sau lưng, sau đó ra ngoài khép cửa phòng lại.
Lâm Xương Hàn loạng choạng đi vài bước về phía người đối diện, sau đó lại xoắn cả chân.
"Thế tử gia..."
Tấn Trừ cầm roi sắt quấn trong lòng bàn tay, nhướn mày, hỏi thẳng: "Nói đi, tam cô nương nhà ngươi có ý gì?"
Lâm Xương Hàn nuốt nước miếng một cái.
"Tam muội nàng...!nàng nói..."
Lúc này tiếng giòn giã của chiếc vòng bằng sắt va vào nhau vang lên, không khí như ngưng trệ.
Lâm Xương Hàn chỉ có thể nhắm mắt nói: "Tam muội nhà ta nói có lẽ không có duyên phận với Thế tử gia, nên chia tay tại đây.

Còn cố ý bảo ta truyền đạt cho người một câu, nói là hồi đó có duyên thì hợp, bây giờ hết duyên thì tan, hy vọng từ nay từ biệt đôi ngả với Thế tử gia, ai nấy bình an."
Tấn Trừ vẫn ngồi đó không nhúc nhích.
Mí mắt Lâm Xương Hàn không dám nhếch lên nửa thốn, đứng đực ở đó, lòng bàn chân cũng gượng ngạo.
"Ồ? Nghe ý tứ của tam cô nương nhà ngươi, là thật sự muốn đá ta đi?"
"Không, không." Lâm Xương Hàn vội xua tay: "Là tam muội nhà ta tự thấy không xứng với Thế tử gia ngài."
Roi sắt trong tay đột ngột bị siết chặt.

Dưới áp lực, roi sắt vang lên tiếng ma sát chói tai.
"Nàng ấy thật lòng muốn cắt đứt với ta?" Đôi mắt hẹp dài của Tấn Trừ nhìn hắn chằm chằm, giọng nói trở nên nguy hiểm: "Hay là, người của Trường Bình Hầu phủ ngươi uy hiếp nàng."
Lâm Xương Hàn hốt hoảng đánh bay cả sợ hãi: "Sao người lại nói vậy, tam muội là đích nữ trăm sủng ngàn chiều trong phủ, ai uy hiếp nàng chứ?"
Vừa thốt ra lời này, hắn mới tỉnh ngộ, hắn thổ ra câu này quá nhanh, quá chắc chắn, ắt sẽ làm đối phương tức giận.
Quả nhiên, hắn ta nhìn thấy mặt mày Thế tử gia như bị mây đen bao phủ, giông tố kéo đến.

Bóng của song cửa sổ còn hắt lên đuôi lông mày của y, trông cực kỳ âm u.
"Xem ra, lần trước nàng nói cho ta kinh ngạc là giả."
"Tặng hầu bao cho ta là giả, lễ vật sinh nhật cho ta là giả."
"Duy chỉ có lá mặt lá trái với ta là thật, đòi thư về là thật, phân rõ giới hạn, một đao cắt đứt với ta là thật!"
Tấn Trừ chỉ cảm thấy lúc này sau gáy như vị vật gì đè nặng, sắp nứt ra, nhưng vẫn có thể bật cười.
"Có lẽ, lần trước nàng nói, vì người khác mà có mới nới cũ cũng là thật."
"Tuyệt đối không phải vậy, tuyệt đối không phải vậy!" Lâm Xương Hàn liên tục phủ nhận, chỉ thiếu nước giơ tay lên thề: "Chỉ là tam muội cảm thấy không hợp với tính cách Thế tử gia người, tuyệt đối không có suy nghĩ khác."
Tấn Trừ giơ tay ấn vào chỗ vải quấn trên đầu, một hồi lâu mới có thể miễn cưỡng chấm dứt cơn đau nhức nhối.
"Nàng còn có gì muốn truyền đạt cho ta không?"
Nghe xong câu này, Lâm Xương Hàn đột nhiên nhớ tới Uyển tỷ nhi nhắc nhở, vẻ mặt hơi do dự, ánh mắt lại như có như không quét về phía mối kết thắt ngọc bội treo bên hông Tấn thế tử.
Không, nói chính xác là liếc nhìn mối kết tương tư đỏ sẫm cũ kỹ buộc vào ngọc bội.

Tấn Trừ cúi đầu nhìn theo ánh mắt hắn.
Sau giây phút yên lặng ngắn ngủi, hắn đột nhiên nhấc chân, tàn nhẫn đạp chiếc bàn vuông trước mặt.
"Cút!!"
Roi sắt vung xuống chiếc bàn vuông, đập vào mặt bàn, nứt ra một khe hở đáng sợ.
Lâm Xương Hàn tay chân run rẩy, vừa định chạy trối chết khỏi gian phòng, rồi lại nghe thấy tiếng quát.

"Đứng lại!"
Tấn Trừ cầm roi chỉ vào hắn, mặt mày đanh thép: "Ngươi quay về nói với nàng, ba ngày sau tại đây, gia muốn gặp nàng! Nếu nàng dám không đến, vậy bổn thế tử chỉ đành đến Trường Bình Hầu phủ đưa thiệp, đích thân thăm hỏi Lâm Hầu gia!"
*
Lâm Uyển thẳng thừng ngắt lời Dương Thị: "Tam tẩu, ta không quen biết hắn."
Dương Thị như bị người ta bóp lấy yết hầu, ngơ ngác há miệng.
Lông mi Lâm Uyển rủ xuống: "Sau này tam tẩu cũng đừng nói những lời ta nghe không hiểu nữa.

Người nọ trong lời tam tẩu...!ta hoàn toàn không quen biết.

Hắn hành động ra sao thì có liên quan gì đến ta đâu."
Dương Thị ngây ra như phỗng.
Lâm Uyển cầm trà thơm chậm rãi uống một ngụm, rồi từ từ nói: "Ta thật sự không quen biết người này.

Sau này dù là thái thái hỏi, ta cũng trả lời như vậy thôi."
Nói xong, nàng ngước mắt, nhìn Dương Thị bằng vẻ không cảm xúc: "Lẽ nào tam tẩu nghĩ là ta nên quen biết? Vậy không khỏi quá hoang đường, e là thái thái cũng không tin."
Dương Thị ngây ngốc rời đi.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ: cô em chồng này của nàng, sợ là sắp thành tinh rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương