Buổi tối, Tô Yên ngồi trên giường, Giang Cảnh Xuyên đứng bên cạnh giường, cầm máy sấy giúp cô sấy tóc, gió mát thổi nhẹ bên tau, Tô yên thoải mái lim dim muốn ngủ.

Nhớ đến những lời nói của Giang Tinh Tinh, Tô Yên không khống chế được lòng hiếu kỳ của mình, làm bộ lơ đãng nói: "Hôm nay mẹ Tùy lại than thở với mẹ, nói anh sắp trở thành cha của hai đứa trẻ, Tùy Thịnh vậy mà vẫn chưa có bạn gái."

Kỳ thật nhìn dưới góc độ của Tô Yên, Tùy Thịnh so với Tô Yên lớn hơn mười tuổi, nhưng hai người nhìn rất xứng đôi, gia thế tương đương, nhân phẩm Tùy Thịnh cũng rất tốt, chiều cao cũng tương xứng, đương nhiên  những lời này cô chỉ có thể giấu ở trong lòng, quyết tâm không nói ra.

Giang Cảnh Xuyên tắt máy sấy, cầm lược chảy tóc cho cô, thản nhiên cười nói: "Đây không phải là chuyện bình thường sao? Tùy Thình cả đời này không yêu ai không lấy vợ anh cũng không thấy kỳ lạ."

"Anh ta định như vậy sao?" Tô Yên truy hỏi.

Cả đời không yêu không kết hôn? Tô Yên nhịn không được vì Giang Tinh Tinh than thở, yêu một người đàn ông chung tình, nhưng người đang ông này lại chung thủy với người khác không phải mình, nhất ddinhjj sẽ rất đau khổ. Chẳng qua cô có chút không tin Tùy Thịnh chờ đợi cả đời, không phải cô hoài nghi sự thủy chung của anh, mà vì ở xã hội này, trong gia đình như thế, kỳ thật có rất nhiều chuyện không thể tự mình làm chủ.

Giang Cảnh Xuyên ngồi lên giường, đỡ Tô Yên nằm xuống, chỉnh  lại đèn đầu giường, âm nhạc phát ra nhẹ nhàng, khiến cho lòng người nghe an tĩnh hơn.

"Cậu ta không nói quyết định của mình, nói không chừng, qua vài năm cậu ấy không chịu đựng được áp lực cũng kết hôn sinh con, dù sao nhà cậu ta chỉ có mình cậu ấy, nhưng cũng có thể Tùy Thịnh chịu đựng áp lực thủy chung chờ đợi, ai biết được." Đối với quyết định của Tùy Thịnh, Giang Cảnh Xuyên không tán thành cũng không phản đối, dù sao việc này không có quan hệ với anh, từ đầu tới cuối anh chỉ đưa ra một ý kiến, chỉ cần anh ta cảm thấy đáng giá, thì cứ làm.

Có lẽ Tùy Thịnh cảm thấy chờ đợi đáng giá.

Đồng Viên trở lại hay không không còn quan trọng, quan trọng là, chờ đời khiến cho Tùy Thịnh cản thấy đau khổ và đồng thời cũng cảm thấy yên lòng, chỉ cần như vậy là đủ.

Tô Yên suy nghĩ nói: "Không có ai theo đuổi Tùy Thịnh sao? Anh ta cứ như vậy mà không thích người khác à?"

Giang Cảnh Xuyên giúp Tô Yên đắp kín chăn, liếc nhìn cô và nói: "Em hôm nay quan tâm Tùy Thịnh nhỉ."

Bằng không sao lại vòng vo hỏi chuyện tình cảm của Tùy Thịnh.

.......Trực giác thật nhạy bén. Cô quỳ rồi.

Tô Yên không trả lời, sợ mình không cẩn thận bị Giang Cảnh Xuyên nhìn thấu.

Giang Cảnh Xuyên cũng nằm xuống, thở phào nhẹ nhõm, ý tứ hàm xúc không rõ nói: "Tùy Thịnh bất cứ lúc nào cũng có thể thích người khác, có khả năng đứa nhỏ đã được sinh ra, cậy ấy về sau có yêu ai khác hay không anh không biết, nhưng cậu ấy sẽ không thích em gái anh."

Một câu như vậy làm Tô yên hoảng sợ ngồi dậy, cô không thể tin nhìn Giang Cảnh Xuyên, còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác nghe nhầm, thấy anh bình tĩnh như vậy, cực kỳ khó khăn hỏi: "Anh biết à?"

"Nằm xuống." Ngữ khí chân thật đáng tin,

"......  Ừ." Tô Yên ngoan ngoãn nằm xuống, Giang Cảnh Xuyên ôm cô vào lòng.

"Đây đâu phải là chuyện lạ gì, đó là em gái anh, con bé yêu ai ghét ai anh có thể thấy được."

Bởi vì biểu hiện của Giang Cảnh Xuyên rất bình tĩnh, Tô yên trở nên trấn định hơn, "Tùy Thịnh biết không?"

Giang Cảnh Xuyên véo nhẹ tai cô, hai mắt híp lại, nhỏ giọng nói: "Vợ à, em vẫn là không hiểu rõ đàn ông, trừ phi bọn anh muốn tìm hiểu một người, nếu không bọn anh cũng không rảnh mà đi phân tích hành vi của một cô gái.

"Vậy Tùy Thịnh không biết?"

"Anh nghĩ là không. Đây cũng đâu có gì lạ, trong lòng cậu ấy Tinh Tinh giống như em gái, ai rảnh mà để ý xem em gái nghĩ gì?"

Tô Yên gật đầu, cảm thấy Giang Cảnh Xuyên nói rất đúng, Tùy Thịnh đối với Giang Tinh Tinh  chỉ có tình anh em, cho nên anh ta sẽ không xem cô ấy như phụ nữ, nếu nói như vậy, tất nhiên là sẽ không phát hiện tình cảm của Giang Tinh Tinh.

"Anh chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến tác hợp cho hai người? Em cảm thấy Tùy Thịnh rất tốt, vừa nhìn là biết đây là một người đàn ông có trách nhiệm."

"Sai rồi." Giang Cảnh Xuyên sửa lại lời nói của cô: "Cậu ấy chỉ có trách nhiệm với bản thân mà thôi, hơn nữa, em gái anh không ngốc, anh có thể nhìn thấy, con bé cũng có thể thấy, đứng ở góc độ của anh mà nói, anh không hy vọng Tinh Tinh và Tùy Thịnh ở cùng một chỗ."

Không thể nói Tùy Thịnh có trách nhiệm, cũng không thể nói anh không có trách nhiệm, đứng ở góc nhìn của Giang Cảnh Xuyên, Tùy Thịnh quả thật không có trách nhiệm với Đồng Viên, đương nhiên cũng không thể trách anh, dù sao lúc đó cũng còn quá trẻ lại tự cao, Tùy Thịnh từ đầu tới cuối chỉ có trách nhiệm với bản thân mà thôi.

"Tại sao? Bởi vì Tùy Thịnh còn chờ đợi Đồng Viên sao?"

"Đây là 1 nguyên nhân, nhưng không phải chủ yếu, Tinh Tinh còn nhỏ, bây giờ con bé cảm thấy thích, nhưng mà không nhất định, em có nghĩ tới hay không, phụ nữ rất dễ bị cảm động, con bé có thể chỉ vì Tùy Thịnh chung thủy với Đông Viên làm cho cảm động?"

"Ừm, em không biết."

Tô Yên được thức tỉnh, cô còn nhớ rõ Tinh Tinh từng nói với cô, thực thích một nghệ sĩ mười tám tuổi, bởi vì hình tượng si tình của người nghệ sĩ đó trong phim, hiện tại nghĩ lại, Giang cảnh Xuyên nói cũng không phải không đúng.

"Loại chuyện này anh sẽ không can thiệp, con bé thích Tùy Thịnh anh không quản, con bé muốn theo đuổi Tùy Thịnh anh cũng không quản, nhưng sẽ không giúp nó, cũng sẽ không dạy dỗ nó, đây là những gì nó trải qua, nhưng mà em gái anh rất lí trí, nếu lúc trước nó không nói với Tùy Thịnh, nghĩa là sau này cũng không." Giang Cảnh Xuyên ôm chặt Tô Yên, "Anh làm anh, chỉ có thể vào lúc con bé khủng hoảng, vì nó cầu nguyện hai câu, hi vọng về sau nó có thể gặp được người thật lòng yêu nó cùng chia sẻ buồn vui."

Tô Yên đẩy Giang Cảnh Xuyên một cái, "Anh không quan tâm con bé, cong không cho em quan tâm."

Cô cũng không nói quá, bây giờ tình cảm của cô và Tinh Tinh tốt hơn nhiều, có chút giống bạn thân, Giang Tinh Tinh bình thường có chuyện gì cũng nói với cô, tán gẫu qua Wechat với Giang Cảnh Xuyên một tháng chưa đến vài câu.

Đương nhiện rồi, bây giờ đang bàn bạc, cô mạnh miệng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn đồng ý với quan điểm của Giang cảnh Xuyên.

Đây là con đường cuộc sống Giang Tinh Tinh phải trải qua, người ngoài nếu như có thể không bàn tán gì, như thế mới tốt.

Nếu như muốn nói gì đó, một nhóm người tự cho minh flaf đúng chỉ chỉ trỏ trỏ, đó mới đáng nói.

"Hừ? Em quan tâm làm cái gì? Con bé thích ai, anh vì nó thu xếp một thế giới hoàn hảo? Hoặc là vắt hết óc để hổ trợ tắc hợp? Hay là nói con bé thích một ngườ không nên thích, nghĩ cách giáo dục con bé đi con đường đúng? Nếu như vậy gọi là quan tâm, anh tin rằng, Tinh Thinh hy vọng anh là một anh trai vô tình, không phải là một người anh thích chõ mỏ vào chuyện người khác."

Trong mắt người khác, Giang Cảnh Xuyên là một đứa con không nhiệt tình, một người anh, bạn bè, nhưng không thể không nói, đúng là anh không nhiệt tình, nhưng như vậy vô tình làm cho rất nhiều người cảm thấy thoải mái.

Tô Yên thở dài một hơi: "Được rồi, thật ra em cũng không còn có ý định tác hợp, đây là một việc cố gắng vô ích không mang lại kết quả tốt."

Nam nữ trong tình yêu rất kỳ lạ, nếu có thể ở cùng một chỗ, căn bản không cần người ngoài hỗ trợ, tự nhiên trong mắt sẽ nhìn về một hướng, Giang Tinh Tinh và Tùy Thịnh biết nhau lâu như vậy, một chút tình yêu cũng không nảy sinh, như vậy chứng minh, trừ khi xảy ra chuyện động trời động đất, nếu không hai người này rất khó đến với nhau.

Cũng vì quan điểm này, cho nên Tô Yên cũng không có ý định dính vào.

Cố hết sức giúp đỡ, nếu làm không tốt, đối phương cũng cảm thấy không vui.

Những việc trong ngoài không được lòng người tốt nhất không nên làm.

"Trên thế giới này hai người anh tình tôi nguyện thật không nhiều, Tinh Tinh cũng là một trong số đó. Em đừng quá lo lắng cho con bé, trong lòng nó biết rất rõ."

Giang Cảnh Xuyên nói ra những lời này có cảm giác rất không thích hợp, Tô Yên liếc anh, nói: "Không nhìn ra anh cũng có thể nói được những lời này, EQ cao nha"

"Những người IQ cao EQ cũng không thấp." Giang Cảnh Xuyên nghe Tô Yên nói như vậy rất đắc ý, "Nếu như người nào cảm thấy EQ anh thấp, đó là bởi vì anh không nuốn lãng phí thời gian với người đó thôi."

"Có thể đừng vênh váo quá hay không?"

"...... Không thể."

Tô Yên suy nghĩ, rất có hứng thú hỏi: "Nếu đó là con gái của chúng ta? Anh có thể vô tâm như vậy sao?"

Giang Cảnh Xuyên kéo chắn trùm lên mặt, "Không nên hỏi anh những vấn đề làm tim anh ngừng đập, anh từ chối trả lời."

Những ông bố bình thường, chỉ cần nghĩ đến con gái mình sẽ thích một đứa con trai khác, sẽ cùng người đó nói chuyện yêu đương, rồi kết hôn, sẽ cảm thấy rất tức giận, ở trong lòng vô cùng bài xích chuyện này.

Giang Cảnh Xuyên cũng không ngoại lệ, anh từ chối chuyện này, bởi vì nếu con gái cưng của anh không sinh ra trước,  anh có khả năng sẽ bị chính bản thân mình làm tức chết.

"Này." Giang Cảnh Xuyên không lên tiếng, Tô Yên chủ động tựa vào vai anh, đẩy anh: "Anh không phải nói anh là người may mắn sao, trên đời này rât ít người lưỡng tình tương duyệt, anh may mắn hơn họ."

"Em cũng vậy."

Bọn họ đều là người may mắn, có thể sống chung với người trong lòng, còn sinh ra hai đứa bé đáng yêu, mọi điều tốt đẹp trên thế giới này đều đổ dồn về phía họ, có thể không may mắn sao?

Bởi vì biết rõ may mắn trong cuộc sống này rất khó có được, vì vậy lúc nào cũng cần phải tỉnh táo, có được càng nhiều càng nhiều càng phải nổ lực bảo vệ.

Giang Cảnh Xuyên bây giờ mới nhớ lại, nhịn không được tán thưởng bản thân, may mắn anh cảnh giác cao độ, có thể kịp thời phát hiện mảnh giấy trong túi, nếu để Tô Yên nhìn thấy, buổi tối còn có thể yên bình hành phúc như bây giờ sao? Tất nhiên là không?

Sau tiệc mừng thọ, Tô Yên cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, không biết có liên quan đến việc mang thai đôi không, bụng cô nhìn rất lớn, bây giờ đứng lên cúi đầu nhìn không thấy chân.

Chớp mắt một cái mùa đông đã đến, khí hậu thành phố A khô ráo, mấy ngày nay sương mù dày đặc, Tô Yên cơ hồ không ra khỏi cửa, trong phòng vẫn luôn duy trì nhiệt độ thích hợp, cô chỉ cần mặc đồ bầu bên ngoài khoác thêm áo choàng. Mùa đông tới con người theo bản năng liền mệt mỏi rã rời, Tô Yên cũng không nhớ được đã bao lâu rồi cô không có cùng Giang Cảnh Xuyên ăn sáng, mỗi khi cô thúc dậy, anh đã rời nhà đi làm, Giang Cảnh Xuyên nghỉ ngơi rất có quy luật, bất kể là buổi tối hôm trước anh đi ngủ lúc mấy giờ, sáng hôm sau vẫn đúng 7 giờ 30 phút thức dậy, cho nên Giang Cảnh Xuyên không xài đồng hồ báo thức, hoàn toàn dựa vào đồng hồ sinh học thức dậy.

Tối hôm đó trước khi đi ngủ, Tô Yên thừa dịp Giang Cảnh Xuyên không chú ý, vụng trộm đặt đồng hồ báo thức, cô quyết định ngày mai nhất định phải dậy sớm, ăn sáng với Giang Cảnh Xuyên, sau đó giống như lúc trước, theo anh ra cửa tiễn anh đi làm.

Sáng hôm sau Giang Cảnh Xuyên thức dậy, ngồi ở trên giường một chút, vừa chuẩn bị hôn Tô Yên chào buổi sáng, đột nhiên điện thoại di động ở đầu giường reo lên, Giang Cảnh Xuyên tưởng ai gọi đến, vừa định lấy di động, Tô Yên liền mơ màng thức giấc, bốn mắt nhìn nhau, cô chậm chạp ngồi dậy, duỗi lưng một cái, hướng Giang Cảnh Xuyên làm nũng: "Muốn ôm."

Giang Cảnh Xuyên vừa vặn cầm điện thoại, vừa nhìn thấy cư nhiên là báo thức reo, còn kêu lên -------rời giường! Rời giường!

Anh tiện tay tắt báo thức, bế cô lên, ở bên tay cô nhẹ giọng nói: "Bây giờ còn sớm, em ngủ tiếp đi."

"Báo thức này là em cài, hôm nay em muốn ăn sáng với anh." Tô Yên tuy rằng còn mơ màng, nhưng mà giờ phút này ý thức đã thanh tỉnh hơn rất nhiều."

Giang Cảnh Xuyên cười không thôi, nhưng vì lời nói của Tô Yên, trong lòng cảm thấy ấm áp, hai người cùng nhau rời giường, đi toilet, mỗi người đứng một bên, cầm bàn chảy đánh răng bắt đầu đánh răng.

Tô Yên nhìn mình trong gương, lại nhìn Giang Cảnh Xuyên bên cạnh, phun bọt trong miệng ra, cười ha hả: "Chúng ta nhìn giống tổ chim."

Giang Cảnh Xuyên cười cười, không nói gì, anh rất thích buổi sáng như vậy.

Mỗi buổi sáng hai người cùng rời giường, cùng nhau đánh răng, sau đó cùng nhau ăn sáng, chỉ là sau khi Tô Yên mang thai, mỗi ngày đều muốn ngủ, anh không đành lòng đánh thức cô, một mình đánh răng một mình ăn sáng lúc đó cảm thấy có chút cô đơn.

Cuộc sống của anh đã quen có Tô Yên, một khi làm bất cứ việc gì không có cô, cảm giác có chút không quen.

Loại thoái quen này, anh không có ý định sửa lại.

Mấy tháng mang thai này, Tô Yên béo lên một chút, mặt cũng béo, bất quá nhìn khí sắc đặc biệt tốt, Giang Cảnh Xuyên mỗi ngày đều yêu thích ôm cô không buông tay, tròn quay, trên người còn thơm phức, quan trọng hơn, sau khi mang thai, Tô Yên trực tiếp nhảy từ b lên c, cảm xúc thật tuyệt vời.

Lúc Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên cùng nhau đi xuống lầu, dì Vương vội vàng đi đến giúp đỡ Tô Yên, kinh ngạc nói: "Hôm nay sao dậy sớm vậy? Không ngủ sao?"

"Dậy sớm tốt cho thân thể." Tô Yên mặt không đổi sắc trả lời.

Dì Vương nhìn vẻ mặt vui vẻ của Giang Cảnh Xuyên,liền hiểu rõ, đối với Tô Yên, dì Vương bây giờ hoàn toàn yên tâm, trước còn có thể dạy vài câu, có thể chung đụng, Tô Yên hiểu rõ bản thân, hơn nữa tình cảm vợ chồng tốt như vậy, dì Vương không còn gì để nói.

Khi về nhà, cùng con gái lải nhải vài câu, bà hi vọng con gái có thể hiểu chuyện giống như Tô Yên.

Không cần con gái giàu có, chỉ cần đầu óc lúc nào cũng thanh tỉnh.

Dì Vương quay đầu dặn dò phòng bếp làm món ăn sáng Tô Yên thích ăn, quay lại nhà ăn, giống như đang bàn việc nhà nói: "Dự báo thời tiết nói hôm nay có tuyết, cậu chủ lái xe trên đường cẩn thận."

Giang Cảnh Xuyên gật đầu.

Đã bắt đầu bước vào mùa đông khắc nghiệt, thành phố A cũng có một trận tuyết lớn.

Tô Yên cầm ly sữa ấm áp, kinh ngạc nói: "Có tuyết sao? Thật tốt, đến lúc đó có thể ở trong sân đắp hai người tuyết không?"

Nhóm người hầu liếc nhìn nhau, bọn họ phải đắp người tuyết sao?

Phu nhân đã nói, như vậy ai làm hai người tuyết, quản gia và dì Vương chắc chắn không thể, hai người lớn tuổi rồi, chỉ còn bọn họ là người trẻ tuổi.

诶诶诶, lên mạng tìm tư liệu.

Giang Cảnh Xuyên suy nghĩ nói thêm: "Làm hai người tuyết lớn, thêm hai người tuyết nhỏ, bốn người tuyết."

...... Xin chào!! tvt

Làm người khó quá! (╯‵□′)╯︵┻━┻

Tô Yên gật đầu đồng ý, "Phải, chúng ta một nhà bốn người."

Ăn sáng xong, Tô Yên muốn ra ngoài với Giang Cảnh Xuyên, trong nhà và bên ngoài thời tiết cách nhau như hai mùa, bây giờ cô muốn ra ngoài vài phúy, còn phải thay áo lông, đội mũ mang khẩu trang thêm khăn quàng cổ nữa, giằng có một hồi cũng xong, cuối cùng ở cửa hôn anh một cái tiễn anh đi làm.

Sau khi Giang Cảnh Xuyên đi làm, Tô Yên quay về phòng ngủ bù cho đủ giắc, mới ngủ một chút đã đến 12 giờ,  cô dựa vào gối ôm lớn nằm trên giường chơi di động, Giang Cảnh Xuyên không có cấm cô chơi di động với máy tính, chỉ là dặn dò hạn chế sử dụng chỉ chơi một chút thôi, vừa mở Wechat, liền nhìn thấy mấy tin nhắn thoại Giang Tinh Tinh gửi đến.

Giang Tinh Tinh: "Em nghe nói trong nhà có tuyết rơi? Chị dâu, em thấy bạn bè của chị chia sẻ món cá ngâm dưa chua, em cũng muốn ăn."

Giang Tinh Tinh: "Chị dâu, em có một bạn học người Trung Quốc, cậu ấy nói với em tối hôm nay cậu ấy nấu lẩu, mời em qua ăn,làm em bây giờ muốn ăn quá trời."

Giang Tinh Tinh: "Em nghi hắn có ý với em, chị dâu, chị thấy sao?"

Ngày đó sau khi cùng Giang Cảnh Xuyên tán gẫu, Tô Yên không còn nghe Giang Tinh Tinh nhắc đến Tùy Thịnh, cũng không bao lâu sao con bé ra nước ngoài, Tô Yên còn nhớ rõ ngày đó ở sân bay Giang Tinh Tinh khóc muốn hết hơi, rõ ràng muốn ôm Tùy Thịnh, đi đến trước mặt anh lại vòng trở về, tiếp tục ôm mẹ Giang khóc.

Trong lòng Giang Tinh Tinh rõ ràng là sóng to gió lớn, nhưng nét mặt cô bình tĩnh vô cùng.

Không ai biết được cô yêu Tùy Thịnh bao nhiêu, nhưng Tô Yên nhìn ra được, cô đã đè nén được tình cảm của mình.

Đương nhiên rồi, Giang Tinh Tinh là người thông minh, cô bé cái gì nên làm, cái gì không nên làm, cụ thể là chuyện cô và Tùy Thịnh, nếu thật sự làm ầm lên mọi người đều biết, đối với Giang TInh Tinh mà nói, cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Như ông bà ta thường nói, Giang Tinh Tinh còn trẻ, cuộc sống còn nhiều điều tốt đẹp cô chưa trải qua, cũng như Giang Cảnh Xuyên nói vậy, cô thấy được quá ít, cũng trải qua quá ít, bất kể như thế nào, Tô Yên đều mong trong tương lai Giang Tinh Tinh có thể gặp được một người yêu mà anh tình tôi nguyện, buông tha cho đoạn tình cảm cầu mà không được này.

Tô Yên và Giang Tinh Tinh hàn huyên một chút, điện thoại vang lên, là Giang Cảnh Xuyên gọi tới.

"Dậy rồi à?"Giang Cảnh Xuyên vừa ăn trưa xong trở lại văn phòng, như thường lệ, gọi điện thoại cho Tô Yên hỏi thăm tình hướng cơ bản.

"Dậy rồi, chuẩn bị xuống ăn cơm." Tô Yên mở ngăn kéo lấy ra quyển tự điển tiếng Anh bắt đầu xem, cho dù mang thai, cô vẫn không lơ là việc học tập, bất quá do không có kiến thức cơ bản, muốn tìm hiểu thật sự rất vất vả, Giang Cảnh Xuyên nghĩ đến lúc trước ở học viện điện ảnh cô không được học tiếng anh, bây giờ vợ muốn học, sau khi thương lượng mời cho cô một giáo sư nước ngoài, giáo sư này bây giờ đang về nước, Tô Yên mỗi ngày đều luyện nói khẩu ngữ một chút để củng cố nền tảng, cô bây giờ có thể nói một số câu đơn giản, xem một ít câu đơn giản không thành vấn đề, Tô Yên không mong trong vòng mấy tháng có thể thông thạo tiếng Anh, cho nên tiến độ học tập thông thả cô cũng không sốt ruột.

"Đúng rồi, có chuyện này anh quên nói với em." Giang Cảnh Xuyên nhìn báo cáo của bộ nhân trình lên về việc sắp xếp cuộc họp thường niên, "Giang thị hàng năm sẽ có một cuộc họp báo cáo tổng kết cuối năm, em có muốn tham dự không?"

"Hội nghị thường niên là làm những gì?" Tô Yên đối với những vấn đề mới mẻ vô cùng có hứng thú.

"Tổng kết công tác cuối năm, nên phê bình thì phê bình, nên khen thưởng thì khen thưởng, sau đó tổ chức tiệc tối, đúng rồi, có có rút thắm trúng thưởng."

Vốn Tô Yên nghe mấy câu đầu cảm thấy không có hứng thý, nghe đến câu cuối hứng trí bừng bừng, "Rút thăm trúng thưởng? Em có thể tham dự sao?"

"...... Chắc là không thể." Giang Cảnh Xuyên thật bất đắc dĩ, "Em muốn mua cái gì anh mua cho em, còn cái này chỉ có nhân viên Giang thị mới được tham dự rút thăm trúng thưởng."

".... Ừm." Tô Yên ngập ngừng hỏi: "Nếu em không đi cùng với anh, anh sẽ tìm một cô bạn gái khác sao?"

Giang Cảnh Xuyên nhất thời dâng lên cảnh giác, "Tất nhiên là không. Anh không có bạn gái."

"Nhưng mà nếu như em không đi, có người muốn làm bạn gái anh, muốn xin Wechat hoặc số điện thoại của anh thì sao?"

Giang Cảnh Xuyên cảm thấy thật bất đắc dĩ, tất cả nhân viên của Giang thị đều biết anh sắp làm cha.

Tô Yên lẩm bẩm như vậy, sau đó đưa ra quyết định: "Co nên, em muốn đi. Em muốn đi với anh."

Nói thì nói như vậy, mấy ngày  nay Tô Yên nghẹn hỏng rồi, trước kia thời tiết tốt, sương  mù không dày đặc như bây giờ, Giang Cảnh Xuyên chiều nào cũng mang cô đi ra ngoài dạo mấy vòng, ngẫu nhiên còn có thể đi an cơm, xem phim, bây giờ cô không có cơ hội ra ngoài thường xuyên.

Hội nghị thường niên đến rất nhanh, hôm nay những nhân viên của Giang thị đều cảm thấy vui vẻ, có thể không vui sao? Hội nghị hằng năm đều có rút thăm trúng thưởng, cho dù là một giải thưởng hữu nghị cũng là một thẻ mua sắm giá trị hai trăm, chớ nói chi đến việc trước đó đã phát thưởng cuối năm, năm nay làm việc hiệu quả, hơn nữa thêm tin vui vợ ông chủ mang thai đôi, tiền thưởng năm nay so với năm trước nhiều hơn rất nhiều.

Mẹ Giang cố ý mời người thiết kế lễ phục mang thai cho Tô Yên vừa đẹp vừa thoải mái, nghĩ đến việc cuối cùng mình cũng có thể ra ngoài hít thở, Tô Yên cảm thấy hưng phấn cả ngày.

Hội nghị thường niên tổ chức ở một câu lạc bộ cao cấp ở thành phố A, Giang thị bao trọn một tầng, bốn phía đặt những cái bàn dài, trên bàn toàn là thức ăn, mỗi người đều ăn mặc thật đẹp, bưng ly rượu tụm ba tụm năm cùng một chỗ nói chuyện phiếm, không khí thật hài hòa.

Lúc Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên đến, một vài nhân viên cao cấp đến chào hỏi, sau đó tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía Tô Yên đang mang thai.

Đây chính là ông chủ tương lai nè.

Dựa theo thông lệ hằng năm, vốn là Giang Cảnh Xuyên và mẹ Giang nhảy mở màn, năm nay Giang Cảnh Xuyên cưới vợ, tinhfcamr vợ chồng cũng rất tốt, tất nhiên là hai vợ chồng nhảy mở màn.

Một đoạn vũ khúc ăn ý, hội nghị thường niên bắt đầu.

Lynda mặt lễ phục màu đen đi đến, quan hệ của cô và Tô Yên rất tốt, xem như là phe cánh của vợ ông chủ.

"Tôi nhờ mẹ đi đến chùa Tự Miếu xin bùa bình an, hôm nay không có mang đến, lần sau mang đến cho cô."

Tô Yên ngẩn ra, cười nói: "Có tâm."

"Mang thai đôi tất nhiên là phải cẩn thận hơn, làm sao bây giờ, hiện tại nhìn thấy bụng cô tôi...thật muốn kết hôn sinh con." Ban đầu có khả năng Lynda chỉ có ý muốn nịnh bợ, nhưng ở chung với Tô Yên lâu ngày, cô cảm thấy Tô yên người này rất tốt, ít nhất làm bạn bè không có vấn đề gì, cho nên kết giao cũng nhiệt tình hơn rất nhiều.

"Tuy rằng nói  mang thai rất mệt, nhưng mà nghĩ đến mấy tháng sau có thể nhìn thấy hai tiểu bảo bối, liền cảm thấy tất cả đều đáng giá." Nhà họ Giang mặc dù sau này có thêm nhiều người hầu hơn, có rất nhiều việc không cần cô quan tâm, nhưng người mang thai là cô, cô không tránh khỏi thai nghén, khi đó một ngày nôn tám lần, khoa trương nhất là có lúc uống nước cũng nôn, Giang Cảnh Xuyên thấy vậy cực kỳ đau lòng, một bên mong con để cô thoải mái một chút, một bên hung tợn nói nếu biết rằng mang thai vất vả như vậy anh lúc ấy khắc chế một chút....

"Đúng rồi, dự tính ngày nào sinh?" Lynda hỏi.

"Bởi vì mang thai đôi, cho nên không biết ngày sinh dự tính có đúng không, bác sĩ nói khoảng ngày 10 tháng 6."

Nơi này khoa học cực kỳ phát triển, cư nhiên có thể tính được ngày sinh, điều này làm cho Tô Yên rất ngạc nhiên.

Lynda bấm ngón tay tính toán, cười nói: "Xem ra là hai bảo bối. Tháng 6 sinh cũng tốt, thời tiết khi đó cũng không quá nóng."

Tô Yên bây giờ đã biết đến xem các chòm sao, bất quá cô cung xkhoong qua tin tưởng vào việc xem các chòm sao. Tính cách con người nếu thật sự do các chòm sao quyết định, như vậy quá qua loa.

Rất nhanh đến thời điểm rút thăm trúng thưởng, đây là lúc các nhân viên quan tâm nhất, ngay cả Tô Yên cũng khẩn trương chờ đợi, mặc dù cô biết rõ dù là giải an ủi cũng không đến lượt cô.

Lynda rút được giải ba, một chiếc iphone, cô kích động không thôi, nói là nhờ trò chuyện với Tô Yên nhiều nên cô cọ được vận may.

Hợp thường niên diễn ra đến khuya, hơn nữa sau khi kết thúc công ty còn an bài hoạt động về đêm, Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên chờ hội nghị kết thúc liền ra về.

"Người đàn ông đeo kính vận khí thật tốt, cư nhiên rút được giải thưởng hạng nhất một chuyến đi du lịch châu Âu mười ngày hưởng thụ cuộc sống xa hoa 诶."

Giang Cảnh Xuyên nắm tay cô, tay cô rất ấm, nhưng anh vẫn sợ tay cô bị lạnh, nắm thật chặt, "Hôm nay rút thăm trúng thưởng, anh dặn người bên nhân sự làm thêm một phần."

".......Cái gì." Tô Yên phản ứng chậm nửa nhịp, nghi hoặc nhìn Giang Cảnh Xuyên.

"Anh thấy em mong chờ nhận thưởng như vậy, liền đặt cho em một phần." Khó có khi nhìn thấy Tô Yên lộ ra nét mặt hưng phấn như đứa trẻ, Giang Cảnh Xuyên tỏ vẻ mình nhất định thỏa mãn ý muốn của bà xã đại nhân.

"Cái gì....." Mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng đã sớm nở hoa rồi.

Tô Yên có chút ngại ngùng nhìn ra cửa sổ, phát hiện trên bầu trời có vài bông tuyết đang rơi, cô vội vàng kêu ngừng, làm nũng với Giang Cảnh Xuyên: "Ông xã, chúng ta đi xuống một chút, tuyết rơi rồi."

Giang Cảnh Xuyên nhất quyết không đồng ý, bất đắc dĩ không chịu được Tô Yên làm nũng đủ kiểu đeo bám dai dẳng, đành phải kêu tài xế dừng lại ven đường cách biệt thự không xa, để cho tài xế về trước, anh và Tô Yên chậm rãi đi bộ trở về.

Tô Yên võ trang đầy đủ, theo lời nói của cô là cô nhanh chóng bị bao thành một quả cầu.

Giang Cảnh Xuyên nắm tay cô chậm rãi đi, quay đầu nhìn lại, dưới ánh đèn đường, bông tuyết chậm rãi rơi, giống như một bức tranh trong khung kính, cực kỳ xinh đẹp.

"Anh nhớ rõ có một năm, khi đó anh còn ở nước ngoài, mua một bưa trưa ấm áp từ cửa hàng tiện lợi chuẩn bị về nhà trọ, anh muốn về nhà nhanh một chút, không cẩn thận nhìn thấy một đôi tình nhân nắm tay nhau chậm rãi đi như chúng ta vậy, em biết khi đó anh nghĩ gì không?"

"Hâm mộ hả?"

"Tất nhiên là không phải." Giang Cảnh Xuyên đem tay Tô Yên đặt vào trong túi áo khoác của mình, cười lắc đầu: "Anh lúc ấy nghĩ rằng thật ngốc, đều là tuyết, thời tiết còn lạnh như vậy, chạy nhanh về nhà không phải tốt hơn sao?"

Tô Yên xì cười, bất quá vì Giang Cảnh Xuyê nói những lời này làm cô nhớ đến một việc.

Cũng vào một năm tuyết lớn, cô mặc áo choàng bị người đàn ông kia dắt đi một quãng đường dài trên con đường lát đá thạch anh, anh đưa cô đi đến tầng lầu cao nhất của Hoàng Thành, ôm lấy cô bói thiên hạ này của anh tất cả đều chia sẻ với cô.

Thật ra cô có rất ít thời gan nhớ đến người kia, giống như cô vẫn là Tô Yên, cuộc sống cổ đại chỉ là một giấc mơ của cô mà thôi.

"Anh bây giờ nghĩ gì?" Tô Yên hít sâu một ngụm khí lạnh, hỏi.

"Anh đang nghĩ, trước kia không cảm thấy chuyện này không có ý nghĩa, nếu như là làm cùng với em, sẽ không cảm thấy lãng phí thời gian."

Tô Yên không nói gì, chỉ cười, rất kỳ lạ, cô và Giang Cảnh Xuyên có suy nghĩ giống nhau, cũng từng nghĩ đến chuyện này không có ý nghĩa, không hề có ý nghĩ về tình yêu, chỉ cần đối tượng là anh, như vậy là có thể chấp nhận.

Hai người đi rất chậm, chờ đến lúc trở lại biệt thự, đã đến 10 giờ, mùa đông trời tối sớm, người hầu ở lại iệt thự cũng là người lớn tuổi, đều đi ngủ sớm.

Giang Cảnh Xuyên vô cùng thành thục nấu mì cho Tô Yên, đem thịt bò hầm, rau xanh và trứng gà dì nấu bếp chuẩn bị sẵn bỏ vào nồi, nhất thời trong phòng không khí nóng lên, nhìn thôi cũng thấy lòng ấm áp.

"Hương vị thế nào?"

Thật ra nấu mì rất dễ, chỉ cần chuẩn bị tốt các nguyên liệu, bỏ vào nồi nấu lên, sau đó bỏ thêm chút muối là xong.

Tô Yên ăn một ngụm mì, cô không kén ăn, huống chi bây giờ đang rất đói, chỉ cần cho cô một cái bánh bao trắng cô cũng có thể ăn ngon lành, nhưng mà đầu bếp thích được khen, nam nhân tốt cũng thích được khen, cô giơ ngón tay lên khen ngợi: "Hương vị rất ngon, không tin anh cũng ăn thử một miếng?"

Giang Cảnh Xuyên khoát tay, vừa rồi ở hội nghị thường niên đã ăn nó, anh đang nghĩ chuyện khác: "Vậy có phải nên thưởng cho anh một chút hay không?"

Từ khi mang thai tới giờ, Tô Yên nghe được hai từ thưởng cho này lỗ tay sẽ hồng, không vì cái gì khác, Giang Cảnh Xuyên muốn cô thưởng rất khó nói.

Anh vuốt vuốt lưng cô, muốn thưởng.

Nấu mì, muốn thưởng.

Tóm lại làm cái gì cũng phải thưởng.

"Con gái anh còn chưa ngủ, anh trước mặt con còn nói những lời này sao?" Tô Yên xuất ra đòn sát thủ.

Quả nhiên Giang Cảnh Xuyên nghe lời này, lập tức thu hồi biểu tình không đứng đắn,: "Vậy thôi chờ còn ngủ, anh nói tiếp."

Vốn nghĩ rằng sau khi mang thai, phương diện kia khẳng định có chút không hài hòa, Giang Cảnh Xuyên cũng làm tốt tâm lí chuân bị chịu đựng một năm, trước đó anh đã nhịn hai năm, không có khả năng ngay cả một năm cũng không nhịn được.

Nam nhân ở phương diện này có thể nói là vô sự tự thông, Giang Cảnh Xuyên trước mắt dựa vào những phương pháp khác giải quyết nhu cầu sinh lý, thuận tiện xúc tiến tình cảm vợ chồng.

Sau khin ăn mì tắm rửa sạch sẽ xong liền chuẩn bị lên giường ngủ, Giang Cảnh Xuyên cầm một quyển sách nghiên cứu, Tô yên dựa vào bên cạnh anh trò chuyện Wechat với bạn bè.

Hai người ai làm việc nấy, không quấy rầy nhau.

Vốn đang cùng Giang Tinh Tinh trò chuyện về scandal của giới ngôi sao, đột nhiên cô gửi qua vài tấm ảnh chụp khảo thân nửa người trên của soái ca người nước ngoài.

Giang Tinh Tinh: "Thế nào, đẹp trai không, cơ bụng tám múi! Đây đều là những người bạn học nước ngoài của em. Có cơ bụng, có mỹ nam ngư thật sự rất có sức quyến rũ!"

Tô Yên thẹn thùng nhìn ảnh chụp, bởi vì phản ứng ngại ngùng của cô, Giang Cảnh Xuyên đã nhìn thấy.

Anh buông sách, hỏi: "Em đang xem cái gì? Sao mặt lại đỏ rần thế?"

Tô Yên vội vàng đem điện thoại di động giấu vào trong chăn, liều mạng lắc đầu: " Không có! Em cái gì cũng chưa xem!”

Giang Cảnh Xuyên dựa sát vào cô, hai người mặt kề mặt, anh đột nhiên nói: "Em không phải là đang nhìn cái gì có màu sắc chứ?"

Tô Yên ngượng ngùng tránh khỏi tầm mắt anh.

Còn tưởng rằng Giang Cảnh Xuyên tức giận, ai ngờ anh dừng một chút, nói: "Có thứ tốt phải cùng nhau chia sẻ."

......!

Giang Cảnh Xuyên thừa dịp Tô Yên không chú ý lấy điện thoại của cô ra khỏi chăn, anh biết mật mã của Tô Yên, mở nó ra, trực tiếp nhìn thấy giao diện Wechat, đang nhắn tin với Giang Tinh Tinh.

Vừa thấy hình ảnh Giang Tinh Tinh gửi tới, mặt Giang Cảnh Xuyên tái đi.

Anh mặt không đổi sắc xóa hình ảnh, sau đó mới trả lại cho Tô yên, xoa xoa đầu cô, nghiêm túc nói: "Con gái còn chưa ngủ, cái này không phù hợp với trẻ nhỏ, anh giúp em xóa."

Tô Yên nào dám cãi lại, vội vàng tắt di động, kéo chăn lên nhắm mắt giả bộ ngủ.

Chờ sau khi cô ngủ, Giang Cảnh Xuyên mở điện thoại mình, nào biết Giang Tinh Tinh thế nhưng đưa mình vào họng súng, gửi tin nhắn Wachat cho anh mượn tiền.

Giang Tinh Tinh: "Anh, có thể cho em mượn ít tiền không? Em sẽ nhanh chóng trả lại cho anh [đáng thương ][ đáng thương ][ đáng thương ]"

Giang Cảnh Xuyên: "Oh."

Giang Tinh Tinh: "......??"

Giang Cảnh Xuyên: "Anh có tiền."

Giang Cảnh Xuyên: "Nhưng anh sẽ không cho em mượn.:)"

Ừ, anh có rất nhiều tiền, nhưng anh sẽ không cho em mượn dù chỉ một đồng.:)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương