Mộc Tử Xuyên là người đọc sách nên rất để ý đến cốt khí.Thấy Dương Nhược Tình từ chối yêu cầu còn lấy việc từ hôn ra để cười nhạo, hắn liền lập tức ngậm chặt miệng, phẫn nộ quay đầu đi, trầm mặc tự mình đi với lấy thùng gỗ!Thấy vậy, Dương Nhược Tình bĩu môi.Biết hắn đang giận, vậy thì sao? Lòng dạ của tỷ tỷ ta, nói lớn cũng lớn, mà nói nhỏ cũng nhỏ.Nguyên tắc duy nhất đó là có thù tất báo!“Đi thôi, về nhà ăn cơm!”Nàng vỗ vỗ tay, vui vẻ nói, xoay người đi trên bờ ao.Trước khi rời đi, nàng liếc nhìn tảng đá bấp bênh nơi Tử Xuyên đang ngồi, một nụ cười kỳ lạ xuất hiện trên khóe môi.Không thèm nhắc nhở hắn, tiểu tử này không phải luôn tự cho là đúng sao? Vậy thì để cho hắn ta một bài học!Dương Nhược Tình hướng trên bờ ao đi cũng không quay đầu lại, trong lòng lại thầm đếm: “Một, hai, ba……”“Ào!”Phía sau truyền đến một tiếng lớn như là vật rơi vào trong nước!Nàng xoay người lại, mặt nước bị đẩy ra từng vòng gợn sóng, Mộc Tử Xuyên đang ở trong nước giãy giụa, giống như một chiếc phao không ổn định, dập dềnh lên xuống.Mỗi khi đầu nhô lên khỏi mặt nước, hắn ta lập tức mở miệng kêu cứu: "Cứu ..."Nhưng từ cuối cùng còn chưa kịp hét lên, đầu hắn ta lại chìm vào trong nước, lại lần nữa nổi lên, vẫn lặp lại những sai lầm tương tự.Mới đầu nhìn đến hắn như vậy, Dương Nhược Tình cảm thấy rất buồn cười.

Tiểu tử ngươi không phải luôn giả vờ thanh cao sao? Không phải luôn tỏ ra văn nhã sao? Không phải luôn xem thường mấy người chân đất mắt toét sao?Như thế nào, hiện tại rơi vào trong nước, lại chật vật như một chú cún vậy?“Ai, ta nói Mộc Tử Xuyên, ngươi là cậu bé lớn lên ở nông thôn, sao lại không biết bơi vậy?”Dương Nhược Tình quay lại, cúi người đứng trên bờ nhìn Mộc Tử Xuyên đang vùng vẫy trong nước.Chính lời nói của Mộc Tử Xuyên đã khiến nguyên chủ nhảy xuống ao tìm chết!Bây giờ lại chính hắn bị trượt chân ngã xuống ao , có khả năng chết đuối.Coi như là đền mạng cho nguyên chủ đi!Trong mắt của Dương Nhược Tình, một điệp viên, một sát thủ cao cấp, mạng người có đôi khi giá trị thiên kim, có đôi khi, không đáng một đồng!“Mộc Tử Xuyên, ngươi muốn ta cứu ngươi sao? Muốn thì nói đi.


Tuy rằng ngươi nhìn ta chân thành tha thiết như vậy, tuy nhiên ngươi không nói ra, ta cũng không hiểu được đâu!” Dương Nhược Tình thoải mái nói tiếp.“Ngươi có biết không? Lúc trước bởi vì một câu nói của ngươi, ta liền nhảy vào trong hồ nước này.”“Nước này có sâu không? Có lạnh không? Nước từ mọi hướng đổ xối xả vào mắt, mũi, tai.

Ngươi có khó chịu không? Ngươi có sợ không?"“Ha ha.

Những việc này nhờ ngươi ban tặng mà ta đều đã được trải qua.

Mộc Tử Xuyên, hiện tại đến phiên ngươi, ngươi xứng đáng được hưởng.


Đây là ngươi tự làm tự chịu, chẳng trách ai được! Ngươi chậm rãi mà hưởng thụ nhé!”“Những gì lúc trước ngươi nói với ta, ta hiện tại hoàn trả lại cho ngươi, Mộc Tử Xuyên, ngươi đi tìm chết đi, nếu ngươi chết, sau này ngày lễ ngày tết, ta có lẽ cũng sẽ nhớ đến ngươi một chút!”“Ta phải về nhà ăn cơm đây, ở lại chơi vui vẻ nhé!” Dương Nhược Tình cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với Mộc Tử Xuyên đang vật lộn trong nước.Lúc này, Mộc Tử Xuyên ở trong nước, tóc tai đã tán loạn, ướt dầm dề dán ở trên mặt.Dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn tú của Mộc Tử Xuyên trở lên tái nhợt không còn chút máu, trong mắt tràn đầy sự hoảng loạn, sợ hãi.Mỗi lần lên xuống, hắn đều cố gắng hết sức để vươn tay tới Dương Nhược Tình đang ngồi xổm trên bờ.

Trong mắt hắn hiện lên sự kinh tâm, hối hận cùng khẩn cầu!Tuy nhiên, Dương Nhược Tình không thể nhìn thấy tất cả những điều này.


Bởi vì, nàng đã đứng dậy, đang từng bước rời đi!Tuyệt vọng che lấp toàn bộ trái tim của Mộc Tử Xuyên!Hắn vẫn đang cố sức vùng vẫy, nhưng sức lực rõ ràng đã yếu hơn trước rất nhiều.Hắn nỗ lực há to miệng, dùng hết khí lực cuối cùng, hướng bóng dáng càng lúc càng xa kia, kêu mấy tiếng……Nước lạnh như băng, từ bốn phương tám hướng tràn vào.Dưới làn nước, như có thứ gì đó đang kéo cổ chân Tử Xuyên, cơ thể hắn dần chìm xuống.Hắn biết mình sắp chết rồi, Mập Mạp, nàng thật sự thấy chết mà không cứu!Thật không cam lòng, thật không cam lòng!Hắn là học sinh chăm chỉ nhất học đường, phu tử rất thích hắn.

Bản thân hắn cũng mang đầy hoài bão, muốn một bước lên mây, làm quan một phương, vinh hoa phú quý.Hắn không muốn chết!Mập Mạp, ta hận ngươi! Ta cho dù thành quỷ, cũng sẽ quấn lấy ngươi!Đột nhiên ——Một dây leo được ném tới trước mặt hắn.“Không muốn chết thì hãy nắm chặt vào!”Một giọng nói giống như từ trên trời truyền vào tai hắn.Hắn gần như dùng hết sức lực nắm chặt dây leo trong tay, sau đó được một cỗ lực lượng từng chút một kéo hắn lên bờ ..."Nhìn gầy gò yếu đuối, thân hình sao lại nặng như vậy? Ngươi là heo sao Tử Xuyên?”Ở trên bờ, Dương Nhược Tình lắc lắc cánh tay đau nhức, nhìn người đang nằm cạnh chân mình trên mặt đất, ướt như con gà rớt vào nồi canh, tức giận quở trách.Mộc Tử Xuyên nằm ngửa, toàn thân đều ướt như chuột lột, không ngừng ho khan, khụ một tiếng trong miệng liền phun ra một đống nước .Vẻ thanh cao, nho nhã của người đọc sách, giờ phút này biến đi đâu mất.Dương Nhược Tình ngồi xổm bên cạnh hắn, thấy mắt hắn vẫn không ngừng trợn trắng, bĩu môi: “Ngươi thật là yếu đuối, quên đi, tỷ tỷ ta làm người tốt thì làm tới cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên!”Nói xong, nàng đưa đôi cánh tay to như tay gấu, núc ních thịt ra, dùng sức ấn ở vị trí của phổi trên ngực của Mộc Tử Xuyên.Lực đạo quá lớn, khiến Mộc Tử Xuyên suýt nữa không nhấc lên nổi.Nhưng ngay sau đó, theo động tác xoa ấn của nàng, nước đang trướng căng trong lồng ngực hắn ào ào tràn ra khỏi miệng.Trong nháy mắt, cái bụng như quả bóng của hắn co rút lại, một vũng nước rơi trên mặt đất, cuối cùng hắn thở ra một hơi, ánh mắt khôi phục lại sự thanh minh.“Đồ chết tiệt! Làm dơ tay tỷ tỷ ta!”Dương Nhược Tình thấy hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, nằm đó mở to đôi mắt mê mang nhìn nàng, liền mắng một câu, rút tay về, đứng dậy muốn rời đi.“Tại sao?” Một giọng nói yếu ớt phát ra từ miệng hắn.“Cái gì?” Dương Nhược Tình hỏi lại.“Tại sao ngươi lại đổi ý?” Mộc Tử Xuyên hơi thở mong manh hỏi Dương Nhược Tình.Hắn nhìn bóng dáng hờ hững của nàng lạnh lùng rời đi, trong lòng tràn ngập tê dại và tuyệt vọng.Hắn hận nàng, hận nàng thấy chết mà không cứu.Tuy nhiên, hắn lại càng hận chính mình!Nhân quả này là do hắn tạo ra!“Mập Mạp, đa tạ ngươi đã cứu mạng ta! Mộc Tử Xuyên ta nhất định sẽ báo đáp ngươi!”Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, từng câu từng chữ nói, thanh âm không lớn, lại rất rõ ràng truyền vào trong tai nàng.Dương Nhược Tình hơi hơi ngẩn ra một chút.Đã từng gặp qua vô số người, nên nàng nhìn ra được sự chân thành cảm kích trong đáy mắt của Mộc Tử Xuyên.Nhưng mà, đã quyết định để hắn đền mạng cho nguyên chủ, vì sao nàng lại đổi ý đi cứu hắn chứ?Dương Nhược Tình cũng không tự giải thích được.Nàng cảm giác bản thân sau khi đến thời đại này đã thay đổi.Vì sự che chở, bao dung của Tôn thị, của Dương Hoa Trung, của ngũ thúc Dương Hoa Châu đã khiến cho nàng thay đổi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương