Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch)
-
Chương 1: Thiên Kiêu Dại Sở
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mặt trời treo cao, đưa ánh sáng và sức nóng công bằng xuống nhân gian. Không phân già trẻ, không phân quý tiện, yêu thích hay vô tình.
Huơu non tìm nước bên dòng suối, chim sải cánh bay xuyên qua rừng.
Chân trời loé lên tia sáng đỏ đậm nơi phương xa, nhưng chỉ trong chớp mắt đã đến gần hợp thành một quả cầu lửa lớn, vạch phá bầu trời.
Quả cầu lửa vô cùng nhanh, chỉ mấy hơi thở đã vượt qua ngàn dặm sơn hà của Trang quốc, chuẩn bị biến mất khỏi tầm mắt thì bỗng nhiên có một luồng sáng đen xông lên thời không, cản nó lại.
Giữa thiên địa đột nhiên xuất hiện sự lạnh lẽo, nguyên khí trở nên mãnh liệt chỉ trong nháy mắt. Bốn phía Đông, Tây, Nam Bắc cùng nhau loé sáng lên.
Cả một vùng trời phía Đông Bắc của Trang quốc bị mây đen bao phủ chỉ trong thoáng chốc.
Bầu trời trong xanh chuyển thành xám xịt.
Một tiếng vang đột nhiên nổ tung trên không trung: "Cửu Sát Huyền Âm!"
Điểm sáng kia chỉ dây dưa với sát vân một lát rồi đột nhiên rơi thẳng xuống.
Điểm sáng càng rơi càng nhanh, càng nhìn càng lớn, đến cuối cùng...
Nó phát ra tiếng ầm ầm như sao băng rơi!
Vùng ngoại ô thành Phong Lâm vốn vô cùng hoang vu, chẳng có nhà cửa cũng chẳng có người ở, gần đó chỉ có một đạo quán nhỏ bé cũ kỹ đã bỏ hoang từ lâu.
"Ầm!"
Quả cầu lửa kia rơi xuống đất, tạo thành một cái hố sâu nhưng giống như đang bị nguồn sức mạnh nào đó kiềm chế, địa chấn không lan rộng. Sau khi bụi mù tán đi liền để lộ thân hình một nam tử mặc y phục đỏ rực.
Chỉ thấy người này mày kiếm tuấn lãng, bộ y phục đỏ rực trên người điểm hoa văn phức tạp nhưng trang nhã, càng làm nổi bật vẻ bất phàm của hắn. Có điều, lúc này, tóc mai hắn rối tung, áo bào cũng có vết rách trông có vẻ hơi chật vật.
"Chẳng ngờ Tả Quang Liệt ta cũng có lúc phải chết ở nơi thâm sơn cùng cốc này..." Nam tử mặc diễm bào hơi đảo mắt nhìn quanh bốn phía, ngữ khí mệt mỏi khó hiểu lên tiếng: "Nơi này tên là gì?"
Ngày đột nhiên chuyển thành đêm, lại có sao băng rơi xuống khiến mấy tên ăn mày sống nhờ trong đạo quán rách nát sợ hãi vô cùng, liên tục dập đầu trước cửa đạo quán, giờ thấy có người lên tiếng hỏi mới thấp thỏm trả lời: "Tiên... tiên nhân lão gia, đây là ngoại ô thành Phong Lâm, đạo quán này... ta... chúng ta cũng không biết tên."
Ngón tay của nam tử mặc diễm bào khẽ nhúc nhích, định tiêu diệt mấy tên ăn mày này.
Hiện giờ đang là thời loạn lạc, các nước không ngừng chinh chiến. Nhưng mấy năm gần đây, chẳng có trận chiến nào có quy mô và tạo nên chấn động lớn như cuộc chiến Tần Sở lần này. Cả hai bên có gần mười vạn tu giả tham chiến, trung tâm của chiến trường - bình nguyên Hà Cốc chẳng còn một gốc cây ngọn cỏ, đất sụt trăm dặm.
Mà thân là thiên kiêu của phe thất bại, còn đơn độc đánh xuyên qua Hàm Cốc quan, suýt nữa đã nghịch chuyển chiến cuộc nên dù có bị truy sát cùng trời cuối đất hắn cũng không oán thán. Có điều, những tên khất cái này, cũng là khất cái của Trang quốc. Trang quốc lại dám âm thầm hiệp trợ cho nước Tần bạo ngược, để bọn chúng bố trí mai phục trong Trang quốc... Những kẻ này đều đáng chết.
Nhưng hắn lại đột nhiên lật tay, đốm lửa giữa ngón tay nhanh chóng bị bóp tắt.
"Tả Quang Liệt à Tả Quang Liệt, đây chính là sự độ lượng của ngươi sao? Giận lây sang những tên ăn mày đáng thương chẳng ai đoái hoài này?"
Tả Quang Liệt thì thào nói xong liền bật ra tiếng thở dài: "Các ngươi đi đi."
Hắn chắp tay quay đầu, đưa mắt nhìn về phía bầu trời bị nhuộm đen như mực. Ở đó có kẻ địch của hắn, đám người kia ẩn núp ở một nơi bí mật gần đó, như đàn sói tiếp cận cường giả, mới là những kẻ Tả Quang Liệt hắn muốn giết.
Đám ăn mày như được đại xá, vội đứng dậy bỏ chạy. Chỉ có tên ăn mày vừa nãy đáp lời hắn kia là còn do dự trong chốc lát, nhưng đã bị đồng bạn bên cạnh kéo cho lảo đảo: "Ngươi muốn chết sao?"
Chẳng có ai muốn chết, dù rằng là ăn mày.
Hoặc cũng có thể nói, chính là bởi vì không muốn chết nên mới trở thành ăn mày.
Cẩu thả là vì muốn sống tạm bợ.
Thiên tượng biến dời khiến cho đám ăn mày vô cùng sợ hãi. Thân thể vốn bị tổn hại vì lạnh và đói nay bỗng bộc phát tốc độ trước giờ chưa từng có, liều mạng chạy đi.
Tả Quang Liệt không nhìn theo, nhưng mày kiếm lại hơi nhíu: "Không mang đồng bạn của các ngươi đi sao?"
Trong phạm vi linh thức nhận biết, chẳng gì có thể che giấu được hắn.
Bức tượng thần bằng gỗ trong đạo quan đã chẳng thấy đâu, có lẽ là bị đám ăn mày phá đi làm củi đốt. Nhưng trên bàn thờ, giờ phút này vẫn còn một tên ăn mày ốm yếu đang nằm đó không nhúc nhích, có lẽ là thoi thóp nằm chờ chết đi. Đây chính là nguyên nhân khiến tên ăn mày kia do dự.
Đám ăn mày vội vàng bỏ trốn, nên không muốn mang theo gánh nặng cũng chỉ là việc thường tình, nhưng đối với Tả Quang Liệt thì lại khác.
Hai chữ "đồng bạn" này đối với hắn mà nói quá trân quý. Nếu không phải có đồng bạn sóng vai chém giết, sao hắn có thể thoát khỏi Tu La tràng ngập trời kia? Nếu không phải đồng bạn hắn dùng máu đoạn hậu, sao hắn có thể hoàn thành kinh thế? Dù cho hôm nay phải bỏ mạng tại đây - hắn biết rõ thân thể mình đã như dầu hết đèn tắt - nhưng hắn sẽ không quên là ai đã giúp hắn một đường tiến lên.
Lời của tiên nhân thần bí, đám ăn mày không dám cự tuyệt, bọn chúng lại chạy trở về như ong vỡ tổ.
Mỗi kẻ bị trở thành ăn mày đều có bất hạnh của riêng mình, nhưng lại giống nhau ở chỗ ra sức giãy dụa, cầu xin sự sống.
Những tên ăn mày gầy trơ xương này đều dốc toàn lực, thở hồng hộc, phi nước đại.
Nhưng trong mắt một số kẻ đang quan sát nơi này, bọn họ chẳng khác nào một con kiến ương ngạnh, chẳng nhanh hơn một con ốc sên.
Quả thực là... quá chậm!
Mặt trời treo cao, đưa ánh sáng và sức nóng công bằng xuống nhân gian. Không phân già trẻ, không phân quý tiện, yêu thích hay vô tình.
Huơu non tìm nước bên dòng suối, chim sải cánh bay xuyên qua rừng.
Chân trời loé lên tia sáng đỏ đậm nơi phương xa, nhưng chỉ trong chớp mắt đã đến gần hợp thành một quả cầu lửa lớn, vạch phá bầu trời.
Quả cầu lửa vô cùng nhanh, chỉ mấy hơi thở đã vượt qua ngàn dặm sơn hà của Trang quốc, chuẩn bị biến mất khỏi tầm mắt thì bỗng nhiên có một luồng sáng đen xông lên thời không, cản nó lại.
Giữa thiên địa đột nhiên xuất hiện sự lạnh lẽo, nguyên khí trở nên mãnh liệt chỉ trong nháy mắt. Bốn phía Đông, Tây, Nam Bắc cùng nhau loé sáng lên.
Cả một vùng trời phía Đông Bắc của Trang quốc bị mây đen bao phủ chỉ trong thoáng chốc.
Bầu trời trong xanh chuyển thành xám xịt.
Một tiếng vang đột nhiên nổ tung trên không trung: "Cửu Sát Huyền Âm!"
Điểm sáng kia chỉ dây dưa với sát vân một lát rồi đột nhiên rơi thẳng xuống.
Điểm sáng càng rơi càng nhanh, càng nhìn càng lớn, đến cuối cùng...
Nó phát ra tiếng ầm ầm như sao băng rơi!
Vùng ngoại ô thành Phong Lâm vốn vô cùng hoang vu, chẳng có nhà cửa cũng chẳng có người ở, gần đó chỉ có một đạo quán nhỏ bé cũ kỹ đã bỏ hoang từ lâu.
"Ầm!"
Quả cầu lửa kia rơi xuống đất, tạo thành một cái hố sâu nhưng giống như đang bị nguồn sức mạnh nào đó kiềm chế, địa chấn không lan rộng. Sau khi bụi mù tán đi liền để lộ thân hình một nam tử mặc y phục đỏ rực.
Chỉ thấy người này mày kiếm tuấn lãng, bộ y phục đỏ rực trên người điểm hoa văn phức tạp nhưng trang nhã, càng làm nổi bật vẻ bất phàm của hắn. Có điều, lúc này, tóc mai hắn rối tung, áo bào cũng có vết rách trông có vẻ hơi chật vật.
"Chẳng ngờ Tả Quang Liệt ta cũng có lúc phải chết ở nơi thâm sơn cùng cốc này..." Nam tử mặc diễm bào hơi đảo mắt nhìn quanh bốn phía, ngữ khí mệt mỏi khó hiểu lên tiếng: "Nơi này tên là gì?"
Ngày đột nhiên chuyển thành đêm, lại có sao băng rơi xuống khiến mấy tên ăn mày sống nhờ trong đạo quán rách nát sợ hãi vô cùng, liên tục dập đầu trước cửa đạo quán, giờ thấy có người lên tiếng hỏi mới thấp thỏm trả lời: "Tiên... tiên nhân lão gia, đây là ngoại ô thành Phong Lâm, đạo quán này... ta... chúng ta cũng không biết tên."
Ngón tay của nam tử mặc diễm bào khẽ nhúc nhích, định tiêu diệt mấy tên ăn mày này.
Hiện giờ đang là thời loạn lạc, các nước không ngừng chinh chiến. Nhưng mấy năm gần đây, chẳng có trận chiến nào có quy mô và tạo nên chấn động lớn như cuộc chiến Tần Sở lần này. Cả hai bên có gần mười vạn tu giả tham chiến, trung tâm của chiến trường - bình nguyên Hà Cốc chẳng còn một gốc cây ngọn cỏ, đất sụt trăm dặm.
Mà thân là thiên kiêu của phe thất bại, còn đơn độc đánh xuyên qua Hàm Cốc quan, suýt nữa đã nghịch chuyển chiến cuộc nên dù có bị truy sát cùng trời cuối đất hắn cũng không oán thán. Có điều, những tên khất cái này, cũng là khất cái của Trang quốc. Trang quốc lại dám âm thầm hiệp trợ cho nước Tần bạo ngược, để bọn chúng bố trí mai phục trong Trang quốc... Những kẻ này đều đáng chết.
Nhưng hắn lại đột nhiên lật tay, đốm lửa giữa ngón tay nhanh chóng bị bóp tắt.
"Tả Quang Liệt à Tả Quang Liệt, đây chính là sự độ lượng của ngươi sao? Giận lây sang những tên ăn mày đáng thương chẳng ai đoái hoài này?"
Tả Quang Liệt thì thào nói xong liền bật ra tiếng thở dài: "Các ngươi đi đi."
Hắn chắp tay quay đầu, đưa mắt nhìn về phía bầu trời bị nhuộm đen như mực. Ở đó có kẻ địch của hắn, đám người kia ẩn núp ở một nơi bí mật gần đó, như đàn sói tiếp cận cường giả, mới là những kẻ Tả Quang Liệt hắn muốn giết.
Đám ăn mày như được đại xá, vội đứng dậy bỏ chạy. Chỉ có tên ăn mày vừa nãy đáp lời hắn kia là còn do dự trong chốc lát, nhưng đã bị đồng bạn bên cạnh kéo cho lảo đảo: "Ngươi muốn chết sao?"
Chẳng có ai muốn chết, dù rằng là ăn mày.
Hoặc cũng có thể nói, chính là bởi vì không muốn chết nên mới trở thành ăn mày.
Cẩu thả là vì muốn sống tạm bợ.
Thiên tượng biến dời khiến cho đám ăn mày vô cùng sợ hãi. Thân thể vốn bị tổn hại vì lạnh và đói nay bỗng bộc phát tốc độ trước giờ chưa từng có, liều mạng chạy đi.
Tả Quang Liệt không nhìn theo, nhưng mày kiếm lại hơi nhíu: "Không mang đồng bạn của các ngươi đi sao?"
Trong phạm vi linh thức nhận biết, chẳng gì có thể che giấu được hắn.
Bức tượng thần bằng gỗ trong đạo quan đã chẳng thấy đâu, có lẽ là bị đám ăn mày phá đi làm củi đốt. Nhưng trên bàn thờ, giờ phút này vẫn còn một tên ăn mày ốm yếu đang nằm đó không nhúc nhích, có lẽ là thoi thóp nằm chờ chết đi. Đây chính là nguyên nhân khiến tên ăn mày kia do dự.
Đám ăn mày vội vàng bỏ trốn, nên không muốn mang theo gánh nặng cũng chỉ là việc thường tình, nhưng đối với Tả Quang Liệt thì lại khác.
Hai chữ "đồng bạn" này đối với hắn mà nói quá trân quý. Nếu không phải có đồng bạn sóng vai chém giết, sao hắn có thể thoát khỏi Tu La tràng ngập trời kia? Nếu không phải đồng bạn hắn dùng máu đoạn hậu, sao hắn có thể hoàn thành kinh thế? Dù cho hôm nay phải bỏ mạng tại đây - hắn biết rõ thân thể mình đã như dầu hết đèn tắt - nhưng hắn sẽ không quên là ai đã giúp hắn một đường tiến lên.
Lời của tiên nhân thần bí, đám ăn mày không dám cự tuyệt, bọn chúng lại chạy trở về như ong vỡ tổ.
Mỗi kẻ bị trở thành ăn mày đều có bất hạnh của riêng mình, nhưng lại giống nhau ở chỗ ra sức giãy dụa, cầu xin sự sống.
Những tên ăn mày gầy trơ xương này đều dốc toàn lực, thở hồng hộc, phi nước đại.
Nhưng trong mắt một số kẻ đang quan sát nơi này, bọn họ chẳng khác nào một con kiến ương ngạnh, chẳng nhanh hơn một con ốc sên.
Quả thực là... quá chậm!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook