Xe Bánh Rán
-
Chương 28
Doãn Lương thấy Lục Lộ nằm trên giường, khốn đốn tự chuẩn bị chuyện ấy.
Mặt cậu rất đỏ, bởi vì xấu hổ, cũng bởi vì say rượu, lỡ nặn gel bôi trơn quá tay, xoay sở không tốt lắm, ga trải giường ướt nhẹp một mảng lớn.
Doãn Lương đạp giày ra, trèo lên từ đuôi giường, từng chút một, phủ bóng xuống người cậu.
Lục Lộ rủ mắt, lông mi run rẩy đến dữ dội.
“Tớ giúp cậu nhé?” Doãn Lương kề sát khuôn mặt của cậu, nín cười.
Lục Lộ oán hận trừng hắn, khóe mắt hồng hồng, bờ môi mím thật chặt chẽ.
Doãn Lương bắt đầu hôn cậu, cằm cùng thái dương: “Tớ thích cậu, nai con, vô cùng vô cùng thích…”
Nước mắt Lục Lộ lập tức tuôn trào, sợ hắn nhìn thấy, nghiêng đầu dán vào bờ vai của hắn, há miệng, cách lớp áo sơ mi trắng mỏng manh, dùng sức cắn một cái.
Doãn Lương bị đau, đột nhiên ôm chầm lấy cậu, cơ thể trần trụi kia, trắng nõn gầy gò, như thể sắp vỡ vụn từ bên trong.
“Cởi quần áo hộ tớ.” Doãn Lương nói.
Lục Lộ né tránh hơi thở của hắn, thân thể chống đỡ thân thể, quá đỗi thân mật: “Tay tớ… Dơ rồi.”
“Không sao.” Doãn Lương duỗi tay xuống phía dưới, “Cậu giúp tớ, tớ giúp cậu, thay phiên.”
Lục Lộ nhìn hắn chằm chằm, mãi đến khi khu vực chẳng thể nói thành lời bị ngón tay vụng về động vào, cậu mới run lẩy bẩy, xấu hổ nhắm mắt lại.
“Nhìn tớ.” Doãn Lương nói, trầm thấp, giống hệt đang thì thầm.
Lục Lộ mở mắt ra, Doãn Lương một tay cầm di động, xoay màn hình về phía cậu, danh bạ wechat, người liên lạc là cục cưng honey.
Doãn Lương quay số điện thoại.
Lục Lộ không biết hắn muốn làm gì, phát sóng trực tiếp cho cô ta xem sao? Cậu ấy xem mình là thứ gì chứ.
Thật lâu sau đó, bên kia mới chịu nhận, Doãn Lương mở hands-free lên: “Ê.”
Hơi thở phì phò, tiếng đệm cót két, còn có người đang kêu, rất quen thuộc, dường như là…
“Doãn Lương!” Đối phương cực kì tức giận, hô hấp dồn dập, âm thanh này Lục Lộ từng nghe qua, thành thục gợi cảm, là Địa Tạng.
“Sao lần nào em gọi điện hai người cũng xoạc thế hả?” Doãn Lương liếc nhìn Lục Lộ, chẳng biết ngượng mà bảo, “Để Hoàng Hải nghe máy.”
“Không nghe được.” Địa Tạng vẫn tiếp tục, “Em ấy phê mất hồn rồi, bây giờ không trả lời nổi.”
Doãn Lương còn muốn nói thêm vài lời, Lục Lộ bỗng nhiên thông suốt, cục cưng honey chính là Hoàng Hải, đoạn voice phịch phịch 58 giây kia căn bản không phải Doãn Lương, mà là con nghé Hoàng Hải và ông xã của nó.
Ngẫm lại cũng đúng, loại âm thanh phịch phịch cần kĩ thuật cao kia, học sinh cấp ba như Doãn Lương làm sao mà hold cho được.
“Đcm Hoàng Hải!”
Điện thoại bên kia yên tĩnh hai giây, trước tiên là lúng ta lúng túng, sau đó là Hoàng Hải khàn giọng đáng thương: “Anh Lục…”
“Phắn đi.” Lục Lộ rống cậu, “Đậu má chú dám giúp người khác chơi khăm anh!”
Lần đầu tiên Doãn Lương trông thấy một khía cạnh thật của Lục Lộ, con trai Lục Thác, địa vị trên cao, đã nói là làm, cứ như hai người tách biệt với cậu bé bán bánh rán vậy.
“Doãn, Doãn Lương cũng chẳng phải người khác.” Hoàng Hải vội vàng giải thích, “Thằng nhóc phát hiện anh lừa nó, chạy tới hỏi em, nếu em không chịu giúp nó, nó sẽ lập tức đá bay anh luôn!”
Lục Lộ khẽ nhìn về phía Doãn Lương, khóe mắt vẫn chưa hết ngấn lệ, màu hồng đào, khiến người ta không thể nào không thích: “Tắm sạch về nhà chờ đấy, ngày mai chạy sang tìm chú.”
Hoàng Hải cực kì tủi cmn thân: “Doãn Lương là chủ mưu, mắc mớ gì hổng mắng cậu ta, lại đi mắng em…”
“Còn to mồm nữa hả?” Lục Lộ khẽ nhướn mày, rất đáng sợ, “Mới bây lớn đã bày đặt chịch choẹt với người ta, anh thay bố chú dạy dỗ chú đó!”
Nghe cậu nói như vậy, Doãn Lương yên lặng rút hai ngón tay ra.
Lục Lộ phản ứng rất nhanh, lập tức bắt được cổ tay của hắn, kết thúc cuộc gọi.
Doãn Lương trông xuống cậu.
Lục Lộ nghiêng đầu nhìn hắn, mái tóc đen nhánh cọ xát gối mềm trắng muốt, cười bảo: “Không nói cậu mà.” Cậu dùng lực túm lấy hắn, kéo hắn nằm sấp trên người mình, “Ỷ vào tớ thích cậu, dám đi lừa gạt tớ…”
Mặt cậu rất đỏ, bởi vì xấu hổ, cũng bởi vì say rượu, lỡ nặn gel bôi trơn quá tay, xoay sở không tốt lắm, ga trải giường ướt nhẹp một mảng lớn.
Doãn Lương đạp giày ra, trèo lên từ đuôi giường, từng chút một, phủ bóng xuống người cậu.
Lục Lộ rủ mắt, lông mi run rẩy đến dữ dội.
“Tớ giúp cậu nhé?” Doãn Lương kề sát khuôn mặt của cậu, nín cười.
Lục Lộ oán hận trừng hắn, khóe mắt hồng hồng, bờ môi mím thật chặt chẽ.
Doãn Lương bắt đầu hôn cậu, cằm cùng thái dương: “Tớ thích cậu, nai con, vô cùng vô cùng thích…”
Nước mắt Lục Lộ lập tức tuôn trào, sợ hắn nhìn thấy, nghiêng đầu dán vào bờ vai của hắn, há miệng, cách lớp áo sơ mi trắng mỏng manh, dùng sức cắn một cái.
Doãn Lương bị đau, đột nhiên ôm chầm lấy cậu, cơ thể trần trụi kia, trắng nõn gầy gò, như thể sắp vỡ vụn từ bên trong.
“Cởi quần áo hộ tớ.” Doãn Lương nói.
Lục Lộ né tránh hơi thở của hắn, thân thể chống đỡ thân thể, quá đỗi thân mật: “Tay tớ… Dơ rồi.”
“Không sao.” Doãn Lương duỗi tay xuống phía dưới, “Cậu giúp tớ, tớ giúp cậu, thay phiên.”
Lục Lộ nhìn hắn chằm chằm, mãi đến khi khu vực chẳng thể nói thành lời bị ngón tay vụng về động vào, cậu mới run lẩy bẩy, xấu hổ nhắm mắt lại.
“Nhìn tớ.” Doãn Lương nói, trầm thấp, giống hệt đang thì thầm.
Lục Lộ mở mắt ra, Doãn Lương một tay cầm di động, xoay màn hình về phía cậu, danh bạ wechat, người liên lạc là cục cưng honey.
Doãn Lương quay số điện thoại.
Lục Lộ không biết hắn muốn làm gì, phát sóng trực tiếp cho cô ta xem sao? Cậu ấy xem mình là thứ gì chứ.
Thật lâu sau đó, bên kia mới chịu nhận, Doãn Lương mở hands-free lên: “Ê.”
Hơi thở phì phò, tiếng đệm cót két, còn có người đang kêu, rất quen thuộc, dường như là…
“Doãn Lương!” Đối phương cực kì tức giận, hô hấp dồn dập, âm thanh này Lục Lộ từng nghe qua, thành thục gợi cảm, là Địa Tạng.
“Sao lần nào em gọi điện hai người cũng xoạc thế hả?” Doãn Lương liếc nhìn Lục Lộ, chẳng biết ngượng mà bảo, “Để Hoàng Hải nghe máy.”
“Không nghe được.” Địa Tạng vẫn tiếp tục, “Em ấy phê mất hồn rồi, bây giờ không trả lời nổi.”
Doãn Lương còn muốn nói thêm vài lời, Lục Lộ bỗng nhiên thông suốt, cục cưng honey chính là Hoàng Hải, đoạn voice phịch phịch 58 giây kia căn bản không phải Doãn Lương, mà là con nghé Hoàng Hải và ông xã của nó.
Ngẫm lại cũng đúng, loại âm thanh phịch phịch cần kĩ thuật cao kia, học sinh cấp ba như Doãn Lương làm sao mà hold cho được.
“Đcm Hoàng Hải!”
Điện thoại bên kia yên tĩnh hai giây, trước tiên là lúng ta lúng túng, sau đó là Hoàng Hải khàn giọng đáng thương: “Anh Lục…”
“Phắn đi.” Lục Lộ rống cậu, “Đậu má chú dám giúp người khác chơi khăm anh!”
Lần đầu tiên Doãn Lương trông thấy một khía cạnh thật của Lục Lộ, con trai Lục Thác, địa vị trên cao, đã nói là làm, cứ như hai người tách biệt với cậu bé bán bánh rán vậy.
“Doãn, Doãn Lương cũng chẳng phải người khác.” Hoàng Hải vội vàng giải thích, “Thằng nhóc phát hiện anh lừa nó, chạy tới hỏi em, nếu em không chịu giúp nó, nó sẽ lập tức đá bay anh luôn!”
Lục Lộ khẽ nhìn về phía Doãn Lương, khóe mắt vẫn chưa hết ngấn lệ, màu hồng đào, khiến người ta không thể nào không thích: “Tắm sạch về nhà chờ đấy, ngày mai chạy sang tìm chú.”
Hoàng Hải cực kì tủi cmn thân: “Doãn Lương là chủ mưu, mắc mớ gì hổng mắng cậu ta, lại đi mắng em…”
“Còn to mồm nữa hả?” Lục Lộ khẽ nhướn mày, rất đáng sợ, “Mới bây lớn đã bày đặt chịch choẹt với người ta, anh thay bố chú dạy dỗ chú đó!”
Nghe cậu nói như vậy, Doãn Lương yên lặng rút hai ngón tay ra.
Lục Lộ phản ứng rất nhanh, lập tức bắt được cổ tay của hắn, kết thúc cuộc gọi.
Doãn Lương trông xuống cậu.
Lục Lộ nghiêng đầu nhìn hắn, mái tóc đen nhánh cọ xát gối mềm trắng muốt, cười bảo: “Không nói cậu mà.” Cậu dùng lực túm lấy hắn, kéo hắn nằm sấp trên người mình, “Ỷ vào tớ thích cậu, dám đi lừa gạt tớ…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook