Tôn thị bưng bát cháo bột ngô nóng hôi hổi trở lại trong phòng Dương Hoa Trung, Dương Hoa Trung đưa tay về phía Tôn thị làm động tác biểu thị im lặng.Tôn thị ngạc nhiên, , quay đầu lại thì thấy con gái mình đang nằm nghiêng một bên trên giường của Dương Hoa Trung, ngủ gà ngủ gật.“Đứa nhỏ này sao lại ngủ quên thế…”Tôn thị nói thầm, đặt cháo bắp lên bàn bên cạnh, xoay người đi về phía Dương Nhược Tình.“Con gái của chúng ta đã kiệt sức rồi.”Dương Hoa Trung trầm giọng nói.Tôn thị khẽ thở dài một hơi, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Dương Nhược Tình: “Khuê nữ giảm cân, hai má cũng nhỏ lại.

”Dương Hoa Trung gật gật đầu: “Đứa nhỏ thực hiểu chuyện, biết lo lắng mọi việc.”“Khuê nữ ngủ rồi, cháo bột ngô nên làm sao đây?” Tôn thị hỏi: “Hay là em bế con về phòng ngủ nhé?”Dương Hoa Trung lắc đầu, “Đánh thức con dậy ăn hai miếng thì tốt hơn, hài tử mệt mỏi một ngày, trong bụng lại đang trống rỗng, ngủ thế này thì không tốt cho cơ thể!”“Được.” Tôn thị ghé sát gần gương mặt của Dương Nhược Tình, ôn nhu gọi vài tiếng.Dương Nhược Tình tỉnh dậy, phát hiện mình đang cùng cha nói chuyện, vô tri vô giác ngủ lúc nào không hay!Nàng có điểm ngoài ý muốn, tính cảnh giác của điệp viên cấp cao chạy đi đâu mất rồi?Ngước mắt lên, trong phòng có ngọn đèn dầu to bằng hạt đậu, trước mặt là nụ cười thân thương và hàm hậu của cha mẹ.Dương Nhược Tình bừng tỉnh.Là tình thân, khiến nàng buông xuống đề phòng, hoàn toàn tín nhiệm, như vậy mới ngủ quên.“Tình Nhi cháo bắp chín rồi, con dậy ăn một chén rồi mới đi ngủ nhé?”Tôn thị mỉm cười, đem bát bột ngô đến trước mặt Dương Nhược Tình, dưới ánh đèn mông lung, bát cháo bắp lấp lánh ánh vàng.Nàng cúi đầu hít một hơi, thơm quá đi!“Cha, nương, của hai người đâu ạ?” Dương Nhược Tình cố áp xuống nước miếng thèm thuồng đang trực chảy ra, hỏi.“Đều có đây.” Tôn thị cười nói.Cả nhà ngồi quanh mép giường của Dương Hoa Trung, mỗi người cầm trên tay một bát cháo bột ngô thơm dẻo, ăn một bữa no nê.Ăn uống no đủ, Tôn thị múc nước ấm tới, giúp Dương Nhược Tình ngâm chân, sau đó liền vội vàng giục nàng về phòng đi ngủ.“Nương, mới vừa ăn xong mà đi ngủ luôn thì sẽ béo như heo quay, con phải chờ tiêu bớt đã.”Dương Nhược Tình cười hì hì nói.Nếu đang ở hiện đại, đối mặt với thân hình to như thùng nước cùng một đống mỡ thừa thế này, nàng đã sớm chế định một kế hoạch giảm cân ‘ma quỷ’ rồi.Nhưng hiện tại, không cần phải có một kế hoạch giảm cân nào cả.Trong gia đình này, cơm đều ăn không đủ no, để kiếm sống, nàng phải lên núi, lội sông, đào rau dại, bắt lươn, bận đến mức chân không chạm đất.Nguyên nhân tích tụ mỡ là do lượng calo cơ thể tiêu thụ không tỷ lệ thuận với lượng mất đi hàng ngày.


Lượng calo dư thừa sẽ bị chuyển hóa thành mỡ theo thời gian.Mà hiện tại, nàng mỗi ngày đều vô cùng bận rộn, đồ ăn thì thanh đạm, gần như toàn là chất xơ, rất ít calo.Đó là lý do tại sao sau một khoảng thời gian, cho dù nàng không cố ý giảm cân, nhưng trong mắt của ngũ thúc và Tôn thị vẫn thấy rằng nàng đã gầy một vòng.“Cha, để con xoa chân cho cha!”Dương Nhược Tình xắn tay áo, ngồi xuống mép giường Dương Hoa Trung.“Tình Nhi, hôm nay con mệt rồi, không nên xoa chân cho cha.” Dương Hoa Trung đau lòng nói.“Không có chuyện gì, con xoa chân cũng không cảm thấy mệt.”Dương Nhược Tình cười nói, nhấc chăn của Dương Hoa Trung lên, bắt đầu giúp hắn xoa chân.Trong khoảng thời gian này, dù ban ngày bận đến đâu, Dương Nhược Tình vẫn sẽ dành nửa tiếng mỗi tối trước khi đi ngủ để xoa bóp chân cho Dương Hoa Trung.Đó là một bước quan trọng trong kế hoạch chữa trị vết thương ở chân của Dương Hoa Trung.Nàng có sáng tạo một bộ các thủ pháp xoa bóp, thông qua xoa ấn vào vị trí các huyệt vị lớn nhỏ, giúp kích thích và đánh thức các dây thần kinh ở đôi chân bị tổn thương của Dương Hoa Trung.Sau đó lại dùng kim bạc châm vào hoa huyệt, kết hợp với thuốc bôi ngoài da cùng thuốc uống, chân của Dương Hoa Trung chắc chắn có thể đứng dậy được.Dương Nhược Tình sẽ nỗ lực kiếm tiền, lần sau đi trên trấn họp chợ, nàng nhất định phải đến hiệu thuốc tìm dược liệu, sớm ngày giúp Dương Hoa Trung đứng lên.“Tình Nhi, hay là đừng xoa chân cho cha đi?” Tôn thị do dự, nhỏ giọng khuyên nhủ.Dương Nhược Tình dừng lại, ngẩng đầu nhìn Tôn thị hỏi: “Tại sao ạ?”“Cha con nói, chân ông ấy hai ngày nay ban đêm có chút đau, nhưng thời gian trước cũng không đau!”Tôn thị vẻ mặt lo lắng nói, khuê nữ chỉ muốn tốt cho cha nàng, nhưng việc đau này cũng……Dương Hoa Trung vốn dĩ muốn ngăn cản lời nói của Tôn thị, nhưng không kịp.Tâm tư của ông cũng giống như Tôn thị, ông biết con gái chỉ muốn tốt cho mình nên không muốn khiến nàng phải xấu hổ.Cho nên, mặc dù sau khi xoa bóp, nửa đêm có bị đau, ông vẫn cố gắng chịu đựng không định nói với con gái.Vào lúc này, Tôn thị nhịn không được nói ra, hai vợ chồng đồng loạt hối hận, vẻ mặt lo lắng nhìn sắc mặt của khuê nữ.Không ngờ, khi Dương Nhược Tình nghe thấy lời họ nói, nàng không những không cảm thấy xấu hổ hay tự trách mà ngược lại mắt còn sáng lên.“Cha, mẹ con nói thật sao? Chân của cha, ban đêm thật sự bị đau?”Nàng kích động hỏi Dương Hoa Trung, miệng nhịn không được cười lên.Hai vợ chồng sửng sốt, hai mắt nhìn nhau, sau đó Dương Hoa Trung chất phác gật gật đầu.Dương Nhược Tình cao hứng đến nhảy cao ba thước.“Cha, nương, thật sự là tốt quá!”“A?”Đau cũng tốt sao?Hai vợ chồng một đầu mờ mịt.“Cha, mẹ, nếu đau, nghĩa là chân của cha có cảm giác, còn có hy vọng.

Nếu không đau thì chỉ như một khúc gỗ mục nát không có cảm giác mà thôi!” Dương Nhược Tình kích động nói.Dương Hoa Trung cùng Tôn thị bừng tỉnh.Người đàn ông choáng váng đến mức các cơ trên mặt co giật dữ dội, Tôn thị thì cao hứng đến mức chắp hai tay lại, trong miệng lẩm bẩm: “Bồ Tát hiển linh, phù hộ Cha Tình Nhi đứng lên đi……”“Tình Nhi, con nói việc này là thế nào? Chẳng lẽ là do hiệu quả từ việc xoa bóp của con?”Bình tĩnh một chút Dương Hoa Trung bắt đầu cân nhắc vấn đề này.Dương Nhược Tình đang chuẩn bị nói thì Tôn thị đoạt lời nói trước: “Là con gái của chúng ta một mảnh hiếu tâm, cảm động Bồ Tát, Bồ Tát phù hộ!”Dương Hoa Trung cùng Dương Nhược Tình đều ngẩn ra, ngay sau đó ông sang sảng cười.Từ sau khi ngã xuống, Dương Hoa Trung cũng đã cười, tuy nhiên đều là miễn cưỡng cười vui.Tiếng cười tối nay lại đến từ tận đáy lòng.“Cha, nếu ngài tin con, sau này con sẽ tiếp tục xoa ấn cho ngài, con còn sẽ mua thuốc cho ngài uống, bảo đảm ngài có thể đứng lên được!”“Khuê nữ, con muốn làm gì, cha đều tùy con.


Đứng dậy không nổi cũng không sao, cha cũng nhận mệnh.

Chỉ cần con hiểu chuyện, có khả năng như vậy, cha có nằm cả đời cũng yên tâm!”Thanh âm của ông có chút khàn khàn, nhưng lời nói ra đều chân thành.Không cam lòng, là bởi vì không yên tâm.Hiện tại khuê nữ có thể tự làm chủ, chính mình cũng không còn vướng bận gì.


Về phần có thể đứng lên được hay không, hiện tại nam nhân không dám ôm quá nhiều kỳ vọng, hắn sợ mình thất bại, sẽ buồn bực ...……Dương Nhược Tình đương nhiên nhìn ra tâm tư của cha, nàng có thể lý giải.

Tuy nhiên, nàng sẽ không bao giờ cho phép mình thất bại!“Cha, nương, lời nói đã định.


Sau này không cần khám đại phu trong thôn nữa, con sẽ giúp điều trị chân cho cha.” Dương Nhược Tình nói.“Về phần tại sao con có thể trị khỏi chân cho cha, thì đều do vị Bồ Tát đã chữa khỏi bệnh điên cho con chỉ giáo.

Thiên cơ không thể tiết lộ, cha mẹ không cần hỏi nhiều, người ngoài hỏi cũng chớ có nhiều lời, được không?”“Được!” Hai vợ chồng đồng thời gật đầu.Tánh mạng khuê nữ là do Bồ Tát cứu, hai vợ chồng dù đều là những người chất phác, trung hậu, thành thật, nhưng ở điểm này, bọn họ thà rằng là một kẻ lừa đảo, nhưng đạo nghĩa không thể chối từ!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương