Có người đã từng nói, cho dù Giang Cảnh Xuyên không có địa vị hiện tại, chỉ bằng bề ngoài của hắn, cũng có không ít thiếu nữ nguyện ý cùng hắn cùng một chỗ, đây là lời thật, khi lên tiểu học Giang Cảnh Xuyên liền thu được thư tình của nữ sinh, mẹ Giang tương đối nhìn xa trông rộng, bà cảm thấy lấy điều kiện Giang gia, còn có giáo dục nghiêm khắc của ông Giang cùng chồng, về tiền đồ con trai sẽ không có vấn đề gì, nhưng làm phụ nữ, làm mẹ, so với tiền đồ của con trai, bà càng lo lắng là con trai ở trong hoàn cảnh gia đình như vậy sẽ bị nuôi thành cặn bã.

Khi trẻ mẹ Giang không cần quá nhiều người theo đuổi bên cạnh, trước khi gặp được ba Giang, bà đã gặp một người đàn ông cặn bã, gia cảnh không tệ, người cũng có cảm giác ưu việt, ngay từ đầu mẹ Giang cũng cho rằng là gặp được tình yêu đích thực, kết quả hai người cùng một chỗ không bao lâu, bà liền phát hiện, đàn ông cặn bã đó ngoại trừ bà còn có bạn gái khác, bởi vì tại phương diện tình cảm từng bị người gạt, cho nên mẹ Giang khi quen biết ba Giang, thận trọng khảo nghiệm quan sát rất lâu, sau đó mới đồng ý cùng một chỗ.

Sau khi sinh Giang Cảnh Xuyên, mẹ Giang cảm giác trách nhiệm trên thân mình trọng đại, bởi vì ông Giang cùng chồng cũng sẽ không cùng con trai truyền dạy lý luận tình cảm trai gái, bà lo lắng con trai cũng sẽ biến thành đàn ông cặn bã, cho nên khi phát hiện bên cạnh con trai có mấy nụ hoa bông hoa đào, bà liền vội vàng mẫn cán tận tụy tẩy não cho con trai.

Từ ý nghĩa nào đó mà nói, mẹ Giang kỳ thật là bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD), bà mẹ nào nhìn đứa con nhà mình đều cảm thấy là hoàn mỹ nhất, trong cảm nhận của mẹ Giang, con trai bà chính là người hoàn mỹ vô khuyết, cho nên bà không cho phép trên người con trai có vết dơ chết người.

Mẹ Giang cảm thấy một người đàn ông dù cho về mặt sự nghiệp có thành công, nếu đối với tình cảm không chuyên nhất, đó vẫn là cặn bã.

Thế là khi quan điểm tình cảm của Giang Cảnh Xuyên còn chưa có tự hình thành, mẹ Giang liền nói với hắn, muốn yêu đương, có thể, con phải mang người đó về nhà để mẹ quan sát, sau đó lại thông báo ba mẹ đối phương gặp mặt, nếu như đều thích hợp, chờ khi trưởng thành sẽ phải đính hôn, nhưng con phải hiểu rõ, một khi mang về nhà, phải chịu trách nhiệm với người ta.

Vẫn là thằng nhóc, Giang Cảnh Xuyên không thể nghi ngờ là bị dọa sợ, lúc đó tuy rằng đắc ý thu được thư tình của em gái xinh đẹp, nhưng căn bản cũng không có nghĩ tới chuyện mang về nhà đính hôn, cứ như vậy, Giang Cảnh Xuyên liền ra vẻ mắt mù không thấy có thư tình, mấy lần liền, đám em gái viết thư tình cũng thương tâm, liền di chuyển mục tiêu.

Thành công ngăn cản con trai yêu sớm mẹ Giang không ngừng cố gắng, phi thường ôn nhu nói cùng Giang Cảnh Xuyên, con trai a, mẹ chán ghét nhất chính là người do dự, hôm nay thích cái này, ngày mai thích cái khác, loại người này là đáng xấu hổ nhất đâu, bảo bối, mẹ tin tưởng con sẽ không biến thành người mẹ chán ghét, đúng không?

Giang Cảnh Xuyên trịnh trọng gật đầu, hắn không phải người đáng xấu hổ, sẽ không làm chuyện đáng xấu hổ.

Lúc Giang Cảnh Xuyên đạt tới tuổi kết hôn luật định, mẹ Giang lại cố ý ở trước mặt con thở dài, làm một đứa con trai hiếu thuận, tự nhiên là muốn vì mẹ giải ưu, sau hai ba lần truy vấn, mẹ Giang rốt cuộc nói, một người bạn thân của bà sau khi kết hôn vì trong nhà làm lụng vất vả trong trong ngoài ngoài, cuối cùng thế nhưng đàn ông cặn bã chân ngoài, còn ngang nhiên đem kẻ thứ ba mang vào nhà, bạn thân bực bội đến bệnh tim cũng hận không thể tái phát, mẹ Giang vân vê huyệt Thái Dương nói, nếu như khi đối mặt mê hoặc không cầm giữ được chính mình, đó căn bản không gọi là đàn ông, đó là súc sinh đấy, con trai, về sau con có vợ, nhất định phải đối tốt với cô ấy, nhất định phải tôn trọng cô ấy, bằng không mẹ cũng sẽ không tha thứ con. (ta yêu bà mẹ này quá =)))))

Quá trình nuôi con rồng như thế, quan điểm tình cảm hôn nhân của Giang Cảnh Xuyên liền tạo thành.

Cũng bởi vì mẹ Giang tận dụng mọi thứ dạy bảo, Giang Cảnh Xuyên trong vòng nửa năm qua, dù cho quan hệ cùng Tô Yên lạnh nhạt, cũng không có nghĩ tới muốn đi tìm kiếm tình yêu đích thực, Tô Yên trung thành hay không, đó là chuyện của cô, hắn chỉ quan tâm chính mình, cũng chỉ có thể khống chế chính mình. (ak, nếu TY ko xuyên qua, vậy GCX làm sao?)

Khi Giang Cảnh Xuyên về đến nhà, Tô Yên cũng là vừa tắm rửa xong, đang ngồi trước bàn trang điểm bảo dưỡng da, thấy hắn trở về, không nhanh không chậm đứng dậy hỏi: "Em còn cho rằng anh phải muộn một chút mới về."

Giang Cảnh Xuyên hôm nay căn bản không có cẩn thận nhìn bộ dạng cái nghệ sĩ nhỏ Kênh số 18 đó thế nào, chỉ là cảm thấy mùi nước hoa hỗn hợp mùi thuốc lá trên thân cô ta, thật sự làm người buồn nôn, lúc này ngửi được mùi thơm sữa tắm nhàn nhạt trên người Tô Yên, chỉ cảm thấy dễ ngửi cực, không hề nghĩ ngợi liền vươn tay ôm cô vào lòng, chậm rãi buộc chặt cánh tay, thấp giọng thỏa mãn thở dài: "Vẫn là em thơm."

Lời này quá ái muội, Tô Yên giật mình một chút, lập tức rất nhanh khôi phục bình thường, tiếp tục dường như không có việc gì cười cười.

Rất nhanh Giang Cảnh Xuyên liền buông Tô Yên ra, sờ sờ mặt cô, lại không có nói chuyện.

"Đúng rồi, hôm nay khi em cùng Tinh Tinh dạo phố, mua cravat cho anh, anh nhìn xem có thích hay không." Tô Yên vội vàng cầm ra quà hôm nay mua cho Giang Cảnh Xuyên.

Khi cô đang shopping, cuối cùng lương tâm phát hiện nghĩ đến Giang Cảnh Xuyên, dù sao dùng là thẻ của hắn, vẫn là mua cho hắn chút quà nhỏ đi.

Tuy rằng là xài tiền Giang Cảnh Xuyên, nhưng cô cẩn thận nhìn vẻ mặt Giang Cảnh Xuyên, hẳn là rất vui đi.

Xác thực tâm tình Giang Cảnh Xuyên trong nháy mắt liền tốt lên, không phải bởi vì món quà này, mà là cảm thấy quà này tới từ phía Tô Yên, Tô Yên hiển nhiên là đem hắn để ở trong lòng cho nên lúc đang đi dạo phố, mới sẽ nghĩ tới hắn.

Bởi vì dây cravate này, Giang Cảnh Xuyên hăng hái rất cao, sau khi kết thúc vận động, vẫn là ôm Tô Yên không chịu buông tay, thỏa mãn tại sau cổ cô hôn một chút, "Anh có chút hối hận."

Tô Yên vốn cũng mệt mỏi sắp ngủ, bị một câu nói của hắn sợ đến buồn ngủ hoàn toàn mất, không hiểu rõ Giang Cảnh Xuyên nói lời này là có ý gì.

Hắn đem cô ôm càng chặt hơn, cúi đầu nói: "Anh nhớ rõ trước khi xuất ngoại, có một lần bà nội nói muốn dẫn anh đến nhà em chơi, lúc đó anh tùy tiện tìm lý do qua loa tắc trách không đi, nếu như sớm quen biết em, có thể mọi thứ cũng không giống."

Bây giờ Tô Yên cơ hồ thỏa mãn tất cả mọi điều hắn nghĩ về tình yêu hôn nhân, cô mỹ lệ ôn nhu, cho dù có khi hờn dỗi cũng phá lệ dễ thương, sẽ ở nhà chờ hắn cùng nhau ăn cơm, buổi sáng sẽ đưa hắn ra cửa, còn sẽ vì hắn sửa sang cravat, Giang Cảnh Xuyên không có kinh nghiệm quá nhiều cảm thấy đây chính là hình dạng tình yêu tốt nhất.

Trong lòng cuối cùng vẫn là có tiếc nuối, nghĩ nếu như sớm gặp được cô một chút, nói không chừng sẽ giống người bình thường yêu đương kết hôn, đây mới là quá trình hoàn chỉnh.

Tô Yên thở phào nhẹ nhõm, nghe Giang Cảnh Xuyên nói như vậy kỳ thật lại không cho là đúng, nếu như nói không thích, sớm một chút, hay là muộn một chút, căn bản là không có khác biệt, nếu như nói nguyên thân sẽ thích Giang Cảnh Xuyên, trong vòng nửa năm này đã sớm thích, mấu chốt nhất là, nếu như hắn sớm một chút thích Tô Yên chân chính, vậy thì không có chuyện của cô.

"Em không nghĩ như vậy." Trong lòng Tô Yên không hiểu có chút không thoải mái, khó chịu hừ một tiếng, tiếp tục nói: "Bây giờ chính là thời điểm tốt nhất, lại nói, khi anh trung học sơ cấp em mới bao nhiêu lớn a, còn đang học tiểu học đó, anh sẽ thích cô bé sao?"

Giang Cảnh Xuyên nghe vậy nhịn không được cười lên, xác thực, căn bản ngay lúc đó hắn sẽ không có cái tâm tư đó, cho dù nhìn thấy Tô Yên, khẳng định cũng chỉ là coi thành em gái.

Thói quen suy nghĩ của con người thật hết sức đáng sợ, ngay từ đầu coi là em gái, Giang Cảnh Xuyên liền rất khó coi cô như phụ nữ.

Kỳ thật Giang Cảnh Xuyên chính mình cũng biết, hắn sở dĩ sẽ thích Tô Yên, có một điều kiện tiên quyết lớn nhất, vậy thì là cô đã là vợ hắn, cho nên hắn có hứng thú cũng có kiên nhẫn thấy mặt tốt của cô, nếu như Tô Yên không phải vợ hắn, mà chỉ là một người quen biết, hắn vẫn sẽ bị cô hấp dẫn, chẳng qua sẽ không nhanh như vậy.

Ý thức lãnh địa của Giang Cảnh Xuyên rất mạnh, hắn có thể thấy, cũng chỉ có người và việc trong lãnh địa của mình, không trong phạm vi lãnh địa của hắn, với hắn mà nói, chính là phạm vi hư ảo.

Có thể thấy hay không, vậy thì tùy duyên đi.

Đối với người cùng mình không có bao nhiêu quan hệ, Giang Cảnh Xuyên có thể nói là lạnh lùng, mặc kệ nam nữ, hắn cũng chỉ làm chuyện mình nên làm, tuyệt không dễ dàng dành cho quan tâm hắn cảm thấy dư thừa.

Bạn gái trước đây cũng đã phê bình hắn như vậy, nói hắn đối với bạn bè bạn học cô không nhiệt tình, khi đó Giang Cảnh Xuyên rất bất đắc dĩ, hắn cùng mấy người đó quen biết sao? Không quen, vì sao phải quan tâm người khác? Vì sao phải làm người khác cảm thấy hắn nhiệt tình? Chẳng lẽ nhiệt tình của hắn là rất rẻ sao?

Nếu như cùng một người yêu đương, liền tiếp nhận toàn bộ phương diện người trong vòng giao tiếp của cô, hơn nữa tiêu phí tâm tư đi kinh doanh loại quan hệ này, như vậy, hắn vẫn là không cần tình yêu.

Kết hôn thì không giống, người nhà Tô Yên biến thành người nhà hắn, hắn lẽ ra đối với bọn họ cũng tốt, về phần bạn bè Tô Yên, cô không có yêu cầu hắn đối với bọn họ cũng tốt.

Bất quá đã nghĩ đến việc này, Giang Cảnh Xuyên liền quyết định hỏi một chút, "Bạn bè còn có bạn học em, có cần giới thiệu anh nhận biết một chút hay không?"

Tô Yên mới cảm thấy Giang Cảnh Xuyên không giải thích được đâu, cô cũng không biết bạn bè cùng bạn học nguyên thân thật, làm sao giới thiệu hắn quen biết? Lại nói, có cần thiết không?

"Anh muốn biết sao?" Tô Yên vì mục đích an toàn, hỏi như vậy.

Giang Cảnh Xuyên chần chờ một hồi, lắc đầu, "Không thể nói muốn biết, nhưng đụng phải em cũng nên cùng anh giới thiệu một chút thì tương đối tốt, chí ít phải chào hỏi."

"Vậy không phải được sao, anh còn muốn như thế nào?" Tô Yên không cho là đúng.

Bạn bè cùng bạn học nguyên thân, nếu như nói quan hệ tốt, cũng có duyên phận, cô sẽ đi kinh doanh loại quan hệ này, nhưng cũng không cần phải để Giang Cảnh Xuyên cũng nhận biết từng người đi.

Có thể nói là ở trong lòng Giang Cảnh Xuyên thở phào nhẹ nhõm, hắn không quá am hiểu cùng người lạ giao tiếp, đương nhiên, thân phận của hắn cũng quyết định hắn không cần làm như vậy, theo Giang Cảnh Xuyên, cùng lúc đi nhận biết một vài người không quan trọng, không liên quan gọi là bạn bè, còn không bằng dùng thời gian phí trên chuyện cùng người có ý nghĩa.

Không qua vài ngày liền đến tiệc sinh nhật ông ngoại Tô Yên, hôm nay Giang Cảnh Xuyên đặc biệt đem công việc sớm hoàn thành, mang Tô Yên đi Tần gia.

Tần Trạch Vũ làm trưởng tôn đã đặt phòng bao lớn nhất tại nhà hàng tốt nhất trong khu vực, Tô Yên cùng Giang Cảnh Xuyên là cháu ngoại gái cùng cháu rể ngoại gái, nhất định phải đến Tần gia cùng các thân thích chào hỏi trước, sau đó lại cùng người trong nhà đi nhà hàng.

Hôm nay Tô Yên mặc là một bộ đầm cổ xếp ly màu xanh nhạt, cũng là do mấy ngày nay quy luật làm việc và nghỉ ngơi khỏe mạnh không ít, sắc mặt cô hồng nhuận, người có vẻ phá lệ sảng khoái, cùng Giang Cảnh Xuyên mặc tây trang sóng vai đi vào Tần gia, thân thích hai nhà tụ họp cùng một chỗ thấy một màn này, cũng không khỏi mơ hồ tự hào, cho dù Giang gia có tiền có thế, cô gái nhà tôi cũng là hoàn toàn có thể xứng đôi.

Khi ba Tô mẹ Tô thấy con gái, sớm đã không kềm nén được xúc động muốn tiến lên ôm cô, bất đắc dĩ thấy Giang Cảnh Xuyên bên cạnh cô, từng người đều nhịn xuống.

Nói không chút khoa trương, Tô gia cũng có cháu trai, nhưng trong lòng và trọng tâm của Tô gia cũng là Tô Yên, tại Tần gia cũng vậy, tuy Tô Yên là cháu ngoại gái, chính là Tần Trạch Vũ là địa vị trưởng tôn đụng phải cô cũng phải lùi mấy bước.

Tô Yên có thể nói là hòn ngọc quý trên tay hai nhà.

Ông ngoại Tần thấy Tô Yên vui không kềm được, hướng cô vẫy vẫy tay ra hiệu cô qua, Tô Yên chần chờ một chút, đi đến bên cạnh ông ngoại Tần, còn chưa có đứng lại, liền bị ông cụ bắt lấy tay, tay người già có chút thô ráp, lại phá lệ ấm áp, ông nhìn cháu ngoại gái yêu thương nhất, lại nhìn xem cháu rể ngoại gái tuấn tú lịch sự, cười không khép miệng, gật đầu nói: "Được được được, ông ngoại thấy con tốt như vậy liền vui vẻ."

Kỳ thật Tần Trạch Vũ là rất sợ Giang Cảnh Xuyên, hắn ân cần đi tới, gọi một tiếng, "Giang tổng."

Giang Cảnh Xuyên cười nhẹ lắc đầu, "Sai, anh họ, anh trực tiếp gọi tên tôi là được." Tại công ty Tần Trạch Vũ là gọi hắn là Giang tổng, đây là ở bên ngoài, lẽ ra hắn phải gọi Tần Trạch Vũ một tiếng anh họ.

Khi Tô Yên cùng Giang Cảnh Xuyên tới, đôi vợ chồng này liền thành tiêu điểm, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều bị thân thích hai nhà nhìn ở trong mắt, thân thích Tần gia vừa nhìn Giang Cảnh Xuyên thế nhưng khách khí như thế, trong lòng liền đối với hắn thân cận mấy phần.

Tô Yên rất nhanh liền bị mẹ Tần gọi qua một bên, tuy rằng nói hai nhà bởi vì cuộc hôn nhân  này của Tô Yên đều đạt được ích lợi cực lớn, nhưng dù sao Tô Yên cũng là các bà từ nhỏ nhìn lớn lên, mấy mợ dì vẫn là rất quan tâm cô, vừa vào trong phòng, mẹ Tô liền khẩn cấp vội vã kéo Tô Yên qua, sau khi đem con gái từ trên xuống dưới cũng quan sát một lần, lúc này mới niệm câu a di đà phật, nghẹn ngào nói: "Ở Giang gia được không? Không có người nào bắt nạt con chứ?"

Con gái mười tháng hoài thai, làm mẹ làm sao có thể không đau lòng, bà cũng hi vọng con gái có thể gả cho người cô muốn gả, nhưng bà nào đâu vượt qua được người khác trong nhà, lại nói, từ bắt đầu khi bà Giang cùng ông Giang nhìn thấy con gái, trong lòng người Tô gia cùng người Tần gia đều rõ, về sau Tô Yên lớn lên hôn sự là sẽ không tệ, chỉ cần hai lão còn sống, nhất định sẽ gắng sức vì Tô Yên an bài hôn sự, nhưng ai có thể nghĩ đến, cuối cùng hai lão Giang gia để con gái gả vào nhà bọn họ đây.

Cũng bởi vì quan hệ với hai lão Giang gia, Tô gia cùng Tần gia từ khi Tô Yên bắt đầu hiểu chuyện, liền bắt đầu mạnh mẽ bồi dưỡng cô, Tô Yên gả tốt, về sau hai nhà cũng sẽ không kém.

Tô Yên gả cho Giang Cảnh Xuyên, đầu tiên là Tần Trạch Vũ về sau chỉ cần không làm ra việc gì đáng chết thì vào cấp quản lý của Giang thị là hoàn toàn không có vấn đề, về sau Tần Huyên tìm đối tượng, tuy nói cũng không trông ngóng gả vào hào môn làm thiếu phu nhân, nhưng cũng sẽ không kém chỗ nào đi, Tần gia hôm nay sẽ không kém.

Mà Tô gia đâu, anh em họ Tô Yên bởi vì quan hệ với Giang gia, bây giờ đã đến nước ngoài du học, bọn họ cũng là người có tiền đồ, đến nước ngoài mạ vàng như vậy, chờ sau khi trở về, thêm vào tầng quan hệ với Giang gia, tương lai quả thực một mảnh sáng chói.

Các thân thích của Tần gia cùng Tô gia cũng từng tụ họp lại một chỗ thảo luận, đều khẳng định gia phong Giang gia cùng nhân phẩm Giang Cảnh Xuyên sau đó mới yên tâm để Tô Yên gả đi.

Tuy rằng từng người bọn họ đều có lòng riêng của mình, nhưng thương yêu đối với Tô Yên cũng không phải giả.

Tô Yên nghe vấn đề của mẹ Tô, nhỏ giọng một chút cúi đầu nói: "Rất không tệ, bọn họ đối với con cũng rất tốt."

Cô nói chính là lời thật, ông Giang cùng bà Giang không cần nói, đối với cô so với cháu trai chính quy Giang Cảnh Xuyên đều tốt hơn, ba Giang mẹ Giang đối với cô cũng coi được, quan trọng nhất là, tuy rằng trước mắt Giang Cảnh Xuyên đối với cô không nói là ngàn theo trăm thuận, nhưng cũng tính là rất không tệ, trước mắt cuộc sống nhỏ của cô không cần qua quá thoải mái.

Mẹ Tô thở phào nhẹ nhõm, bà hiểu rõ con gái nhà mình, bây giờ nguyện ý nói chuyện với bà, còn nguyện ý tới tham gia tiệc sinh nhật, có nghĩa là cô đã cởi ra nút thắt trong lòng, vốn mẹ Tô còn muốn dặn dò mấy câu, kết quả mấy dì mợ khác đều không chịu nổi, liền bắt đầu hỏi thăm tới.

"Nghe anh họ con nói con đi đưa cơm cho Tiểu Giang à? Vậy mới đúng, Tiểu Yên, con đừng trách mợ nói chuyện thẳng, Tiểu Giang tuấn tú lịch sự, là đối tượng kết hôn trong vạn người chọn một."

"Dì thấy trước đó Tiểu Giang cùng minh tinh gì đó có sex scandal, có phải là thật hay không? Tiểu Yên, con đừng nghẹn ở trong lòng, bị ủy khuất liền nói, nhà nó cho dù có tiền, chúng ta cũng không thể bị người ta bắt nạt trắng trợn phải hay không?"

"Đúng vậy, nếu nó ở bên ngoài loạn thất bát tao, chúng ta cũng không tha cho nó được!"

Tô Yên nghe vẻ mặt rất bất đắc dĩ, kỳ thật trước khi tới, cô cảm thấy người hai nhà này không theo ý nguyện của Tô Yên, khăng khăng gả cô ấy qua, bất quá là bởi vì ích lợi, đương nhiên cô cũng không phải nói là bọn họ sai, dù sao hôn nhân của Tô Yên có thể làm tiền đồ mỗi người hai nhà một mảng sáng chói, cái này ai không động lòng? Gặp được thân thích như Giang gia vậy, ai không muốn?

Cô tại hậu cung trà trộn nhiều năm, những người này là nói trên miệng mà thôi, hay là thật lòng, cô có thể phân biệt, không hề nghi ngờ, những người này có thể có lòng riêng của mình, nhưng đối với nguyên thân xác thực cũng là quan tâm.

Để cho nhóm người này an tâm, Tô Yên cũng chỉ có thể thành thực trả lời, "Không có, chuyện người minh tinh đó anh ấy có cùng con giải thích qua, kỳ thật cũng chỉ là gặp qua vài lần, căn bản cũng không quen."

Mấy dì mợ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, liền nói: "Liền biết Tiểu Giang không phải người như thế, lại nói, minh tinh đó căn bản cũng không có đẹp mắt bằng Tiểu Yên chúng ta, trừ phi là Tiểu Giang mắt bị mù."

. . . Ách.

Một mặt khác, Giang Cảnh Xuyên cũng nhận được các loại ám hiệu của những thân thích khác, hắn rất bất đắc dĩ.

Ba Tô là người tình cảm rất phong phú, nói đến con gái, đó là ba ngày ba đêm cũng nói không xong, "Khi Tiểu Yên mới sinh ra nhỏ như vậy, bây giờ cũng đã kết hôn làm người lớn, trong lòng ba không nỡ bỏ, ở trong nhà con bé không phải làm chuyện gì, bị người trong nhà chiều có chút tùy hứng, Tiểu Giang, nếu con bé làm gì sai, con đừng so đo với nó, con bé còn nhỏ, không hiểu chuyện a."

Giang Cảnh Xuyên không xác định tới cùng  là ba Tô nói có phải là chuyện Trầm Bồi Nhiên hay không, nhưng cũng nhịn không được muốn cho ba Tô chút khen, còn thật không phải là sẽ nói chuyện bình thường a, một chút nói không nỡ để Tô Yên kết hôn, một chút lại nói bị trong nhà chiều có chút tùy hứng, cuối cùng trực tiếp nói, cô còn nhỏ, làm sai gì ngươi đừng tính toán, bởi vì cô không hiểu chuyện.

Quả thực mọi lời đều để cha vợ nói a.

"Ừ, sẽ không, Tiểu Yên rất tốt, chúng con chung sống còn không tệ." Giang Cảnh Xuyên mỉm cười gật đầu.

Anh họ Tô Yên bởi vì một vài chuyện từ nước ngoài bay trở về, lúc này cũng cùng nói tiếp, nói: "Chú, chú không cần lo lắng, Cảnh Xuyên không phải người như thế, khẳng định sẽ đối với Tiểu Yên rất tốt, không nói cái khác, tính tình Tiểu Yên là gì chú còn không biết sao? Chú mau mau mua chuộc con, bằng không con muốn nói lại lời này cho Tiểu Yên."

Bởi vì lời nói của anh họ Tô, không khí nhất thời sinh động lên rất nhiều, nhưng đề tài nhóm đàn ông tán gẫu vẫn là vây quanh Tô Yên, kéo Giang Cảnh Xuyên nói rõ những điều tốt của Tô Yên.

Thật không dễ dàng người hai nhà chuẩn bị xuất phát đi nhà hàng, Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên mới thở phào nhẹ nhõm, vốn xe của Giang Cảnh Xuyên còn có thể chở thêm ba người, nhưng các thân thích cũng muốn để thời gian cho bọn họ đơn độc sống chung, mấy đứa trẻ cũng bị người lớn trong nhà gõ qua, tuy rằng cũng muốn ngồi chiếc xe rõ ràng càng khốc càng lóa mắt một chút, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn theo ở sau lưng người lớn.

Mẹ Tô cùng anh chị em nhà mình cùng ông ngoại Tần ngồi một chiếc xe, xe vừa mới ổn định, ông ngoại Tần liền thở dài: "Lần này nhìn Tiểu Yên hiểu chuyện thành thục không ít, cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu."

Dù sao cũng là thương cháu ngoại gái lớn lên, cơ hồ đem toàn bộ tâm tư đều dùng tới bồi dưỡng cô, tình cảm đó cũng không phải sâu bình thường.

Dì Tô Yên cũng bận rộn gật đầu, "Trước kia còn nghĩ nếu Tiểu Yên hiểu chuyện một chút sẽ hiểu được khổ tâm của chúng ta, bây giờ con bé thật hiểu chuyện so với trước kia, trong lòng lúc nào cũng. . . Ôi chao."

Cảm xúc sâu nhất chính là mẹ Tô, vừa nghe lời này hốc mắt cũng đỏ, nghẹn ngào nói: "Sau này con cũng hối hận, nếu nó sống được tốt, vậy thì không nói, nếu nó sống không tốt, trách nhiệm của con lớn nhất."

Ông ngoại Tần biến sắc, phi thường nghiêm túc cắt đứt bà, "Loại lời nói này không cần nói nữa, Tiểu Yên bây giờ đã gả đến Giang gia, có thể sống tốt hay không chỉ nhìn tạo hóa của con bé, chúng ta làm người lớn, cũng không thể duỗi tay đến Giang gia đi."

Cho dù ông ngoại Tần nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn là vì cháu ngoại gái lo lắng.

Bác cả Tô Yên trước đó vẫn làm phông nền, lúc này rốt cuộc phát biểu, "Ba, em gái, không phải nói như vậy, Tiểu Yên là người thông minh, trước đó như thế là bởi vì con bé đối với Cảnh Xuyên không có tâm tư đó, hôm nay các người không có thấy sao, ánh mắt vợ chồng son cũng ngấy với nhau, các người không cần lo lắng cho con bé."

Mặc kệ là Tô gia, hay là Tần gia, tựa hồ mỗi người đối với Tô Yên đều ký thác kỳ vọng phi thường cao, đồng thời bọn họ đối với cô cũng phi thường có tự tin, cho dù đều hoặc nhiều hoặc ít lo lắng tình cảnh cô tại Giang gia, nhưng bọn họ càng nguyện ý tin tưởng bằng bản lĩnh của cô, tuyệt đối có thể dừng chân tại Giang gia.

Khi tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu, người hai nhà tụ cùng một chỗ chụp chung ảnh lớn, ông ngoại Tần mặc áo dài thoải mái ngồi ở trên ghế giữa cười đến từ ái, mỗi người bên cạnh cũng cười hết sức vui vẻ, Giang Cảnh Xuyên ôm lấy Tô Yên cũng vui cười.

"Người nhà em cũng rất quan tâm em." Khi ăn cơm, Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên ngồi cùng một chỗ, hắn nhất thời cảm thán.

Trước kia, bởi vì quan hệ với Tô Yên, hắn cùng người nhà cô tiếp xúc cũng không nhiều, tuy rằng ngày lễ ngày tết không quên đưa quà, nhưng nói đến cùng cũng không có nói qua mấy câu, hôm nay tiếp xúc như vậy, cho dù mấy người này đều có lòng riêng của mình, nhưng quan tâm của bọn họ đối với Tô Yên là thật.

Tô Yên không phải nguyên thân, cô kỳ thật không có bao nhiêu cảm xúc, đơn giản nhìn biểu hiện của mọi người hôm nay, xác thực là như vậy, cô gật đầu.

"Về sau nếu em không có chuyện gì cũng có thể thỉnh thoảng về nhà đi nhìn xem, ba em rất nhớ em."

". . . Ừ." Sẽ, cô không có biện pháp tiếp thu tình cảm của nguyên thân đối với Trầm Bồi Nhiên, nhưng lại có trách nhiệm cùng nghĩa vụ đi chăm sóc người nhà cô ấy.

Giang Cảnh Xuyên không biết nghĩ đến cái gì, một người tự tiêu khiển tự vui vẻ cười, khi Tô Yên hai ba lần truy hỏi, hắn mới nhỏ giọng nói: "Hôm nay ba em nói với anh, đừng ngại ông dong dài, còn nói về sau chờ khi anh có con gái liền biết, anh đang nghĩ, bộ dạng con gái anh sẽ thế nào."

". . . Cái này. . ." Tô Yên ngẩn ra, không biết nên trả lời thế nào, cũng đang nghĩ muốn khuyên can Giang Cảnh Xuyên đừng nghĩ  vấn đề này hay không, dù sao sau khi nghĩ nhiều, thì sẽ có mong đợi đối với đứa nhỏ.

Trước mắt cô còn không muốn đứa nhỏ.

Giang Cảnh Xuyên cứ thế nói tiếp: "Đều nói con gái bộ dạng giống ba, con trai bộ dạng giống mẹ, anh ngược lại hi vọng bộ dạng con gái giống em, như vậy khi con bé lớn, anh có thể thấy em khi tuổi còn nhỏ, tưởng tượng cũng rất không tệ."

Một câu nói như vậy làm trong lòng Tô Yên nổi lên từng cơn gợn sóng, cô ngây ngây ngốc ngốc nhìn về phía Giang Cảnh Xuyên, trong khoảng thời gian ngắn tâm tình phi thường phức tạp.

"Bất quá anh không biết giao tiếp với con nít, em nhìn xem, quan hệ giữa anh cùng Tinh Tinh rất là bình thường. . . À, bất quá nếu như là con gái anh, đến lúc đó liền phải phiền toái em nói cho anh làm sao lấy lòng con bé." Kỳ thật khi Giang Tinh Tinh còn nhỏ, Giang Cảnh Xuyên rất muốn chơi nhiều cùng em gái, nhưng hoạt động của hắn rất nhiều, sau càng là trực tiếp xuất ngoại, chờ khi hắn về nước, em gái đã lớn, hắn càng thêm không biết nên khai thông cùng em gái thế nào.

Tô Yên cúi đầu ăn canh, cũng không nói chuyện.

Giang Cảnh Xuyên một người tại nơi đó nói lảm nhảm rất lâu, cuối cùng thừa dịp người khác không chú ý, lén lút ở dưới bàn lôi kéo tay Tô Yên, thấp giọng nói: "Bằng không trước tiên em để anh luyện tập, học cách lấy lòng em, sau sẽ lấy lòng con gái."

Hắn hôm nay quá không đúng, trước kia cho dù bầu không khí tốt, tâm tình hắn tốt, cũng sẽ không nói như vậy, Tô Yên nhịn không được hỏi: "Có phải anh bị cái gì kích thích hay không?"

Giang Cảnh Xuyên rất bất đắc dĩ, so với lúc vừa rồi cùng ba Tô cùng một chỗ còn muốn bất đắc dĩ hơn, hắn thật không dễ dàng nghĩ ra một câu tâm tình như vậy, cô lại cho rằng hắn là bị kích thích, lúc này Giang Cảnh Xuyên liền buông tay Tô Yên ra, không phản ứng cô, cúi đầu nghiêm túc ăn cơm.

Anh họ Tô Yên mang bạn gái tới, cùng Giang Cảnh Xuyên bọn họ ngồi chung một bàn, giờ phút này hai người đó cũng mặc kệ người khác có ở đây hay không, trực tiếp ôm nhau dán gò má tự sướng.

Người khác không vui, "Ăn cơm thì ăn cơm, ân ái cái gì!"

Anh họ Tô Yên chớp mắt, "Mày quan tâm anh làm gì, anh đang muốn thường xuyên biểu hiện chủ quyền."

Một người khác đẩy đẩy Giang Cảnh Xuyên hỏi: "Anh rể, anh nói ảnh ấu trĩ hay không?"

Giang Cảnh Xuyên nhìn Tô Yên một cái, thản nhiên nói: "Ấu trĩ."

Không đầy một lát Giang Cảnh Xuyên lại cúi đầu đăng nhập cái microblog mình không thường dùng.

Giang Cảnh Xuyên: [ tim yêu ][ tim yêu ]_chụt

Nhưng mà, mãi cho đến buổi tối, Giang tiên sinh cũng không có thu được bất kỳ chữ nào Tô Yên đáp lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương