Xích Linh
-
Chương 50: SINH TỬ TƯƠNG TÙY
Gió đêm chầm chậm bầu bạn cùng ánh tà dương ngả về Tây, nỗi lòng hoang mang tựa cơn mưa lớn đang trôi chảy ào ạt. Đêm hôm khuy khoắt cùng tiếng đàn ai mang giai điệu thiếu phụ nức nở, cùng một chiếc thuyền mờ chìm trong sương vô tung tích...
Dòng sông hát vài câu, khúc tình ca
Ly biệt ưu sầu vương vấn lòng ta
Chạm lên dây đàn mang gửi lòng ai
Lệ tương tư vương áo, gió xuân về.
Có nghĩa rằng: Dẫu biết không gặp người sẽ thôi đau lòng... Nhưng không gặp người tôi cũng sẽ không được biết: Hóa ra cảm giác tương tư phải đau đến tận tâm can như vậy... Giang sơn cuồn cuộn phù hoa, đao kiếm binh mã, xá một kiếp bi thương trần ai... Thôi thì chuyện xưa cứ coi như khói mộng hoa tan, khiến ta phải ngâm mình giữa gió tuyết, cầm cọ tôn một nét bút chân dung người há bận lòng chẳng vấn vương.
Bước chân Mãn Á chậm rãi trở về y phòng, nàng cầm cọ, mài mực, ngả nghiêng đưa nét bút trên trang giấy trắng rồi phác họa lại thi thể của Nhu Lịch.
-Nếu theo lời Tư Thành nói thì sát thủ đã dùng kiếm để hạ thủ, nhưng vốn dĩ nếu dùng kiếm thì chẳng phải sẽ tạo ra những nét đứt trong gân mạch hay sao? Vả lại nếu dùng kiếm mà không để lại một chút thương tích nào, thì cao nhân trong chốn Tứ Kỳ này chưa ai có thể đạt đến... Nhất định ta sẽ phải tìm ra khúc mắc... Từ giờ đến sáng mai, trước tang lễ của Nhu Lịch chỉ còn năm canh giờ...!
-Mau chóng chuẩn bị đồ ăn đêm cho Tướng quân!
-Tuân lệnh.
Mãn Á nhanh chóng cầm lấy giỏ rồi che ô lững thững đi trong cơn mưa lất phất của mùa hạ. Vốn dĩ vẫn thâm tâm tiểu thư vẫn có gì đó chút lo lắng không rõ ràng cùng sự ửng đỏ trong đôi má:
-Nhưng... suy nghĩ đi... suy nghĩ lại, ta cũng chỉ vừa mới gặp hắn cách đây chưa đầy một canh giờ. Bây giờ lại giở trò đưa đồ, Tư Thành nhất định sẽ không dễ bị mắc lừa...
Chưa kịp gõ cửa, một bàn tay lạnh buốt cùng cơn gió se sắt heo may đã kéo nàng vào trong, cái nắm tay đó khiến nàng nhăn mặt vì đau đớn nhưng động tác lại vô cùng nhanh chóng, hòa vào cơn mưa đang rả rích, với đôi ba tiếng sấm đang vang vọng trên nền trời xa thẳm.
-Này... ta là tiểu thư nhà lành, không phải là kiểu nữ tử mà ngươi đang nghĩ đâu!!
Mãn Á dùng hai tay che kín mặt rồi cuống quýt giải thích.
-Kiểu nữ tử mà ta đang nghĩ... là kiểu gì?
Tư Thành cười cợt nhả, đôi mắt cao ngạo ngước nhìn vị cô nương nhỏ đang run sợ trước mắt.
-Thì... là kiểu... kiểu ngươi đang nghĩ đó!!
Tư Thành bật cười thành tiếng rồi tiến đến phía Mãn Á đẩy nàng một cái thật mạnh vào góc tường, hắn ngắm nghía thật kĩ khuôn mặt trong trẻo, tinh khôi của nàng rồi xoa nhẹ vào bờ môi hồng đào thật tình như muốn hôn một cái.
-Thật ra nay ta đến chỉ để đưa đồ ăn đêm cho ngươi... Tốt nhất ngươi đừng có mà tưởng bở!
-Ta có nên tin những lời cô nương vừa nói không đây? Đêm hôm khuya khoắt, nữ nhân đến tìm nam nhân, ta còn tưởng là chỉ để tâm sự?
-Tên đáng chết này, ngươi đang nghĩ cái gì...
Chưa kịp dứt câu, Tư Thành đã lôi Mãn Á vào chiếc ghế gỗ cạnh đầu giường, hắn đẩy nàng nằm ngả xuống rồi ra vẻ dụ dỗ... Ánh sáng bên dưới chiếc gối liên tục phát ra một màu sắc thật mạnh, Mãn Á nhân lúc Tư Thành không để ý rồi lẻn lật gối ra và thứ nàng thấy đầu tiên lại là một chiếc kim màu ánh bạc.
-Tại sao trong y phòng của hắn lại có kim?
Mãn Á nhanh tay giật lấy món đồ đầy khả thi ấy thì vô thức bị Tư Thành cản lại.
-Ta nghĩ... ta đã hiểu được một phần nào đó rồi... giờ chỉ còn cách...
Hai người dằng co được vài khắc rồi Mãn Á lập tức buông tay hắn ra, bỏ mặc cây kim nhọn đang lơ lửng trên cao, đôi mắt sợ hãi của nàng ngước nhìn nó đang bay bổng như chuẩn bị trực rơi xuống thân thể của mình. Nàng nắm chặt tà áo của Tư Thành rồi run rẩy nhắm mắt lại... Tiếng kim rơi leng keng một tiếng cùng ánh sáng tỏa ra như thắp sáng cả y phòng, cho đến khi Mãn Á mở mắt ra thì đôi tay của Tư Thành đã bị xước ở gân mạch. Hóa ra, là hắn đã cứu nàng một mạng, và cũng là hắn, nàng mới có thể hiểu được tại sao cái chết của Nhu Lịch lại trở nên bí hiểm đến như thế...
Mãn Á hoảng sợ đẩy Tư Thành ra khỏi lồng ngực đang ê ẩm, nàng vội vã chạy ra khỏi cửa rồi biến mất phía sau ánh trăng tàn. Tư Thành ngay lúc này âm thầm nắm chặt cổ tay đang đau rát rồi trầm ngâm nhìn về phía cây kim như suy nghĩ điều gì, hắn xé một miếng vải ở tà áo rồi quấn quanh vết thương đầy lặng lẽ.
-Tướng quân, người chấp nhận để cho cô ta thừa thế làm oai tác quái như vậy hay sao? A Hoa nhanh chóng bay từ gác mái xuống.
-Tạm thời đừng nói về chuyện này nữa... Ta mệt rồi...!
Dưới phủ Tương Minh bao bọc bởi làn hơi sương tàn phai đầy lạnh lẽo, từng bước đi đầy vô định của Mãn Á chẳng hiểu bằng thứ bùa phép ma quỷ thần thánh nào lại vô tình kéo nàng đến cấm địa của trang phủ, hay còn được gọi là Cẩm Y Thành. Nàng đi đến đâu, tiếng than khóc của những người chinh phụ nhốt kín trong quan tài lại phát ra với đầy âm thanh văng vẳng, sát khí toàn thân bao trùm dọa lên thân thể của một cô nương yếu ướt. Canh ba trang phủ mang sắc màu đầy ảm đạm, đám mây che khuất trăng cũng hóa vội vàng cùng vài bóng quạ đen vụt bay qua...
Tiếng nói chuyện phát ra từ phía sau bức tường thành lớn, xen vào đó là nét kiếm sắc nhọn được gió mài phát ra những âm thanh thật mỏng, Mãn Á có phần bị kinh động bịp tay nín thở.
-A Quan, đêm nay ta thề sẽ quyết sinh quyết tử với ngươi, ân nghĩa của chúng ta từ xưa đến nơi cứ coi như ta có mắt như mù...!
-A Thiệu, suốt đời suốt kiếp, dù có phải chôn mình dưới quan tài, đi gặp gỡ diêm vương, nhất định... Nhất định ta sẽ không bao giờ tha thứ cho những tội ác mà Cát Tư Thành đã làm!
-Đừng tốn công nói nhiều lời, Cát Tư Thành đối với Tây Châu vốn dĩ chỉ đứng sau Đại Hãn, coi như đêm nay ta thay Tướng quân gϊếŧ chết một tên phản bội...
Tiếng sấm đùng đoàng tạo thành vệt trên nền trời xám xịt, đàn quạ đen hoảng sợ vội vã kéo theo đàn bay về phương Nam trốn thoát, giọng nói của nam nhân tên A Quan ấy ngày càng run rẩy đến khàn giọng, hắn gieo mình xuống mặt đất đầy lạnh lẽo mà không vương vãi một giọt máu nào, cái chết ấy đầy yên tĩnh mà đột ngột siết bao...!
Mãn Á thất thần khi nghe thấy tiếng leng keng thật quen thuộc, bàn chân nàng chậm rãi dịch chuyển về phía bức tường nhưng bất ngờ va phải tảng đá lớn nằm ngay dưới chân. Những ngọn đèn leo lết phả ra tia sáng yếu ướt đằng xa bắt đầu hướng đến, hóa ra tên A Thiệu kia đã phát hiện ra sự tồn tại đầy khó hiểu của nàng, hắn mỉm cười vài tiếng thật ngạo mạn rồi nhanh chóng tiến về phía thân thể yếu ướt ngay đối diện. Không kịp chờ đợi Mãn Á giải thích, hắn đã rút cây kim sắc nhọn ngay trước mặt rồi đặt vào cổ của nàng, dưới nước da mịn màng như ngọc, đã bị miết được vài vết xước..
Đêm tối u tĩnh chỉ còn nghe được thấp thỏm vài tiếng thở, chiếc kim vẫn cựa quậy lên lớp da của Mãn Á như chờ chết, nhưng đáng tiếc vốn dĩ với tính cách ương ngạnh này, chẳng mấy chốc Mãn Á đã giơ chân về sau rồi đá thẳng một nhát vào cái bụng béo cùng thái độ đầy hung hăng của hắn. Chiếc kim trơn tuột khỏi cổ, Mãn Á tìm cách chạy thoát nhưng không biết bàn tay to lớn của A Thiệu đang chới với nắm lấy cổ tay nàng từ phía sau.
Có lẽ vì mọi thứ trên đời này đều được xuất hiện như một mối duyên không báo trước, vạn sự gặp gỡ trong thế gian này vốn dĩ vẫn luôn phải vướng bận vào hai từ: số phận. Có cảm giác ta và ngươi từ duyên kiếp trước là những bậc vương chủ, quân sư không rời, đều đã từng xông pha vào muôn trận thắng lừng lẫy cả Tứ Kỳ. Và hơn thế, đều chịu cách chết thảm trong tay một kẻ bán nước hại dân, một tên phản tặc... Phải chi, phải chi ta kịp nhớ nhiều hơn thế, phải chi ta có thể nhớ được... Ta nhất định sẽ gϊếŧ chết từng người rồi treo lên trước mộ của Cao Tề mà tạ lỗi...!
Trước cửa trang phủ có vị Bạch Y Kiếm Khách cưới ngựa mà qua, khuôn mặt đẹp như khắc tượng phía sau lớp màn che càng trở nên thật bí ẩn, bàn tay hắn trắng bạch dịu dàng đón lấy khuôn mặt ngơ ngác của Mãn Á rồi ngỏ ý mời nàng lên yên ngựa. Bỏ mặc phía sau những đốm hồng của bình minh sắp rạng, vị lữ khách ấy thong thả mà điều khiển từng bước đi vững chắc của bạch ngựa rồi rời xa trang phủ chỉ trong vài khắc, rồi tiến vào Thiên Rạp Kịch.
Mãn Á hiếu kỳ ngắm nhìn cảnh vật hoang tàn đổ nát xung quanh mà thâm tâm chẳng còn chút kí ức, nàng cảm giác gợn lạnh với từng y phục đào kiếp treo lơ ửng trên lớp tường mốc và cả vài chiếc mặt nạ có phần cầu kì cùng màu sắc sặc sỡ. Nhìn đến những chi tiết này, Mãn Á đã nhanh chóng phát hiện ra vị khách kia có xuất thân chắc chắn không thể tầm thường...
-Ta đã tìm ra bằng chứng Tư Cát Thành cấu kết với Khải Tùy Đại Hãn để gϊếŧ chết Nhu Lịch Tông chủ!
Mãn Á ngang nhiên bước ra phía trước, đưa cây kim nàng đã đánh trộm được từ trang phủ.
-Tại sao cô nương lại muốn giúp chúng ta chuyện này? Nếu ta không nhầm cô chẳng phải có xuất thân từ Tây Châu sao?
Giọng nói của Khách ngang tàn qua chiếc màn mỏng che trước mặt.
-Đúng, ta là người Tây Châu. Ta và cha đến đây cũng là vị vụ án của Nhu Lịch. Ngươi cũng biết đấy, việc Tông chủ Âm Nhất Phái ra đi đột ngột như vậy, khiến cho chính trị của Tứ Kỳ ngày càng bất ổn. Kể cả Tây Châu chúng ta đã cướp được ngọc tỷ của Hi Chính Hoàng Thượng thì cũng chưa chắc lấy lòng được cả thiên hạ dẫn đến việc làm ăn buôn thương của cha ta những ngày này vô cùng ế ẩm. Ta cũng là muốn ngay trong sáng mai hãy giải quyết nhanh chóng giúp ta vụ này, để mọi thứ trở về như cũ...
Mãn Á cẩn trọng trong ánh mắt sắc bén ngước nhìn thái độ của vị khách trước mặt. Khách trầm ngâm nhìn cô nương đầy gan dạ ấy rồi thi thoảng cũng giật mình vì đôi mắt giống Bất Nhiễm Nữ đế vương đến kinh ngạc, nhưng suy nghĩ đến vết tràm to tướng ngay giữa má, lại khiến cho Khách tự vấn chính mình vì quá nhớ nhung và đâm hoang tưởng...
-Quả nhiên, những gì cô nương nói lại là thứ ta cất công tìm kiếm bấy lâu nay. Đúng là một nữ tử thông minh, không hề tầm thường...!
Khách im lặng được một lúc rồi từ tốn mỉm cười đầy ẩn ý...
Sáng hôm sau, cả Tứ Kỳ hội ngộ, mùa hạ chói chang cùng tiếng bước chân nặng trĩu của đoàn ngựa lớn ồ ạt theo dòng đi đến Âm Nhất Phái. Nắng hè xuất hiện phất phới hòa cùng cánh hoa muôn sắc màu in bóng dưới chân ngựa, cùng gương mặt ngây thơ của Mãn Á khi bám theo được một đoàn bách tính trèo lên núi Âm Nhất chỉ để được hóng chuyện của giang sơn...
Đường đi đến Âm Nhất Phái trập trùng muôn ngả, những dãy núi xanh tím nối đuôi nhau tạo thành bức tường thành đầy quý giá xen cùng tiếng múa kiếm mảnh mai thật kẽ phía đỉnh núi nơi những thiếu niên đang đua tài hoa nghệ, một đoạn chân trời đứt quãng, một đoạn tương tư buông lời. Mãn Á ngắm nhìn xung quanh rồi ngạc nhiên mà suy nghĩ:
-Thực sự đây là khung cảnh một đám ma sao? Mọi người chỉ nghĩ đến việc sẽ đến đây để thăm thú thế sự thiên hạ, thi nhau gánh vác trọng trách của giang sơn... Liệu ai có thể đến đây chỉ vì muốn thắp một nến hương cho Nhu Lịch?
Quả nhiên, cuộc đời này đã cho ông ấy trải qua rất nhiều kiếp người, cũng không quên cho người ngắm nhìn biết bao sự đổi thay bi uất hoặc tốt đẹp của thiên hạ. Nhưng cho đến khi chết đi, cuộc đời lại chẳng thể cho ông ấy được một sự cảm tạ, một tiếng nói biết ơn hay kể cả một cái nhìn đầy đau xót nhất...! Cuối cùng thì chân lý của cuộc đời này có thể giản đơn đến mức nào đây? Ta vốn dĩ thật sự vẫn thấy rất khó mà nhắc đến...
Cổng phủ Âm Nhất Phái không bao giờ đóng chặt, nếu như ai thật sự mang duyên nợ với cuộc đời, thật sự mắc kẹt trong chính sự khắc nghiệt của chế độ, chỉ cần mang tấm lòng và sự biết ơn thực thụ khi đến đây, nhất định Âm Nhất Phái sẽ ngang nhiên chào đón... Bước qua cánh cổng này, coi như cuộc đời đã thôi dừng chấp niệm, vạn sự thong thả trôi theo tiếng nước chảy, chẳng muốn về nhân gian, tu chân cho cuộc đời buông tha khỏi tình ái...
Không khí tang thương bao trùm lên những sư thầy, thí chủ, đồ đệ mà Âm Nhất Phái cất công dạy dỗ. Duy nhất người khiến Mãn Á để tâm nhất lại chính là Đông Phong Âm Thuật Sư, hắn mặc y phục tang nhưng không rơi một giọt nước mắt, hắn cứ đứng thẫn thờ một góc rồi nắm chặt cây kiếm bạc như có thể rút ra và đâm thẳng vào tim kẻ đối diện ngay tức khắc. Khi Đông Phong ngước đôi mắt lên vì sự chú ý của Mãn Á, nàng vội vã lui về đám người đông đúc phía sau để lánh mặt.
-Phượng Gia Thánh Sống. Phượng Ẩn, vào điện...!
Tiếng gân giọng đầy mạnh mẽ ấy đã khiến biết bao con mắt của thiên hạ phải đổ dồn vào cửa điện để ngắm nhìn, trong đó có Mãn Á. Nàng đứng đơ người được một lúc khi cơn nắng phía sau dồn về, chiếu vào khuôn mặt đẹp như khắc của hắn càng trở nên lung linh rực rỡ. Phượng Ẩn mặc y phục đen, bàn tay trắng muốt đưa về phía sau tà lưng rồi ôn nhu bước vào điện...
-Chẳng phải... Chẳng phải người này là vị Khách mà hôm qua đã mời ta lên yên ngựa đây sao? Từ bé đến giờ, đây có lẽ là lần đầu tiên ta được chính kiến thấy một nam nhân có dung mạo còn đẹp hơn cả tranh vẽ đến như thế... Người hay tiên đây?
Mãn Á say sưa ngắm nhìn được một lúc rồi giật thót mình cho đến khi tên thị vệ lại bắt đầu gân cổ đến khàn giọng.
-Tướng Cát Tư Thành. Tư Thành, vào điện...!
Khác xa với nét dịu dàng như Phượng Ẩn, cho đến khi Tư Thành bước vào, nắng vì quá sợ hãi mà chẳng chợp tắt, chỉ còn bóng dáng vài cơn gió hạ se lạnh tràn cả vào căn phòng một không khí căng thẳng đến lạnh nhạt. Khuôn mặt hắn có phần ưu tư, đôi mắt đen tối như bầu trời đêm cùng một ánh nhìn đầy tàn bạo. Quân lính đi sâu lưng hắn trải dài nhiều vô kể, từng lớp hùng hậu kéo đến như sắp dàn trận xâm chiếm cả trang phủ của Nhu Lịch.
Mãn Á chán nản chẳng thèm để tâm mấy ngoài vài chiếc điểm tâm đã được đặt gọn trên bàn để tiếp khách, nàng cầm chiếc màn thầu trên tay như định sẽ thưởng thức nó một cách thật ngon lành thì một cú húc thật mạnh ở đằng sau đẩy nàng vấp ngã xuống chiếc bục cao đầy bất ngờ. Chiếc màn thầu rời khỏi tay rồi bay ra vị trí Tư Thành đang đứng, nàng rướn người ra phía trước rồi ôm chầm lấy Cát Tư Thành đang nhăn mặt ở đối diện. Màn đụng độ đầy căng thẳng giữa một cô nương ham an và vị Tướng quân căm ghét những cú va chạm lại một lần nữa không mời mà đến...
Nhân màn thầu vương vãi rơi xuống y phục sạch sẽ của Tư Thành cùng cái ôm siết chặt của Mãn Á đang run rẩy càng khiến cho cả Tứ Kỳ trở nên hoảng loạn. Người thì hò hét, người lại cảm thấy sợ hãi thay cho số phận kém may mắn của cô nương nhỏ...
-Còn đứng đấy làm gì? Mau đến lau người cho Tướng quân...!
-Chuyện gì đang xảy ra thế này? Người đâu mau lôi cô nương kia ra khỏi trang phủ, có ám sát...!!!
Giữa luồng không khí đầy ngợp thở của những người đứng xung quanh, duy nhất Tư Thành chỉ nhìn Mãn Á bằng đôi mắt thù mười năm chưa thể trả, hắn và nàng đứng yên lặng như thế cũng phải được mấy khắc cho đến khi giọng nói ngang tàn của Phượng Ẩn đã làm phá tan tất cả:
-Biết tin hôm nay Tướng Cát Tư Thành có dịp về thăm xứ cũ, vốn dĩ còn định chuẩn bị nhiều thứ hay ho hơn, nhưng chắc cữ cho Phượng mỗ thất lễ, chỉ chuẩn bị được như vậy... Mong Cát Tư Thành không chê...!
Tướng quân đẩy Mãn Á ra xa rồi ung dung bước đến nơi Phượng Ẩn đang đứng trước sự chính kiến của toàn dân bách tính.
-Phượng Gia nói như thế? Rốt cuộc là có ý gì?
Hắn trầm ngâm đối đầu với vẻ kiêu ngạo của Phượng Ẩn. Nếu so xét về tài ngạo mạn và thống trị của Phượng Gia và Tư Thành thì cũng thật đỗi lấy làm khó trong tại hạ. Tư Thành có cái ác ẩn hiện sâu trong sự tàn bạo, ác liệt còn Phượng Ẩn lại đôi chút lấy làm ôn nhu hơn, thi thoảng lại dịu dàng, đắn đo đầy ấm áp...!
-Ta đến đây bởi vốn dĩ cũng là có chuyện. Kì án của Nhu Lịch chính Tướng quân đã hạ lệnh truy tìm nguyên do để giải oan, và cũng chính ngài đóng vai người hạ bẫy bắt sống những kẻ nào có gan đi tìm nguyên do đó để bảo toàn danh tính cho chính mình... Đau đớn làm sao cho đến cuối cùng, ta cũng suýt đóng vai một tên ngu ngốc nghe theo lời nói chính nghĩa mà ngài đã đem đến chiếu cáo cho thiên hạ. Sau vụ thảm sát xâm lược hôm đó, người và Đại Hãn hứa sẽ thay Địa Hoàng Thành mang đến những thứ bất ngờ cho Thành Đô... Và sau khi lời thề ấy được vinh danh, thì cái chết của Nhu Lịch Tông chủ được lộ diện... Người sợ quá khứ của mình bị bại lộ sao? Tướng Cát Tư Thành?
Phượng Ẩn nhìn đối diện vào sâu trong con ngươi đang đáp ánh mắt ấy đầy vẻ khiếp đảm.
-Hóa ra từng ấy năm, người vẫn chưa chấp nhận được sự thật sao? Cũng đúng thôi, bởi vì nếu là ta, ta thà chết quách đi cho rồi... Người tàn sát thật đấy nhỉ? Hại chết người mình yêu đến bặt vô âm tín, gϊếŧ chết quân sư của nàng và cả những chung thần đầy dũng cảm, nhưng vẫn đủ sức mạnh để ung dung sống đến tận bây giờ mà không một lời hối lỗi?
Mãn Á ngồi co ro một góc khuất đằng sau những đám người đang chen chúc để được nghe kịch, nàng vội vã ôm đầu, che kín đôi tai, miệng thi thoảng lại lẩm bẩm như những tiếng cầu xin đầy tội nghiệp:
-Xin ngươi, xin ngươi đừng nói nữa... Ta đau đầu đến không thể thở được... Tại sao, tại sao khi nhắc đến những chuyện này và cả số phận của Nữ đế vương đáng thương ấy ta lại đều cảm thấy ngột ngạt đến khó thở? Ta muốn trốn thoát khỏi nơi này... Cầu... Cầu ngươi... Đừng nói nữa gì...!
Nhưng đáng tiếc, những gì Mãn Á cất công kêu gào lại chẳng thể khiến cho lòng căm thù của Phượng Ẩn trở nên dừng lại.
-Cây kim này là vật cấm của Tây Châu, chỉ duy nhất những quân tử vương giả nhất xung quanh Đại Hãn mới được phép sở hữu. Và đương nhiên, nó cũng là vật để ngài thay Đại Hãn gϊếŧ chết Tông chủ. Ta ngày càng càng khiếp đảm ngài rồi đấy, Tư Thành? Ngài của trước kia đâu mất rồi? Bạch Phúc Tiên Sinh chỉ ăn thịt sói cũng quyết không ăn thịt người, không bao giờ để tanh một giọt máu vào trong chính lương tâm của mình. Và cũng chính là Bạch Phúc Tiên Sinh mà ta từng biết, bây giờ lại uống máu người để nuôi dưỡng lòng bạo...!
-Đúng, ta của ngày xưa đã chết rồi... Nếu ta không tàn bạo ai sẽ cứu sống nổi ta ngoài chính bản thân mình? Ai sẽ giúp cho nữ tử mà ta yêu thương nhất được an yên một cuộc đời vẹn toàn đây? Phượng Ẩn, ngươi có thể trách ta, trách cả quá khứ của ta, nhưng đừng mang nàng ấy ra để nói chuyện... Cho Bất nhi được nghỉ ngơi đi, hãy coi như nàng ấy đã qua đời và không bao giờ trở về được nữa... Đám tang này dành cho Tông chủ và cũng dành cho Bất Nhiễm, dành cho Tranh Tịch của ta, suốt kiếp này, ta nợ nàng một người phu quân hoàn hảo và cả một gia đình hạnh phúc...!
Tư Thành vẫn ngang nhiên một vẻ đầy lạnh nhạt, nhưng sâu trong đôi mắt đượm buồn ấy, tại hạ đã nhìn thấu được cả nét vô tình cùng sự đau đớn đến tột cùng, sự trăn trở và day dứt của quá khứ... Chỉ đáng tiếc Cát Tư Thành sẽ và vẫn mãi mãi giấu đi những cảm xúc khó nói của đời mình mà cứ đành để vậy, cuốn trôi theo gió hạ, tan biến đi mãi mãi...
-Ý của ngươi là mặc kệ cho Bất Nhiễm Vương kể cả người đang sống trong đau khổ hay đang nhận trừng phạt nơi địa ngục trần gian? Tư Thành, rốt cuộc ta nên nói ngươi là kiểu người gì? Mấy năm qua, chúng ta tha thứ cho ngươi như vậy đã quá đủ, bây giờ, bây giờ là lúc Tứ Kỳ sẽ trả thù cho Nữ vương, cho Cao Tề và cả cho Tông chủ của Âm Nhất Phái... Mọi người trên trời cao có mặt, tụ họp về đây cùng trừng trị ngươi.... Tư... Th..ành...
Phượng Ẩn rút kiếm xông lên gương mặt bạo tàn của Tư Thành không dịch chuyển và đứng yên ở phía trước, cây bạch kiếm sắc nhọn cùng tiếng gió đưa một nét thật mảnh nhanh chóng tiến về phía trước. Dân chúng cùng các vị đại nhân hoảng sợ chạy toán loạn, kẻ cầm váy, người xác ghế ra khỏi trang phủ... Mãn Á ngộp thở đến đau đớn, không thể kiểm soát được nữa mà hét lên một tiếng thật ngọt:
-Cầu xin... Cầu xin hãy buông tha cho hắn... Và... cả... buông tha cho ta đi...!
Tiếng hét vang vọng cả những ngọn núi trập trùng cùng những thiếu niên đang thong thả đưa hoa múa kiếm, tiếng hét chạm vào con tim của những con người đang chạy loạn cùng nỗi niềm thương cảm đầy khó nói... Và hơn thế, nó chạm đến sự yếu mềm cựa vào da thịt của Cát Tư Thành, hắn quỳ xuống, cúi gầm mặt trước nền đất ẩm cùng tiếng kiếm rơi lăn lóc khi tung kiếm thất bại của một vị anh hùng đang xót xa trước những sinh mạng ra đi chẳng một lời thương xót...!
-Tin cấp báo......... Khải Tùy Đại Hãn truyền lệnh từ Tây Châu mau lập tức bắt sống Tả Mãn Á Tiểu thư. Quân lính đâu, nhanh chóng giải ả về điện nhận lệnh chém đầu!!!!
Một tên thị vệ vội vã chạy xô đến khung cảnh tang thương ấy rồi nhanh chóng đọc lệnh gấp. Hóa ra vụ việc Mãn Á đã đọc được thư mật cùng cây kim có ích cho kì án của Nhu Lịch đã được truyền đến tai của Đại Hãn... Nhất định vụ việc này, Khải Tùy sẽ không dễ dàng tha thứ cho một ai... Kể cả có do một tay Tướng Cát Tư Thành, bày ra đi chăng nữa...!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook