“Cung chúc tân nương, sớm cùng hoàng thượng sinh nhi tử!” Bà cung nữ vừa chúc vừa trùm khăn voan lên đầu ta, mỗi lần nói lại trùm một lớp, bảo là để cầu may mắn, ta thấy là xui xẻo thì đúng hơn.

Không biết chồng bao nhiêu, ta chỉ cảm thấy cổ mình sắp đứt lìa rồi, tới lúc đó họ mới dừng lại.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, ta lập tức ném cái mũ trên đầu xuống, ra sức mà đạp! Đạp lần một coi như là cho thái hậu, đạp lần hai là cho hoàng thượng, còn lần ba là tặng công chúa! Ta đạp cật lực, đáng ghét!!

“Tiểu hồ đồ, cô cũng may mắn nhỉ, hai lần tiến cung chưa tới vài ngày đã có thể trở thành phi tử của hoàng thượng, không biết cô đốt loại nhang nào thơm cho phật tổ thế?” Bỗng nhiên một giọng nói vang lên, ta giật mình tới mức lập tức dừng chân, từ từ quay đầu lại.

“Hì hì” Ta xin thề, giọng nói bây giờ đang phát ra ấy chính là thứ khiến ta vui vẻ nhất từ trước tới nay!

“Trước tới giờ ta toàn đốt….nhang muỗi. Cho nên phật tổ rất thích, mới đưa ngươi tới đây”. Tìm được chỗ có thể trút giận rồi!

Lông Tiêu Đời lập tức dựng đứng, nhảy lên trên thanh xà ngang.

“Ha ha Tiêu Đời à mau xuống đây, chúng ta đã rất lâu…rất lâu…rất lâu…lâu như trải qua cả một thế kỉ mới được gặp nhau, ngươi không biết rằng ta nhớ ngươi rất nhiều…rất nhiều………” Nhiều tới mức muốn giẫm chết ngươi!! Nhiều tới mức muốn thiến ngươi! Nhiều tới mức muốn cạo lông rút xương ngươi ra….để ăn!!!!!!!!!!

Tiêu Đời khịt khịt mũi, nắm chặt lấy thanh xà, đuôi vẫy vẫy, quyết tâm có chết cũng không xuống.

“Hờ hờ! Ngươi, được thôi! Ngươi không xuống dưới chắc là đang chờ ta đi lên phải không. Hờ hờ!” Ta cười lạnh, chậm rãi xuất chiêu long trảo thủ ra, thong thả bò lên, thưởng thức bộ dạng run rẩy tới răng va lập cập của Tiêu Đời.

Thấy bàn tay như tử thần của ta, lúc sắp sửa chạm vào nó thì cuối cùng nó cũng biết chạy, chạy như điên.

Ta cũng không tỏ ra yếu thế, ra sức đuổi theo.

Trong căn phòng nho nhỏ, triển khai truy sát tới cùng.

Nơi nào bị chúng ta đụng vào cũng đều vỡ vụn, giẫm tới thành tro.

“Tiêu Đời! Hôm nay ngươi khó mà thoát khỏi tai kiếp, nếu như hôm nay ta không đánh chết ngươi, tên ta sẽ không phải tiểu hồ đồ nữa!” Ta tùy tiện thề, dù chết cũng không tha cho nó.

Một bóng người màu vàng thình lình xuất hiện trước mặt ta. Ta không kịp rút tay lại nên đã cắm thẳng vào chân hắn.

“A!!!!!!!!!!!!!!!!”

“Hoàng thượng!” Ta đánh trúng hoàng thượng, thấy hoàng thượng ôm chân với vẻ mặt đau đớn, một chân kia thì nhảy lò cò đi tới đi lui trong phòng, đúng là giống con gà, muốn cười quá đi mất.

Hoàng thượng lập tức trừng mắt nhìn ta.

Không được cười không được cười, cười cái là sẽ mất mạng ngay, ta gắng sức che miệng, lắc lắc đầu, ngài cứ yên tâm, ta sẽ thừa cơ giậu đổ bìm leo mà cười ngài đâu, tuy rằng thật sự là ta rất muốn cười, cười tới mức đau cả bụng, chân thì run, nhưng ta sẽ không cười!

“Ha ha ha ha ha ha………” Trời ạ, không chịu nổi nữa! Rốt cục ta cười to thành tiếng.

“Cười đã thấy thỏa mãn chưa”. Lúc này hoàng thượng mỉm cười, ta tuyệt đối không xa lạ gì cái nụ cười đó, rốt cục cũng thấy sợ, ta lập tức ngậm chặt miệng.

“Ngươi tên là gì?” Nụ cười của hoàng thượng càng ngày càng rạng rỡ, như ngọn lửa đang dần làm bỏng từng tấc da của ta.

“Tiểu hồ đồ” Hàm răng ta đang va vào nhau một cách dữ dội trong miệng.

“Cái tên thật đáng yêu…”

“Tạ ơn hoàng thượng đã khen ngợi. Hì hì” Ta cố gắng cử động khóe miệng, nhưng chỉ xả ra nụ cười không giống người chút nào, như đang khóc thì đúng hơn.

“Sao càng ngày lại càng lùi ra đằng sau thế kia?”

Chỉ cần ngài không tiến tới thì ta sẽ không lùi, ta nghĩ trong đầu, thấy hoàng thượng càng ngày càng sát lại gần, ta cũng sử dụng tốc độ nhanh hơn, trong căn phòng này, đánh vòng tròn với hoàng thượng.

Nhanh quá…..tốc độ của hoàng thượng có thể so với chạy bộ, nhưng tư thế vẫn rất nhành nhã, cười cũng rạng rỡ như trước, mồ hôi không có lấy một giọt.

Trời ạ, hắn làm thế nào vậy?

Mồ hôi trên trán ta đã chảy ròng ròng, chạy tới mức thở không ra hơi.

Bỗng nhiên hoàng thượng dừng lại, ánh mắt chợt lóe ra tia sáng. Nhưng ta không rảnh để bận tâm tới điều đó, thấy hắn không đuổi nữa, ta mau chóng hít thở.

“Ngươi có biết cờ năm quân không?”

“Biết chứ”. Ta thở hổn hển, cũng không thèm nghĩ sao hắn lại hỏi như vậy, lúc trước là chính ta dạy cho hắn còn gì.

“Vậy chúng ta chơi cờ nhé”. Hoàng thượng lập tức sai người mang cờ tới.

Đối diện với một cái bàn, như vậy cũng may, chúng ta có thể giữ khoảng cách. Ta vui vẻ nghĩ trong đầu, nụ cười của hoàng thượng cũng thay đổi, cười vui vẻ như gió xuân.

Thấy thế tim ta tự giác đập liên hồi, mau chơi cờ đi, đừng có nhìn ta nữa.

“Đừng nóng vội thế”. Hoàng thượng chụp lấy bàn tay ta đang chuẩn bị chơi cờ. “Còn chưa nói xong, bỏ tiền đặt cược ra”. Hoàng thượng cười như một con hồ ly.

“Vẫn quy tắc cũ, ai thua người đó phải uống rượu!” Ta bắt đầu liếc mắt nhìn quanh căn phòng, ha ha, thứ dùng để đựng rượu. Lúc này ta cũng cười, cười như một con mèo nhỏ đang đi ăn trộm.

“Được! Trẫm thua sẽ uống rượu, còn ngươi thua thì….”

Bỗng hoàng thượng ngừng lại, tròng mắt liên tục quét lên người ta. “Thì cởi y phục nhé!”

“A!!!!!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương