5.

"Được."

Cố Nguyên cười đùa: "Đúng rồi, anh cũng có thể giúp em sửa bóng đèn, thông cống!"

"Vcl!" 「去你的!」

Cười đùa suốt quãng đường về nhà.

Vừa rót cho Cố Nguyên một cốc nước ấm, bỗng có tiếng gõ cửa.

"Chắc là chuyển phát nhanh!"

Tôi giải thích trước ánh mắt khó hiểu của anh.

Mở cửa, tôi hoàn toàn chết lặng.

Không ai khác chính là mẹ tôi.

Khủng khiếp hơn nữa là, bà lại đang mặc một bộ đồng phục của app nào đó.

Thoạt nhìn, nhìn không giả một chút nào.

Với một nụ cười công nghiệp trên khuôn mặt của bà.

Một tay đưa đồ ăn, tay kia kéo tôi ra ngoài rồi nhìn vào trong nhà.

Với giọng nói sợ người bên trong không nghe thấy, bà hét lên: "Hai người ăn à? Tôi giao hai bộ dụng cụ."

Cứu mạng. Tôi thật sự biết ơn.

Vội vàng nhìn lại, thấy Cố Nguyên vẫn chưa đi ra.

Lúc này tôi mới dám hạ giọng: “Mẹ ơi, mẹ đang làm gì vậy?”

Mẹ ngây thơ nhìn tôi: “Giao đồ ăn á!”

Bà đặc biệt vui vẻ nói với tôi: "Bé cưng Y Y, nhờ con nhắc nhở cần phải khiêm tốn. Sau này mẹ sẽ thay những bộ đồng phục giao hàng đi thu tiền thuê nhà, mẹ lập tức cảm thấy rất thực tế."

Tôi: "?"

Có ai giao đồ ăn như bà không?

À không, có ai thu tiền thuê nhà như thế này không?

Lẽ ra tôi phải nghĩ đến từ lâu, làm sao một người tò mò như mẹ tôi lại có thể kiềm chế được cái bệnh hóng chuyện của bà khi biết tôi có bạn trai được chứ?

"Mẹ đừng đùa với con nữa, đồ ăn đã giao, mẹ có thể đi được rồi."

Mẹ nhìn nhìn tôi hoài nghi, như thể tôi không phải con của bà:

"Con gái, mẹ ăn mặc thế này đến gặp con, con không mời mẹ vào nhà uống trà à?" bà đang là cố, tôi tế nhị nói: “Mẹ, mẹ đã thấy người giao hàng được mời vào nhà uống trà bao giờ chưa?”

Sau khi suy nghĩ kỹ, bà nói: " Cũng không phải là không có, mẹ nhớ lần trước có thấy trên tin tức."

Sao bà ấy vẫn còn tin chuyện đó vậy?

“Mẹ đừng như vậy, ngày mai, mai con xin nghỉ cả ngày để ở bên mẹ, được không?

Mẹ tôi kiên quyết lắc đầu:

"Không, mẹ muốn ngay hôm nay."

Tôi: "..."

"Mẹ, mặc dù mẹ là mẹ của con nhưng hôm nay thật sự không thể!"

"Được thôi, vậy bây giờ đến lúc để nói rõ mẹ là ai!”

Tôi: "!"

Bà ấy muốn thay đổi thân phận để nói sự thật cho Cố Nguyên?

Trước khi mẹ kịp mở miệng, tôi đã nhanh tay nhanh mắt đoán trước.

Khi Cố Nguyên không đợi được bước đến cửa, đã thấy tôi bịt miệng của bà.

Mẹ mở to mắt, nghẹn ngào không nên lời.

Tôi vội mở cửa, giải thích với Cố Nguyên: "Chờ chút, em có chuyện muốn nói với cô, anh vào trong ngồi trước đi, nhanh vào đi!"

Cố Nguyên nghiêm túc nhìn tôi, do dự một lúc cũng trở lại phòng khách.

Tôi kéo mẹ ra khỏi cửa đóng cửa lại.

“Liếc sơ một cái mẹ cũng nhìn rõ mặt nó rồi!”

Mẹ vỗ vào lưng tôi hai cái, tức giận nói: “Cái đồ vô tâm, cho dù là thằng bé là con nhà nghèo thì mẹ cũng không làm khó nó đâu, chỉ cần con thích, mẹ sẽ ủng hộ con.”

Mặc dù những lời của mẹ rất ấm lòng, nhưng tôi vẫn chưa quên mình đã che giấu thân phận với Cố Nguyên.

6.

Vừa vuốt lưng mẹ, tôi vừa giải thích:

"Mẹ hiểu con gái mẹ mà! Nếu bây giờ mà mẹ vào nói ra thân phận thật sự thì mẹ nói thử xem, anh ấy tức giận lên thì làm sao?"

Mẹ tôi nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu và nói: "Tại sao con lại di truyền bộ não yêu đương như bố con vậy?"

"Y Y à" mẹ tôi cười nói tựa như một con hồ ly, "Lúc nãy con nghĩ là mẹ đang muốn làm rõ thân phận của con sao?"

"Không phải ạ?"

Mẹ tôi khẽ khịt mũi, lấy trong túi ra một chùm chìa khóa huơ huơ trước mặt tôi.

"Mẹ đến thu tiền nhà! Mẹ quên nói với con, con đang thuê nhà của chính mình."

Tôi: "?"

Không phải chứ, tôi đã nhẫn nhịn chịu đói khi trả tiền thuê nhà ba tháng trong một lần, bây giờ bà nói với tôi rằng tôi đang thuê nhà của chính mình.

"Mẹ, mẹ có biết lịch sự không?"

「妈,您礼貌吗?」

Bây giờ tôi đã hiểu câu nói đầy ẩn ý của bố khi tôi chuẩn bị ra khỏi nhà:

"Y Y, con vẫn còn trẻ, không thể hiểu được tại sao Tôn Ngộ Không lại không thoát khỏi núi Ngũ Chỉ của Phật Tổ Như Lai.”

Tôi không thể thoát khỏi cái hố này, rõ ràng là họ đã chuẩn bị sẵn cái hố khác để tôi nhảy vào.

Nghĩ đến đây, tôi nắm lấy tay mẹ nhõng nhẽo hỏi: "Mẹ ơi, vậy con có thể......"

"Không!"

"Con còn chưa nói xong."

"Mẹ biết con muốn nói cái gì, miễn phí tiền thuê nhà? Không cần nói nữa!"

Tôi: "..."

Đây là mẹ ruột của tôi sao, từ chối rất thẳng thừng như vậy.

Tôi sợ Cố Nguyên chờ ở bên trong sẽ nghi ngờ, vì vậy tôi vội vàng trở vào nhà sau khi dỗ mẹ xong.

Cố Nguyên nghe thấy tiếng mở cửa của tôi, lập tức đi tới cửa, sốt sắng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Có mâu thuẫn gì sao?"

Tôi mỉm cười xua tay: "Không phải, em có mối quan hệ tốt với dì đó!"

Cố Nguyên nghi hoặc: "Vậy dì ấy là?"

Mắt tôi trợn tròn, không dám nhìn thẳng vào anh ấy:

"Khen tôi đi......" 「求我给好评呢..................」

Tôi đã không được ăn những món ăn do dì giúp việc nấu trong nhiều ngày, mải ăn nên không để ý đến lời nói của anh ấy.

——

Cố Nguyên rất tốt với tôi nên tôi không thể hà khắc với anh ấy đúng không?

Cuối tuần về nhà, tôi làm theo công thức dì dạy, sau khi thất bại vô số lần, cuối cùng cũng học được cách làm sushi.

Vào buổi trưa ngày thứ hai, để gây bất ngờ cho Cố Nguyên. Tôi cố tình đến bên ngoài công trường kiếm anh ấy mà không gọi trước:

“Anh yêu, đoán xem bây giờ em đang ở đâu?”

Máy móc trong công trường kêu inh ỏi, nhưng kỳ lạ thay, âm thanh ở đầu bên kia điện thoại lại yên tĩnh lạ thường.

Tôi nhìn về phía tầng trên cùng của tầng hai mươi sáu đang được xây dựng, và một bóng người có kích thước bằng quả bóng đá đang bận rộn trên đó.

Ôi! Công nhân thi công vất vả quá.

"Y Y, em đang ở đâu?"

Giọng nói trầm ấm đầy sức hút của Cố Nguyên khiến tim tôi rung động dữ dội.

"Em mang cơm trưa đến cho anh, đang ở bên ngoài công trường." Tôi rất ân cần nói: "Em biết em đang làm việc ở tầng trên cùng, anh đừng vội cứ từ từ, em chờ anh."

7.

"Được, chờ ở đó, Y Y em đừng vào trong, không được sạch và an toàn đâu."

Chắc là do kích động quá nên âm thanh của Cô Nguyên không ổn định lắm.

Mười lăm phút sau, anh ấy thở hổn hển đứng trước mặt tôi.

Anh đội một chiếc mũ màu vàng, mặc bộ quần áo bảo hộ lao động vừa to vừa không sạch sẽ.

Tôi chạm vào cổ tay của anh và cầm lên, lộ ra một phần lớn cổ tay, đau khổ nói: "Lãnh đạo của các anh quá vô nhân tính, sao lại cắt xén quần áo lao động như thế này?"

Cố Nguyên đỏ mặt, ấp a ấp úng giải thích: "Thật ra bọn họ cũng bận lắm, có lẽ không để ý đến những chi tiết này."

Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của anh, tôi khẳng định là anh nhất định rất ngại khi nhờ cấp trên đổi một bộ đồng phục khác.

Tôi lo lắng khoanh tay nói: "Chi tiết nhỏ rất quan trọng nhất. Bây giờ đang là mùa đông, anh lại làm việc trên tầng cao nhất. Cổ tay và mắt cá chân không được bảo về kĩ thì về sau có thể bị viêm khớp."

“Không được, em muốn tìm lãnh đạo của các anh để nghe giải thích.”

Chàng trai của tôi, người khác không đau lòng nhưng mà tôi đau!

Nói xong, tôi nắm lấy tay anh ấy và kéo vào.

Cố Nguyên bất lực, không còn cách nào khác đành dẫn tôi vào trong, anh mượn cho tôi một chiếc mũ bảo hộ từ một công nhân khác đội lên, tuy nhiên chiếc mũ này lại có màu đỏ.

"Y Y, bây giờ anh Vương xử lý chuyện hậu cần không có ở đây, em đi cũng không gặp ai, em yên tâm, khi anh ấy về anh sẽ báo cho anh ấy về chuyện này."

Cố Nguyên vội vàng nói: "Đúng rồi, không phải em mang đồ ăn trưa cho anh sao? Vừa đúng lúc anh cũng đang đói."

Khi nghe thấy người xử lý hậu cần không có ở đây, tôi không thể làm gì khác ngoại trừ bỏ cuộc.

"Cố...Tiểu Cố, ở đây có chỗ!"

Cách đó không xa, một công nhân đội mũ trắng nhiệt tình vẫy tay với anh.

Cố Nguyên nắm tay tôi đi tới, sau khi đi vào mới phát hiện trong phòng vẫn đang bật máy sưởi.

Bên trong được lau dọn sạch sẽ.

"Này? Sao đồng nghiệp của anh không cùng ăn?" Tôi tò mò hỏi.

Cố Nguyên liếc nhìn bên ngoài đáp "Bọn họ ăn rồi."

"À, em rút lại những lời nói lúc nãy, sếp của anh khá tốt bụng, còn lắp đặt cả hệ thống sưởi ở phòng ăn. "

Cố Nguyên nhìn hộp đồ ăn giữ nhiệt trên tay tôi, gãi đầu.

Cả buổi sáng chuyển gạch, chắc là bây giờ đang đói lắm.

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi chua xót:

"Em làm sushi cho anh, anh có muốn ăn thử không?"

Anh gắp một miếng bỏ vào miệng, lập tức khen ngợi: "Ngon, đặc biệt ngon, còn ngon hơn cả loại sushi của Nhật mà anh đã ăn nữa!"

"Anh từng đi Nhật à?"

Cố Nguyên vội vàng lắc đầu: "Không, không, không, trước đây anh có mua sushi ở một tiệm tên là " Cửa hàng Sushi Nhật Bản."

Tôi sờ sờ đầu anh, đau lòng nói: "Sau này em sẽ dắt anh ra nước ngoài ăn món ăn chính gốc."

Cố Nguyên đột nhiên ngẩng đầu lên: "Hả?"

"À! Ý em là sau này có tiền, chúng ta có thể cùng nhau đi du lịch nước ngoài không?"

Nghe tôi nói lại anh ấy gật đầu.

Tôi hận không thể tự cắn đứt lưỡi của mình, xém tí là lộ rồi.

Tôi tò mò nhìn ra khoảng đất trống bên ngoài cửa sổ, nơi một nhóm công nhân đội những chiếc mũ đủ màu đang tụ tập với nhau.

"Bọn họ đang làm gì vậy?"

Cố Nguyên không ngẩng đầu lên nói: "Có cuộc họp!"

“Tại sao họp mà không gọi anh?”

Cố Nguyên dừng lại một chút rồi nói: "Anh không đủ trình độ."

Tôi "À" một tiếng, chợt hiểu ra.

Cố Nguyên tốt nghiệp trung học kỹ thuật, gia cảnh nghèo khó, có thể ở thành phố lớn tìm được công việc có thu nhập tám nghìn thu nhập một tháng đã không tệ.

8.

"Cố Nguyên, bọn anh đội nón có màu sắc khác nhau, có liên quan đến cấp bậc không?"

"Có."

Sau khi ăn hết một hộp sushi, Cố Nguyên đến trước cửa sổ giải thích:

"Mũ đỏ có vị trí cao nhất dành cho lãnh đạo, mũ trắng là mũ của người lao động bình thường..."

Khuôn mặt góc cạnh sắc nét với hàng lông mày sâu và sống mũi cao.

Giọng nói trầm thấp rõ ràng, quả táo Adam dao động lên xuống.

Cả người tỏa ra một bầu không khí quyến rũ.

Tôi chống cằm, ngây ngốc nhìn anh.

Cố Nguyên đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt chạm nhau, khóe môi cong lên.

Có vô số vì sao lấp lánh trong đôi mắt đen láy đó.

Trong lúc giật mình quay đầu lại gần thì anh đã hôn xuống.

Lúc Cố Nguyên sắp không thể kiềm chế nổi, tôi đột nhiên đẩy anh ra.

Chỉ vào chiếc mũ trên đầu anh hỏi: “Anh còn có đồng nghiệp là lãnh đạo sao?”

Cố Nguyên thần sắc kỳ quái, do dự hồi lâu mới nói: “uhm, là chú của anh."

Tôi luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng cũng không thể nói rõ ràng, đang muốn hỏi thêm, Cố Nguyên lại nói: “Buổi chiều em còn phải làm việc, anh đưa em về."

Cũng được.

Khi chúng tôi và ra ngoài, nhóm công nhân đang tụ tập cùng nhau lập tức chú ý đến.

Khi bị quá nhiều người nhìn chằm chằm, tôi cảm thấy không thoải mái lắm.

Thầm thì với anh: "Công nhân bên anh được huấn luyện kỹ thật, vậy mà lại cùng anh tiễn em, nhìn em giống như đại ca vậy."

Cố Nguyên im lặng, che chắn tôi trước đám đông:

"Uh......à, mọi người thường rất quan tâm đến anh."

Ah, thật đáng yêu.



Chớp mắt, tôi và Cố Nguyên đã ở bên nhau hơn nửa năm, trong thời gian đó tôi cũng thành công nhận được chứng chỉ tốt nghiệp.

Mấy ngày nay, Cố Nguyên luôn tỏ ra bí ẩn, ánh mắt luôn lảng tránh khi đối mặt với tôi.

"Anh sao thế? Làm chuyện xấu sau lưng em à?”

Cố Nguyên thấy tôi gặng hỏi nên chỉ có thể giải thích: "Anh thấy trên ngày sinh của em trên chứng minh thư, sắp đến sinh nhật em, anh dự định sẽ tặng một món quà bất ngờ”

Tim ôi như nở hoa khi nghe anh thú nhận.

Cuối cùng cũng ngày đến sinh nhật, vừa về đến nhà, đã thấy Cố Nguyên cầm một bó hoa đợi tôi ở cửa:

"Y Y, chúc mừng sinh nhật."

Mặc dù việc tặng hoa rất sáo rỗng, nhưng cái cảm giác lễ nghi chết tiệt này vẫn khiến tôi hoàn toàn cảm động.

Càng vui vẻ hơn khi thấy anh tự tay chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến sau khi học được từ TV.

Vòng tay qua cổ anh, "Muahh" một cái thật kêu trên má anh:

"Cám ơn anh, Cố Nguyên."

Anh nhếch môi cười: "Nói nhảm cái gì vậy, còn một món quà nữa, em xem đi.”

Cầm hộp quà được đóng gói tinh xảo, trái tim bé nhỏ của tôi đập như “thình thịch, thình thịch”.

9.

Mặc dù đã nhận được rất nhiều thứ, nhưng đây là món quà sinh nhật đầu tiên từ bạn trai đó nha.

Ngay khi mở nó ra, tôi đã đứng hình tại chỗ.

Cố Nguyên nhìn tôi, trong mắt chờ mong hỏi: "Làm sao vậy? Không đẹp hay là không thích?"

Thành thật mà nói, nó có vẻ tốt và tôi cũng thích nó.

Nhưng một món quà giá trị như vậy không nên đến từ anh.

Một bộ trang sức có mức giá tiền triệu.

Nụ cười trên mặt tôi tắt ngấm, tôi đóng hộp quà lại, nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, trầm giọng hỏi: “Cố Nguyên, tại sao lại muốn tặng trang sức cho em?”

Cố Nguyên nhanh chóng liếc nhìn tôi một cái, lảng tránh nói: "Anh, anh cũng không biết nên tặng cái gì, anh chỉ cảm thấy cổ của em hơi trống. Trong lúc nghịch điện thoại, anh tình cờ thấy một buổi phát sóng trực tiếp nên đã chọn một bộ."

Tình cờ? Bán vòng cổ?

Kênh nào dám bán một chiếc vòng cổ trị giá bạc triệu trong một buổi phát sóng trực tiếp?

Anh ấy xem tôi là đứa trẻ ba tuổi à?

Nhìn khuôn mặt vô cùng chân thành của anh ấy, tôi không chắc lắm:

"Viên ngọc lục bảo này......"

Cố Nguyên nhìn tôi với đôi mắt trong veo: "Viên ngọc là giả, nhưng sợi dây là thật."

Tôi: "..."

Quên nói với anh ấy, chuyên ngành của tôi là thiết kế trang sức.

Tôi đã từng nhìn thấy những viên đá quý nhiều màu sắc trong hộp trang sức của mẹ, sau khi chọn chuyên ngành ở trường đại học thì tôi đã tiếp xúc với hàng trăm loại đá quý.

Chỉ cần liếc mắt đã biết thật hay giả.

Sau khi tổ chức sinh nhật cho tôi, Cố Nguyên nói ở nhà có việc nên anh ấy muốn quay về.

Tôi giả vờ vô tình hỏi: “Anh có muốn em về với anh không?”

Dù sao cũng đã yêu đương một thời gian, bố mẹ tôi đều biết anh ấy.

Cũng đến lúc chào hỏi bố mẹ của Cố Nguyên.

Nhưng nét mặt của Cố Nguyên thay đổi, lập tức tìm lý do để từ chối.

Nếu là lúc trước, chắc chắn tôi sẽ không để tâm.

Hôm nay thì không giống vậy, anh vừa tặng tôi một bộ trang sức đắt tiền, tôi không thể không đa nghi được.

Sau khi tận mắt nhìn anh lên taxi, tôi lập tức bắt một chiếc khác và đi theo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương