Edit: Thỏ

Ở dịch vụ đặc biệt, đứa bé trai đẹp đẽ nằm thiêm thiếp trên giường. Tuy rằng miệng vết thương ở bụng rất dài nhưng may mắn không sâu, lại nhập viện kịp thời nên sau khi được bác sĩ xử lý, băng bó, vết thương không có gì đáng ngại.

Cao Dung vẫn nắm tay Phùng Tầm Kha như cũ, tới lúc Phùng Tầm Kha ngủ rồi, phát ra tiếng hít thở mỏng manh cậu mới rụt tay về.

“Mẹ, cậu ấy đã ngủ.” Cao Dung thì thào với Lưu Quế Lệ.

Lưu Quế Lệ gật đầu: “Dung Dung, chúng ta ra ngoài cho bạn nghỉ ngơi.”

Thời điểm hai người chuẩn bị rời phòng bệnh, trước cửa đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ trung niên. Không chờ Lưu Quế Lệ hỏi han, bà ta đã tự mình giới thiệu: “Tôi là bà ngoại của Phùng Tầm Kha, nghe nói gia đình cô cứu nó, cảm ơn.” Giọng điệu bà ta lạnh lùng, thanh âm cứng nhắc, dù rằng nói lời cảm tạ nhưng vô cùng nhạt nhẽo.

Lưu Quế Lệ cười cười: “Không sao, chung quy cũng là hàng xóm. Đứa nhỏ cũng không có chuyện gì.”

Bà ngoại Phùng Tầm Kha liếc cháu trai: “Ừ, vậy là tốt.”

“Bác tới đón nó về nhà sao?” Lưu Quế Lệ tưởng bà ngoài đứa trẻ tới thì cô cũng có thể về nhà. Thông thường là vậy, hơn nữa đêm cũng đã khuya, Dung Dung còn phải đi ngủ.

“Tôi không đến đón nó về.” Bà ta phủ nhận. “Tôi tới mong cô làm ơn giúp tôi trông nó một thời gian.”

Lưu Quế Lệ ngẩn người, rồi cô từ chối theo bản năng: “Nhà cháu… không được. Dù sao cũng là cháu ngoại của bác, sao lại để người ngoài chăm sóc.”

“Con gái tôi bị trầm cảm nghiêm trọng, lần này dùng dao chém thằng bé cũng vì tinh thần bị đả kích nặng nề, vì thế tôi muốn đưa nó đi bệnh viện. Trong thời gian điều trị chỉ có thể nhờ cậy cô. Đứa trẻ này rất kỳ quái, chỉ cần nó ở cạnh con tôi thì con tôi sẽ trở nên bất thường, cho nên tôi không thể đón nó về nhà được. Phí nằm viện và phí sinh hoạt tôi sẽ trả rõ ràng, không để thiệt thòi cô.”

Cao Dung đứng nghe mà thấy rất hụt hẫng, người bà này của Phùng Tầm Kha dường như không quan tâm đến hắn.

Lưu Quế Lệ sốt ruột nói: “Cũng khó mà nói vậy, nhà cháu còn có một đứa con, bác có thể đưa cháu ngoại gửi nhờ họ hàng.” Cô không muốn phiền phức, con cái người ta dù thế nào cũng không chăm sóc tốt, nhỡ mà gây ra chuyện ồn ào thì càng mệt.

Bà ngoại Phùng Tầm Kha cau mày, sắc mặt cũng lạnh băng: “Vậy không làm khó cô, tôi sẽ đưa nó đi ngay.” Dứt lời đã bước vào giường bệnh hắn. “Dậy, mau bước xuống cho tao.” Không biết Phùng Tầm Kha đã mở mắt từ bao giờ.

“Sao lại thế, trên bụng thằng bé còn vết thương, sao có thể lập tức xuống giường!” Lưu Quế Lệ vội vàng ngăn cản.

Cao Dung cũng chạy nhanh tới cạnh giường: “Cậu nằm đi!” Cao Dung trấn an Phùng Tầm Kha như vậy.

“Đi ngay!” Bà ngoại Phùng Tầm Kha kéo tay hắn từ trên giường đi xuống. “Mang giày vào, mày luôn gây chuyện, hại mẹ mày tức đến đổ bệnh kia! Lẽ ra đời này mày không nên có mặt.” Bà ta mắng liên tục, dường như muốn kéo Phùng Tầm Kha ra cửa.

Phùng Tầm Kha cứng rắn mím môi, không trả lời. Hắn đưa tay ôm vết thương vừa được băng bó, thần sắc dần dần trắng bệch. Cao Dung thấy bà ngoại hắn muốn tóm hắn đi bèn cuống quýt kéo tay mẹ cậu, không ngừng van xin: “Mẹ, đưa cậu ấy về nhà chăm sóc một thời gian! Mẹ!”

Lưu Quế Lệ khẽ cắn môi: “A, thật là…” Cô vội vàng đuổi theo ngăn họ lại.

“Để cháu trông nó một thời gian, chờ mẹ nó về.”

Bà ngoại Phùng Tầm Kha nghe xong lập tức dừng chân, cũng lạnh lùng buông tay hắn. “Cảm ơn cô, chi phí tôi đều gửi đủ. Thằng lõi này cần đánh cứ đánh, nó không phải trẻ con bình thường, nó rất lì lợm.” Sau đó cúi người răn đe Phùng Tầm Kha. “Mày phải nghe lời dì, không thì chẳng ai chăm sóc mày đâu.”

Nói xong những lời đó, bà ta nhìn Lưu Quế Lệ mỉm cười, còn liếc Phùng Tầm Kha một cái. “Thằng lõi khó ưa.” Rồi quay gót bỏ đi.

Cao Dung vội kéo tay Phùng Tầm Kha: “Về giường nằm, sau này tụi mình sẽ ở bên nhau, mẹ mình sẽ chăm sóc cậu.”

Giày dưới chân hắn còn chưa mang xong, bởi vì lúc nãy bà ngoại hắn lôi kéo nên chiếc còn, chiếc rớt. Hắn cúi đầu nhìn giày rơi trên đất, cười cười: “Giày rơi.” Sau đó lặng lẽ dựa vào người Cao Dung, ôm lấy cậu, lần nữa thì thào, “Giày rớt.” Đầu hắn vẫn luôn cúi thấp như đang che giấu sự cô độc trong đáy mắt xanh lam.

“Dung Dung, mình nghĩ rằng cậu cũng sẽ không cần mình.” Hắn lẩm bẩm với Cao Dung như vậy.

Cao Dung nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn: “Không đâu, mình cần cậu mà.”

“Ừ, mình biết.” Xuyên qua bả vai nhỏ bé của Cao Dung, hắn nhìn theo bà ngoại đang xa dần. Bỗng nhiên hắn cảm thấy giống Phùng Tây, rất tốt. Mạnh bạo đè lấy một người, sau đó cầm dao vung tay chặt xuống, khiến người nọ lộ ra dáng vẻ sợ hãi, cơ thể ngập tràn sắc máu đỏ tươi. Hình như chuyện này không có gì sai, lại còn vô cùng kỳ thú…

Hắn chọc mẹ giận nên mẹ đối xử như vậy với hắn. Người khác làm hắn giận, có phải hắn cũng nên đối xử như vậy với người ta?

Mọi chuyện kết thúc. Vì trời đã khuya, hơn nữa Phùng Tầm Kha cũng không thể di chuyển nhiều nên bọn họ đành nán lại bệnh viện một đêm. Cao Dung ru Phùng Tầm Kha ngủ, trong một phòng bệnh, trên một chiếc giường.

Lưu Quế Lệ gọi điện thoại công cộng cho chồng, nói rõ vấn đề của Phùng Tầm Kha. Đối với một người hiền lành như Cao Toàn Đức thì y cũng không có gì phản đối. Hơn nữa còn nói Phùng Tây đầu óc bất thường, đã được bà ngoại báo cảnh sát đưa đi điều trị, sau này bình phục còn chăm sóc đứa con. Đứa con có một người mẹ như vậy cũng rất đáng thương, trong giọng nói đầy ắp sự đồng tình.

Lúc sau, Lưu Quế Lệ cũng ngủ trên một giường khác, buổi tối hỗn loạn cứ thế trôi qua.

Cao Dung bị Phùng Tầm Kha ôm chặt, nhưng cậu quá mệt mỏi rồi. Đối với thân thể của một đứa bé lên năm, chỉ lăng xăng một tối đủ khiến cậu đuối sức. Cậu nhắm mắt, nặng nề ngủ cạnh Phùng Tầm Kha.

Phùng Tầm Kha mở to đôi mắt xanh nhìn màn đêm nơi phòng bệnh. Hắn nghe hơi thở đều đặn của Cao Dung, chợt thấy chấm tròn lập lòe trong bóng tối. “Dung Dung, đom đóm kìa.” Phùng Tầm Kha nói rất nhỏ, cũng không nghe thấy hồi âm. Im bặt vài giây, lần nữa hắn thì thầm với cậu. “Sau này mình lớn, Dung Dung làm cô dâu của mình có được không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương