Xem Ra Anh Rất Có Tiền
-
Chương 23
Trước khi Giang Cảnh Xuyên còn chưa có về, ba Giang mẹ Giang và Giang Tinh Tinh rất lâu chưa gặp đã tới.
Tô Yên được biết, Giang Tinh Tinh bây giờ còn đang đi học, đang ở tuổi muốn tự do, lại không muốn ở ký túc xá trường học, thế là Giang Cảnh Xuyên liền cho cô một căn hộ làm quà trưởng thành, Giang Tinh Tinh liền ở trong căn hộ, chờ khi đến lúc liền ra nước ngoài du học.
Cô cảm thấy Giang Tinh Tinh cũng không tệ, gia đình Giang gia như vậy, gia giáo rất tốt, đối với cô con gái duy nhất này tuy rằng là phi thường cưng chiều, nhưng cũng không phải chiều hư, Giang Tinh Tinh đối với cô người chị dâu này chí ít mặt ngoài vẫn là rất tôn trọng.
Mẹ Giang nhìn bà Giang đang ngồi bên cạnh Tô Yên hỏi han ân cần, ánh mắt lóe lóe, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ tự nhiên, cười hỏi: "Ngày hôm qua nhất định là rất mệt mỏi đi?"
Tô Yên còn chưa có trả lời, bà Giang liền vui tươi hớn hở nói: "Đứa nhỏ này hiếu thuận a, bất quá mẹ chỉ gọi điện thoại hỏi thăm một chút, con bé còn nói muốn tới ăn cơm với mẹ."
Giang Tinh Tinh đối với loại cảnh tượng này sớm đã thấy nhưng không thể trách, cô ngồi phía bên kia bà Giang, kéo cánh tay bà làm nũng nói: "Ngày hôm nay con nghe bạn bè con nói, chị dâu ngày hôm qua quả thực đẹp không tả xiết."
Thẳng thắn mà nói, Giang Tinh Tinh đối với Tô Yên thật không có ý kiến gì, cô không phải dạng cuồng anh trai, tình cảm với anh cả nhà mình vốn rất bình thường, cho nên khi anh cả kết hôn, một chút cảm giác anh trai bị đoạt đi cũng không có, Tô Yên được ông nội, bà nội yêu thích, bộ dáng lại đẹp, chỉ hai điểm này mà nói, Giang Tinh Tinh cùng Tô Yên cũng không có xung đột lợi ích gì.
Quan trọng nhất là, cô căn bản cũng không có ý hay không thể chịu được mà dính vào cuộc sống của anh cả.
Tô Yên cũng yêu thích người thức thời, đối với khen ngợi của Giang Tinh Tinh biểu hiện mười phần khiêm tốn, "Không có, không có, dáng vẻ nhóm phu nhân tiểu thư hàng vạn hàng nghìn."
Ba Giang có lòng muốn hỏi thêm mấy câu, chẳng qua giữa ba chồng cùng con dâu bản thân muốn giữ một khoảng cách tránh hiềm nghi, thêm vào ông không vui vẻ giống một người phụ nữ hỏi đông hỏi tây, liền chỉ có thể nhịn, chờ con trai về hỏi hắn một chút là được.
"May nhờ mẹ đưa giày, ngày hôm qua mang cực kì thoải mái, ngay cả Cảnh Xuyên cũng nói đẹp mắt." Tô Yên thể hiện đằm thắm vừa đúng, lại thích hợp vỗ mông ngựa, tới cùng là giày có mang thoải mái hay không cũng là phụ, nhưng phàm là phụ nữ, cho dù là độ tuổi nào, lúc nào cũng thích người ta khen ngợi có ánh mắt tốt.
Quả nhiên, dù là mẹ Giang nghe lời này cũng vui vẻ cười, tuy rằng chỉ là một đôi giày, nhưng Tô Yên đơn giản nói ra như vậy, làm trong lòng mẹ Giang rất thoải mái.
Ánh mắt bà Giang nhìn mẹ Giang cũng nhu hòa rất nhiều, "Như vậy rất tốt."
Bà nói như vậy, mẹ Giang có chút được cưng mà sợ, khi bà vừa mới gả đến Giang gia, tuy rằng hai lão không có phản đối, nhưng thái độ năm đó đối với bà tuyệt đối không tính là nhiệt tình.
Giang Tinh Tinh sợ mẹ nhà mình luống cuống, đúng lúc trêu chọc cười, "Mẹ đối với chị dâu cũng quá tốt đi, con còn chưa từng được mẹ cho giày, con giận."
Tô Yên nghe vậy cười, âm thanh ôn nhu, tương đối có phong độ chị dâu thương yêu em chồng, "Vậy Tinh Tinh, hôm nào chúng ta cùng nhau đi dạo phố, em thích gì liền dùng thẻ của anh cả em mua, được không?"
Khi cùng người nhà chồng nói chuyện, chung quy nên lơ đãng kéo chồng ra để tăng cảm giác tồn tại.
Đối với việc dùng thẻ của Giang Cảnh Xuyên, Tô Yên hoàn toàn không cấm kỵ, cũng không có gì hay mà cấm kỵ, cô không có biện pháp kiếm tiền, Giang gia lại là gia đình như vậy, căn bản sẽ không để ý.
Đôi mắt tròn của Giang Tinh Tinh vừa chuyển, đứng dậy đến bên cạnh Tô Yên, thân mật kéo cánh tay cô nói: "Vậy tốt a! Vậy đến lúc đó anh cả muốn nói em, chị dâu chị nên đứng về phía em."
Cô cũng không ngại cùng chị dâu này làm tốt quan hệ, thân ở gia đình như vậy, đối với độ nhạy cảm ích lợi cũng không thua người khác, cô biết, Giang thị bây giờ là của anh cả, về sau hôn nhân của cô, cuộc sống của cô cũng cùng trong nhà cùng một nhịp thở.
Tô Yên cảm thấy không quan tâm trong xương Giang Tinh Tinh tới cùng là có thích cô hay không, chí ít có thể bảo trì quan hệ như vậy đã rất không dễ dàng, trước kia khi trong hậu cung, cô nghe nói qua không ít bát quái, đều là gia môn đại thần nào không yên, mâu thuẫn giữa chị dâu em chồng a, mâu thuẫn giữa mẹ chồng con dâu a, không cần quá nhiều, chỉ là mấy ngày nay Tô Yên cũng coi vài bộ phim tình cảm gia đình, đó mới chỉ là gia đình bình thường thôi, giống như ở Giang gia, có thể bảo trì mặt ngoài hòa thuận với nhau đã phi thường không dễ dàng, không thể không nói, chỉ số thông minh tình cảm mỗi người ở Giang gia cũng là cao, thật làm Tô Yên rất là an ủi.
Bà Giang cười tít mắt nhìn Tô Yên, "Vậy mới đúng, bình thường không có chuyện gì cùng Tinh Tinh đi dạo phố, hoặc giả đến bên này ăn cơm cũng có thể, công việc Cảnh Xuyên bận quá, một mình con ở bên kia cũng không thú vị."
"Dạ, con biết." Tô Yên khôn khéo gật đầu trả lời.
Không bao lâu sau, mẹ Giang liền cùng Giang Tinh Tinh đi lên lầu thay quần áo, mẹ Giang thay xong sau đó đặc biệt đến phòng con gái, nhỏ giọng nói: "Tô Yên này rất có ánh mắt, bình thường con theo bên cạnh con bé nhiều hơn, cũng học theo con bé làm sao nói chuyện, cách đối nhân xử thế, đối với con mà nói không có chỗ xấu."
Đối với giáo dục một đôi trai gái, mẹ Giang là phi thường để ý, con trai tự nhiên là không có vấn đề, có đảm đương có trách nhiệm cũng có năng lực, bà đã có thể yên tâm, mẹ Giang xuất thân gia đình bình thường, nhưng cũng không dám buông tay giáo dục con gái, khởi điểm của con gái cao hơn bà, tính tình sẽ có chút kiêu ngạo, nhưng bà không muốn con gái trưởng thành nghiêng lệch, cho nên đối với dạy bảo con gái trước giờ cũng không dám lơi lỏng.
Khi còn trẻ, mẹ Giang cùng ba Giang tham dự nhiều loại trường hợp, bà gặp nhiều đại tiểu thư kiêu căng, cho nên khi sinh ra Giang Tinh Tinh, bà liền hạ quyết tâm, tuyệt không chiều hư con gái, làm con biến thành loại bộ dạng đó.
Những năm gần đây mẹ Giang giáo dục vẫn là rất thành công, Giang Tinh Tinh so với bạn bằng tuổi đã trưởng thành hơn, cũng thức thời hơn, có khi nhìn con gái thành thục như vậy, mẹ Giang cũng sẽ có chút phiền muộn, bà chẳng phải không hi vọng con gái có thể ngây thơ một chút, có thể vì khẳng định sau đó con gái cũng phải gả đến nhà người khác, lấy địa vị Giang gia, về sau gia đình Giang Tinh Tinh gả dự đoán cũng không kém nhiều, tại Giang gia người khác còn đối tốt với cô, nhưng nếu là đến nhà người khác, cho dù người khác sẽ bởi vì Giang gia mà nhường cô ba phần, nhưng nếu như tính cách không tốt, tương lai tình cảm vợ chồng không tốt, sống không hạnh phúc vẫn là con gái a.
Giang Tinh Tinh gật đầu, đối với lời mẹ nói vẫn là rất nghe lọt, "Con biết. Chị dâu cũng không tệ, con nguyện ý theo chị."
Một người con gái gia đình khá giả ra ngoài, dĩ nhiên tướng mạo phi thường hảo, có thể gả cho anh cả nhà mình, còn có thể xử lý quan hệ không tệ, người như vậy chính là hình mẫu sách giáo khoa biết đi a.
Trước kia cô không thể nào cùng Tô Yên tiếp xúc, chỉ cảm thấy người này tính tình lạnh lùng, bây giờ cô xem như phát hiện, chỉ cần Tô Yên nguyện ý, cô ấy hoàn toàn có thể sống hết sức tốt trong Giang gia, nhân tài như vậy làm cô bội phục.
Sắp chạng vạng, Giang Cảnh Xuyên mới vội vàng trở về, còn không đợi người khác hỏi, Giang Cảnh Xuyên liền trầm giọng giải thích nói: "Hôm nay có chút bận, thật ngại làm mọi người chờ."
Vốn hắn là không cần bận rộn, chẳng qua trong lòng muốn cùng Tô Yên du lịch tuần trăng mật, liền sớm bảo trợ lý đem công việc cho hắn xử lý trước.
Người Giang gia tự nhiên là sẽ không so đo với hắn, Tô Yên cũng thận trọng, biết ba chồng mẹ chồng đều không có lên tiếng, lúc này cô săn sóc liền có chút vượt quá, cũng cùng không lên tiếng chỉ là cười cười.
Khi ngồi xuống, Giang Cảnh Xuyên đặc biệt nhìn Tô Yên thêm vài lần, phát hiện sắc mặt cô cũng không có không tốt, lúc này mới hơi hơi an tâm.
Sáng nay khi ra cửa sắc mặt cô thật sự có chút kém, bóng mắt cũng là màu xanh.
Ông Giang làm chủ một gia đình, thấy người một nhà ngồi cùng một chỗ ăn cơm, không khỏi vừa lòng cười một tiếng, "Vậy mới đúng, người một nhà cùng một chỗ ăn cơm, tôi cũng có thể ăn nhiều một chén cơm."
"Ông nội nói như vậy, vậy về sau liền cùng nhau ăn cơm chiều đi." Giang Cảnh Xuyên cười nói.
"Vậy sao được, nếu là làm Tiểu Yên mệt chết thì thế nào." Tuy nói bà Giang cũng muốn mỗi ngày đều thấy Tô Yên, nhưng biệt thự cách nhà cũ cũng có chút xa, mỗi ngày qua lại như vậy chỉ sợ là có chút vất vả, "Bà nhìn Tiểu Yên cũng gầy."
Ba Giang cố ý ai oán thở dài: "Mọi người đều nói là có con dâu quên mẹ, tại nhà chúng ta đây chính là có cháu dâu, là quên con trai quên cháu trai."
Lời này làm lòng Tô Yên một lần nữa dâng cao, xem ra không chỉ là một mình cô chú ý đến loại cổ quái này, cô cẩn thận nhìn thoáng qua sắc mặt ba chồng mẹ chồng còn có cô em chồng, phát hiện cũng không có gì không đúng, chẳng lẽ bọn họ không thấy kỳ quái sao?
Tô Yên muốn đợi lát nữa trở về nói bóng nói gió với Giang Cảnh Xuyên một phen.
Giang Cảnh Xuyên giống như cũng không thấy kỳ quái, đang cúi đầu nghiêm túc ăn cơm, vừa ngẩng đầu liền thấy Tô Yên đang nhìn hắn, liền hỏi: "Là muốn ăn canh sao?"
Cũng mặc kệ Tô Yên trả lời, hắn trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, một cách tự nhiên đem chén canh vừa mới múc xong để trong tay Tô Yên, "Anh còn chưa có chạm qua. Em uống đi."
Ông Giang cùng bà Giang thấy một màn này, cũng cười phi thường vui vẻ yên tâm.
"Tình cảm anh cả cùng chị dâu thật tốt a." Trong lòng Giang Tinh Tinh đối với Tô Yên đã bội phục sát đất, người anh cả này của cô bình thường lời nói cũng rất ít, ngay cả đối với cô người em gái ruột có khi sắc mặt cũng không thay đổi, bây giờ lại có thể tự nhiên quan tâm Tô Yên như thế, nhất thời Giang Tinh Tinh liền quyết định, về sau không có chuyện gì cô liền theo chị dâu cả.
Bản thân Giang Tinh Tinh cũng không có chí hướng rộng lớn gì, chỉ muốn ăn uống vui chơi sống hết một đời là đủ, nhưng chờ đến khi lớn lên, ba mẹ cũng sẽ ý thức mang cô đi một vài trường hợp, mẹ không chỉ một lần nói với cô, để cô chú ý một chút ngôn từ của đám phu nhân, so với những thứ học trong trường càng hữu dụng hơn, ngay từ đầu cô còn không hiểu rõ, nhưng khi cùng đám bạn cùng một chỗ cũng sẽ nghe một vài bát quái hào môn, tỷ như mặt ngoài Trương phu nhân nhìn ngăn nắp, thực tế Trương tiên sinh căn bản không phản ứng bà, thậm chí có tính toán muốn nâng kẻ thứ ba thành vợ, tỷ như Lý phu nhân cùng Lý tiên sinh vợ chồng tình thâm. . .
Ở trong yến hội, cô liền lưu ý kĩ hai người này, phát hiện Trương phu nhân người này quá mức cao ngạo, trong mắt chẳng có gì, còn phi thường kiêu căng, thật sự không có gì * cùng người này thân quen, Lý phu nhân thì không giống, nói chuyện ăn nói nhẹ nhàng, đối với mỗi người đều lễ phép như vậy.
Giang Tinh Tinh cũng không thấy mình sẽ may mắn giống mẹ, gặp được một người chân tâm thành ý chỉ yêu mình mình, cô biết tương lai cô tùy thời sẽ gả cho một người có gia cảnh tương tự Giang gia, có thể sống trôi chảy hay không, sống thư thái hay không liền nhìn bản thân cô.
Nói đi nói lại, cho dù là làm vợ gia đình nào, hay là làm gì, trở thành một người được ưa thích lúc nào cũng không có sai.
Bây giờ bên cạnh cô có một cái ví dụ rất thành công, cô tự nhiên là muốn học tập nhiều hơn.
Cô là Giang gia tiểu thư, tương lai tự nhiên là muốn vì Giang gia xuất lực, không chỉ như thế, về sau con cái của cô cũng chính là người thừa kế công ty tập đoàn nào đó, vì mục tiêu này, cô cũng phải trở thành một người được ưa thích.
Tô Yên nghe lời nói của Giang Tinh Tinh, chỉ là cúi đầu ngại ngùng cười một tiếng, cũng không có nói lời nào.
Giang Cảnh Xuyên nhìn bộ dạng cô, lại liên tưởng đến tình cảnh hôm nay cô ỷ vào ở trên giường mắng hắn, nhịn không được cười, khi ý thức được đã luống cuống ở trước mặt người nhà, hắn vội vàng thu liễm ý cười, tiếp tục dường như không có việc gì ăn cơm.
Ba Giang mẹ Giang liếc nhau, đều từ trong ánh mắt đối phương được một tin tức, xem ra sắp ôm cháu trai.
Sau khi ăn cơm xong, Giang Tinh Tinh không phải kéo Tô Yên vào phòng giúp đỡ phối quần áo, thì Giang Cảnh Xuyên lại một lần nữa bị ba Giang kêu đến phòng sách dạy bảo.
"Bây giờ con như vậy rất tốt, mặc kệ không thích việc hôn sự này bao nhiêu, bây giờ cũng đã kết hôn, liền thu hồi tâm tư, đối tốt với Tiểu Yên, cái Hoàng gì Vi, ba đã cho người giúp xử lý sạch sẽ, về sau con đừng có lại cùng cô ta liên hệ." Ba Giang nói xử lý không ngoài việc chính là gõ công ty mô giới của Hoàng Vũ Vi, đối phương lại đi cảnh cáo Hoàng Vũ Vi một phen, tạm thời sẽ không nháo cái gì thiêu thân, hiện ở trên mạng lưu truyền cũng là tin tức nhỏ Hoàng Vũ Vi cùng nam chính phim mới ái muội không rõ, đã không có người đem cô ta cùng Giang Cảnh Xuyên liên hệ với nhau.
Giang Cảnh Xuyên xem như phát hiện ra, nồi này hắn vẫn phải cõng, dù sao trong lòng người nhà hắn, sở dĩ quan hệ hắn cùng Tô Yên không tốt, tất cả là do hắn.
"Căn bản con cùng cô ta không quen, ba, về sau ba thăm dò rõ ràng một chút được không?" Giang Cảnh Xuyên cũng có tức giận của mình, hắn nào đâu có cùng phụ nữ khác đi lại mật thiết? Thế nào cứ cho rằng hắn là người như vậy?
Ba Giang trợn mắt tức giận nhìn hắn, bực bội hận không đấm vỡ được bàn, "Ba có oan uổng con sao? Vậy người khác làm sao không đem người phụ nữ đó liên hệ cùng người khác cùng một chỗ? Cần gì phải kéo con?"
Thấy ba nhà mình tức giận, Giang Cảnh Xuyên chỉ có thể nhịn xuống.
Hắn là đàn ông, nên cõng nồi.
Ba Giang cùng Giang Cảnh Xuyên mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu sau đó, ba Giang mới hoãn hoãn giọng nói, lời nói thấm thía khuyên nhủ: "Đừng nói Hoàng gì Vi gì đó, trong vòng luẩn quẩn kia có mấy nữ minh tinh có bộ dạng được như Tiểu Yên? Con cho rằng ba nguyện ý quan tâm chuyện của con sao, ba cũng không phải rất rảnh rỗi, bình thường con không có ở nhà, ông nội con liền lấy ba ra trút giận, dù sao ba đã nói như vậy, muộn nhất sang năm, nhất định phải sinh đứa bé ra!"
Loại vấn đề này, Giang Cảnh Xuyên cũng không muốn nhượng bộ, cũng không phải chính hắn không muốn đứa nhỏ, chỉ là nghĩ đến câu trả lời lần trước của Tô Yên, do dự một chút sau đó nói: "Cái này sợ rằng con không thể đáp ứng."
Ba Giang vừa mới bình phục tâm tình lại nổi khùng, "Vì sao? !"
Giang Cảnh Xuyên ở trong lòng sắp xếp từ ngữ một chút, thản nhiên nói: "Bây giờ con muốn đem tâm tư chủ yếu để vào mặt công tác, hơn nữa, trước mắt con cũng không chuẩn bị sẵn sàng, ba, loại sự tình này liền để con cùng Tiểu Yên tự mình thương lượng quyết định được không?"
Hắn tự nhiên là sẽ không kéo Tô Yên ra cõng nồi, cũng đã cõng một cái nồi, cũng không quan tâm lại cõng thêm một cái.
Cuối cùng ba Giang cùng Giang Cảnh Xuyên lại là ra về chẳng vui, mãi cho đến khi Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên đi, tâm tình ba Giang vẫn không chuyển tốt.
"Anh đây là giận ai vậy?" Mẹ Giang đang ngồi trước bàn trang điểm lựa chọn trang sức, thấy ông chồng nhà mình mặt đen như đáy nồi, liền thuận miệng hỏi.
Ba Giang đột nhiên đứng dậy, vẫn là rất bực bội, "Còn không phải Tiểu Xuyên, anh nói rõ với nó năm nay sinh đứa bé, nó còn ngược lại, nói cái gì không thể đáp ứng, còn nói về sau chúng ta đừng quan tâm loại chuyện này, hai vợ chồng bọn chúng tự mình thương lượng, đây là có ý gì?"
Có khi mẹ Giang cũng rất ưu thương, còn cảm thấy tính cách còn có thân phận của mình cùng ông xã đảo lộn, rõ ràng hẳn là mẹ chồng quan tâm loại chuyện thúc giục sinh đứa nhỏ này, bây giờ thật tốt, hoàn toàn ngược lại.
"Việc này đáng để anh tức giận sao?" Mẹ Giang phi thường bất đắc dĩ xoay người, nhìn về phía ông chồng nhà mình kiên nhẫn nói: "Tiểu Xuyên nói đúng không có sai a, khi nào sinh đứa nhỏ đương nhiên là hai vợ chồng bọn chúng định đoạt, anh gấp như vậy làm gì?"
"Tiểu Xuyên cùng Tiểu Yên muốn sống thế giới hai người vài năm cũng có thể hiểu a, anh đừng quan tâm cái này."
Ba Giang: "Vậy thế nào được, mỗi lần ông cụ đều mắng anh."
Rất ủy khuất thật muốn đánh QAQ
Chẳng lẽ muốn hắn mỗi ngày đi hỏi tình huống trên giường giữa con trai cùng con dâu sao? (╯‵□′)╯︵┻━┻
Mẹ Giang càng thêm bất đắc dĩ, "Anh có thể nói cùng ba mẹ, anh đã khuyên Tiểu Xuyên, nhưng tự Tiểu Xuyên không muốn sớm như vậy, hai lão nếu muốn thúc giục, bọn họ trực tiếp thúc giục Tiểu Xuyên cùng Tiểu Yên là được, cùng chúng ta lại không có quan hệ gì."
Cái này cũng là do tính cách, mẹ Giang không thích quan tâm loại chuyện này, theo ý bà, đây là chuyện giữa con trai con dâu, cũng không cần làm bọn họ ba mẹ chồng hai người cõng nồi đi?
Ba Giang nghe lời vợ, bản thân đối với con trai cũng có chút ý kiến, lúc này cũng quyết định vung tay làm chưởng quỹ, "Đúng, lần sau ông cụ lại dạy bảo anh, anh liền nói ổng tìm Tiểu Xuyên đi, dù sao chuyện này anh mặc kệ."
Trong lòng Tô Yên có chuyện, trên đường về cũng không nói lời nào, Giang Cảnh Xuyên cho rằng cô cũng bị thúc giục sinh đứa nhỏ, kỳ thật hắn có thể hiểu suy nghĩ trước mắt của Tô Yên không muốn sinh đứa nhỏ, dù sao tuổi Tô Yên cũng không lớn, năm trước mới chính thức tốt nghiệp, phụ nữ độ tuổi này đối với việc sinh đứa nhỏ có thể hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút bài xích, nghĩ tới đây, Giang Cảnh Xuyên ấm giọng nói: "Chuyện sinh đứa nhỏ em không cần để ở trong lòng, em không muốn không có người có thể miễn cưỡng em."
Nếu như nói cô vẫn cùng Giang Cảnh Xuyên cùng một chỗ, vấn đề sinh con có thể tránh né nhất thời, nhưng không thể lúc nào cũng tránh né, cô muốn thăm dò điểm mấu chốt của Giang Cảnh Xuyên, liền hỏi: "Anh muốn thế nào?"
"Anh?" Giang Cảnh Xuyên ngẩn ra, lập tức cười nói: "Anh sao cũng được, sinh bây giờ, sau này sinh, cũng được."
Đây xác thực là lời thật, hắn mới vừa nếm được mùi vị tình cảm, đối với sanh con dưỡng cái cũng không phải hướng tới như vậy, bây giờ sinh con, hay là về sau sinh, cũng được, hơn nữa bây giờ hắn cảm thấy khi đó Tô Yên nói cũng rất có đạo lý, bây giờ trải nghiệm thế giới hai người nhiều hơn, chờ lẫn nhau cùng chuẩn bị sẵn sàng lại sinh đứa nhỏ, sẽ càng tốt hơn.
Kỳ thật về mặt một số việc, Giang Cảnh Xuyên tuyệt đối là đàn ông tốt, tuy rằng hắn ở vào địa vị như vậy, nhưng chưa bao giờ miễn cưỡng cô làm chuyện không muốn làm, chỉ là điểm này thôi đã rất khó có được, trước kia trong hậu cung, tuy rằng hoàng thượng đối với cô là cưng chiều muốn sao trên trời cũng được, nhưng có đôi khi cũng khó tránh sẽ có chút cường thế.
Tô Yên ra vẻ trấn định truy hỏi nói: "Trễ nhất là muốn làm ba lúc nào?"
Giang Cảnh Xuyên nói đến cùng cũng là người đàn ông bình thường, tóm lại cũng muốn làm ba.
Cô muốn nhìn xem có thể kéo bao lâu.
Giang Cảnh Xuyên lông mày xếch lên, biết Tô Yên đây là có ý gì, không khỏi muốn cười, bất quá vấn đề này của Tô Yên hỏi cũng rất tốt, hắn bây giờ thật là không sao cả, có tốt nhất, không cũng không sao, nhưng hắn cũng sẽ có ngày chịu không được áp lực, hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, trả lời: "Trước ba mươi ba tuổi đi, bởi vì không hi vọng khi đứa nhỏ thanh thiếu niên, anh không có biện pháp cùng nó đá banh."
Tô Yên đếm trên đầu ngón tay tính một chút, năm nay Giang Cảnh Xuyên hai mươi tám, cũng là nói trễ nhất năm năm sau phải sinh con.
À, vẫn là có thể chấp nhận.
Tô Yên biết mình phi thường mâu thuẫn, dựa theo trước mắt mà nhìn, nếu như không có việc ngoài ý muốn long trời lở đất gì, cô sẽ phải cùng Giang Cảnh Xuyên sống tiếp, vậy liền tránh khỏi không khỏi việc sinh đứa nhỏ, nhưng cô vẫn là muốn có thể chậm một ngày thì chậm một ngày.
Cô càng thêm biết, nếu như dựa theo cô dự đoán, trong năm năm không có đứa nhỏ, như vậy, không chỉ là Giang Cảnh Xuyên, cô cũng sẽ gặp phải áp lực khổng lồ.
Trước kia khi ở trong cung cũng không phải không có nghe nói qua, chính thê quan viên nào đó vài năm không sinh con, cuộc sống ở trong nhà hết sức không như ý, cuối cùng trực tiếp hạ đường, lúc đó cô vì người phụ nữ này cũng từng bênh vực.
Cô khẳng định là sẽ phải có đứa nhỏ, nhưng, cô không xác định mình có thể đảm nhiệm vai trò người mẹ không, càng thêm không xác định, có muốn có ràng buộc không.
Thấy Tô Yên lâm vào trầm tư, Giang Cảnh Xuyên cho rằng Tô Yên có áp lực, thế là an ủi: "Loại chuyện này thuận theo tự nhiên đi, có thể một năm sau, cũng có thể hai năm sau, em sẽ muốn làm mẹ, bây giờ đừng có áp lực quá lớn, nên làm cái gì thì làm cái đó đi."
"Ừ, đúng. . ." Tô Yên bây giờ mới nghĩ đến chính sự, giả vờ lơ đãng hỏi: "Ông nội, bà nội đối với chúng ta thật tốt."
Chuẩn xác mà nói, là đối với cô tốt.
Loại tốt này đã vượt qua lẽ thường, không thể không làm cô cảnh giác.
Giang Cảnh Xuyên gật đầu, không nói chuyện, chỉ là chuyên chú nhìn tình hình giao thông phía trước.
"Hôm nay bà nội cho em một bộ trang sức, em cho anh xem." Nói xong Tô Yên liền nghiêng thân, từ chỗ ngồi phía sau cầm hộp trang sức, mở ra cho Giang Cảnh Xuyên nhìn, Giang Cảnh Xuyên chỉ là dùng dư quang liếc nhìn, liền thu hồi ánh mắt.
"Đồ của bà nội, lúc nào cũng tốt." Giang Cảnh Xuyên thản nhiên nói.
Tô Yên có chút mò không ra thái độ Giang Cảnh Xuyên, bộ dạng ra vẻ phi thường buồn rầu nói: "Kỳ thật em rất sợ mẹ cùng Tinh Tinh tức giận, chỉ là thật sự cự tuyệt không được ý tốt của bà nội."
Cho dù là trang sức gia truyền, cũng phải cho mẹ Giang trước, lại do mẹ Giang truyền cho cô chứ? Bây giờ trực tiếp lướt qua mẹ Giang, trong lòng Tô Yên phi thường thấp thỏm.
Giang Cảnh Xuyên lại không lưu tâm nói: "Bà nội cho em em cứ cầm, đừng có áp lực tâm lý gì, mẹ cùng Tinh Tinh cũng không phải người nhỏ mọn, sẽ không giận em."
Trọng điểm không phải cái này a! !
Tô Yên chỉ có thể dằn xuống xúc động muốn trực tiếp mở miệng hỏi, nhìn phía ngoài cửa sổ, sâu kín nói: "Chỉ cảm thấy mình khó tiếp nhận được việc tốt như vậy."
Quả nhiên, Giang Cảnh Xuyên thấy bộ dạng Tô Yên, nhíu mày, "Nói thế là sao? Bà nội đối với em tốt, không phải bình thường sao?"
Tô Yên xem ra là không thể nghe ngóng được tin tức hữu dụng từ Giang Cảnh Xuyên liền không lên tiếng.
Kỳ thật trước kia Giang Cảnh Xuyên không phải không hoài nghi qua, liền giống như Giang Tinh Tinh suy nghĩ, đoán thật là bởi vì ông nội Tô Yên cứu ông Giang một mạng, thêm vào hai lão cùng Tô Yên ăn ý mới sẽ như vậy đi, không phải đều nói như vậy sao, cách thế hệ sẽ thân, cho nên vấn đề này, Giang Cảnh Xuyên cũng không suy nghĩ sâu xa.
Rất nhanh liền đến biệt thự, Tô Yên ôm hộp trang sức quay về phòng ngủ trước, Giang Cảnh Xuyên đi phòng sách xử lý văn kiện.
Không đầy một lát dì Vương liền lén lén lút lút vào phòng ngủ Tô Yên, đem kẹo Vượng Tử hôm nay mua giao cho Tô Yên, cười tít mắt dặn dò, "Phu nhân, buổi tối đừng ăn kẹo, đối với răng không tốt."
Trước kia dì Vương còn cảm thấy tính tình Tô Yên quá lạnh lùng, cũng không thích nói chuyện với ai, bây giờ quen, phát hiện cô tựa bé gái trong nhà, kỳ thật tuổi còn nhỏ, còn thích ăn loại kẹo đứa bé nhà nhà thích, cho nên dì Vương đối với Tô Yên cũng không khỏi có chút thương yêu.
Tô Yên hơi quẫn, nhanh chóng đem kẹo để vào trong tủ đầu giường, khi nhìn thấy áo mưa nhỏ bên trong, mặt cũng đỏ.
Khi Giang Cảnh Xuyên đang nghiêm túc xử lý công việc, quản gia bưng bữa ăn khuya đi vào.
"Cám ơn, trước để ở một bên đi, đợi lát nữa tôi ăn." Giang Cảnh Xuyên chỉ là liếc qua, lại để lực chú ý ở trên máy tính, thuận miệng nói.
Quản gia cũng có chuyện muốn nói, chần chừ một trận, khẽ cắn răng nói: "Tiên sinh, có việc này tôi muốn nói với cậu."
Lúc này Giang Cảnh Xuyên mới ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt quản gia xoắn xuýt, không khỏi cười, "Nghiêm túc như vậy làm gì? Muốn nói gì trực tiếp nói là được."
"Xế chiều hôm nay, một người bạn của phu nhân tới, hai người nói hơn một giờ, sau phu nhân để tài xế đưa tiểu thư đó đi." Quản gia hoàn toàn là xuất phát từ ý tốt, muốn nhắc nhở Giang Cảnh Xuyên một chút.
Quản gia nhìn Giang Cảnh Xuyên từ nhỏ lớn lên, còn là phi thường có tình cảm, trước kia thấy tình cảm Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên không tốt, cũng vì thế mà ông gấp đến trắng vài cọng tóc, bây giờ mắt nhìn tình cảm Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên càng lúc càng tốt, ông cao hứng đồng thời cũng có chút lo lắng, lo lắng sinh biến cố, cho nên có chút gió thổi cỏ lay, ông liền muốn nói cùng Giang Cảnh Xuyên.
Ông ước gì tiên sinh cùng phu nhân tốt thiên trường địa cửu, đừng có lại xảy ra tình trạng gì, như vậy ông cũng an tâm chút.
Vốn là trên mặt Giang Cảnh Xuyên còn mang ý cười, nghe xong lời này, dần dần thu liễm ý cười, sắc mặt cũng thay đổi nghiêm túc lên, "Bác quản gia, về sau phu nhân làm gì, gặp người nào, bác không cần nhìn chòng chọc, cũng không cần nói cho tôi."
"Nhưng. . ." Quản gia còn muốn nói chút gì, bị Giang Cảnh Xuyên cắt đứt.
"Cô ấy là vợ tôi, là Giang phu nhân, cho dù là tôi cũng nên cho cô ấy tôn trọng nên có, bác quản gia, tôi biết bác là vì tốt cho chúng tôi, nhưng việc này cũng không cần phải làm." Cho dù hắn không có cùng Tô Yên hòa hảo, cho dù bọn họ tiếp tục như là người lạ, hắn cũng không hi vọng người bên cạnh "giám thị" Tô Yên như vậy.
Hắn vẫn ghi nhớ một điểm, dù cho Tô Yên có không tốt, đó cũng là vợ hắn, lẽ ra hắn phải chống giữ cho cô, cũng muốn cho cô tôn trọng cùng mặt mũi.
Trước kia còn như thế, bây giờ hắn cùng cô cũng thân mật như vậy, chẳng lẽ còn không tin tưởng cô sao?
Nếu như trên đời này cả người thân mật bên gối cũng không thể tin tưởng, vậy còn có thể tin tưởng ai?
Giang Cảnh Xuyên nguyện ý tin tưởng Tô Yên, tin tưởng lời cô nói, sẽ cùng hắn sống tốt, cũng tin tưởng lời cô nói sẽ không cùng Trầm Bồi Nhiên gặp mặt.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Giang Cảnh Xuyên dành cho sự tin tưởng, cũng là một loại phương thức hắn biểu đạt tình cảm.
Quản gia nghe lời này cũng mặt đỏ tai hồng, hổ thẹn, xác thực, ông chỉ là một quản gia mà thôi, bây giờ đem chuyện phu nhân báo cho Giang Cảnh Xuyên nghe đã rất không đúng.
"Bác đừng cảm thấy có lỗi, phu nhân cũng sẽ không tức giận, chỉ là về sau đừng làm vậy."
Quản gia lập tức gật đầu, rời khỏi phòng sách, vẫn là cảm thấy hổ thẹn không thôi, tại sao có thể hoài nghi phu nhân đây? Thế là ông đến phòng bếp ngồi một hồi sau đó quyết định ngày mai phân phó phòng bếp làm một bàn lớn món ăn phu nhân thích.
À, không riêng gì như vậy, trước đó phu nhân từng khen hoa viên đẹp mắt, ngày nào đó phải thêm vào một vài chủng loại mới, tốt nhất để phu nhân mỗi buổi sáng ở trên sân thượng có thể thấy sắc màu rực rỡ.
Sau khi quản gia rời khỏi phòng sách, Giang Cảnh Xuyên vội vàng đem công việc trên tay hoàn thành, liền vào phòng ngủ, lúc hắn vào trong phòng, Tô Yên đã tắm rửa xong, đang đắp mặt nạ bão dưỡng thoải mái nằm ở trên giường.
Cô cảm thấy ở đây thật tốt hết sức, cuộc sống tiện lợi rất nhiều, đắp loại mặt nạ bão dưỡng này cũng làm người cảm thấy phi thường thoải mái.
Giang Cảnh Xuyên ngồi ở bên giường, trực tiếp vươn tay đem chân Tô Yên nâng lên, Tô Yên sợ đến thét chói tai một tiếng, "Anh làm gì?"
Người làm Tô Yên cực kỳ hoảng sợ lại dị thường bình tĩnh nói: "Kiểm tra một chút sưng đỏ trên chân em có tiêu hay không."
Lời nói như vậy khó tránh không làm người ta nghĩ bậy nghĩ bạ, Tô Yên bởi vì đắp mặt nạ bão dưỡng, nhìn không ra mặt cô đều đỏ, cô nỗ lực muốn thu chân lại, nhưng Giang Cảnh Xuyên vẫn chặt chẽ nắm chân cô, cẩn thận nhìn không ngừng.
"Mấy ngày này đừng có mang giày cao gót, nếu như ngày mai còn cảm thấy đau, buổi tối về anh mang em đi khám."
Tô Yên vội vàng trả lời: "Không đau không đau, đã tốt hơn nhiều!"
"Là thật không đau hay là giả không đau?" Giang Cảnh Xuyên mặt không đổi sắc truy hỏi.
. . . Người này!
"Thật không đau."
Trên mặt Giang Cảnh Xuyên lộ ra ý cười khẽ, "Vậy chỗ khác có đau hay không?"
Chỗ khác? . . . Chỗ khác! !
Tô Yên quả thực không dám tin lỗ tai mình, bằng không làm sao Giang Cảnh Xuyên có thể nói ra loại lời nói ám hiệu này? !
"Anh anh anh. . ." Tô Yên hoàn toàn nói không nên lời, da mặt cô dù dày cũng không có dày đến loại trình độ này.
Giang Cảnh Xuyên lại chững chạc đàng hoàng tiếp tục truy hỏi nói: "Còn đau hay không?"
Da mặt người này đã dày hơn tường thành, Tô Yên bị bức không có biện pháp, đem mặt nạ bão dưỡng trên mặt lột ra ném ở một bên, ngồi dậy, một đôi mắt to gắt gao trừng Giang Cảnh Xuyên, "Đau thì thế nào, không đau thì thế nào!"
Ý cười trong mắt Giang Cảnh Xuyên càng sâu, "Nếu em nói không đau, anh liền. . ."
Hắn còn chưa nói xong, Tô Yên giống như là nghe thấy ô ngôn uế ngữ, nhanh chóng bịt lấy lỗ tai.
Bộ dạng của cô làm Giang Cảnh Xuyên vừa lòng cực kỳ, hắn đứng dậy vỗ vỗ đầu Tô Yên, dỗ dành nói: "Đêm nay chỉ là ngủ, yên tâm."
Hắn đương nhiên sẽ băn khoăn cho thân thể cô, bây giờ cũng chỉ là muốn trêu chọc cô mà thôi, nhìn bộ dạng Tô Yên xù lông thật phi thường thú vị.
Giang Cảnh Xuyên vừa lòng cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm, Tô Yên lườm tủ đầu giường một cái, âm thầm mắng hắn ——
Ăn gì mà ăn!
Ngày mai cầm đi ném!
Tô Yên được biết, Giang Tinh Tinh bây giờ còn đang đi học, đang ở tuổi muốn tự do, lại không muốn ở ký túc xá trường học, thế là Giang Cảnh Xuyên liền cho cô một căn hộ làm quà trưởng thành, Giang Tinh Tinh liền ở trong căn hộ, chờ khi đến lúc liền ra nước ngoài du học.
Cô cảm thấy Giang Tinh Tinh cũng không tệ, gia đình Giang gia như vậy, gia giáo rất tốt, đối với cô con gái duy nhất này tuy rằng là phi thường cưng chiều, nhưng cũng không phải chiều hư, Giang Tinh Tinh đối với cô người chị dâu này chí ít mặt ngoài vẫn là rất tôn trọng.
Mẹ Giang nhìn bà Giang đang ngồi bên cạnh Tô Yên hỏi han ân cần, ánh mắt lóe lóe, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ tự nhiên, cười hỏi: "Ngày hôm qua nhất định là rất mệt mỏi đi?"
Tô Yên còn chưa có trả lời, bà Giang liền vui tươi hớn hở nói: "Đứa nhỏ này hiếu thuận a, bất quá mẹ chỉ gọi điện thoại hỏi thăm một chút, con bé còn nói muốn tới ăn cơm với mẹ."
Giang Tinh Tinh đối với loại cảnh tượng này sớm đã thấy nhưng không thể trách, cô ngồi phía bên kia bà Giang, kéo cánh tay bà làm nũng nói: "Ngày hôm nay con nghe bạn bè con nói, chị dâu ngày hôm qua quả thực đẹp không tả xiết."
Thẳng thắn mà nói, Giang Tinh Tinh đối với Tô Yên thật không có ý kiến gì, cô không phải dạng cuồng anh trai, tình cảm với anh cả nhà mình vốn rất bình thường, cho nên khi anh cả kết hôn, một chút cảm giác anh trai bị đoạt đi cũng không có, Tô Yên được ông nội, bà nội yêu thích, bộ dáng lại đẹp, chỉ hai điểm này mà nói, Giang Tinh Tinh cùng Tô Yên cũng không có xung đột lợi ích gì.
Quan trọng nhất là, cô căn bản cũng không có ý hay không thể chịu được mà dính vào cuộc sống của anh cả.
Tô Yên cũng yêu thích người thức thời, đối với khen ngợi của Giang Tinh Tinh biểu hiện mười phần khiêm tốn, "Không có, không có, dáng vẻ nhóm phu nhân tiểu thư hàng vạn hàng nghìn."
Ba Giang có lòng muốn hỏi thêm mấy câu, chẳng qua giữa ba chồng cùng con dâu bản thân muốn giữ một khoảng cách tránh hiềm nghi, thêm vào ông không vui vẻ giống một người phụ nữ hỏi đông hỏi tây, liền chỉ có thể nhịn, chờ con trai về hỏi hắn một chút là được.
"May nhờ mẹ đưa giày, ngày hôm qua mang cực kì thoải mái, ngay cả Cảnh Xuyên cũng nói đẹp mắt." Tô Yên thể hiện đằm thắm vừa đúng, lại thích hợp vỗ mông ngựa, tới cùng là giày có mang thoải mái hay không cũng là phụ, nhưng phàm là phụ nữ, cho dù là độ tuổi nào, lúc nào cũng thích người ta khen ngợi có ánh mắt tốt.
Quả nhiên, dù là mẹ Giang nghe lời này cũng vui vẻ cười, tuy rằng chỉ là một đôi giày, nhưng Tô Yên đơn giản nói ra như vậy, làm trong lòng mẹ Giang rất thoải mái.
Ánh mắt bà Giang nhìn mẹ Giang cũng nhu hòa rất nhiều, "Như vậy rất tốt."
Bà nói như vậy, mẹ Giang có chút được cưng mà sợ, khi bà vừa mới gả đến Giang gia, tuy rằng hai lão không có phản đối, nhưng thái độ năm đó đối với bà tuyệt đối không tính là nhiệt tình.
Giang Tinh Tinh sợ mẹ nhà mình luống cuống, đúng lúc trêu chọc cười, "Mẹ đối với chị dâu cũng quá tốt đi, con còn chưa từng được mẹ cho giày, con giận."
Tô Yên nghe vậy cười, âm thanh ôn nhu, tương đối có phong độ chị dâu thương yêu em chồng, "Vậy Tinh Tinh, hôm nào chúng ta cùng nhau đi dạo phố, em thích gì liền dùng thẻ của anh cả em mua, được không?"
Khi cùng người nhà chồng nói chuyện, chung quy nên lơ đãng kéo chồng ra để tăng cảm giác tồn tại.
Đối với việc dùng thẻ của Giang Cảnh Xuyên, Tô Yên hoàn toàn không cấm kỵ, cũng không có gì hay mà cấm kỵ, cô không có biện pháp kiếm tiền, Giang gia lại là gia đình như vậy, căn bản sẽ không để ý.
Đôi mắt tròn của Giang Tinh Tinh vừa chuyển, đứng dậy đến bên cạnh Tô Yên, thân mật kéo cánh tay cô nói: "Vậy tốt a! Vậy đến lúc đó anh cả muốn nói em, chị dâu chị nên đứng về phía em."
Cô cũng không ngại cùng chị dâu này làm tốt quan hệ, thân ở gia đình như vậy, đối với độ nhạy cảm ích lợi cũng không thua người khác, cô biết, Giang thị bây giờ là của anh cả, về sau hôn nhân của cô, cuộc sống của cô cũng cùng trong nhà cùng một nhịp thở.
Tô Yên cảm thấy không quan tâm trong xương Giang Tinh Tinh tới cùng là có thích cô hay không, chí ít có thể bảo trì quan hệ như vậy đã rất không dễ dàng, trước kia khi trong hậu cung, cô nghe nói qua không ít bát quái, đều là gia môn đại thần nào không yên, mâu thuẫn giữa chị dâu em chồng a, mâu thuẫn giữa mẹ chồng con dâu a, không cần quá nhiều, chỉ là mấy ngày nay Tô Yên cũng coi vài bộ phim tình cảm gia đình, đó mới chỉ là gia đình bình thường thôi, giống như ở Giang gia, có thể bảo trì mặt ngoài hòa thuận với nhau đã phi thường không dễ dàng, không thể không nói, chỉ số thông minh tình cảm mỗi người ở Giang gia cũng là cao, thật làm Tô Yên rất là an ủi.
Bà Giang cười tít mắt nhìn Tô Yên, "Vậy mới đúng, bình thường không có chuyện gì cùng Tinh Tinh đi dạo phố, hoặc giả đến bên này ăn cơm cũng có thể, công việc Cảnh Xuyên bận quá, một mình con ở bên kia cũng không thú vị."
"Dạ, con biết." Tô Yên khôn khéo gật đầu trả lời.
Không bao lâu sau, mẹ Giang liền cùng Giang Tinh Tinh đi lên lầu thay quần áo, mẹ Giang thay xong sau đó đặc biệt đến phòng con gái, nhỏ giọng nói: "Tô Yên này rất có ánh mắt, bình thường con theo bên cạnh con bé nhiều hơn, cũng học theo con bé làm sao nói chuyện, cách đối nhân xử thế, đối với con mà nói không có chỗ xấu."
Đối với giáo dục một đôi trai gái, mẹ Giang là phi thường để ý, con trai tự nhiên là không có vấn đề, có đảm đương có trách nhiệm cũng có năng lực, bà đã có thể yên tâm, mẹ Giang xuất thân gia đình bình thường, nhưng cũng không dám buông tay giáo dục con gái, khởi điểm của con gái cao hơn bà, tính tình sẽ có chút kiêu ngạo, nhưng bà không muốn con gái trưởng thành nghiêng lệch, cho nên đối với dạy bảo con gái trước giờ cũng không dám lơi lỏng.
Khi còn trẻ, mẹ Giang cùng ba Giang tham dự nhiều loại trường hợp, bà gặp nhiều đại tiểu thư kiêu căng, cho nên khi sinh ra Giang Tinh Tinh, bà liền hạ quyết tâm, tuyệt không chiều hư con gái, làm con biến thành loại bộ dạng đó.
Những năm gần đây mẹ Giang giáo dục vẫn là rất thành công, Giang Tinh Tinh so với bạn bằng tuổi đã trưởng thành hơn, cũng thức thời hơn, có khi nhìn con gái thành thục như vậy, mẹ Giang cũng sẽ có chút phiền muộn, bà chẳng phải không hi vọng con gái có thể ngây thơ một chút, có thể vì khẳng định sau đó con gái cũng phải gả đến nhà người khác, lấy địa vị Giang gia, về sau gia đình Giang Tinh Tinh gả dự đoán cũng không kém nhiều, tại Giang gia người khác còn đối tốt với cô, nhưng nếu là đến nhà người khác, cho dù người khác sẽ bởi vì Giang gia mà nhường cô ba phần, nhưng nếu như tính cách không tốt, tương lai tình cảm vợ chồng không tốt, sống không hạnh phúc vẫn là con gái a.
Giang Tinh Tinh gật đầu, đối với lời mẹ nói vẫn là rất nghe lọt, "Con biết. Chị dâu cũng không tệ, con nguyện ý theo chị."
Một người con gái gia đình khá giả ra ngoài, dĩ nhiên tướng mạo phi thường hảo, có thể gả cho anh cả nhà mình, còn có thể xử lý quan hệ không tệ, người như vậy chính là hình mẫu sách giáo khoa biết đi a.
Trước kia cô không thể nào cùng Tô Yên tiếp xúc, chỉ cảm thấy người này tính tình lạnh lùng, bây giờ cô xem như phát hiện, chỉ cần Tô Yên nguyện ý, cô ấy hoàn toàn có thể sống hết sức tốt trong Giang gia, nhân tài như vậy làm cô bội phục.
Sắp chạng vạng, Giang Cảnh Xuyên mới vội vàng trở về, còn không đợi người khác hỏi, Giang Cảnh Xuyên liền trầm giọng giải thích nói: "Hôm nay có chút bận, thật ngại làm mọi người chờ."
Vốn hắn là không cần bận rộn, chẳng qua trong lòng muốn cùng Tô Yên du lịch tuần trăng mật, liền sớm bảo trợ lý đem công việc cho hắn xử lý trước.
Người Giang gia tự nhiên là sẽ không so đo với hắn, Tô Yên cũng thận trọng, biết ba chồng mẹ chồng đều không có lên tiếng, lúc này cô săn sóc liền có chút vượt quá, cũng cùng không lên tiếng chỉ là cười cười.
Khi ngồi xuống, Giang Cảnh Xuyên đặc biệt nhìn Tô Yên thêm vài lần, phát hiện sắc mặt cô cũng không có không tốt, lúc này mới hơi hơi an tâm.
Sáng nay khi ra cửa sắc mặt cô thật sự có chút kém, bóng mắt cũng là màu xanh.
Ông Giang làm chủ một gia đình, thấy người một nhà ngồi cùng một chỗ ăn cơm, không khỏi vừa lòng cười một tiếng, "Vậy mới đúng, người một nhà cùng một chỗ ăn cơm, tôi cũng có thể ăn nhiều một chén cơm."
"Ông nội nói như vậy, vậy về sau liền cùng nhau ăn cơm chiều đi." Giang Cảnh Xuyên cười nói.
"Vậy sao được, nếu là làm Tiểu Yên mệt chết thì thế nào." Tuy nói bà Giang cũng muốn mỗi ngày đều thấy Tô Yên, nhưng biệt thự cách nhà cũ cũng có chút xa, mỗi ngày qua lại như vậy chỉ sợ là có chút vất vả, "Bà nhìn Tiểu Yên cũng gầy."
Ba Giang cố ý ai oán thở dài: "Mọi người đều nói là có con dâu quên mẹ, tại nhà chúng ta đây chính là có cháu dâu, là quên con trai quên cháu trai."
Lời này làm lòng Tô Yên một lần nữa dâng cao, xem ra không chỉ là một mình cô chú ý đến loại cổ quái này, cô cẩn thận nhìn thoáng qua sắc mặt ba chồng mẹ chồng còn có cô em chồng, phát hiện cũng không có gì không đúng, chẳng lẽ bọn họ không thấy kỳ quái sao?
Tô Yên muốn đợi lát nữa trở về nói bóng nói gió với Giang Cảnh Xuyên một phen.
Giang Cảnh Xuyên giống như cũng không thấy kỳ quái, đang cúi đầu nghiêm túc ăn cơm, vừa ngẩng đầu liền thấy Tô Yên đang nhìn hắn, liền hỏi: "Là muốn ăn canh sao?"
Cũng mặc kệ Tô Yên trả lời, hắn trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, một cách tự nhiên đem chén canh vừa mới múc xong để trong tay Tô Yên, "Anh còn chưa có chạm qua. Em uống đi."
Ông Giang cùng bà Giang thấy một màn này, cũng cười phi thường vui vẻ yên tâm.
"Tình cảm anh cả cùng chị dâu thật tốt a." Trong lòng Giang Tinh Tinh đối với Tô Yên đã bội phục sát đất, người anh cả này của cô bình thường lời nói cũng rất ít, ngay cả đối với cô người em gái ruột có khi sắc mặt cũng không thay đổi, bây giờ lại có thể tự nhiên quan tâm Tô Yên như thế, nhất thời Giang Tinh Tinh liền quyết định, về sau không có chuyện gì cô liền theo chị dâu cả.
Bản thân Giang Tinh Tinh cũng không có chí hướng rộng lớn gì, chỉ muốn ăn uống vui chơi sống hết một đời là đủ, nhưng chờ đến khi lớn lên, ba mẹ cũng sẽ ý thức mang cô đi một vài trường hợp, mẹ không chỉ một lần nói với cô, để cô chú ý một chút ngôn từ của đám phu nhân, so với những thứ học trong trường càng hữu dụng hơn, ngay từ đầu cô còn không hiểu rõ, nhưng khi cùng đám bạn cùng một chỗ cũng sẽ nghe một vài bát quái hào môn, tỷ như mặt ngoài Trương phu nhân nhìn ngăn nắp, thực tế Trương tiên sinh căn bản không phản ứng bà, thậm chí có tính toán muốn nâng kẻ thứ ba thành vợ, tỷ như Lý phu nhân cùng Lý tiên sinh vợ chồng tình thâm. . .
Ở trong yến hội, cô liền lưu ý kĩ hai người này, phát hiện Trương phu nhân người này quá mức cao ngạo, trong mắt chẳng có gì, còn phi thường kiêu căng, thật sự không có gì * cùng người này thân quen, Lý phu nhân thì không giống, nói chuyện ăn nói nhẹ nhàng, đối với mỗi người đều lễ phép như vậy.
Giang Tinh Tinh cũng không thấy mình sẽ may mắn giống mẹ, gặp được một người chân tâm thành ý chỉ yêu mình mình, cô biết tương lai cô tùy thời sẽ gả cho một người có gia cảnh tương tự Giang gia, có thể sống trôi chảy hay không, sống thư thái hay không liền nhìn bản thân cô.
Nói đi nói lại, cho dù là làm vợ gia đình nào, hay là làm gì, trở thành một người được ưa thích lúc nào cũng không có sai.
Bây giờ bên cạnh cô có một cái ví dụ rất thành công, cô tự nhiên là muốn học tập nhiều hơn.
Cô là Giang gia tiểu thư, tương lai tự nhiên là muốn vì Giang gia xuất lực, không chỉ như thế, về sau con cái của cô cũng chính là người thừa kế công ty tập đoàn nào đó, vì mục tiêu này, cô cũng phải trở thành một người được ưa thích.
Tô Yên nghe lời nói của Giang Tinh Tinh, chỉ là cúi đầu ngại ngùng cười một tiếng, cũng không có nói lời nào.
Giang Cảnh Xuyên nhìn bộ dạng cô, lại liên tưởng đến tình cảnh hôm nay cô ỷ vào ở trên giường mắng hắn, nhịn không được cười, khi ý thức được đã luống cuống ở trước mặt người nhà, hắn vội vàng thu liễm ý cười, tiếp tục dường như không có việc gì ăn cơm.
Ba Giang mẹ Giang liếc nhau, đều từ trong ánh mắt đối phương được một tin tức, xem ra sắp ôm cháu trai.
Sau khi ăn cơm xong, Giang Tinh Tinh không phải kéo Tô Yên vào phòng giúp đỡ phối quần áo, thì Giang Cảnh Xuyên lại một lần nữa bị ba Giang kêu đến phòng sách dạy bảo.
"Bây giờ con như vậy rất tốt, mặc kệ không thích việc hôn sự này bao nhiêu, bây giờ cũng đã kết hôn, liền thu hồi tâm tư, đối tốt với Tiểu Yên, cái Hoàng gì Vi, ba đã cho người giúp xử lý sạch sẽ, về sau con đừng có lại cùng cô ta liên hệ." Ba Giang nói xử lý không ngoài việc chính là gõ công ty mô giới của Hoàng Vũ Vi, đối phương lại đi cảnh cáo Hoàng Vũ Vi một phen, tạm thời sẽ không nháo cái gì thiêu thân, hiện ở trên mạng lưu truyền cũng là tin tức nhỏ Hoàng Vũ Vi cùng nam chính phim mới ái muội không rõ, đã không có người đem cô ta cùng Giang Cảnh Xuyên liên hệ với nhau.
Giang Cảnh Xuyên xem như phát hiện ra, nồi này hắn vẫn phải cõng, dù sao trong lòng người nhà hắn, sở dĩ quan hệ hắn cùng Tô Yên không tốt, tất cả là do hắn.
"Căn bản con cùng cô ta không quen, ba, về sau ba thăm dò rõ ràng một chút được không?" Giang Cảnh Xuyên cũng có tức giận của mình, hắn nào đâu có cùng phụ nữ khác đi lại mật thiết? Thế nào cứ cho rằng hắn là người như vậy?
Ba Giang trợn mắt tức giận nhìn hắn, bực bội hận không đấm vỡ được bàn, "Ba có oan uổng con sao? Vậy người khác làm sao không đem người phụ nữ đó liên hệ cùng người khác cùng một chỗ? Cần gì phải kéo con?"
Thấy ba nhà mình tức giận, Giang Cảnh Xuyên chỉ có thể nhịn xuống.
Hắn là đàn ông, nên cõng nồi.
Ba Giang cùng Giang Cảnh Xuyên mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu sau đó, ba Giang mới hoãn hoãn giọng nói, lời nói thấm thía khuyên nhủ: "Đừng nói Hoàng gì Vi gì đó, trong vòng luẩn quẩn kia có mấy nữ minh tinh có bộ dạng được như Tiểu Yên? Con cho rằng ba nguyện ý quan tâm chuyện của con sao, ba cũng không phải rất rảnh rỗi, bình thường con không có ở nhà, ông nội con liền lấy ba ra trút giận, dù sao ba đã nói như vậy, muộn nhất sang năm, nhất định phải sinh đứa bé ra!"
Loại vấn đề này, Giang Cảnh Xuyên cũng không muốn nhượng bộ, cũng không phải chính hắn không muốn đứa nhỏ, chỉ là nghĩ đến câu trả lời lần trước của Tô Yên, do dự một chút sau đó nói: "Cái này sợ rằng con không thể đáp ứng."
Ba Giang vừa mới bình phục tâm tình lại nổi khùng, "Vì sao? !"
Giang Cảnh Xuyên ở trong lòng sắp xếp từ ngữ một chút, thản nhiên nói: "Bây giờ con muốn đem tâm tư chủ yếu để vào mặt công tác, hơn nữa, trước mắt con cũng không chuẩn bị sẵn sàng, ba, loại sự tình này liền để con cùng Tiểu Yên tự mình thương lượng quyết định được không?"
Hắn tự nhiên là sẽ không kéo Tô Yên ra cõng nồi, cũng đã cõng một cái nồi, cũng không quan tâm lại cõng thêm một cái.
Cuối cùng ba Giang cùng Giang Cảnh Xuyên lại là ra về chẳng vui, mãi cho đến khi Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên đi, tâm tình ba Giang vẫn không chuyển tốt.
"Anh đây là giận ai vậy?" Mẹ Giang đang ngồi trước bàn trang điểm lựa chọn trang sức, thấy ông chồng nhà mình mặt đen như đáy nồi, liền thuận miệng hỏi.
Ba Giang đột nhiên đứng dậy, vẫn là rất bực bội, "Còn không phải Tiểu Xuyên, anh nói rõ với nó năm nay sinh đứa bé, nó còn ngược lại, nói cái gì không thể đáp ứng, còn nói về sau chúng ta đừng quan tâm loại chuyện này, hai vợ chồng bọn chúng tự mình thương lượng, đây là có ý gì?"
Có khi mẹ Giang cũng rất ưu thương, còn cảm thấy tính cách còn có thân phận của mình cùng ông xã đảo lộn, rõ ràng hẳn là mẹ chồng quan tâm loại chuyện thúc giục sinh đứa nhỏ này, bây giờ thật tốt, hoàn toàn ngược lại.
"Việc này đáng để anh tức giận sao?" Mẹ Giang phi thường bất đắc dĩ xoay người, nhìn về phía ông chồng nhà mình kiên nhẫn nói: "Tiểu Xuyên nói đúng không có sai a, khi nào sinh đứa nhỏ đương nhiên là hai vợ chồng bọn chúng định đoạt, anh gấp như vậy làm gì?"
"Tiểu Xuyên cùng Tiểu Yên muốn sống thế giới hai người vài năm cũng có thể hiểu a, anh đừng quan tâm cái này."
Ba Giang: "Vậy thế nào được, mỗi lần ông cụ đều mắng anh."
Rất ủy khuất thật muốn đánh QAQ
Chẳng lẽ muốn hắn mỗi ngày đi hỏi tình huống trên giường giữa con trai cùng con dâu sao? (╯‵□′)╯︵┻━┻
Mẹ Giang càng thêm bất đắc dĩ, "Anh có thể nói cùng ba mẹ, anh đã khuyên Tiểu Xuyên, nhưng tự Tiểu Xuyên không muốn sớm như vậy, hai lão nếu muốn thúc giục, bọn họ trực tiếp thúc giục Tiểu Xuyên cùng Tiểu Yên là được, cùng chúng ta lại không có quan hệ gì."
Cái này cũng là do tính cách, mẹ Giang không thích quan tâm loại chuyện này, theo ý bà, đây là chuyện giữa con trai con dâu, cũng không cần làm bọn họ ba mẹ chồng hai người cõng nồi đi?
Ba Giang nghe lời vợ, bản thân đối với con trai cũng có chút ý kiến, lúc này cũng quyết định vung tay làm chưởng quỹ, "Đúng, lần sau ông cụ lại dạy bảo anh, anh liền nói ổng tìm Tiểu Xuyên đi, dù sao chuyện này anh mặc kệ."
Trong lòng Tô Yên có chuyện, trên đường về cũng không nói lời nào, Giang Cảnh Xuyên cho rằng cô cũng bị thúc giục sinh đứa nhỏ, kỳ thật hắn có thể hiểu suy nghĩ trước mắt của Tô Yên không muốn sinh đứa nhỏ, dù sao tuổi Tô Yên cũng không lớn, năm trước mới chính thức tốt nghiệp, phụ nữ độ tuổi này đối với việc sinh đứa nhỏ có thể hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút bài xích, nghĩ tới đây, Giang Cảnh Xuyên ấm giọng nói: "Chuyện sinh đứa nhỏ em không cần để ở trong lòng, em không muốn không có người có thể miễn cưỡng em."
Nếu như nói cô vẫn cùng Giang Cảnh Xuyên cùng một chỗ, vấn đề sinh con có thể tránh né nhất thời, nhưng không thể lúc nào cũng tránh né, cô muốn thăm dò điểm mấu chốt của Giang Cảnh Xuyên, liền hỏi: "Anh muốn thế nào?"
"Anh?" Giang Cảnh Xuyên ngẩn ra, lập tức cười nói: "Anh sao cũng được, sinh bây giờ, sau này sinh, cũng được."
Đây xác thực là lời thật, hắn mới vừa nếm được mùi vị tình cảm, đối với sanh con dưỡng cái cũng không phải hướng tới như vậy, bây giờ sinh con, hay là về sau sinh, cũng được, hơn nữa bây giờ hắn cảm thấy khi đó Tô Yên nói cũng rất có đạo lý, bây giờ trải nghiệm thế giới hai người nhiều hơn, chờ lẫn nhau cùng chuẩn bị sẵn sàng lại sinh đứa nhỏ, sẽ càng tốt hơn.
Kỳ thật về mặt một số việc, Giang Cảnh Xuyên tuyệt đối là đàn ông tốt, tuy rằng hắn ở vào địa vị như vậy, nhưng chưa bao giờ miễn cưỡng cô làm chuyện không muốn làm, chỉ là điểm này thôi đã rất khó có được, trước kia trong hậu cung, tuy rằng hoàng thượng đối với cô là cưng chiều muốn sao trên trời cũng được, nhưng có đôi khi cũng khó tránh sẽ có chút cường thế.
Tô Yên ra vẻ trấn định truy hỏi nói: "Trễ nhất là muốn làm ba lúc nào?"
Giang Cảnh Xuyên nói đến cùng cũng là người đàn ông bình thường, tóm lại cũng muốn làm ba.
Cô muốn nhìn xem có thể kéo bao lâu.
Giang Cảnh Xuyên lông mày xếch lên, biết Tô Yên đây là có ý gì, không khỏi muốn cười, bất quá vấn đề này của Tô Yên hỏi cũng rất tốt, hắn bây giờ thật là không sao cả, có tốt nhất, không cũng không sao, nhưng hắn cũng sẽ có ngày chịu không được áp lực, hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, trả lời: "Trước ba mươi ba tuổi đi, bởi vì không hi vọng khi đứa nhỏ thanh thiếu niên, anh không có biện pháp cùng nó đá banh."
Tô Yên đếm trên đầu ngón tay tính một chút, năm nay Giang Cảnh Xuyên hai mươi tám, cũng là nói trễ nhất năm năm sau phải sinh con.
À, vẫn là có thể chấp nhận.
Tô Yên biết mình phi thường mâu thuẫn, dựa theo trước mắt mà nhìn, nếu như không có việc ngoài ý muốn long trời lở đất gì, cô sẽ phải cùng Giang Cảnh Xuyên sống tiếp, vậy liền tránh khỏi không khỏi việc sinh đứa nhỏ, nhưng cô vẫn là muốn có thể chậm một ngày thì chậm một ngày.
Cô càng thêm biết, nếu như dựa theo cô dự đoán, trong năm năm không có đứa nhỏ, như vậy, không chỉ là Giang Cảnh Xuyên, cô cũng sẽ gặp phải áp lực khổng lồ.
Trước kia khi ở trong cung cũng không phải không có nghe nói qua, chính thê quan viên nào đó vài năm không sinh con, cuộc sống ở trong nhà hết sức không như ý, cuối cùng trực tiếp hạ đường, lúc đó cô vì người phụ nữ này cũng từng bênh vực.
Cô khẳng định là sẽ phải có đứa nhỏ, nhưng, cô không xác định mình có thể đảm nhiệm vai trò người mẹ không, càng thêm không xác định, có muốn có ràng buộc không.
Thấy Tô Yên lâm vào trầm tư, Giang Cảnh Xuyên cho rằng Tô Yên có áp lực, thế là an ủi: "Loại chuyện này thuận theo tự nhiên đi, có thể một năm sau, cũng có thể hai năm sau, em sẽ muốn làm mẹ, bây giờ đừng có áp lực quá lớn, nên làm cái gì thì làm cái đó đi."
"Ừ, đúng. . ." Tô Yên bây giờ mới nghĩ đến chính sự, giả vờ lơ đãng hỏi: "Ông nội, bà nội đối với chúng ta thật tốt."
Chuẩn xác mà nói, là đối với cô tốt.
Loại tốt này đã vượt qua lẽ thường, không thể không làm cô cảnh giác.
Giang Cảnh Xuyên gật đầu, không nói chuyện, chỉ là chuyên chú nhìn tình hình giao thông phía trước.
"Hôm nay bà nội cho em một bộ trang sức, em cho anh xem." Nói xong Tô Yên liền nghiêng thân, từ chỗ ngồi phía sau cầm hộp trang sức, mở ra cho Giang Cảnh Xuyên nhìn, Giang Cảnh Xuyên chỉ là dùng dư quang liếc nhìn, liền thu hồi ánh mắt.
"Đồ của bà nội, lúc nào cũng tốt." Giang Cảnh Xuyên thản nhiên nói.
Tô Yên có chút mò không ra thái độ Giang Cảnh Xuyên, bộ dạng ra vẻ phi thường buồn rầu nói: "Kỳ thật em rất sợ mẹ cùng Tinh Tinh tức giận, chỉ là thật sự cự tuyệt không được ý tốt của bà nội."
Cho dù là trang sức gia truyền, cũng phải cho mẹ Giang trước, lại do mẹ Giang truyền cho cô chứ? Bây giờ trực tiếp lướt qua mẹ Giang, trong lòng Tô Yên phi thường thấp thỏm.
Giang Cảnh Xuyên lại không lưu tâm nói: "Bà nội cho em em cứ cầm, đừng có áp lực tâm lý gì, mẹ cùng Tinh Tinh cũng không phải người nhỏ mọn, sẽ không giận em."
Trọng điểm không phải cái này a! !
Tô Yên chỉ có thể dằn xuống xúc động muốn trực tiếp mở miệng hỏi, nhìn phía ngoài cửa sổ, sâu kín nói: "Chỉ cảm thấy mình khó tiếp nhận được việc tốt như vậy."
Quả nhiên, Giang Cảnh Xuyên thấy bộ dạng Tô Yên, nhíu mày, "Nói thế là sao? Bà nội đối với em tốt, không phải bình thường sao?"
Tô Yên xem ra là không thể nghe ngóng được tin tức hữu dụng từ Giang Cảnh Xuyên liền không lên tiếng.
Kỳ thật trước kia Giang Cảnh Xuyên không phải không hoài nghi qua, liền giống như Giang Tinh Tinh suy nghĩ, đoán thật là bởi vì ông nội Tô Yên cứu ông Giang một mạng, thêm vào hai lão cùng Tô Yên ăn ý mới sẽ như vậy đi, không phải đều nói như vậy sao, cách thế hệ sẽ thân, cho nên vấn đề này, Giang Cảnh Xuyên cũng không suy nghĩ sâu xa.
Rất nhanh liền đến biệt thự, Tô Yên ôm hộp trang sức quay về phòng ngủ trước, Giang Cảnh Xuyên đi phòng sách xử lý văn kiện.
Không đầy một lát dì Vương liền lén lén lút lút vào phòng ngủ Tô Yên, đem kẹo Vượng Tử hôm nay mua giao cho Tô Yên, cười tít mắt dặn dò, "Phu nhân, buổi tối đừng ăn kẹo, đối với răng không tốt."
Trước kia dì Vương còn cảm thấy tính tình Tô Yên quá lạnh lùng, cũng không thích nói chuyện với ai, bây giờ quen, phát hiện cô tựa bé gái trong nhà, kỳ thật tuổi còn nhỏ, còn thích ăn loại kẹo đứa bé nhà nhà thích, cho nên dì Vương đối với Tô Yên cũng không khỏi có chút thương yêu.
Tô Yên hơi quẫn, nhanh chóng đem kẹo để vào trong tủ đầu giường, khi nhìn thấy áo mưa nhỏ bên trong, mặt cũng đỏ.
Khi Giang Cảnh Xuyên đang nghiêm túc xử lý công việc, quản gia bưng bữa ăn khuya đi vào.
"Cám ơn, trước để ở một bên đi, đợi lát nữa tôi ăn." Giang Cảnh Xuyên chỉ là liếc qua, lại để lực chú ý ở trên máy tính, thuận miệng nói.
Quản gia cũng có chuyện muốn nói, chần chừ một trận, khẽ cắn răng nói: "Tiên sinh, có việc này tôi muốn nói với cậu."
Lúc này Giang Cảnh Xuyên mới ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt quản gia xoắn xuýt, không khỏi cười, "Nghiêm túc như vậy làm gì? Muốn nói gì trực tiếp nói là được."
"Xế chiều hôm nay, một người bạn của phu nhân tới, hai người nói hơn một giờ, sau phu nhân để tài xế đưa tiểu thư đó đi." Quản gia hoàn toàn là xuất phát từ ý tốt, muốn nhắc nhở Giang Cảnh Xuyên một chút.
Quản gia nhìn Giang Cảnh Xuyên từ nhỏ lớn lên, còn là phi thường có tình cảm, trước kia thấy tình cảm Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên không tốt, cũng vì thế mà ông gấp đến trắng vài cọng tóc, bây giờ mắt nhìn tình cảm Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên càng lúc càng tốt, ông cao hứng đồng thời cũng có chút lo lắng, lo lắng sinh biến cố, cho nên có chút gió thổi cỏ lay, ông liền muốn nói cùng Giang Cảnh Xuyên.
Ông ước gì tiên sinh cùng phu nhân tốt thiên trường địa cửu, đừng có lại xảy ra tình trạng gì, như vậy ông cũng an tâm chút.
Vốn là trên mặt Giang Cảnh Xuyên còn mang ý cười, nghe xong lời này, dần dần thu liễm ý cười, sắc mặt cũng thay đổi nghiêm túc lên, "Bác quản gia, về sau phu nhân làm gì, gặp người nào, bác không cần nhìn chòng chọc, cũng không cần nói cho tôi."
"Nhưng. . ." Quản gia còn muốn nói chút gì, bị Giang Cảnh Xuyên cắt đứt.
"Cô ấy là vợ tôi, là Giang phu nhân, cho dù là tôi cũng nên cho cô ấy tôn trọng nên có, bác quản gia, tôi biết bác là vì tốt cho chúng tôi, nhưng việc này cũng không cần phải làm." Cho dù hắn không có cùng Tô Yên hòa hảo, cho dù bọn họ tiếp tục như là người lạ, hắn cũng không hi vọng người bên cạnh "giám thị" Tô Yên như vậy.
Hắn vẫn ghi nhớ một điểm, dù cho Tô Yên có không tốt, đó cũng là vợ hắn, lẽ ra hắn phải chống giữ cho cô, cũng muốn cho cô tôn trọng cùng mặt mũi.
Trước kia còn như thế, bây giờ hắn cùng cô cũng thân mật như vậy, chẳng lẽ còn không tin tưởng cô sao?
Nếu như trên đời này cả người thân mật bên gối cũng không thể tin tưởng, vậy còn có thể tin tưởng ai?
Giang Cảnh Xuyên nguyện ý tin tưởng Tô Yên, tin tưởng lời cô nói, sẽ cùng hắn sống tốt, cũng tin tưởng lời cô nói sẽ không cùng Trầm Bồi Nhiên gặp mặt.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Giang Cảnh Xuyên dành cho sự tin tưởng, cũng là một loại phương thức hắn biểu đạt tình cảm.
Quản gia nghe lời này cũng mặt đỏ tai hồng, hổ thẹn, xác thực, ông chỉ là một quản gia mà thôi, bây giờ đem chuyện phu nhân báo cho Giang Cảnh Xuyên nghe đã rất không đúng.
"Bác đừng cảm thấy có lỗi, phu nhân cũng sẽ không tức giận, chỉ là về sau đừng làm vậy."
Quản gia lập tức gật đầu, rời khỏi phòng sách, vẫn là cảm thấy hổ thẹn không thôi, tại sao có thể hoài nghi phu nhân đây? Thế là ông đến phòng bếp ngồi một hồi sau đó quyết định ngày mai phân phó phòng bếp làm một bàn lớn món ăn phu nhân thích.
À, không riêng gì như vậy, trước đó phu nhân từng khen hoa viên đẹp mắt, ngày nào đó phải thêm vào một vài chủng loại mới, tốt nhất để phu nhân mỗi buổi sáng ở trên sân thượng có thể thấy sắc màu rực rỡ.
Sau khi quản gia rời khỏi phòng sách, Giang Cảnh Xuyên vội vàng đem công việc trên tay hoàn thành, liền vào phòng ngủ, lúc hắn vào trong phòng, Tô Yên đã tắm rửa xong, đang đắp mặt nạ bão dưỡng thoải mái nằm ở trên giường.
Cô cảm thấy ở đây thật tốt hết sức, cuộc sống tiện lợi rất nhiều, đắp loại mặt nạ bão dưỡng này cũng làm người cảm thấy phi thường thoải mái.
Giang Cảnh Xuyên ngồi ở bên giường, trực tiếp vươn tay đem chân Tô Yên nâng lên, Tô Yên sợ đến thét chói tai một tiếng, "Anh làm gì?"
Người làm Tô Yên cực kỳ hoảng sợ lại dị thường bình tĩnh nói: "Kiểm tra một chút sưng đỏ trên chân em có tiêu hay không."
Lời nói như vậy khó tránh không làm người ta nghĩ bậy nghĩ bạ, Tô Yên bởi vì đắp mặt nạ bão dưỡng, nhìn không ra mặt cô đều đỏ, cô nỗ lực muốn thu chân lại, nhưng Giang Cảnh Xuyên vẫn chặt chẽ nắm chân cô, cẩn thận nhìn không ngừng.
"Mấy ngày này đừng có mang giày cao gót, nếu như ngày mai còn cảm thấy đau, buổi tối về anh mang em đi khám."
Tô Yên vội vàng trả lời: "Không đau không đau, đã tốt hơn nhiều!"
"Là thật không đau hay là giả không đau?" Giang Cảnh Xuyên mặt không đổi sắc truy hỏi.
. . . Người này!
"Thật không đau."
Trên mặt Giang Cảnh Xuyên lộ ra ý cười khẽ, "Vậy chỗ khác có đau hay không?"
Chỗ khác? . . . Chỗ khác! !
Tô Yên quả thực không dám tin lỗ tai mình, bằng không làm sao Giang Cảnh Xuyên có thể nói ra loại lời nói ám hiệu này? !
"Anh anh anh. . ." Tô Yên hoàn toàn nói không nên lời, da mặt cô dù dày cũng không có dày đến loại trình độ này.
Giang Cảnh Xuyên lại chững chạc đàng hoàng tiếp tục truy hỏi nói: "Còn đau hay không?"
Da mặt người này đã dày hơn tường thành, Tô Yên bị bức không có biện pháp, đem mặt nạ bão dưỡng trên mặt lột ra ném ở một bên, ngồi dậy, một đôi mắt to gắt gao trừng Giang Cảnh Xuyên, "Đau thì thế nào, không đau thì thế nào!"
Ý cười trong mắt Giang Cảnh Xuyên càng sâu, "Nếu em nói không đau, anh liền. . ."
Hắn còn chưa nói xong, Tô Yên giống như là nghe thấy ô ngôn uế ngữ, nhanh chóng bịt lấy lỗ tai.
Bộ dạng của cô làm Giang Cảnh Xuyên vừa lòng cực kỳ, hắn đứng dậy vỗ vỗ đầu Tô Yên, dỗ dành nói: "Đêm nay chỉ là ngủ, yên tâm."
Hắn đương nhiên sẽ băn khoăn cho thân thể cô, bây giờ cũng chỉ là muốn trêu chọc cô mà thôi, nhìn bộ dạng Tô Yên xù lông thật phi thường thú vị.
Giang Cảnh Xuyên vừa lòng cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm, Tô Yên lườm tủ đầu giường một cái, âm thầm mắng hắn ——
Ăn gì mà ăn!
Ngày mai cầm đi ném!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook