Xích Ái Sát Thủ
Chương 239: Vẫn chưa hết chuyện

Mùi vị chua cay say lòng người, đôi môi tiếp xúc, Feston đưa tay vuốt ve mái tóc của Phong Triển Nặc, ẩm ướt mềm mại, quấn quanh đầu ngón tay của hắn, càng tiếp xúc sâu sắc thì tay chân cọ sát ở dưới nước càng nóng lên, chỉ một nụ hôn thì tất nhiên là không đủ, ngay khi Feston tính tiến thêm một bước nữa thì điện thoại vang lên.

Cau mày buông Phong Triển Nặc ra, giọng điệu của hắn hàm chứa bất mãn, hắn khẽ mắng, “Tôi đã nói với Jonathan và Hase rồi, mấy ngày này cứ nghỉ ngơi đi, đừng ai quấy nhiễu ai hết mà.”

“Có lẽ cậu ấy không thuyết phục được Hase nên tính cầu cứu từ anh.” Phong Triển Nặc vừa cười vừa duỗi tay ra phía sau, khi chạm vào điện thoại di động thì lập tức dừng cười, “Không phải điện thoại của anh, là của tôi…”

Vẻ mặt của hắn không bình thường, Feston nhìn hắn bấm nút nghe, trong một phút đồng hồ ngắn ngủi, hắn cơ hồ không hề mở miệng mà chỉ nghe đối phương nói, vẻ mặt không có gì thay đổi, nhưng bọn họ đã sớm nắm rõ mỗi một phản ứng của nhau như lòng bàn tay, rốt cục Feston vẫn nhận ra điểm khác thường.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Chờ Phong Triển Nặc cúp máy thì Feston liền ôm lấy bờ vai của đối phương, “Ai gọi vậy?”

“Samantha.” Phong Triển Nặc thản nhiên trả lời, nhướng cao hàng lông mày, “Nó bảo Bob bị bệnh trong tù, phải đưa đến bệnh viện.” Hít vào một hơi thật sâu, Phong Triển Nặc dựa vào thành hồ, hắn im lặng trong chốc lát rồi quay sang Feston, “Có thuốc không?”

Mấy năm nay tình trạng sức khỏe của Bob không tốt lắm, bọn họ cũng đoán được chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, kỳ thật cũng không có gì đáng kinh ngạc, nhưng dự đoán và biết được sự thật cũng không giống nhau, hiện tại nó đang xảy ra.

Feston sờ đầu của Phong Triển Nặc rồi lấy ra một gói thuốc từ bộ đồ ném trên đất, rút ra một điếu đưa cho hắn, “Tôi sẽ bảo với Grey Matt đi đặt vé cho chuyến bay sáng mai.”

“Ừm.” Ánh lửa lóe lên, khói trắng lượn lờ trước mặt Phong Triển Nặc, hòa lẫn vào hơi nước rồi phiêu tán trong không khí, bể tắm vẫn duy trì độ ấm ban đầu, nhưng nhiệt độ trên da lại dần dần tụt xuống.

Feston kéo Phong Triển Nặc đến bên cạnh, đứng sau lưng mà xoa bóp bả vai cho đối phương, “Cậu vẫn không tha thứ cho anh ấy à?”

“Tha thứ?” Phong Triển Nặc lặp lại, bỗng nhiên cười khẽ, hắn nhìn ra lớp sương mù trắng xóa ở trước mặt, “Nói thật tôi không trách anh ấy lâu như vậy đâu.” Hắn lại nhún vai, “Có phải rất kỳ lạ hay không, nhưng tôi thật sự không cảm thấy hận gì cả, một chút cũng không.”

Phong Triển Nặc hút thuốc, nửa người ngâm trong nước, thả lỏng cơ thể mà dựa vào đối phương, tầm mắt nhìn ra một nơi không biết phương hướng, Feston choàng hai tay qua trước ngực của Phong Triển Nặc, “Cậu là người có thói quen nhìn về tương lai, cậu chán ghét bị trói buộc, cho dù là thù hận thì cũng không thể kiềm chế được cậu.” fynnz.wordpress.com

“Nhưng hiện tại tôi đang ở ngay chỗ này.” Nếu chán ghét bị trói buộc thì làm sao lại có thể dính chặt cùng nhau nhiều năm như vậy?

Theo ánh mắt của hắn thì có thể nhìn thấy ý tứ trêu chọc của hắn, Feston cười rộ lên, “Tôi không phải sợi dây thừng trói buộc cậu, tôi là đôi cánh giúp cậu vươn cao bay xa, như vậy thì làm sao mà cậu lại muốn thoát khỏi cho được?”

“Cánh?” Phong Triển Nặc cười ha ha, Feston lại nghiêm túc gật đầu, “Cánh.”

Trên lưng của hắn có thể cảm giác được nhịp tim của Feston, bên tai nghe thấy giọng nói của Feston xuyên thấu làn hơi nước, Phong Triển Nặc nói như ca sĩ giọng nam trung, “Được rồi, nói cái khác đi.”

“Cậu không trách anh ấy nhưng mấy năm qua cậu đều không đến thăm anh ấy, vậy cậu nghĩ thế nào?” Đề tài quay trở lại trên người của Bob, Feston tạt nước ấm lên ngực của Phong Triển Nặc, mấy năm nay những vết sẹo trên người của Phong Triển Nặc đã phai nhạt rất nhiều, cũng có thêm vết thương mới nhưng không nghiêm trọng. fynnz.wordpress.com

Nâng tay lên từ dưới nước, Phong Triển Nặc làm động tác đang cầm súng, cánh tay chậm rãi buộc chặt, những giọt nước chảy xuống từ cánh tay của hắn, “Là anh ấy vẫn chưa chịu tha thứ cho chính mình, tôi đi thăm anh ấy thì chỉ làm cho anh ấy càng tự trách mà thôi.”

Hắn nghiêng đầu nhìn Feston, ánh mắt chớp động, “Chẳng phải anh cũng nghĩ như vậy hay sao, cho nên anh cũng không đề cập đến chuyện này.”

Bọn họ quả thật rất ăn ý, ngón tay của Feston di chuyển đến cánh tay của Phong Triển Nặc, dùng sức vừa đúng làm cho Phong Triển Nặc thỏa mãn thở ra một hơi, Feston hôn xuống bờ vai của hắn, “Vậy cậu có biết là tôi từng thề sẽ không để cho cậu bị trọng thương thêm một lần nào nữa hay không?”

Cảm xúc quen thuộc nhưng vẫn nóng đến mức có thể làm cho làn da bốc cháy, “Tôi không biết, bởi vì tôi đã nhìn thấy.”

Quay đầu lại, Phong Triển Nặc kéo tay của Feston xuống, đột nhiên hôn lên mãnh liệt, một tay dụi tắt điếu thuốc lá, một tay ôm đầu của Feston, nụ hôn trằn trọc mang theo dư vị của rượu Whisky, còn có vị đắng chát của thuốc lá, cánh tay của Feston đột nhiên siết chặt, thân thể vốn đã kề sát thì hiện tại càng thêm dán chặt vào nhau, Feston ấn vào sau gáy của Phong Triển Nặc, cắn nuốt đầu lưỡi của hắn giống như muốn hấp thu hết thảy hương vị của hắn.

“Không được.” Feston giống như đang thì thầm tự nói, dưới thân đè lên người của Phong Triển Nặc, hắn chuyển hướng lên tai của đối phương, thấp giọng thì thầm, “Nhịn không được.”

Dứt lời, Feston đưa tay ra sau lưng của Phong Triển Nặc, nhìn thấy đáy mắt nóng rực của Feston, hô hấp của Phong Triển Nặc cũng trở nên dồn dập, hắn phối hợp động tác của Feston rồi xoay người lại, hai tay vịn vào thành hồ, “Nói trước nhé, mỗi người một lần.”

“Không thành vấn đề.” Hơi thở nóng rực từ phía sau phả đến, Feston hôn cổ của hắn, nụ hôn ẩm ướt rơi xuống làn da cũng ẩm ướt, Feston vỗ mông của hắn, thân thể cọ xát, ra hiệu cho hắn thả lỏng.

Không biết đây là lần thứ bao nhiêu của bọn họ, hết thảy đều vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức bọn họ biết rõ mỗi một phản ứng hoặc hành động của đối phương sẽ đại biểu cho điều gì, cũng quen thuộc đến mức mỗi một lần bị đụng chạm vào nơi mẫn cảm thì sẽ lập tức đáp lại, bọn họ vẫn phối hợp đồng đều với nhau, trên phương diện này đều là như vậy, còn ở phương diện khác cho dù trong cuộc sống cũng có mâu thuẫn, nhưng sau khi giải quyết thì lại càng ngày càng trở nên hợp cạ.

Nước ấm không ngừng bốc hơi, thân hình ướt đẫm của bọn họ dây dưa trong nước, gợn sóng cuồn cuộn nhấp nhô, làn da đổ mồ hôi dần dần nóng lên do ma sát, mái tóc ướt sũng không ngừng nhiễu nước. fynnz810

Bàn tay chộp lên thành hồ của Phong Triển Nặc bị Feston nắm chặt, tiếng rên rỉ đầy nam tính vang vọng giữa làn hơi nước, âm thanh thở dốc dồn dập quanh quẩn, tiếng va chạm của da thịt, tiếng hô to khàn khàn, còn có tiếng dập dềnh của sóng nước, tất cả khuếch tán trong bầu không khí tràn ngập hơi nước, cùng nhau diễn tấu thành một khúc nhạc nguyên thủy nhất.

Khi Grey Matt nghe nói bọn họ có chuyện gấp phải rời đi ngay lập tức thì hắn vô cùng uể oải, đồng thời cũng hơi tức giận, bởi vì bọn họ rời đi quá mức đột ngột, chẳng qua sau khi nghe bọn họ bảo rằng sau đó không bao lâu sẽ quay lại đây, hơn nữa còn đồng ý ở thêm một tuần thì liền lập tức chuyển từ bực tức sang vui mừng.

“Chuyện vé máy bay không thành vấn đề, tôi lập tức gọi người đi đặt vé, vẫn còn kịp, nhưng mà khi quay về Mỹ thì anh nên cẩn thận một chút, nơi đó có một lũ đang nhìn chằm chằm anh đấy, Caesar.” Sau khi đồng ý hỗ trợ thì Grey Matt cũng không quên nhắc nhở kèm theo trêu ghẹo Feston một chút.

“Không cần anh phải lo lắng.” Sau khi dặn dò xong xuôi thì Feston bắt đầu thu dọn hành lý.

Phong Triển Nặc mỉm cười nhìn hắn, dù sao thì Feston cũng là tinh anh của cục điều tra liên bang, chẳng qua hiện tại lại có ít nhất ba thân phận khác nhau, “Lần này dùng cái nào? Tổng giám đốc tập đoàn? Bộ đội xuất ngũ? Hay là bác sĩ?”

“Cậu muốn gặp Bob đúng không?” Không ngờ Feston lại hỏi như vậy, sau đó không đợi Phong Triển Nặc trả lời thì hắn đã lấy ra một quyển hộ chiếu, “Lần này tôi dùng chính thân phận của mình để trở về, cựu đặc vụ FBI, Feston Kada.”

…………

P/S: Em Nặc cũng ko chịu thua kém, phải 1v1 mới chịu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương