Xấu Nữ Làm Ruộng Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội
-
80: Không Giống Cái Gia
Dương Nhược Tình đem sủi cảo đưa đến nhà thím Quế Hoa, đúng lúc người một nhà đang ở trong phòng bếp ăn cơm tối.
Bên cạnh nồi thắp một ngọn đèn dầu đậu nành, có hai cái bát đất nung đựng chút đồ ăn.
Trời tối nên cũng không nhìn rõ là món gì.
“Thím Quế Hoa, cả nhà đang ăn cơm sao? Vừa đúng lúc, cháu mang chút sủi cảo đến cho mọi người!”“A, sủi cảo? Quả là hiếm có!”Quế Hoa vội buông chén đũa trong tay, tiếp nhận bát sủi cảo Dương Nhược Tình đưa qua.
Sủi cảo vừa trắng vừa thơm, từng miếng xinh xắn, mấy đứa trẻ nhà Quế Hoa đều tiến lại gần, thèm đến chảy nước miếng ròng ròng.
“Sủi cảo gói đẹp quá, ngửi mùi đã thấy ngon rồi.
Tình Nhi à, cháu đưa cho nhà ta nhiều như vậy, nhà cháu đủ ăn không?” Quế Hoa hỏi.
“Đủ ạ, thím và mọi người ăn trước đi, cháu còn hai chén cần đem qua cho nhà thím Đại Vân cùng nhà Lạc Thiết Tượng.
” Dương Nhược Tình nói.
“Được rồi, trời tối đường lại trơn, để thúc Trường Canh của nháu đưa cháu đi nhé?”Quế Hoa vừa hỏi, Trường Canh đang ngồi xổm bên cạnh bếp húp cháo rau dại liền lập tức buông chén đứng lên.
Dương Nhược Tình cười lắc đầu: “Không cần đâu ạ, đường trong thôn cháu nhắm mắt cũng có thể đi được.
”Dương Nhược Tình lại đem sủi cảo đưa qua nhà thím Đại Vân, mọi người trong nhà Đại Vân đều đã ăn xong cơm tối, rửa chân bò lên trên giường.
Dương Nhược Tình không có vào nhà, chỉ ở trong sân đưa sủi cảo cho Đại Vân.
“Đoạn thời gian này vội vàng thu hoạch vụ thu, với cả gieo hạt giống cây cải dầu, lúa mạch, ta cũng không có thời gian đi cán sủi cảo, mấy cái đệ đệ muội muội của cháu đều ồn ào muốn ăn một bữa ngon.
Sủi cảo này quá tốt, sáng sớm ngày mai thức dậy, nhìn thấy sủi cảo, không hiểu bọn chúng sẽ vui đến như thế nào đây!” Đại Vân giữ chặt tay Dương Nhược Tình, cười nói.
Tặng người hoa hồng, tay đầy mùi thơm.
Nghe được thím Đại Vân nói như vậy, Dương Nhược Tình cũng thực vui vẻ.
“Sủi cảo không nhiều lắm, chỉ có thể đủ cho các đệ đệ muội muội nếm thử một chút, Thím, cháu đi trước nhé!”“Được, trên đường đi nhớ cẩn thận một chút, ngày mai ta sẽ rửa sạch chén rồi đem qua trả.
” Đại Vân đưa Dương Nhược Tình đến cổng.
“Không có việc gì, thím về phòng đi!” Dương Nhược Tình xa xa hướng Đại Vân vẫy vẫy tay, thân ảnh biến mất ở trong bóng đêm.
“Cô con gái này thực sự có năng lực, Tôn thị thật có phúc!” Đại Vân lẩm bẩm một tiếng, xoay người trở về sân.
Một chén cuối cùng, là đem qua nhà Đường Nha Tử.
Thôn Trường Bình rất lớn, đi từ đầu này sang đầu bên kia phải mất thời gian bằng ba bát trà.
Nhà Lão Dương ở đầu phía bắc của thôn, trong khi nhà của Lạc Thiết Tượng lại ở cuối phía nam nơi có cây phong cổ thụ.
Dương Nhược Tình đi hết một đoạn đường, hai bên nhà nhà đều đã tắt đèn đi ngủ nên tối om.
Những bức tường nhà đắp bằng bùn vàng này thực sự rất kém về khả năng cách âm.
Ở một số nhà dân còn vang lên tiếng phụ nữ “gọi giường”.
“Gọi giường”, là tiếng địa phương ở đây, nếu dịch thành ngôn ngữ hiện đại thì tức là “…”.
Dương Nhược Tình vùi đầu lên đường, lại nhấp miệng cười trộm.
Ở làng quê cổ kính này, đời sống tinh thần đã nghèo nàn, thú vui tiêu khiển lại càng thiếu đến đáng thương.
Trời tối đen, đèn vừa thổi, nam nữ chui vào cùng một ổ chăn, nếu không làm chút chuyện gì đó, đêm dài chẳng phải quá buồn ư?Không ngừng đi nhanh lên, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy cây phong cổ thụ ở phía nam của thôn.
Bên dưới cây phong, ba gian nhà tranh, rào tre vây quanh tạo thành tường, chính là tiểu viện của nhà Lạc Thiết Tượng.
Ba gian nhà thấp tối đen như mực, căn nhà tranh thấp hơn bên cạnh vẫn lờ mờ ánh sáng.
Dương Nhược Tình đi qua, vỗ vỗ vào cửa ở trên hàng rào tre.
Một bóng dáng cao lớn bước ra từ căn phòng nhỏ sáng đèn, Dương Nhược Tình liếc mắt một cái liền nhận ra đó là Lạc Phong Đường.
“Ai đó?” Hắn đứng ở cửa phòng, nói vọng về phía cổng rào.
“Đường Nha Tử, ta là Mập Mạp của Dương gia.
”Mập Mạp?Lạc Phong Đường ngẩn ra.
Tưởng mình nghe nhầm, hắn đưa tay lên vỗ nhẹ vào gò má nóng hổi.
"Đường Nha Tử, ngươi làm sao vậy? Mau mở cửa ra, nương ta sai ta mang đồ đến cho nhà ngươi.
"Xuyên qua cổng rào, Dương Nhược Tình nhìn thấy rõ ràng Đường Nha Tử đang đứng ở cửa phòng, cũng không đến mở cửa cho mình, mà lại đứng đó tự vỗ vào mặt.
Tiểu tử này, sao lại ngốc như vậy chứ?Dương Nhược Tình đang buồn bực, thì người bên kia rốt cuộc lay động.
Lạc Phong Đường bước một bước đã đến sau cửa, kẽo kẹt một tiếng kéo ra chiếc cổng tre.
Trăng treo trên ngọn cây, rọi ánh sáng xuống, hắn có thể nhìn thấy rất rõ, đúng là Mập Mạp đang đứng ở cửa, tay còn cầm theo một chiếc rỏ tre!“Mập Mạp, ngươi…, sao ngươi lại tới đây?”Lạc Phong Đường rũ mắt nhìn nữ oa trước mặt thấp hơn mình rất nhiều, không thể giải thích được tự dưng thấy rất khó thở.
“Nương của ta làm sủi cảo, bảo ta đưa một chén lại đây cho nhà ngươi nếm thử, Lạc đại bá đâu? Đã đi ngủ rồi sao?” Dương Nhược Tình cười hỏi.
“Đúng rồi, ông uống thuốc xong liền đi lên giường nằm.
”Lạc Phong Đường nói, nghĩ đến điều gì, thân hình cao lớn nghiêng sang một bên, nhường chỗ cho Dương Nhược Tình.
“Vào nhà ngồi đi!”“Lạc đại bá đã nghỉ ngơi rồi, ta sẽ không đi vào quấy rầy ông, Đường Nha Tử ngươi đưa một chiếc bát tới đây, ta đổ sủi cảo sang cho ngươi, ta còn phải trở về nữa.
” Dương Nhược Tình nói.
“A, bát, bát ở……”Dương Nhược Tình thấy Lạc Phong Đường lại ngây người, bất đắc dĩ cười, “Phòng bếp nhà ngươi ở đâu?”“Kia……” Hắn giơ ngón tay lên chỉ vào căn phòng nhỏ vẫn còn đang thắp lửa.
Dương Nhược Tình cất bước, lập tức đi đến nhà bếp Lạc Thiết Tượng.
Tiểu tử này thật là ngốc nghếch, hỏi chuyện cả buổi cũng không hồi phục được tinh thần, chính mình đi làm thì tốt hơn!Nàng đi vào nhà bếp, liếc mắt một cái liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ.
Cạnh bức tường nham nhở, có một cái bếp, một cái nồi đơn lẻ, ống khói ngoằn ngoèo, trông như có thể sập xuống bất cứ lúc nào.
Bên bếp lò, những bức tường bùn vàng ám khói, đen xì một mảnh.
Trong chiếc nồi bên ngoài, chén đũa dơ sau khi ăn xong đều được đặt ở bên trong, ngâm trong nửa nồi nước.
Gạo, rau dại, còn có lá thuốc rơi vãi khắp nơi trên bệ bếp!Một mùi chua chua, thum thủm, hợp lại với mùi đắng của thuốc bay khắp nơi trong phòng vô cùng khó ngửi.
May mà tiết trời đang lạnh dần, mùa đông sắp đến, nếu cứ để thế này sang mùa hè, e rằng toàn bộ ruồi muỗi trong thôn sẽ kéo đến đây tụ tập!Còn chưa kể là, trên mặt đất, chắc cũng phải mười ngày, nửa tháng chưa quét đi?Ngoài ra còn có mấy chiếc bẫy thỏ, bẫy lợn rừng, cùng với một đống hỗn độn cây trúc, dây thép, dao chẻ củi và dụng cụ săn thú khác.
Không có chỗ trống để đặt chân!Trong góc tường, một cây tre vừa mới bị bẻ gãy, bên cạnh có một chiếc dao chẻ củi, hình như ánh sáng nàng vừa thấy, chính là từ chỗ này, Đường Nha Tử lúc nãy ngồi ở đây tước mũi tên!“Mập Mạp, ngươi chờ một chút, ta tìm cái bát cho ngươi.
”La Phong Phong đi theo nói, chạy tới bên cạnh tủ bát, dùng sức kéo ra.
Bụi trộn với mùi mốc xộc thẳng vào mặt Lạc Phong Đường , khiến hắn ho khan vài cái.
“Đường Nha Tử, ngươi không sao chứ?” Dương Nhược Tình quay đầu hỏi.
Lạc Phong Đường đỏ mặt xua tay: "Tủ đã lâu không mở, sợ là không có bát.
Còn có trong nồi!"Hắn xoay người đi tới trước bệ bếp, vừa thấy đống bát đũa trong nồi, mặt mày cũng choáng váng.
Dương Nhược Tình âm thầm lắc đầu, trong gia đình không có một người phụ nữ, thật là hỏng bét!“Đường Nha Tử, đừng nữa, ngươi cầm lấy chiếc bát sủi cảo này đi, sáng mai đun nóng lại để ăn.
”Dương Nhược Tình nói xong, lại nhìn cái nồi duy nhất trong phòng, bẩn đến như vậy, lấy cái gì để đun lại đây?Lạc Phong Đường xấu hổ đến mức cúi gằm mặt đứng ở bên bệ bếp, chỉ ước gì có cái khe nứt để chui xuống.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook