Xe Bánh Rán
-
Chương 6
Đợi ngồi xổm tê rần cả chân, mới đến phiên Hoàng Hải.
Hai người cậu và “hổ dữ xuống núi” bị túm cổ vào phòng nhỏ lập biên bản, trong phòng chẳng có cửa sổ, chỉ vỏn vẹn mỗi một cái bàn, ngoái đầu nhìn, cánh cửa đã đóng chặt rồi, từng vệt từng vệt trên khung cửa, tất cả đều là dấu vân tay máu me.
Hoàng Hải sởn tóc gáy, lập tức rén ngay: “Chú cảnh sát, cháu không phải… Cháu không có…”
Cảnh sát là một thanh niên trẻ hơn hai mươi tuổi, ngậm điếu thuốc, ra hiệu bọn họ ngồi xuống: “Một trong hai người ai là bán dâm, ai là mua dâm?”
Hoàng Hải nước mắt lưng tròng.
“Mấy người bắt nhầm rồi.” Địa Tạng bắt chéo hai chân, tướng ngồi cũng rất chi lẳng lơ.
“Vậy anh giải thích thế nào về một ngàn tệ chơi đĩ này?” Cảnh sát chỉ vào xấp tiền giấy trên bàn, là mang về từ hiện trường.
“Hổng phải mà.” Hoàng Hải vội vàng, “Đó là tiền cháu mua xe ảnh!” (车: Ngoài xe cộ bình thường thì nó còn được hiểu như mấy chuyện phòng the, nên mua xe = mua cái gì tự hiểu.)
“Mua xe?” Cảnh sát để lộ một nụ cười thấu hiểu, “Mới bây lớn đã đú đởn đi đốt tiền hả mậy!”
Hoàng Hải chảy hết mồ hôi lạnh: “Xe thật á! Xe bánh rán! Một ngàn tiền đặt cọc một ngàn tiền trả nốt!”
Cảnh sát chả tin: “Xe bánh rán nạm vàng sang trọng như thế mà bán mỗi hai ngàn tệ? Được thôi, bán thế nào nói nghe coi.”
Địa Tạng ngồi đút tay vào túi quần, cổ áo sơ mi vốn đã mở rộng lắm rồi, vừa nghiêng người, lập tức lộ hết hàng.
Trước ngực là hình xăm khêu gợi: “Khi nào trả máy ảnh cho tôi?”
Cảnh sát xem xét, nghi ngờ bảo: “Đó là vật chứng, đang rửa trên lầu rồi.” Tiếp theo lời lẽ chính nghĩa mà nói, “Cài khuy áo vào!”
Hoàng Hải vừa nghe đến rửa hình, mặt chẳng còn chút máu, đìn ***, rửa xong toàn là hình ảnh dâm dục của cậu thôi…
Địa Tạng ngả lưng trên ghế, cúi đầu quan sát cơ ngực của mình: “Lớn quá, cài không nổi.”
Hoàng Hải há mồm nhìn gã, trong lòng tự nhủ bro quả không hổ danh lăn lộn chốn mafia, đúng là xịn xò.
Cảnh sát trẻ tức điên, nhìn gã đàn ông nhuộm tóc đeo kính áp tròng này, sặc mùi bóng lộn đểu cáng, đang tính nổi giận, tổ kĩ thuật bỗng đưa xấp hình vào, khoảng mười tấm, ngoại trừ tấm thứ nhất, toàn bộ phía sau đều là thân thể lắc lư.
“Ô uế tục tĩu!” Mặt cảnh sát trẻ đỏ chót, lập tức ném xấp hình tới trước mặt hai người, “Được rồi, bắt đầu lấy lời khai, từng bước từng bước một!”
Doãn Lương ra khỏi phòng làm việc của đội trưởng, cầm một biển số xe điện, mặt vô cảm nói: “Cảm ơn chú Lưu.”
“Có gì đâu, Tiểu Lương à.” Đội trưởng Lưu đi theo hắn, tha thiết tiễn đến cổng, “Về nhà nhớ thay chú chào hỏi bố cháu nhé!”
“Nhất định rồi.” Doãn Lương vừa nghiêng đầu, bỗng trông thấy Hoàng Hải ngồi xổm dưới mặt đất, đang chùi đầu ngón tay dính đầy mực đỏ lên chân ghế, “Kia là…”
“À.” Đội trưởng Lưu nói, “Ban nãy vừa càn quét đường dây ngầm của tiệm mát xa chân xong, mấy thằng đó đều là khách làng chơi đấy.”
Doãn Lương ngây ngẩn cả người, bàn tay cầm biển số siết thật chặt, ngón tay bị mảnh sắt cứa đến đau đớn, nhưng hắn chẳng thèm để ý.
Hắn chỉ hận chính mình, ngày ấy tan học, Lục Lộ cầu xin hắn như thế, vì sao hắn không đáp ứng?
Hai người cậu và “hổ dữ xuống núi” bị túm cổ vào phòng nhỏ lập biên bản, trong phòng chẳng có cửa sổ, chỉ vỏn vẹn mỗi một cái bàn, ngoái đầu nhìn, cánh cửa đã đóng chặt rồi, từng vệt từng vệt trên khung cửa, tất cả đều là dấu vân tay máu me.
Hoàng Hải sởn tóc gáy, lập tức rén ngay: “Chú cảnh sát, cháu không phải… Cháu không có…”
Cảnh sát là một thanh niên trẻ hơn hai mươi tuổi, ngậm điếu thuốc, ra hiệu bọn họ ngồi xuống: “Một trong hai người ai là bán dâm, ai là mua dâm?”
Hoàng Hải nước mắt lưng tròng.
“Mấy người bắt nhầm rồi.” Địa Tạng bắt chéo hai chân, tướng ngồi cũng rất chi lẳng lơ.
“Vậy anh giải thích thế nào về một ngàn tệ chơi đĩ này?” Cảnh sát chỉ vào xấp tiền giấy trên bàn, là mang về từ hiện trường.
“Hổng phải mà.” Hoàng Hải vội vàng, “Đó là tiền cháu mua xe ảnh!” (车: Ngoài xe cộ bình thường thì nó còn được hiểu như mấy chuyện phòng the, nên mua xe = mua cái gì tự hiểu.)
“Mua xe?” Cảnh sát để lộ một nụ cười thấu hiểu, “Mới bây lớn đã đú đởn đi đốt tiền hả mậy!”
Hoàng Hải chảy hết mồ hôi lạnh: “Xe thật á! Xe bánh rán! Một ngàn tiền đặt cọc một ngàn tiền trả nốt!”
Cảnh sát chả tin: “Xe bánh rán nạm vàng sang trọng như thế mà bán mỗi hai ngàn tệ? Được thôi, bán thế nào nói nghe coi.”
Địa Tạng ngồi đút tay vào túi quần, cổ áo sơ mi vốn đã mở rộng lắm rồi, vừa nghiêng người, lập tức lộ hết hàng.
Trước ngực là hình xăm khêu gợi: “Khi nào trả máy ảnh cho tôi?”
Cảnh sát xem xét, nghi ngờ bảo: “Đó là vật chứng, đang rửa trên lầu rồi.” Tiếp theo lời lẽ chính nghĩa mà nói, “Cài khuy áo vào!”
Hoàng Hải vừa nghe đến rửa hình, mặt chẳng còn chút máu, đìn ***, rửa xong toàn là hình ảnh dâm dục của cậu thôi…
Địa Tạng ngả lưng trên ghế, cúi đầu quan sát cơ ngực của mình: “Lớn quá, cài không nổi.”
Hoàng Hải há mồm nhìn gã, trong lòng tự nhủ bro quả không hổ danh lăn lộn chốn mafia, đúng là xịn xò.
Cảnh sát trẻ tức điên, nhìn gã đàn ông nhuộm tóc đeo kính áp tròng này, sặc mùi bóng lộn đểu cáng, đang tính nổi giận, tổ kĩ thuật bỗng đưa xấp hình vào, khoảng mười tấm, ngoại trừ tấm thứ nhất, toàn bộ phía sau đều là thân thể lắc lư.
“Ô uế tục tĩu!” Mặt cảnh sát trẻ đỏ chót, lập tức ném xấp hình tới trước mặt hai người, “Được rồi, bắt đầu lấy lời khai, từng bước từng bước một!”
Doãn Lương ra khỏi phòng làm việc của đội trưởng, cầm một biển số xe điện, mặt vô cảm nói: “Cảm ơn chú Lưu.”
“Có gì đâu, Tiểu Lương à.” Đội trưởng Lưu đi theo hắn, tha thiết tiễn đến cổng, “Về nhà nhớ thay chú chào hỏi bố cháu nhé!”
“Nhất định rồi.” Doãn Lương vừa nghiêng đầu, bỗng trông thấy Hoàng Hải ngồi xổm dưới mặt đất, đang chùi đầu ngón tay dính đầy mực đỏ lên chân ghế, “Kia là…”
“À.” Đội trưởng Lưu nói, “Ban nãy vừa càn quét đường dây ngầm của tiệm mát xa chân xong, mấy thằng đó đều là khách làng chơi đấy.”
Doãn Lương ngây ngẩn cả người, bàn tay cầm biển số siết thật chặt, ngón tay bị mảnh sắt cứa đến đau đớn, nhưng hắn chẳng thèm để ý.
Hắn chỉ hận chính mình, ngày ấy tan học, Lục Lộ cầu xin hắn như thế, vì sao hắn không đáp ứng?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook