Xí Đồ Tiện Nhân
-
Chương 33
Bạch Quả Quả nhìn Nhị công tử đã đi xa, nhìn thật lâu, cuối cùng vẫn đi đường vòng trở về.
Trong đầu của nàng ta hiện ra tình cảnh ngày đó gặp Nhị công tử. Hôm đó là lần đầu tiên nàng ta lên đài, trong thanh lâu, ma ma hô những người đàn ông phía dưới ra giá. Tư sắc của nàng ta so với những cô gái ở nơi này không được tốt lắm, vì vậy số người chọn nàng ta rất thưa thớt. Nàng ta nhớ rất rõ ràng, lúc ấy ra bạc nhiều nhất là một vị Quan lão gia, đã rất già rồi? Khi nàng ta đang nghĩ mình thực sự phải hầu hạ lão già kia....
Cũng may sau đó có người ra giá tiền cao hơn, là một công tử áo gấm, mà hắn mua cũng là vì đưa cho một vị công tử khác bên cạnh hắn—— đó chính là Tần Nhị công tử Tần Kha.
Bạch Quả Quả nhớ lúc đó hắn mặc một cái áo bào màu trắng, nhìn qua rất tao nhã thanh tú. Nhưng đã đi thanh lâu thì có thể là người tốt lành gì? Đêm đó, lúc Bạch Quả Quả ở trong phòng đợi được hắn đến, nàng ta không muốn nhìn thẳng vào mắt hắn. Mà nàng ta không ngờ tới, hắn cũng giống vậy, không có nhìn nàng ta. Nàng ta ngồi ở bên giường, hắn ngồi bên cạnh bàn. Nàng ta trầm mặc, hắn uống trà. Đến lúc quá nhàm chán thì hắn hỏi tên của nàng ta, tán dóc vài câu.
Một lúc lâu sau hắn rời đi, ngay cả tay của nàng ta cũng không chạm qua.
Những năm này thỉnh thoảng trong đầu Bạch Quả Quả sẽ hiện lên bóng hình của hắn, nhớ đêm đó hắn nói chuyện nàng ta, lại không biết khi nào thì đó lại trở thành một thói quen. Nàng ta tự giễu nở nụ cười, vội vã chạy tới chỗ Đại phu nhân phục mệnh.
............. .
Mạnh Chu nghe xong lời Tần Kha nói, hỏi "Chàng thật sự ngay cả tay của nàng ta cũng không cầm?" Ánh mắt nàng không tự chủ được đi chuyển xuống phía dưới, nghi ngờ nói, "Không phải là có bệnh gì không tiện nói ra chứ?"
Lời còn chưa dứt, cả người nàng đã bị kéo vào trong ngực Tần Kha. Tần Kha ngước cằm lên, cặp mắt híp lại: "Hai ngày này nàng không phải là đã kiểm nghiệm qua hay sao? Chẳng lẽ vi phu ta đây hai ngày vẫn chưa thỏa mãn nương tử sao? Như thế......."
Mạnh Chu luống cuống, vùi đầu vào lồng ngực Tần Kha, hận không thể đem mặt giấu đi, nàng bất đắc dĩ: "Tướng công, chàng không phát hiện có người đang nhìn chúng ta hay sao?"
Tần Kha nhìn những người xung quanh khẽ mỉm cười, nói nhỏ với Mạnh Chu: "Ta biết, bởi vì đây là ở trên đường cái."
Cùng nhau rời khỏi đám người, lúc đi tới Thang Sơn, mặt của Mạnh Chu đã sớm hồng như hoa đào. Nàng oán giận nhìn tới Tần Kha đang đi ở phía trước, chỉ cảm thấy tại sao sau khi thành thân hắn càng ngày càng phát ra....... những hành vi phóng đãng?
Đợi đến khi nàng phản ứng kịp thời xem mình đang ở chỗ nào, nàng không khỏi giật mình: "Mẫu thân được chôn cất ở đây sao?"
Đứng ở chân núi Thang Sơn, Tần Kha nhìn lên phía đỉnh núi, khóe miệng khẽ nâng lên: "Năm ấy ta vô ý tới nơi này, phát hiện nơi này có cảnh sắc hoa đào nở rất đẹp, vì vậy liền đem mộ phần mẫu thân an táng tại nơi này."
Bởi vì trúng độc, thân thể bắt đầu rửa nát, mẫu thân liền lưu lại di ngôn: sau trăm tuổi người hy vọng có thể đem được hỏa táng, tro cốt cũng không cần lưu lại.
Cùng nắm tay Tần Kha đi lên thềm đá, mỗi một bước đi Mạnh Chu đều tự hỏi mình: từ nay về sau nàng nên như thế nào trợ giúp tướng công, để cho cuộc đời này hắn không còn bi thương. Làm thế nào để bắt kẻ năm đó hại mẫu thân? Còn làm thế nào để giúp hắn thắng lợi, từ đó hô mưa gọi gió. Nàng còn muốn sinh cho hắn một đôi nam nữ, từ đó cũng hưởng thú vui gia đình.
Mạnh Chu không có kết luận, có lẽ đây tất cả đều có thể làm được, nhưng ai có thể nói tới chính xác được đây. Điều duy nhất nàng có thể làm bây giờ chính là ủng hộ hắn, vô luận Tần Kha lựa chọn làm cái gì, nàng đều sẽ không chút do dự để ủng hộ hắn. Vì sao? Một người đàn ông làm cho người khác đau lòng và cảm động như vậy, nay đã là một nửa sinh mạng của nàng.
Chỉ là bọn họ không biết, lúc tới đỉnh núi, sẽ phát hiện đằng trước mộ phần đã tụ tập không ít người, người cầm đầu Mạnh Chu biết, chính là nhân sĩ Tây vực nàng mới gặp thời gian trước - Tắc Khắc Tư!
Lúc Tắc Khắc Tư nhìn thấy hai người bọn họ, không khỏi hắng giọng cười to: "Biểu ca, biểu tẩu, ta rốt cuộc cũng đợi được hai người."
Biểu ca? Biểu tẩu? Nghe đến cái thân phận này, Mạnh Chu hoài nghi lỗ tai mình, vội vàng cùng Tần Kha xác nhận một lần: "Hắn là đang bảo chúng ta sao?"
Tần Kha còn chưa kịp nói gì, chỉ thấy Tắc Khắc Tư ba chân bốn cẳng mà chạy tới, giang hai cánh tay định ôm lấy Mạnh Chu. Thấy thế, Tần Kha vội ngăn ở trước mặt Mạnh Chu, đồng thời tung ra một chưởng, làm cho Tắc Khắc Tư lui về phía sau một bước nhỏ.
Mạnh Chu còn chưa từ trong khiếp sợ phản ứng kịp, bên tai nàng liền truyền tới tiếng khóc của một nam nhân: "Cô cô, biểu ca thật là vô tình vô nghĩa, không có tim không có phổi......." Mạnh Chu bị dọa cho phát sợ : cái đứa bé to xác này rốt cuộc bao nhiêu tuổi?
Khóc một hồi, thấy cả biểu ca lẫn biểu tẩu đều không để ý tới mình, Tắc Khắc Tư không còn nức nở, chợt cười rạng rỡ: "Ngày đó hai người kết hôn ta không có cách nào xuất hiện, nhưng vẫn chuẩn bị một phần đại lễ, ở chỗ này chờ hai ngày cuối cùng cũng đợi được đến lúc hai người tới.
Tần Kha kéo tay Mạnh Chu, tùy ý chỉ vào Tắc Khắc Tư, nói: "Đây là biểu đệ Tắc Khắc Tư thời gian trước mới gặp gỡ, không phải rất quen thân, nàng cũng không cần quan tâm tới hắn."
Nàng đã từng nghi ngờ trong đầu, những hành động được xâu thành một chuỗi: hôm đó nàng và Tần Kha gặp Tắc Khắc Tư, thủ hạ của hắn muốn động thủ, mà Tần Kha chỉ cần nói một câu nói của Tây Vực là có thể ngăn cản được bọn chúng, chỉ sợ là bởi vì Tắc Khắc Tư nhận ra hắn chính là biểu ca? Tần Kha nói mẫu thân là người Tây Vực, nếu đó là cô cô của Tắc Khắc Tư cũng không có gì là lạ. Nhưng hôm nayTắc Khắc Tư mang tới rất nhiều người, rốt cuộc hắn có thân phận gì ở Tây Vực? Vị dũng sĩ mặc chiến giáp ngày đó đi theo hắn đâu rồi?
Đang lúc nàng suy nghĩ tới thất thần, chợt nghe thấy một tiếng hét dài dưới chân núi, thứ tiếng này không giống như do người phát ra mà giống như một thứ âm thanh từ một loại nhạc khí đặc biệt.
Nghe thấy thế, vẻ mặt Tắc Khắc Tư liền biến đổi: "Theo như ta thấy hình như có người đang đuổi theo hai người, biểu ca biểu tẩu, để cho thủ hạ của ta đưa hai người theo đường mòn xuống núi, một lát nữa gặp tại khách điếm?
Tần Kha kéo lấy bả vai hắn, cau mày: "Nếu bọn họ là đi theo chúng ta, tự nhiên sẽ do chúng ta tới xử lý, đệ đi trước đi, nếu để cho người khác phát hiện đệ cũng ở đây, nhất định sẽ dẫn đến nhiều chuyện phiền toái. "
Tắc Khắc Tư đột nhiên phá lên cười: "Ha ha, biểu ca, huynh thật sự rất quan tâm tới ta. Rất tốt rất tốt, chỉ là huynh yên tâm, người của ta không ít, xử lý mấy cái đuôi cũng không phải là khó khăn. Hai người nhanh đi tới khách điếm, ta có chuyện muốn thương lượng với hai người."
Mạnh Chu cầm tay Tần Kha, nói: "Đi thôi, hai chúng ta không có võ công, ở lại chỗ này chỉ cản trở thêm."
Tắc Khắc Tư nhìn nàng một cái, trong mắt đều là nụ cười hài hước.
Rất nhanh,thủ hạ của Tắc Khắc Tư mang theo Tần Kha cùng Mạnh Chu xuyên qua rừng trúc, chọn con đường vắng lặng mà đi. Những người Tây Vực đối với địa hình nơi đây giống như đã từng nghiên cứu qua, chỉ chốc lát sau đã đưa hai người tới một đầu khác ở chân núi, chỉ cần đi về phía trước mấy bước là có thể thấy được phố xá náo nhiệt.
Đột nhiên Mạnh Chu thấy có người xuất hiện, nàng vội kéo Tần Kha tránh vào một tiệm bán đồ trang sức, nàng xoay người lại, giả bộ như đang chọn đồ, thỉnh thoảng còn hỏi ý kiến của Tần Kha. Khi thấy người kia đi qua sau lưng bọn họ, tay của nàng cũng đã thấm ra mồ hôi, thật sự nàng rất khẩn trương.
Tần Kha vỗ vỗ bả vai của nàng, cười nói: "Người đã đi, xem xem nàng bị hù dọa thành cái dạng gì rồi."
Mạnh Chu nhìn người nọ đã đi xa, thở phào nhẹ nhõm, nàng bắt lấy cánh tay Tần Kha: "Vừa rồi đi một đoạn đường dài, chân ta hơi mỏi, chàng đỡ ta một chút."
Tần Kha có thể nhìn ra sắc mặt Mạnh Chu tái nhợt, trên trán cũng thấm ra một tầng mồ hôi mỏng manh, mới vừa rồi bọn họ đi đoạn đường kia không tính là quá mệt, cũng không thể thành ra như thế, chẳng lẽ....... Tần Kha nửa ôm nửa níu dẫn dắt Mạnh Chu tiến vào khách điếm Phúc Vận, ôm lấy nàng vào trong ngực, đặt nàng lên giường, lúc này mới lên tiếng hỏi: "Là bởi vì gặp Tam hoàng tử, cho nên nàng mới khẩn trương luống cuống như vậy? Nàng với hắn......."
Nàng bỗng dưng mở mắt ra, nhìn hắn chằm chằm: "Lời này của chàng là có ý gì?"
Trông nàng thật giống như con nhím đang xù lông ra khi có người đến gần, Tần Kha cảm thấy ngạc nhiên, hắn đưa tay nhẹ xoa đầu Mạnh Chu: "Nhất định là đã xảy ra chuyện gì mới khiến nàng khẩn trương như thế, lại chắc chắn cùng Tam hoàng tử có liên quan? Hắn uy hiếp nàng sao?" Thấy Mạnh Chu tỏ ra không muốn nói, hắn chỉ là cười cười: "Nếu bây giờ nàng không muốn nói, vậy thì về sau tìm cơ hội khác nói cho ta biết. Một người đem chuyện giấu ở trong lòng, tâm tình tiêu cực chỉ biết giống như quả cầu tuyết, nếu có thể tìm một người tin cậy để bày tỏ, trong lòng sẽ thoải mái rất nhiều."
Nghe hắn nói như thế, Mạnh Chu chợt ôm lấy phần eo của hắn, giọng điệu mê mang: "Ta đã làm một chuyện, nhưng ta thấy mình không sai, chỉ là hôm nay nghĩ lại cảm thấy hơi sợ."
Cảm thấy Tần Kha lẳng lặng vỗ sau lưng của nàng, tâm tình trong lòng Mạnh Chu dần dần bình tĩnh lại, nàng nằm ở trong ngực Tần Kha, nhẹ giọng nói: "Cảm giác được dựa dẫm vào chàng thật sự rất tốt."
Tần Kha cười, vuốt búi tóc đen củanàng, từng tấc quấn quanh ở trên ngón tay, mềm mại trơn trượt từ đầu ngón tay chảy xuống, cứ như thế lặp lại, làm không biết mệt.
Nhưng chỉ chốc lát sau, cửa phòng khách truyền đến tiếng bước chân đều đặn, giống quân đội vào thôn giống, còn có tiếng người lớn tiếng trách cứ: "Nhẹ một chút, nhẹ một chút, quấy rầy biểu ca biểu tẩu, cẩn thận ta sẽ làm cho các ngươi không lấy nổi vợ."
Mạnh Chu hướng về phía Tần Kha nở nụ cười: "Biểu đệ này của chàng thật là có ý tứ."
Tần Kha bất đắc dĩ: "Có lúc ta thật sự hi vọng hắn là giả mạo ."
Mạnh Chu thu hồi cười giỡn, tự đánh giá một lát, nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc hắn có thân phận gì?"
Tần Kha còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, tiếng gõ cửa cạch cạch đã không kịp chờ đợi vang lên, còn kèm theo tiếng hỏi thăm thân thiết: "Biểu ca biểu tẩu, bây giờ còn sớm, ta dẫn hai người đi thưởng thức đồ ăn ngon của Tây Vực, có Hạ Lan Sơn khô, cả dê béo trên đại thảo nguyên . . . . ."
Tiếp đó, cửa đối diện truyền đến tiếng cửa mở, còn có một giọng nam gợi lớn: "Cho cái gì cho, lão tử đói bụng rồi......."
Mạnh Chu và Tần Kha thật sự không nhịn được, phá lên cười.
Trong khách điếm Phúc Vận có không ít người Tây Vực, vì thức ăn ngon của Tây Vực ở đây rất nhiều. Tắc Khắc Tư đối với nơi này quả thực thuộc như lòng bàn tay, hắn thuần thục gọi một đống đồ ăn ngon, sau đó phụ thêm một câu: "Đem tất cả đồ ăn ngon của Tây Vực mỗi thứ bưng lên một phần.”
Tiểu nhị cười đến mặt mày nở hoa, lập tức ân cần lau bàn, dâng trà, thét.
Chung quanh còn có mấy người nước khác vừa nói chuyện vừa ăn, trong hành lang cũng không an tĩnh, mà ánh mắt của mọi người lại không nhịn được nhìn về bên này, chỉ vì —— dáng vẻ của Tắc Khắc Tư thật sự là quá đẹp!
Tắc Khắc Tư nhíu mày, ánh mắt xinh đẹp quét qua một vòng, chỉ chốc lát sau hãy thu đến một đống tiếng thổn thức, còn có nam tử trẻ tuổi đỏ mặt cúi đầu....... Trong lúc nhất thời trong hành lang náo nhiệt khác thường.
Mạnh Chu có loại cảm giác như mình đang đi vào thanh lâu, hơn nữa đặc biệt, hôm nay hoa khôi là đàn ông!
Tắc Khắc Tư hả hê sau khi làm một đám người an tĩnh ra dấu tay, sau đó xoay đầu lại, nụ cười rực rỡ nhìn tới Tần Kha và Mạnh Chu ở trước mặt, nói: "Hôm nay ta cố ý mời hai người tới đây, chính là muốn nhờ hai người giúp một chuyện nhỏ, thật sự đây chỉ là một chuyện rất nhỏ."
Tần Kha vô tình cắt đứt: "Chớ hòng mơ tưởng!"
Tắc Khắc Tư biết lúc này không thể nháo lên, nụ cười của hắn còn treo trên bờ môi, một bộ bất cần đời bộ dạng: "Biểu ca không chịu, vậy ta xin biểu tẩu , dù sao những chuyện mai mối này đều là chuyện của đàn bà."
Tần Kha tự nhiên ngăn cản, chỉ là Mạnh Chu ngược lại rất có hứng thú, nàng giễu giễu nói: "Biểu đệ coi trọng hán tử nhà nào rồi hả?"
Tần Kha vừa nghe, trà trong miệng thiếu chút nữa phun ra. Hắn cố nén cười, nhìn khuôn mặt trắng mềm của Tắc Khắc Tư đang đỏ rực lên, trong lòng thật là sung sướng.
Tắc Khắc Tư nhe răng trợn mắt mà cười , giơ tay ra hiệu cho hạ nhân đưa lên một rương sắt lớn, mở ra cái rương, bên trong là một đống đồ kỳ kỳ quái quái gì đó, có cái yếm nhỏ không thể che giấu thân thể, có roi nhỏ, có đài nến sáp....... Chỉ thấy hắn nhướng mày: "Đây là quà tân hôn ta chuẩn bị cho hai người, bảo đảm mỗi đêm hai người đều** kích thích lại lãng mạn....... Biểu tẩu, tẩu xem ta đối xử với hai người thật tốt, tẩu nên đồng ý với ta đi. Hơn nữa việc giới thiệu không có mát chút sức lực nào."
Lần này đến phiên Mạnh Chu cùng Tần Kha song song nhăn mặt: vật này quá.......
Trong đầu của nàng ta hiện ra tình cảnh ngày đó gặp Nhị công tử. Hôm đó là lần đầu tiên nàng ta lên đài, trong thanh lâu, ma ma hô những người đàn ông phía dưới ra giá. Tư sắc của nàng ta so với những cô gái ở nơi này không được tốt lắm, vì vậy số người chọn nàng ta rất thưa thớt. Nàng ta nhớ rất rõ ràng, lúc ấy ra bạc nhiều nhất là một vị Quan lão gia, đã rất già rồi? Khi nàng ta đang nghĩ mình thực sự phải hầu hạ lão già kia....
Cũng may sau đó có người ra giá tiền cao hơn, là một công tử áo gấm, mà hắn mua cũng là vì đưa cho một vị công tử khác bên cạnh hắn—— đó chính là Tần Nhị công tử Tần Kha.
Bạch Quả Quả nhớ lúc đó hắn mặc một cái áo bào màu trắng, nhìn qua rất tao nhã thanh tú. Nhưng đã đi thanh lâu thì có thể là người tốt lành gì? Đêm đó, lúc Bạch Quả Quả ở trong phòng đợi được hắn đến, nàng ta không muốn nhìn thẳng vào mắt hắn. Mà nàng ta không ngờ tới, hắn cũng giống vậy, không có nhìn nàng ta. Nàng ta ngồi ở bên giường, hắn ngồi bên cạnh bàn. Nàng ta trầm mặc, hắn uống trà. Đến lúc quá nhàm chán thì hắn hỏi tên của nàng ta, tán dóc vài câu.
Một lúc lâu sau hắn rời đi, ngay cả tay của nàng ta cũng không chạm qua.
Những năm này thỉnh thoảng trong đầu Bạch Quả Quả sẽ hiện lên bóng hình của hắn, nhớ đêm đó hắn nói chuyện nàng ta, lại không biết khi nào thì đó lại trở thành một thói quen. Nàng ta tự giễu nở nụ cười, vội vã chạy tới chỗ Đại phu nhân phục mệnh.
............. .
Mạnh Chu nghe xong lời Tần Kha nói, hỏi "Chàng thật sự ngay cả tay của nàng ta cũng không cầm?" Ánh mắt nàng không tự chủ được đi chuyển xuống phía dưới, nghi ngờ nói, "Không phải là có bệnh gì không tiện nói ra chứ?"
Lời còn chưa dứt, cả người nàng đã bị kéo vào trong ngực Tần Kha. Tần Kha ngước cằm lên, cặp mắt híp lại: "Hai ngày này nàng không phải là đã kiểm nghiệm qua hay sao? Chẳng lẽ vi phu ta đây hai ngày vẫn chưa thỏa mãn nương tử sao? Như thế......."
Mạnh Chu luống cuống, vùi đầu vào lồng ngực Tần Kha, hận không thể đem mặt giấu đi, nàng bất đắc dĩ: "Tướng công, chàng không phát hiện có người đang nhìn chúng ta hay sao?"
Tần Kha nhìn những người xung quanh khẽ mỉm cười, nói nhỏ với Mạnh Chu: "Ta biết, bởi vì đây là ở trên đường cái."
Cùng nhau rời khỏi đám người, lúc đi tới Thang Sơn, mặt của Mạnh Chu đã sớm hồng như hoa đào. Nàng oán giận nhìn tới Tần Kha đang đi ở phía trước, chỉ cảm thấy tại sao sau khi thành thân hắn càng ngày càng phát ra....... những hành vi phóng đãng?
Đợi đến khi nàng phản ứng kịp thời xem mình đang ở chỗ nào, nàng không khỏi giật mình: "Mẫu thân được chôn cất ở đây sao?"
Đứng ở chân núi Thang Sơn, Tần Kha nhìn lên phía đỉnh núi, khóe miệng khẽ nâng lên: "Năm ấy ta vô ý tới nơi này, phát hiện nơi này có cảnh sắc hoa đào nở rất đẹp, vì vậy liền đem mộ phần mẫu thân an táng tại nơi này."
Bởi vì trúng độc, thân thể bắt đầu rửa nát, mẫu thân liền lưu lại di ngôn: sau trăm tuổi người hy vọng có thể đem được hỏa táng, tro cốt cũng không cần lưu lại.
Cùng nắm tay Tần Kha đi lên thềm đá, mỗi một bước đi Mạnh Chu đều tự hỏi mình: từ nay về sau nàng nên như thế nào trợ giúp tướng công, để cho cuộc đời này hắn không còn bi thương. Làm thế nào để bắt kẻ năm đó hại mẫu thân? Còn làm thế nào để giúp hắn thắng lợi, từ đó hô mưa gọi gió. Nàng còn muốn sinh cho hắn một đôi nam nữ, từ đó cũng hưởng thú vui gia đình.
Mạnh Chu không có kết luận, có lẽ đây tất cả đều có thể làm được, nhưng ai có thể nói tới chính xác được đây. Điều duy nhất nàng có thể làm bây giờ chính là ủng hộ hắn, vô luận Tần Kha lựa chọn làm cái gì, nàng đều sẽ không chút do dự để ủng hộ hắn. Vì sao? Một người đàn ông làm cho người khác đau lòng và cảm động như vậy, nay đã là một nửa sinh mạng của nàng.
Chỉ là bọn họ không biết, lúc tới đỉnh núi, sẽ phát hiện đằng trước mộ phần đã tụ tập không ít người, người cầm đầu Mạnh Chu biết, chính là nhân sĩ Tây vực nàng mới gặp thời gian trước - Tắc Khắc Tư!
Lúc Tắc Khắc Tư nhìn thấy hai người bọn họ, không khỏi hắng giọng cười to: "Biểu ca, biểu tẩu, ta rốt cuộc cũng đợi được hai người."
Biểu ca? Biểu tẩu? Nghe đến cái thân phận này, Mạnh Chu hoài nghi lỗ tai mình, vội vàng cùng Tần Kha xác nhận một lần: "Hắn là đang bảo chúng ta sao?"
Tần Kha còn chưa kịp nói gì, chỉ thấy Tắc Khắc Tư ba chân bốn cẳng mà chạy tới, giang hai cánh tay định ôm lấy Mạnh Chu. Thấy thế, Tần Kha vội ngăn ở trước mặt Mạnh Chu, đồng thời tung ra một chưởng, làm cho Tắc Khắc Tư lui về phía sau một bước nhỏ.
Mạnh Chu còn chưa từ trong khiếp sợ phản ứng kịp, bên tai nàng liền truyền tới tiếng khóc của một nam nhân: "Cô cô, biểu ca thật là vô tình vô nghĩa, không có tim không có phổi......." Mạnh Chu bị dọa cho phát sợ : cái đứa bé to xác này rốt cuộc bao nhiêu tuổi?
Khóc một hồi, thấy cả biểu ca lẫn biểu tẩu đều không để ý tới mình, Tắc Khắc Tư không còn nức nở, chợt cười rạng rỡ: "Ngày đó hai người kết hôn ta không có cách nào xuất hiện, nhưng vẫn chuẩn bị một phần đại lễ, ở chỗ này chờ hai ngày cuối cùng cũng đợi được đến lúc hai người tới.
Tần Kha kéo tay Mạnh Chu, tùy ý chỉ vào Tắc Khắc Tư, nói: "Đây là biểu đệ Tắc Khắc Tư thời gian trước mới gặp gỡ, không phải rất quen thân, nàng cũng không cần quan tâm tới hắn."
Nàng đã từng nghi ngờ trong đầu, những hành động được xâu thành một chuỗi: hôm đó nàng và Tần Kha gặp Tắc Khắc Tư, thủ hạ của hắn muốn động thủ, mà Tần Kha chỉ cần nói một câu nói của Tây Vực là có thể ngăn cản được bọn chúng, chỉ sợ là bởi vì Tắc Khắc Tư nhận ra hắn chính là biểu ca? Tần Kha nói mẫu thân là người Tây Vực, nếu đó là cô cô của Tắc Khắc Tư cũng không có gì là lạ. Nhưng hôm nayTắc Khắc Tư mang tới rất nhiều người, rốt cuộc hắn có thân phận gì ở Tây Vực? Vị dũng sĩ mặc chiến giáp ngày đó đi theo hắn đâu rồi?
Đang lúc nàng suy nghĩ tới thất thần, chợt nghe thấy một tiếng hét dài dưới chân núi, thứ tiếng này không giống như do người phát ra mà giống như một thứ âm thanh từ một loại nhạc khí đặc biệt.
Nghe thấy thế, vẻ mặt Tắc Khắc Tư liền biến đổi: "Theo như ta thấy hình như có người đang đuổi theo hai người, biểu ca biểu tẩu, để cho thủ hạ của ta đưa hai người theo đường mòn xuống núi, một lát nữa gặp tại khách điếm?
Tần Kha kéo lấy bả vai hắn, cau mày: "Nếu bọn họ là đi theo chúng ta, tự nhiên sẽ do chúng ta tới xử lý, đệ đi trước đi, nếu để cho người khác phát hiện đệ cũng ở đây, nhất định sẽ dẫn đến nhiều chuyện phiền toái. "
Tắc Khắc Tư đột nhiên phá lên cười: "Ha ha, biểu ca, huynh thật sự rất quan tâm tới ta. Rất tốt rất tốt, chỉ là huynh yên tâm, người của ta không ít, xử lý mấy cái đuôi cũng không phải là khó khăn. Hai người nhanh đi tới khách điếm, ta có chuyện muốn thương lượng với hai người."
Mạnh Chu cầm tay Tần Kha, nói: "Đi thôi, hai chúng ta không có võ công, ở lại chỗ này chỉ cản trở thêm."
Tắc Khắc Tư nhìn nàng một cái, trong mắt đều là nụ cười hài hước.
Rất nhanh,thủ hạ của Tắc Khắc Tư mang theo Tần Kha cùng Mạnh Chu xuyên qua rừng trúc, chọn con đường vắng lặng mà đi. Những người Tây Vực đối với địa hình nơi đây giống như đã từng nghiên cứu qua, chỉ chốc lát sau đã đưa hai người tới một đầu khác ở chân núi, chỉ cần đi về phía trước mấy bước là có thể thấy được phố xá náo nhiệt.
Đột nhiên Mạnh Chu thấy có người xuất hiện, nàng vội kéo Tần Kha tránh vào một tiệm bán đồ trang sức, nàng xoay người lại, giả bộ như đang chọn đồ, thỉnh thoảng còn hỏi ý kiến của Tần Kha. Khi thấy người kia đi qua sau lưng bọn họ, tay của nàng cũng đã thấm ra mồ hôi, thật sự nàng rất khẩn trương.
Tần Kha vỗ vỗ bả vai của nàng, cười nói: "Người đã đi, xem xem nàng bị hù dọa thành cái dạng gì rồi."
Mạnh Chu nhìn người nọ đã đi xa, thở phào nhẹ nhõm, nàng bắt lấy cánh tay Tần Kha: "Vừa rồi đi một đoạn đường dài, chân ta hơi mỏi, chàng đỡ ta một chút."
Tần Kha có thể nhìn ra sắc mặt Mạnh Chu tái nhợt, trên trán cũng thấm ra một tầng mồ hôi mỏng manh, mới vừa rồi bọn họ đi đoạn đường kia không tính là quá mệt, cũng không thể thành ra như thế, chẳng lẽ....... Tần Kha nửa ôm nửa níu dẫn dắt Mạnh Chu tiến vào khách điếm Phúc Vận, ôm lấy nàng vào trong ngực, đặt nàng lên giường, lúc này mới lên tiếng hỏi: "Là bởi vì gặp Tam hoàng tử, cho nên nàng mới khẩn trương luống cuống như vậy? Nàng với hắn......."
Nàng bỗng dưng mở mắt ra, nhìn hắn chằm chằm: "Lời này của chàng là có ý gì?"
Trông nàng thật giống như con nhím đang xù lông ra khi có người đến gần, Tần Kha cảm thấy ngạc nhiên, hắn đưa tay nhẹ xoa đầu Mạnh Chu: "Nhất định là đã xảy ra chuyện gì mới khiến nàng khẩn trương như thế, lại chắc chắn cùng Tam hoàng tử có liên quan? Hắn uy hiếp nàng sao?" Thấy Mạnh Chu tỏ ra không muốn nói, hắn chỉ là cười cười: "Nếu bây giờ nàng không muốn nói, vậy thì về sau tìm cơ hội khác nói cho ta biết. Một người đem chuyện giấu ở trong lòng, tâm tình tiêu cực chỉ biết giống như quả cầu tuyết, nếu có thể tìm một người tin cậy để bày tỏ, trong lòng sẽ thoải mái rất nhiều."
Nghe hắn nói như thế, Mạnh Chu chợt ôm lấy phần eo của hắn, giọng điệu mê mang: "Ta đã làm một chuyện, nhưng ta thấy mình không sai, chỉ là hôm nay nghĩ lại cảm thấy hơi sợ."
Cảm thấy Tần Kha lẳng lặng vỗ sau lưng của nàng, tâm tình trong lòng Mạnh Chu dần dần bình tĩnh lại, nàng nằm ở trong ngực Tần Kha, nhẹ giọng nói: "Cảm giác được dựa dẫm vào chàng thật sự rất tốt."
Tần Kha cười, vuốt búi tóc đen củanàng, từng tấc quấn quanh ở trên ngón tay, mềm mại trơn trượt từ đầu ngón tay chảy xuống, cứ như thế lặp lại, làm không biết mệt.
Nhưng chỉ chốc lát sau, cửa phòng khách truyền đến tiếng bước chân đều đặn, giống quân đội vào thôn giống, còn có tiếng người lớn tiếng trách cứ: "Nhẹ một chút, nhẹ một chút, quấy rầy biểu ca biểu tẩu, cẩn thận ta sẽ làm cho các ngươi không lấy nổi vợ."
Mạnh Chu hướng về phía Tần Kha nở nụ cười: "Biểu đệ này của chàng thật là có ý tứ."
Tần Kha bất đắc dĩ: "Có lúc ta thật sự hi vọng hắn là giả mạo ."
Mạnh Chu thu hồi cười giỡn, tự đánh giá một lát, nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc hắn có thân phận gì?"
Tần Kha còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, tiếng gõ cửa cạch cạch đã không kịp chờ đợi vang lên, còn kèm theo tiếng hỏi thăm thân thiết: "Biểu ca biểu tẩu, bây giờ còn sớm, ta dẫn hai người đi thưởng thức đồ ăn ngon của Tây Vực, có Hạ Lan Sơn khô, cả dê béo trên đại thảo nguyên . . . . ."
Tiếp đó, cửa đối diện truyền đến tiếng cửa mở, còn có một giọng nam gợi lớn: "Cho cái gì cho, lão tử đói bụng rồi......."
Mạnh Chu và Tần Kha thật sự không nhịn được, phá lên cười.
Trong khách điếm Phúc Vận có không ít người Tây Vực, vì thức ăn ngon của Tây Vực ở đây rất nhiều. Tắc Khắc Tư đối với nơi này quả thực thuộc như lòng bàn tay, hắn thuần thục gọi một đống đồ ăn ngon, sau đó phụ thêm một câu: "Đem tất cả đồ ăn ngon của Tây Vực mỗi thứ bưng lên một phần.”
Tiểu nhị cười đến mặt mày nở hoa, lập tức ân cần lau bàn, dâng trà, thét.
Chung quanh còn có mấy người nước khác vừa nói chuyện vừa ăn, trong hành lang cũng không an tĩnh, mà ánh mắt của mọi người lại không nhịn được nhìn về bên này, chỉ vì —— dáng vẻ của Tắc Khắc Tư thật sự là quá đẹp!
Tắc Khắc Tư nhíu mày, ánh mắt xinh đẹp quét qua một vòng, chỉ chốc lát sau hãy thu đến một đống tiếng thổn thức, còn có nam tử trẻ tuổi đỏ mặt cúi đầu....... Trong lúc nhất thời trong hành lang náo nhiệt khác thường.
Mạnh Chu có loại cảm giác như mình đang đi vào thanh lâu, hơn nữa đặc biệt, hôm nay hoa khôi là đàn ông!
Tắc Khắc Tư hả hê sau khi làm một đám người an tĩnh ra dấu tay, sau đó xoay đầu lại, nụ cười rực rỡ nhìn tới Tần Kha và Mạnh Chu ở trước mặt, nói: "Hôm nay ta cố ý mời hai người tới đây, chính là muốn nhờ hai người giúp một chuyện nhỏ, thật sự đây chỉ là một chuyện rất nhỏ."
Tần Kha vô tình cắt đứt: "Chớ hòng mơ tưởng!"
Tắc Khắc Tư biết lúc này không thể nháo lên, nụ cười của hắn còn treo trên bờ môi, một bộ bất cần đời bộ dạng: "Biểu ca không chịu, vậy ta xin biểu tẩu , dù sao những chuyện mai mối này đều là chuyện của đàn bà."
Tần Kha tự nhiên ngăn cản, chỉ là Mạnh Chu ngược lại rất có hứng thú, nàng giễu giễu nói: "Biểu đệ coi trọng hán tử nhà nào rồi hả?"
Tần Kha vừa nghe, trà trong miệng thiếu chút nữa phun ra. Hắn cố nén cười, nhìn khuôn mặt trắng mềm của Tắc Khắc Tư đang đỏ rực lên, trong lòng thật là sung sướng.
Tắc Khắc Tư nhe răng trợn mắt mà cười , giơ tay ra hiệu cho hạ nhân đưa lên một rương sắt lớn, mở ra cái rương, bên trong là một đống đồ kỳ kỳ quái quái gì đó, có cái yếm nhỏ không thể che giấu thân thể, có roi nhỏ, có đài nến sáp....... Chỉ thấy hắn nhướng mày: "Đây là quà tân hôn ta chuẩn bị cho hai người, bảo đảm mỗi đêm hai người đều** kích thích lại lãng mạn....... Biểu tẩu, tẩu xem ta đối xử với hai người thật tốt, tẩu nên đồng ý với ta đi. Hơn nữa việc giới thiệu không có mát chút sức lực nào."
Lần này đến phiên Mạnh Chu cùng Tần Kha song song nhăn mặt: vật này quá.......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook