Xấu Thì Sao? Nữ Phụ Thì Sao?
-
Chương 8: Cha Lâm trở về
Hôm nay Lâm Nghi phá lệ cao hứng vì cha Lâm nói hôm nay sẽ về nhà nha. Lâm Nghi xuống bếp chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn do tự cô nấu để cho cha Lâm ăn tuy nhiên có một số ai đó mặt dày ở lì nhà người ta không chịu về. Lãnh Ngạo Hàn, Dạ Vĩnh và Tề Vỹ nghe nói hôm nay cha Lâm về nước nên là muốn ra mắt ý lộn gặp mặt thế là phòng khách nhà Lâm Nghi tề tụ đầy đủ ba mĩ nam tay cằm quà tặng.
Lâm Nghi nấu nấu trong bếp nét mặt tỏ vẻ khinh bỉ ba nam nhân bên ngoài, rõ ràng là muốn ăn trực mà khổ thân cô phải xuống biết a. Thật ra tay nghề của Lâm Nghi không tệ, rất có hương vị của gia đình vì lúc trước cô thường tự mình nấu thôi nên hơi chán mà bây giờ có nhiều người ăn chung nên cô rất cao hứng nhưng vẫn giả vờ thầm trách họ thôi.
Nhân tiện hôm nay bọn họ tính sẽ nói cho ba Lâm biết chuyện thành lập công ty cho Lâm Nghi.
“binh bong…..” tiếng chuông cổng vang lên, Lâm Nghi chạy ra ngoài gọi quản gia mở cửa giùm cô. Cô nghĩ hẳn cha đã về nên nhanh chóng bày biện thức ăn ra bàn rồi chạy ra phòng khách đợi ba vào nhà.
“ con gái cưng, ba có quà tặng con đây này” ba Lâm từ cửa bước vào đẩy theo một thùng quà to tướng màu tím lên tiếng nói với Lâm Nghi chưa kịp nhìn trong nhà có ai khác. Lâm Nghi mừng rỡ chạy đến ôm cha Lâm hun chụt một cái lên má ông rồi kéo ông vào giới thiệu với ông.
“ cha à hôm nay nhà chúng ta có khách a” . ‘khách’ ba Lâm thầm kêu một tiếng hình như nhà họ thật lâu rồi chưa có vị khách nào nha, hơi bất ngờ cha Lâm đưa mắt nhìn ba người đàn ông tuấn tú đang đứng dậy gật đầu mỉm cười chào ông.
“ chào bác trai cháu là Dạ Vĩnh bạn thân của Lâm Nghi” Dạ Vĩnh lên tiếng giới thiệu trước.
“ chào bác cháu là Lãnh Ngạo Hàn bạn thân của Lâm Nghi” Lãnh Ngạo Hàn cũng không chịu thua.
“ còn cháu là Tề Vỹ cũng là bạn của Lâm Nghi”. Tề Vỹ cũng lên tiếng chào hỏi.
Ba Lâm vui vẻ cười gật đầu nhưng trong đầu vẫn hiện một dấu hỏi to đùng, bởi sao hả từ trước đến giờ Lâm Nghi chỉ đeo theo tên Lý Hiên kia thôi chứ có ai là bạn đâu. Nhìn nhìn con gái chờ cô giải đáp thì thấy cô đang tò mò mở món quà ông tặng vô cùng thích thú.
“ khụ khụ… đây là bọn con mới quen biết gần một tháng nay thôi nhưng là rất thân thiết nha” Lâm Nghi thấy cha nhìn chằm chằm mình nên ngượng ngùng hô khan giải thích. Ba người nọ thì thầm cười đắc ý khi Lâm Nghi nói hia chữ “ thân thiết’ làm họ cao hứng a. Cha Lâm hết mức ngạc nhiên bởi vì ba người ‘bạn’ của Lâm Nghi họ ai cũng là loại tài phú to lớn quyền lực rộng lớn nhưng là tại sao lại là ‘bạn’ của con gái ông a.
Nhìn vẻ mặt của họ ông liền biết là có ý với con gái ông đây mà nhưng mà cũng làm ông quá bất ngờ đi.
“ cha mua cho con một ngôi nhà búp bê bằng gỗ màu tím nha. Rất đẹp đó, nhưng thôi để đó đi tí nữa cha kêu người đem lên phòng cho con”
“ nga yêu cha nhất nha. Thôi cũng trễ rồi chúng ta vào ăn cơm đi. Hôm nay con xuống bếp a cha nhất định phải ăn hết”. Lâm Nghi nói xong kéo ba Lâm đi vào phòng ăn để lại ba kẻ người dưng há hốc đứng nhìn.
Cả bàn ăn mọi người đều trò chuyện vui vẻ, Lâm Nghi đột nhiên nhớ đến việc kia liền đưa mắt nhìn ba nam nhân trước mặt liếc liếc. Ba người thấy cô ra hiệu liền hiểu.
“ khụ khụ… bác trai thật ra hôm nay ngoài việc đến hỏi thăm bác chúng cháu còn một việc muốn hỏi ý kiến của bác” Tề Vỹ hy sinh nói trước lo lắng nhìn nét mặt của cha Lâm.
“ việc gì à?” cha Lâm không hiểu hỏi lại, thật ra do họ hơi lo lắng thôi chứ loại cuồng con gái như cha Lâm làm sao làm trái ý của Lâm Nghi được ông chỉ hận không thể hái sao xuống cho cô thôi.
“ a… chuyện là như vầy bọn con muốn cùng nhau thu mua một công ty thời trang rồi tạo ra một nhãn hiệu mới do con làm nhà thiết kế chủ đạo. cha à, cha biết đó con cũng tốt nghiệp lâu rồi nhưng là chưa có công việc thích hợp nên cha có thể đồng ý cho con thử được không?” Lâm Nghi đưa đôi mắt long lanh ra làm nũng với cha Lâm và đương nhiên người cha ‘vĩ đại’ nọ không sức kháng cự đồng ý.
“ ừm nếu con muốn làm cũng được, nhưng là tiền vốn thìsao?” cha Lâm đưa đôi mắt giảo hoạt nhìn ba nam nhân đang ngon lành.
“ ha bác trai yên tâm tiền vốn bọn con sẽ lo, tiểu Nghi chỉ cần thiết kế thôi” Tề Vỹ định mở miệng nịnh nọt lại bị Lãnh Ngạo Hàn nhanh chân cướp lời làm anh ta tức muốn xù lông a.
“ đúng đó bác trai bọn con sẽ lo vụ này bác không cần bận tâm” Dạ Vĩnh cũng không chịu thua kém đáp lời.
Cha Lâm vẻ mặt hài lòng đứng dậy rời bàn. “ thôi cha ăn xong rồi các cháu ngồi chơi bác đi nghỉ trước.” ba người cười cười gật đầu chào rồi cùng Lâm Nghi ra phòng khách ngồi.
Lâm Nghi im lặng chợt nhớ đến món quà cha Lâm đem về nên đứng dậy khiên nó qua chỗ cô ngồi rồi mở ra. Lãnh Ngạo Hàn thấy cô thích thú nhìn món quà anh cũng đi đến gần nhìn, ừm có vẻ là nó chưa được gáp sẵn thì phải. Dạ Vĩnh thấy Lâm Nghi nhăn mày rối rắm nhìn món quà chưa được lắp gáp của cô rồi mỉm cười bước đến giành lấy cái mái nhà nhỏ Lâm Nghi đang cầm rồi từ từ gáp vào giúp cô.
“ oa anh biết ráp nósao?Hay quá anh làm giúp em nha” Lâm Nghi đôi mắt sáng rỡ cười híp mắt nhìn Dạ Vĩnh. Làm Dạ Vĩnh đắc ý nhìn hai người kia, ha ha rốt cuộc anh cũng có điểm hơn họ nha. Lúc này đây hai nam nhân nọ mặt mày tối sầm xuống rồi bước đến bên Dạ Vĩnh giành mảnh ghép với hắn ta, làm Dạ Vĩnh tức xì khói.
Lâm Nghi bật cười vui vẻ nhìn ba đại nam nhân xắn tay áo vì cô ghép nhà làm tâm trạng cao hứng vô cùng. Họ quá hoàn mỹ lại đối xử với cô rất tốt làm cô đôi lúc…. Sa ngã nhưng là cô vẫn cố gắng trấn tỉnh bản thân dù sao đi nữa họ cũng là người của nữ chủ tốt nhất cô không nên động tâm thì hơn. Tuy hơi tiếc nuối nhưng cô nghĩ không làm vợ chồng cũng có thể làm bạn tốt nha.
Lâm Nghi nấu nấu trong bếp nét mặt tỏ vẻ khinh bỉ ba nam nhân bên ngoài, rõ ràng là muốn ăn trực mà khổ thân cô phải xuống biết a. Thật ra tay nghề của Lâm Nghi không tệ, rất có hương vị của gia đình vì lúc trước cô thường tự mình nấu thôi nên hơi chán mà bây giờ có nhiều người ăn chung nên cô rất cao hứng nhưng vẫn giả vờ thầm trách họ thôi.
Nhân tiện hôm nay bọn họ tính sẽ nói cho ba Lâm biết chuyện thành lập công ty cho Lâm Nghi.
“binh bong…..” tiếng chuông cổng vang lên, Lâm Nghi chạy ra ngoài gọi quản gia mở cửa giùm cô. Cô nghĩ hẳn cha đã về nên nhanh chóng bày biện thức ăn ra bàn rồi chạy ra phòng khách đợi ba vào nhà.
“ con gái cưng, ba có quà tặng con đây này” ba Lâm từ cửa bước vào đẩy theo một thùng quà to tướng màu tím lên tiếng nói với Lâm Nghi chưa kịp nhìn trong nhà có ai khác. Lâm Nghi mừng rỡ chạy đến ôm cha Lâm hun chụt một cái lên má ông rồi kéo ông vào giới thiệu với ông.
“ cha à hôm nay nhà chúng ta có khách a” . ‘khách’ ba Lâm thầm kêu một tiếng hình như nhà họ thật lâu rồi chưa có vị khách nào nha, hơi bất ngờ cha Lâm đưa mắt nhìn ba người đàn ông tuấn tú đang đứng dậy gật đầu mỉm cười chào ông.
“ chào bác trai cháu là Dạ Vĩnh bạn thân của Lâm Nghi” Dạ Vĩnh lên tiếng giới thiệu trước.
“ chào bác cháu là Lãnh Ngạo Hàn bạn thân của Lâm Nghi” Lãnh Ngạo Hàn cũng không chịu thua.
“ còn cháu là Tề Vỹ cũng là bạn của Lâm Nghi”. Tề Vỹ cũng lên tiếng chào hỏi.
Ba Lâm vui vẻ cười gật đầu nhưng trong đầu vẫn hiện một dấu hỏi to đùng, bởi sao hả từ trước đến giờ Lâm Nghi chỉ đeo theo tên Lý Hiên kia thôi chứ có ai là bạn đâu. Nhìn nhìn con gái chờ cô giải đáp thì thấy cô đang tò mò mở món quà ông tặng vô cùng thích thú.
“ khụ khụ… đây là bọn con mới quen biết gần một tháng nay thôi nhưng là rất thân thiết nha” Lâm Nghi thấy cha nhìn chằm chằm mình nên ngượng ngùng hô khan giải thích. Ba người nọ thì thầm cười đắc ý khi Lâm Nghi nói hia chữ “ thân thiết’ làm họ cao hứng a. Cha Lâm hết mức ngạc nhiên bởi vì ba người ‘bạn’ của Lâm Nghi họ ai cũng là loại tài phú to lớn quyền lực rộng lớn nhưng là tại sao lại là ‘bạn’ của con gái ông a.
Nhìn vẻ mặt của họ ông liền biết là có ý với con gái ông đây mà nhưng mà cũng làm ông quá bất ngờ đi.
“ cha mua cho con một ngôi nhà búp bê bằng gỗ màu tím nha. Rất đẹp đó, nhưng thôi để đó đi tí nữa cha kêu người đem lên phòng cho con”
“ nga yêu cha nhất nha. Thôi cũng trễ rồi chúng ta vào ăn cơm đi. Hôm nay con xuống bếp a cha nhất định phải ăn hết”. Lâm Nghi nói xong kéo ba Lâm đi vào phòng ăn để lại ba kẻ người dưng há hốc đứng nhìn.
Cả bàn ăn mọi người đều trò chuyện vui vẻ, Lâm Nghi đột nhiên nhớ đến việc kia liền đưa mắt nhìn ba nam nhân trước mặt liếc liếc. Ba người thấy cô ra hiệu liền hiểu.
“ khụ khụ… bác trai thật ra hôm nay ngoài việc đến hỏi thăm bác chúng cháu còn một việc muốn hỏi ý kiến của bác” Tề Vỹ hy sinh nói trước lo lắng nhìn nét mặt của cha Lâm.
“ việc gì à?” cha Lâm không hiểu hỏi lại, thật ra do họ hơi lo lắng thôi chứ loại cuồng con gái như cha Lâm làm sao làm trái ý của Lâm Nghi được ông chỉ hận không thể hái sao xuống cho cô thôi.
“ a… chuyện là như vầy bọn con muốn cùng nhau thu mua một công ty thời trang rồi tạo ra một nhãn hiệu mới do con làm nhà thiết kế chủ đạo. cha à, cha biết đó con cũng tốt nghiệp lâu rồi nhưng là chưa có công việc thích hợp nên cha có thể đồng ý cho con thử được không?” Lâm Nghi đưa đôi mắt long lanh ra làm nũng với cha Lâm và đương nhiên người cha ‘vĩ đại’ nọ không sức kháng cự đồng ý.
“ ừm nếu con muốn làm cũng được, nhưng là tiền vốn thìsao?” cha Lâm đưa đôi mắt giảo hoạt nhìn ba nam nhân đang ngon lành.
“ ha bác trai yên tâm tiền vốn bọn con sẽ lo, tiểu Nghi chỉ cần thiết kế thôi” Tề Vỹ định mở miệng nịnh nọt lại bị Lãnh Ngạo Hàn nhanh chân cướp lời làm anh ta tức muốn xù lông a.
“ đúng đó bác trai bọn con sẽ lo vụ này bác không cần bận tâm” Dạ Vĩnh cũng không chịu thua kém đáp lời.
Cha Lâm vẻ mặt hài lòng đứng dậy rời bàn. “ thôi cha ăn xong rồi các cháu ngồi chơi bác đi nghỉ trước.” ba người cười cười gật đầu chào rồi cùng Lâm Nghi ra phòng khách ngồi.
Lâm Nghi im lặng chợt nhớ đến món quà cha Lâm đem về nên đứng dậy khiên nó qua chỗ cô ngồi rồi mở ra. Lãnh Ngạo Hàn thấy cô thích thú nhìn món quà anh cũng đi đến gần nhìn, ừm có vẻ là nó chưa được gáp sẵn thì phải. Dạ Vĩnh thấy Lâm Nghi nhăn mày rối rắm nhìn món quà chưa được lắp gáp của cô rồi mỉm cười bước đến giành lấy cái mái nhà nhỏ Lâm Nghi đang cầm rồi từ từ gáp vào giúp cô.
“ oa anh biết ráp nósao?Hay quá anh làm giúp em nha” Lâm Nghi đôi mắt sáng rỡ cười híp mắt nhìn Dạ Vĩnh. Làm Dạ Vĩnh đắc ý nhìn hai người kia, ha ha rốt cuộc anh cũng có điểm hơn họ nha. Lúc này đây hai nam nhân nọ mặt mày tối sầm xuống rồi bước đến bên Dạ Vĩnh giành mảnh ghép với hắn ta, làm Dạ Vĩnh tức xì khói.
Lâm Nghi bật cười vui vẻ nhìn ba đại nam nhân xắn tay áo vì cô ghép nhà làm tâm trạng cao hứng vô cùng. Họ quá hoàn mỹ lại đối xử với cô rất tốt làm cô đôi lúc…. Sa ngã nhưng là cô vẫn cố gắng trấn tỉnh bản thân dù sao đi nữa họ cũng là người của nữ chủ tốt nhất cô không nên động tâm thì hơn. Tuy hơi tiếc nuối nhưng cô nghĩ không làm vợ chồng cũng có thể làm bạn tốt nha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook