Xem Mắt Gặp Bác Sĩ Tô
-
Chương 7
Ngày thứ mười ở bên bác sĩ Tô.
Tô Thần vẫn không thể tin được, vừa qua năm mới, cô bỗng dưng nhặt được một anh bác sĩ vừa đẹp trai vừa dịu dàng. Chuyện này còn đánh nhanh thắng nhanh hơn cả phim thần tượng nữa!
“Bác sĩ Tô, vì sao anh lại thích em thế?”
Lúc đó, Tô Lê đang thái cà rốt, những ngón tay thon dài của anh trông cực kì bắt mắt.
Anh phóng tầm mắt ra xa rồi đáp: “Chà, chắc là do anh thấy sắc nên nổi lòng tham đấy. Tết đến rồi, hốt một cô vợ nhỏ xinh đẹp về nhà cũng là một chuyện tốt.”
“Dối trá, anh làm bác sĩ thì không được gạt người đâu!”
“Vậy em có xinh đẹp không?”
“Tất nhiên là đẹp rồi!” Tô Thần không cần nghĩ ngợi mà trả lời luôn.
“Đấy, em thấy chưa? Xinh đẹp như thế thì ai mà cầm lòng cho nổi.”
Bên ngoài, bác sĩ Tô là một người ngay thẳng và chính trực. Nhưng khi ra khỏi nơi làm việc, anh sẽ biến ngay thành một cao thủ nói lời đường mật, riêng điểm này thì Tô Thần vô cùng bội phục anh.
Có một người bạn trai sở hữu ngoại hình thượng thừa và còn làm nghề bác sĩ nữa thì đương nhiên là phải khoe với bố mẹ rồi.
Tục ngữ ta có câu: Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vui mừng. Câu nói này đã được phản ánh vô cùng rõ nét trên người mẹ Tô.
Mẹ Tô lén lút kéo Tô Thần sang một bên: “Cậu con rể này đẹp trai hơn mấy người mà dì ba con giới thiệu nhiều!”
Tô Thần tỏ vẻ tự hào: “Chứ sao nữa! Con là ai cơ chứ? Là con gái yêu của mẹ đấy.”
Tô Thần đi ra ngoài mua trái cây. Ở nhà, mẹ Tô và Tô Lê đã bàn đến việc đám cưới sẽ được tổ chức ở đâu.
Dường như nơi đây không còn chỗ cho cô lên tiếng nữa, xem ra ở trong cái nhà này, cô đã bị cho ra rìa rồi.
Sau khi ăn tối xong, Tô Thần đã mang cuốn album ảnh lúc nhỏ của cô ra cho Tô Lê xem.
Khi còn bé, Tô Thần rất mũm mĩm, trên mặt là hai cục bánh bao tròn tròn được đánh phấn hồng rực rỡ.
“Quả nhiên thiếu nữ trưởng thành mười tám tuổi thì sẽ thay da đổi thịt!” Tô Lê đã đưa ra kết luận như vậy.
“Anh xem bức hình này đi.” Tô Thần chỉ cho anh xem một tấm ảnh cũ. Tấm ảnh không được ép nhựa bảo quản nên đã mờ đi phần nào, nhưng vẫn có thể loáng thoáng nhìn ra được trên ảnh là Tô Thần và một cậu bé trạc tuổi cô.
“Cậu nhóc béo này là một người bạn mà em quen khi về quê bà nội chơi lúc nhỏ, đáng tiếc, bọn em chỉ chơi đùa với nhau tầm nửa tháng thôi. Sau đó, cậu ấy rời đi, nghe nói cậu ấy đã đi ra nước ngoài cùng bố mẹ của mình.”
“Ai da, khi còn bé, cậu ấy đã từng khen em rất xinh đẹp, còn nói rằng khi lớn lên sẽ cưới em nữa đó.”
“Thời gian qua lâu như vậy rồi, em chỉ nhớ mang máng biệt danh của cậu ấy hình như là Đậu Đậu. Nói sao thì đây cũng là mối tình đầu của em mà!” Tô Thần kể chuyện với giọng điệu kiêu ngạo.
Tô Lê nhìn tấm ảnh bằng ánh mắt dịu dàng, “Ảnh chụp lâu như thế rồi mà em vẫn còn giữ sao?”
“Anh ghen à? Ngoan nào, cậu nhóc béo này vừa nhìn đã biết chắc sẽ không đẹp trai bằng anh đâu. Cho dù bây giờ cậu ta có đến tìm em thì em cũng đã quyết định sẽ dựa dẫm vào anh rồi!”
“Ừ, vậy em hãy dựa dẫm vào anh cả đời này nhé.”
Tô Thần vẫn không thể tin được, vừa qua năm mới, cô bỗng dưng nhặt được một anh bác sĩ vừa đẹp trai vừa dịu dàng. Chuyện này còn đánh nhanh thắng nhanh hơn cả phim thần tượng nữa!
“Bác sĩ Tô, vì sao anh lại thích em thế?”
Lúc đó, Tô Lê đang thái cà rốt, những ngón tay thon dài của anh trông cực kì bắt mắt.
Anh phóng tầm mắt ra xa rồi đáp: “Chà, chắc là do anh thấy sắc nên nổi lòng tham đấy. Tết đến rồi, hốt một cô vợ nhỏ xinh đẹp về nhà cũng là một chuyện tốt.”
“Dối trá, anh làm bác sĩ thì không được gạt người đâu!”
“Vậy em có xinh đẹp không?”
“Tất nhiên là đẹp rồi!” Tô Thần không cần nghĩ ngợi mà trả lời luôn.
“Đấy, em thấy chưa? Xinh đẹp như thế thì ai mà cầm lòng cho nổi.”
Bên ngoài, bác sĩ Tô là một người ngay thẳng và chính trực. Nhưng khi ra khỏi nơi làm việc, anh sẽ biến ngay thành một cao thủ nói lời đường mật, riêng điểm này thì Tô Thần vô cùng bội phục anh.
Có một người bạn trai sở hữu ngoại hình thượng thừa và còn làm nghề bác sĩ nữa thì đương nhiên là phải khoe với bố mẹ rồi.
Tục ngữ ta có câu: Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vui mừng. Câu nói này đã được phản ánh vô cùng rõ nét trên người mẹ Tô.
Mẹ Tô lén lút kéo Tô Thần sang một bên: “Cậu con rể này đẹp trai hơn mấy người mà dì ba con giới thiệu nhiều!”
Tô Thần tỏ vẻ tự hào: “Chứ sao nữa! Con là ai cơ chứ? Là con gái yêu của mẹ đấy.”
Tô Thần đi ra ngoài mua trái cây. Ở nhà, mẹ Tô và Tô Lê đã bàn đến việc đám cưới sẽ được tổ chức ở đâu.
Dường như nơi đây không còn chỗ cho cô lên tiếng nữa, xem ra ở trong cái nhà này, cô đã bị cho ra rìa rồi.
Sau khi ăn tối xong, Tô Thần đã mang cuốn album ảnh lúc nhỏ của cô ra cho Tô Lê xem.
Khi còn bé, Tô Thần rất mũm mĩm, trên mặt là hai cục bánh bao tròn tròn được đánh phấn hồng rực rỡ.
“Quả nhiên thiếu nữ trưởng thành mười tám tuổi thì sẽ thay da đổi thịt!” Tô Lê đã đưa ra kết luận như vậy.
“Anh xem bức hình này đi.” Tô Thần chỉ cho anh xem một tấm ảnh cũ. Tấm ảnh không được ép nhựa bảo quản nên đã mờ đi phần nào, nhưng vẫn có thể loáng thoáng nhìn ra được trên ảnh là Tô Thần và một cậu bé trạc tuổi cô.
“Cậu nhóc béo này là một người bạn mà em quen khi về quê bà nội chơi lúc nhỏ, đáng tiếc, bọn em chỉ chơi đùa với nhau tầm nửa tháng thôi. Sau đó, cậu ấy rời đi, nghe nói cậu ấy đã đi ra nước ngoài cùng bố mẹ của mình.”
“Ai da, khi còn bé, cậu ấy đã từng khen em rất xinh đẹp, còn nói rằng khi lớn lên sẽ cưới em nữa đó.”
“Thời gian qua lâu như vậy rồi, em chỉ nhớ mang máng biệt danh của cậu ấy hình như là Đậu Đậu. Nói sao thì đây cũng là mối tình đầu của em mà!” Tô Thần kể chuyện với giọng điệu kiêu ngạo.
Tô Lê nhìn tấm ảnh bằng ánh mắt dịu dàng, “Ảnh chụp lâu như thế rồi mà em vẫn còn giữ sao?”
“Anh ghen à? Ngoan nào, cậu nhóc béo này vừa nhìn đã biết chắc sẽ không đẹp trai bằng anh đâu. Cho dù bây giờ cậu ta có đến tìm em thì em cũng đã quyết định sẽ dựa dẫm vào anh rồi!”
“Ừ, vậy em hãy dựa dẫm vào anh cả đời này nhé.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook