Nghe xong lý do của hắn thật là khiến ta dở khóc dở cười, bởi vì hắn quá nhớ ta cho nên ra ngoài tìm, lúc ẩn lúc hiện, tự dưng bị dẫn tới hoàng cung rồi chẳng biết tại sao biến thành quý phi, hỏi nguyên nhân thì mới biết được chỉ có nữ nhân mới được vào, nên biết ta là nữ! “Con yên tâm đi, nhất định ta sẽ lấy con, cũng sẽ chịu trách nhiệm với con của con!”

Con? Ta không có nghe nhầm đấy chứ, hắn nói con ai cơ? Hắn sẽ không cho rằng chỉ sờ một tí mà sẽ mang thai đấy chứ?

Chỉ thấy hắn lục lọi trong ngực rồi lôi ra thứ gì đó, sau đó ta nhìn thấy một cái mông to đối diện trước mặt ta.

“Ha ha” Cười ư?

Cái mông mà biết cười????

Mắt ta cũng có vấn đề thật rồi.

Không chỉ có cười mà nó còn đột ngột ‘hôn’ mặt ta, cho tới khi ta thấy hoảng sợ thì nó mới dừng lại, sau đó thân thể xoay chuyển, cuối cùng cũng quay mặt về phía ta rồi sao?

Thấy rõ chủ nhân của cái mông khiến ta kinh ngạc như gặp phải người ngoài hành tinh.

“Tiểu bại hoại!!!” Nó còn sung sướng cười to, trong miệng ngậm hai cái ‘răng thỏ’ buộc dây nằm trên tay đại phương trượng, mở to mắt nhìn ta…ta có một dự cảm không tốt chút nào…

“Mẹ! Mẹ!” Tiểu bại hoại gọi xong thì hai cái răng nhắm ngay vào ta “~~~~!” Cắn một cái!

“AAAAAAAAAA!!!!!!!!”

Dự cảm đã trở thành sự thật!

Rốt cuộc hoàng cung này còn muốn gây bất ngờ gì với ta nữa đây!!!

Vừa mới thoát được khỏi răng của tiểu bại hoại, nhưng không ngờ lại gặp phải Đông Phương Bất Bại.

“Đáng ghét! Cút đi!”

“Bịch!” Một nữ nhân có khuôn mặt mập ú như bánh bao bị đánh ngã trên mặt đất, Đông Phương Bất Bại nhìn nữ nhân bị đánh không dưới một trăm lần vẫn kiên trì tới cùng, còn ôm chặt lấy chân hắn không tha.

Hắn tới tìm ta sao? Mau mau chạy thôi!

Hừ…….Cũng không phải là ta không muốn chạy! Mà là hắn đã chặn mất đường nhìn của ta, cặp mắt hung ác kia như đang nói với ta rằng: Cô đừng hòng đi đâu, cứ chạy thử xem, ta tuyệt đối sẽ chém cô!

Ta mang vẻ mặt khổ sở, chắc là hắn không nhận ra ta! Nếu không cũng sẽ không bình tĩnh đứng đó như thế, chứ biết thì hắn không xông tới bóp cổ ta thì mới lạ đấy!

“Ngươi còn không cút đi!” Ánh mắt sắc lạnh của Đông Phương Bất Bại liếc sang.

“Đừng thế mà! Anh chàng đẹp trai…..ta xấu hơn cô ta, chẳng phải chàng muốn tìm thiên hạ đệ nhất xấu nữ sao! Ta đây…ta còn là thiên hạ đệ nhất lão xử nữ kia…chàng chọn ta đi………”

Buồn nôn…………..Ta lạy cô! Còn có tí sức lực nữa thôi lại còn đi động dục với Đông Phương Bất Bại ở đây, lẽ nào thật sự không muốn sống nữa.

“Ngươi!” Bỗng nhiên Đông Phương Bất Bại mỉm cười rạng rỡ như ánh mặt trời với nữ nhân kia……Cô gái còn tưởng hắn hồi tâm chuyển ý, ánh mắt xúc động còn nháy nháy hai trăm lần, oa! Tốc độ phóng điện siêu nhanh!

“Đi chết đi!” Quả nhiên Đông Phương Bất Bại đạp lên mặt nàng, nữ nhân lập tức tắt thở.

Không hổ là minh chủ võ lân, công lực quá mạnh! Không được! Ta phải đi tìm người cứu giúp! Ta lập tức nghĩ tới đại phương trượng của Lan Nhược Tự! Võ công của hắn nhất định không kém hơn Đông Phương Bất Bại này! Nhưng đồ chết tiệt nhà hắn lại bỏ rơi ta ở đây, chạy đi tìm tiểu bại hoại hỏi gì đó! Bây giờ ta thật đúng là kêu trời trời không đáp, gọi đất đất không linh!

“Cô” Đông Phương Bất Bại giơ tay trái lên, ngón trở ngoắc ngoắc “Tới đây”

Ta mà đi thì còn mạng để quay về sao? Nhìn thi thể nằm dưới chân hắn, tên Đông Phương Bất Bại này giết người cứ như bóp chết một con kiến. Đúng là quá kinh khủng…………

………….

“Hỏi thế gian tình là gì, mà sao đôi lứa thề nguyền sống chết”

Có người tới! Hơn nữa giọng nói này sao lại quen thế nhỉ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương