“Vậy tấm vải kia thì bán như thế nào?” Nàng lại chỉ một tấm vải bông màu đen thô bên cạnh.“Cái kia rẻ hơn, 110 văn tiền một miếng, có thể làm quần, áo ấm, làm giày đều được!”Dương Nhược Tình nghĩ một chút, nói: “Được rồi, hai màu này, cho ta mỗi loại nửa miếng, có thể bán rẻ hơn được không? "Tiểu nhị cười nói: “Giá cả của vải này, chưởng quầy nói không thể thấp hơn.

Nếu không như vầy, vẫn còn một ít vải vụn, ta làm chủ, tặng cho tiểu cô nương đem về nhà chơi được không?”Dương Nhược Tình liếc nhìn đống vải vụn ở góc quầy, “Được!”Cứ như vậy, Dương Nhược Tình lại tiêu hết 120 văn tiền, mua vải bỏ vào trong rổ.Sau đó nàng lại bắt đầu đi lấy vải vụn, chất vào trong rổ, ép lại cho thật chặt.Tiểu nhị xem đến trợn mắt há mồm, thầm nghĩ tiểu cô nương này thật tham lam.Nói là cho nàng mấy miếng nhỏ để chơi, nàng lại đi tới vơ sạch.


Dù sao cũng không vấn đề gì, mấy thứ này đều không đáng giá tiền, cũng bán không được!Dương Hoa Châu là người chất phác, không quan tâm Dương Nhược Tình nói gì làm gì, hắn chỉ an an tĩnh tĩnh đứng ở một bên nhìn.

Khi nàng vơ vải vụn, bị tiểu nhị cùng người bên cạnh trợn trắng mắt nhìn, Dương Hoa Châu cũng trợn tròn mắt trừng trở lại những người này!Ra khỏi tiệm vải, Dương Nhược Tình vừa lòng thở dài một hơi.“Tình Nhi, cháu lấy nhiều vải vụn như vậy làm gì?” Dương Hoa Châu bây giờ mới hỏi.“Để đóng đế giày ạ, chúng ta không có bông, nhét chút vải vụn thay thế cũng ấm áp hơn!” Dương Nhược Tình nói.Dương Hoa Châu bừng tỉnh.“Kế tiếp còn muốn mua gì nữa không?” Dương Hoa Châu hỏi.“Đi đến cửa hàng tạp hóa đi ạ, cháu muốn mua thêm một ít dầu, muối, nước sốt và giấm, sau đó sẽ trở về!”Không trở về không được, trong lòng ngực nàng bây giờ chỉ còn dư lại đúng 75 văn tiền.A, không đúng, còn có năm mươi văn tiền Triệu quả phụ đưa, nàng đã chi năm văn tiền thuê chỗ ngồi ở chợ ngói, còn dư lại 45 văn, cộng cả vào, hiện tại Trên người Dương Nhược Tình vẫn còn 120 văn tiền.Trong cửa hàng tạp hóa, Dương Nhược Tình mua muối, giấm, nước tương, một gói caramel, một cân chà là đỏ có hạt, và một bao giấy bản!Thiệt tình nàng chịu không nổi nhà xí của Dương gia, đồ chùi *** lại là gạch ngói và những khúc tre vót nhọn!Giấy bản, chính là đồ vật mà Dương Nhược Tình ước mơ tha thiết nhất!Trong thôn, nghe nói chỉ có một số hộ gia đình mới có thể sử dùng giấy bản!Dương Nhược Tình lại xa xỉ một phen!Một chuyến đi đến cửa hàng tạp hóa tốn thêm gần 50 văn tiền.Bước ra khỏi cửa hàng tạp hóa, mặt trời đã dần ngả về tây, hai thúc cháu vội vàng trở về nhà.Đi ngang qua tiệm bánh bao ở cửa trấn, mùi hương thổi qua tới, hai người mới chợt nhận ra từ nãy đến giờ mình chưa ăn gì vào bụng!“Ngũ thúc, cháu mời thúc ăn nhé!”“Sao có thể để ngươi mời đâu, ngũ thúc là trưởng bối, ngũ thúc mời!”“Để trưởng bối chi tiền, cháu sẽ bị sét đánh cho coi.

Thúc cho cháu một cơ hội hiếu kính đi ạ!”Dương Nhược Tình vừa nói vừa kéo Dương Hoa Châu vào cửa hàng.Bánh bao, màn thầu, mì sợi, hoành thánh, đủ thứ.Hai thúc cháu thảo luận một chút, muốn hai tô mỳ hoành thánh, ba văn tiền một chén.Trước khi rời quán, Dương Nhược Tình còn mua thêm mười chiếc bánh bao nhân thịt, gói trong giấy dầu, rồi nhét dưới đống vải vụn.Tính tiền, tổng cộng hết mười sáu văn.

Đến lúc này, số tiền Dương Nhược Tình kiếm được hôm nay chỉ còn thừa 44 văn!Nhìn gạo và mì trong đòn gánh của Dương Hoa Châu, cùng vải và bánh trong chiếc sọt mà mình đang cầm, đem chiến lợi phẩm như thế trở về, trong lòng Dương Nhược Tình thật hạnh phúc, thật ngọt ngào!Đây là hũ vàng đầu tiên và là khởi đầu tốt đẹp đầu tiên!nàng tin rằng với trí tuệ và đôi bàn tay của mình, nàng sẽ có thể làm cho cả gia đình có một cuộc sống tốt đẹp hơn!……Vào lúc hoàng hôn, Dương Nhược Tình và Dương Hoa Châu cuối cùng đã về đến thôn.“Tam ca, Tình Nhi của chúng ta rất giỏi!”Trong phòng Dương Hoa Trung, Dương Hoa Châu tiếp nhận trà nóng do Tôn thị đưa cho, uống một ngụm, sau đó cao hứng kể hết chuyện buôn bán hôm nay của Dương Nhược Tình ở trên trấn.Dương Hoa Trung cùng Tôn thị nghe được vừa sững sờ vừa sửng sốt.“Đúng vậy, con gái của ta thật sự có năng lực!”Tôn thị yêu thương xoa đầu Dương Nhược Tình, lo lắng một ngày, bây giờ đã có thể buông xuống.Dương Hoa Châu lại cùng Dương Hoa Trung nói chuyện thêm một lúc sau đó mới đứng dậy trở về tiền viện.Bên này, Dương Nhược Tình như dâng bảo vật, lấy từng thứ mua được bày ra trước giường cho cha mẹ xem.Dương Hoa Trung và Tôn thị từ xưa tới nay chưa bao giờ thấy qua nhiều đồ như vậy, đồ ăn, đồ dùng gia đình, vải vóc……“Nương, hôm nay con kiếm được tổng cộng 460 văn, mua xong mấy thứ này còn dư lại 44 văn tiền! Nương ngài giữ đi!”Nhìn số tiền khuê nữ đưa đến trước mặt, Tôn thị hốc mắt nóng lên, nước mắt chực trào ra!Nhưng là nước mắt vui sướng!“Tình nhi con cầm đi, nương không quan tâm!”“Nhưng ngài là nương của con, là nữ chủ nhân của nhà nha!”Dương Nhược Tình nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói.“Khuê nữ, con so với nương cứng cỏi hơn, con quản lý tiền đi!” Tôn thị lúc này lại dị thường kiên định.Dương Nhược Tình không còn cách nào khác đành đem ánh mắt nhìn về phía Dương Hoa Trung.


Dương Hoa Trung cũng vui mừng, đưa ánh mắt cổ vũ khích lệ nhìn lại Dương Nhược Tình.“Khuê nữ, cha và mẹ cùng chung ý tưởng, sau này con hãy quản gia nhé!”“Hì hì, vậy con đây liền đa tạ cha mẹ uỷ quyền!”“Đứa nhỏ ngốc!”“A, thiếu chút nữa đã quên, con còn mua bánh bao cho cha mẹ!”Dương Nhược Tình cúi người lấy ra từ trong rổ mười chiếc bánh bao vẫn còn nóng hôi hổi!“Con mua mười chiếc bánh bao thịt, vỏ mỏng nhiều nhân, cha mẹ nếm thử!”Dương Nhược Tình từ giữa lấy ra hai cái, một cái đưa cho Dương Hoa Trung một cái đưa cho Tôn thị.Buộc bọn họ ăn!Hai vợ chồng nhìn nhau cười, cùng nhau cắn một ngụm trên chiếc bánh của mình.Vỏ bánh mềm xốp, khi cắn một miếng, nước dùng bên trong liền trào ra, thơm cả miệng.“Cha, nương, như thế nào? Con nói không có sai đúng không? Hương vị bánh bao này ăn ngon đúng không?”Dương Nhược Tình thò lại gần hỏi, mặt mày sáng lấp lánh.Tôn thị cùng Dương Hoa Trung không hẹn mà cùng gật đầu.Dương Hoa Trung nói: “Ăn ngon, ta không nhớ nổi lần trước mình ăn loại bánh thịt này là khi nào!”Tôn thị cũng nhớ lại: “Hình như là năm em mang thai Tiểu An, thai nghén nghiêm trọng, anh đi cầu xin năn nỉ bà nội của Tình Nhi, , cuối cùng xin được mấy văn tiền trộm đi trên trấn mua cho em hai chiếc bánh bao.”“Hắc hắc, anh cũng nhớ rõ.

Em lúc ấy liền ăn một cái, dư lại kia một cái bánh bao, em bẻ thành ba phần, cho anh một phần, Tình Nhi một phần, Đại An một phần.


” Dương Hoa Trung nói.Tôn thị bất đắc dĩ cười, muốn nói lại thôi.Dương Nhược Tình nhìn ra manh mối, hỏi Tôn thị: “Nương, chiếc bánh bao kia thực sự là nương ăn sao? Sao con nhìn không giống vậy?”Tôn thị cười cười, đưa mắt nhìn Dương Hoa Trung, biểu tình có vài phần mất tự nhiên.Dương Nhược Tình càng thêm tin tưởng vững chắc suy đoán của mình.“Nương, ngài thường xuyên dạy dỗ con cùng hai đệ đệ, làm người phải thành thật, ngài sao lại tự mình nói dối vậy? Mau nói nha, cái bánh bao kia, rốt cuộc là ai ăn?”“Nương Tình Nhi, sự thật…… em nói đi!” Lòng hiếu kỳ của Dương Hoa Trung cũng bị gợi lên.Tôn thị khẽ thở dài, “Chuyện đã qua còn nhắc lại làm gì.

Không phải chỉ là một chiếc bánh bao thịt thôi sao……”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương