Lạc Phong Đường, thiếu niên thợ săn nổi tiếng của thôn Trường Bình.

Vài trăm dặm Núi Miên Ngưu, hắn tự nhiên tới lui, vua sói, Lão Hổ, gấu mù thấy hắn, đều phải nhường đường!Một người như vậy, lúc hắn nổi giận lên, trên mặt cũng không có bao nhiêu vẻ giận dữ.

Tuy nhiên, khi hắn nổi giận lên, loại khí tức thui rèn từ bao nhiêu kinh nghiệm chiến đấu sinh tử này lại có tác dụng chấn nhiếp lòng người!Vào lúc này, người Dương gia đều xúm lại, nhưng khi đối mặt với Lạc Phong Đường cao lớn hơn, cường tráng hơn, rắn chắc hơn, còn có một thân dã tính không muốn mạng.

Người Dương gia ngoại trừ dùng ngôn ngữ để điều giải, khuyên bảo, còn có thể làm gì đây?Lại có ai dám làm gì?Ngay cả Dương Hoa Minh bình thường luôn nghe theo Dương Hoa Lâm như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, bây giờ cũng chỉ vén tay áo, trơ mắt ếch đứng ở một bên, cũng không dám tiến lên đối diện đọ sức với Lạc Phong Đường!“Đường Nha Tử, ngươi đừng tăng thêm sức lực nữa, nếu bóp nữa xương tay của Nhị thúc ngươi thật sự sẽ gãy mất!”“Đường Nha Tử, chúng ta ở cùng một thôn, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, chuyện này liền dừng ở đây đi! ! ”“! ! ”Đối mặt với khuyên bảo của Dương gia, Lạc Phong Đường vẫn đứng im bất động, không ngừng tăng thêm sức lực ở đầu ngón tay.

Dương Hoa Lâm đã đau đến gập cả người lại! ! Dương lão đầu thấy thế, tâm rất là gấp gáp, không ngừng nháy mắt với Tôn thị.

Tôn thị vội vàng đỡ lấy cánh tay Lạc Phong Đường, dịu dàng dỗ dành: “Đường Nha Tử, Tam thẩm hiểu cháu là một đứa trẻ tốt, vì Đại An nhà ta mà ra mặt, chúng ta đều rất cảm kích cháu! Chuyện này cũng kết thúc rồi, cháu bỏ tay ra trước, được không?”Lạc Phong Đường vẫn không suy chuyển.

Đại An cũng tới khuyên nhủ, nhưng không có tác dụng gì.

Mọi người đột nhiên giống như đã ngộ điều gì đó, đều đồng loạt đưa ánh mắt nhìn về phía Dương Nhược Tình.

Trong miệng Dương Nhược Tình ngậm một cành cỏ tranh, đang ở bên kia nhìn sang, cười đến vui vẻ, mi mắt cong cong.


Dương lão đầu gấp giọng nói: “Mập Nha, cháu mau tới khuyên nhủ Đường Nha Tử đi, bảo hắn thu tay lại!”Dương Nhược Tình nhổ cọng cỏ tranh trong miệng ra, nói: “Tại sao phải thu tay lại? Cháu xem chưa có đã nghiện đâu!”Dương lão đầu suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu!Nha đầu này đúng là kẻ gây tai họa! Lúc nào cũng chỉ sợ thiên hạ không loạn mà!Bên kia, Tôn thị dỗ dành Dương Nhược Tình: “Tình Nhi, con mau nói gì đi, Đường Nha Tử chỉ nghe lời con! ! ”Dương Nhược Tình cười nói: “Đường Nha Tử chỉ nghe theo bản thân hắn, con cũng khuyên không được!”Tôn thị gấp đến độ mau khóc, chân tay luống cuống!Hai đứa trẻ này, tại sao đều bướng bỉnh như nhau vậy?Lại nhìn Dương Hoa Lâm đã trợn trắng mắt, Dương lão đầu cũng gấp như lửa xém đến lông mày.

“Đường Nha Tử, lúc trước ta với đại bá Lạc Thiết Tượng của cháu cũng có mấy phần giao tình.

Cháu bóp gãy tay của Lão Nhị nhà ta như vậy, đại bá của cháu cũng khó ăn nói với ta!”Dương lão đầu lớn tiếng nói.

Lạc Phong Đường vẫn không vì thế thay đổi.

Âm thanh Dương lão đầu đành phải mềm xuống: “Đường Nha Tử, cháu nói đi, cháu muốn như thế nào mới bằng lòng buông tay!”Lần này, Lạc Phong Đường cuối cùng cũng có một tia phản ứng.

Ánh mắt hắn vượt qua đám người Dương gia, dừng lại trên người Dương Nhược Lan đang ngã ngồi trên cỏ ở bên ngoài.

“Bảo nàng ta đến xin lỗi Tình Nhi!”Hả?Dương Nhược Tình trợn to mắt, nghĩ là mình đang nghe lầm.

Nàng nhìn sang phía Lạc Phong Đường, hắn đã khôi phục về dáng vẻ lạnh như băng sương kia.

Tiểu tử này, làm nhiều chuyện như vậy, thậm chí không tiếc chống lại toàn bộ người Dương gia, chính là để trút giận thay nàng?Lại nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh băng khiến cho người khác phải rét run toàn thân kia, Dương Nhược Tình đột nhiên cảm thấy nội tâm thật ấm áp.


Nàng chưa bao giờ cần người khác che chở cho mình.

Nhưng mà, cảm giác được ai đó che chở như vậy, thật đúng là rất thích!Bên này, Dương lão đầu nhất thời không có nghe rõ, có chút mờ mịt nhìn vào đám con cháu bên cạnh.

Lão đại Dương Hoa An nói: “Cha, Lan nha đầu lúc trước đã dội nước bẩn cho Mập Nha, nên Đường Nha Tử muốn Lan Nhi phải tự mình tới xin lỗi Mập Nha, nếu không sẽ không bỏ qua!”Là như vậy sao?Dương lão đầu đã hiểu.

“Đường Nha Tử, Lan nha đầu và Mập Nha hai tỷ muội bọn họ chỉ có một chút tranh chấp, không có chuyện gì, đều là người trong nhà, nói ra thì tốt rồi.

Nhưng mà cháu thế này, là không cần thiết đâu! ! ” Dương lão đầu vẫn cố gắng thuyết phục tiếp.

Lạc Phong Đường không để ý, tiếp tục mạnh mẽ bóp tay Dương Hoa Lâm.

Bên cạnh, lão đại Dương Hoa An nói: “Cha à, những lời lúc trước Lan nha đầu nói, thật sự là có chút quá đáng! Nhận lỗi cũng là đúng!”Hừ, nha đầu thúi, Vĩnh Tiên nhà ta thi rớt, ngươi còn nhất định phải lôi theo mẫu tử Mộc gia tới để trêu chọc.

Ngươi khiến chúng ta xấu hổ, vậy thì chúng ta cũng sẽ không để cho ngươi được dễ chịu!Dương Hoa An đang ở đây âm thầm cười trên nỗi đau của người khác, thì bên kia, Dương lão đầu đã quát lớn bảo Dương Nhược Lan đi xin lỗi Dương Nhược Tình.

“Lan nha đầu, cháu mau tới đây xin lỗi muội muội đi!” Dương lão đầu ra lệnh.


Dương Nhược Lan lấy lại tinh thần, lắc đầu như trống bỏi.

“Cháu không muốn, cháu không muốn! Nàng ta dựa vào cái gì mà bắt cháu chịu tội? Hơn nữa, cháu nói như vậy thì có gì sai?”“Cháu đó, nha đầu trước giờ luôn lanh lợi, hiểu chuyện đi đâu rồi hả? Bảo cháu đi cháu liền đi đi!” Dương lão đầu không dám dùng vũ lực với Lạc Phong Đường, nhưng lại dám trách mắng Dương Nhược Lan.

Dương Nhược Lan vẫn ở bên kia lắc đầu, hét lên: “Có đánh chết, cháu cũng sẽ không đi nhận lỗi với nàng ta! Cháu không sai, cháu không sai! ! ”“Đúng là một nha đầu không có lương tâm!” Lão đại Dương Hoa An đứng dậy chỉ vào mũi Dương Nhược Lan mắng.

“Nếu không phải do ngươi châm ngòi thổi gió, tại sao cha ngươi lại đi chống đối với Đường Nha Tử làm gì? Bây giờ xương tay của cha ngươi cũng sắp bị bóp gãy rồi, mà ngươi còn không tới, đây là chuyện mà con gái nên làm sao?”“Cháu mặc kệ, cháu mặc kệ, nếu muốn cháu đi nhận lỗi với nàng ta, thì cháu thà chết đi còn hơn, vậy là xong chuyện!”Dương Nhược Lan khóc lên, hai tay bấu xuống mặt đất, vài cọng cỏ bay lên.

Hung hăng, ích kỷ, ngang ngược, không hiểu đạo hiếu! ! Hình tượng lanh lợi, hiểu chuyện, dịu dàng, không còn sót lại chút nào!Dương Hoa An liếc mắt ra hiệu cho nhị nhi tử Dương Vĩnh Tiến và tam nhi tử Dương Vĩnh Trí.

Hai tiểu tử liền vội vàng chạy nhanh tới trước mặt Dương Nhược Lan, một trái một phải kéo nàng lên, đưa tới trước mặt Dương Nhược Tình.

Dương Nhược Lan còn đang liều mạng giãy dụa, trong miệng nói không muốn, không muốn! ! “Bốp!”Có người cho Dương Nhược Lan một cái tát lên mặt, trực tiếp đánh Dương Nhược Lan ngơ ngác.

Đám người nhìn xem, thấy Dương lão đầu vẫn còn duy trì tư thế giơ tay lên.

“Ta chưa bao giờ nhìn thấy cái loại nha đầu lang tâm cẩu phế như người!” Dương lão đầu run giọng quát lớn.

Sau khi ngơ ngác một chút, Dương Nhược Lan cuồng loạn khóc lên.


Dương Vĩnh Tiến với Dương Vĩnh Trí cũng lười giữ nàng ta, trực tiếp buông tay, để cho nàng ta lại ngã trở về trên mặt đất.

Mà bên này, Dương lão đầu lại nói với Lạc Phong Đường cùng với Dương Nhược Tình: “Một tát này, cũng có thể tạm coi như nhận lỗi đi, Đường Nha Tử, bây giờ cháu có thể nới lỏng tay ra được không?”Lạc Phong Đường di chuyển con mắt nhìn về phía Dương Nhược Tình, đáy mắt không hề che giấu muốn trưng cầu ý kiến của nàng.

Mọi người cũng đều theo ánh mắt của hắn nhìn về phía Dương Nhược Tình.

Dương Nhược Tình sửng sốt một chút, đột nhiên lại trở thành tiêu điểm vạn chúng chú mục, thật là có chút hơi ngượng ngùng!Nàng nhìn về phía Dương Nhược Lan đang nằm trên mặt đất bụm mặt khóc đến tóc tai bù xù, lại cười trừng mắt nhìn Lạc Phong Đường: “Được rồi, vậy hôm nay chúng ta dừng ở đây đi, phạt nhỏ, khuyên lớn!”Phạt nhỏ?Khuyên lớn?Dương Hoa Lâm đã đau đến mức sắp hôn mê kia kìa!Trong lòng mọi người đều oán thầm, nhưng ngoài miệng ai cũng không dám nói gì.

Lạc Phong Đường cuối cùng cũng buông lỏng tay ra.

Mấy người Dương lão đầu đều vây quanh Dương Hoa Lâm, xem xét tay của hắn.

Bên này, Dương Nhược Tình lại đi tới cạnh Lạc Phong Đường, vô cùng phấn khởi vỗ vai của hắn.

“Tiểu tử, ngươi được lắm, bàn tay này rất khỏe!”Nhìn khuôn mặt tươi cười đầy kích động của nữ hài trước mặt này, tim Lạc Phong Đường loạn nhịp.

Lại được Tình Nhi khen?Hắn có chút ngượng ngùng đưa tay gãi gãi đầu.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương