Không khí trong lành tràn vào trong lồng ngực, ánh nắng ấm áp của buổi chiều thu chiếu lên người, Dương Nhược Tình thoải mái đến híp cả mắt, giơ tay duỗi người.

“Ma!”

“Cộp!”

Cửa phòng trên đột nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi của nữ nhân, theo sau đó là tiếng thùng gỗ rơi xuống nền đất.

Dương Nhược Tình nhìn về nơi phát ra tiếng kêu, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên, vóc dáng bình thường, mặc một bộ đồ bằng vải thô đứng ở cửa nhà bếp. Người phụ nữ này trang phục cũng có vài miếng vá, đường may chỗ miếng vá còn xiêu xiêu, vẹo vẹo, nhìn thoáng qua như một con rết hung dữ đang vặn mình.

Đầu tóc người này lộn xộn, vài sợi vén qua tai, vài sợi lại ướt nhèm nhẹp, dính chặt trên má, che khuất nửa khuôn mặt, phần còn lộ ra thì lại dính đầy nhọ nhồi.

Đôi mắt nàng ta nhìn chằm chằm về gian phòng phía tây, miệng há to đến mức có thể nhét vừa cả một quả trứng, đôi mắt có chút vẩn đục lúc này lại hiện lên vẻ hoảng sợ, cơ thể run rẩy, trông như sắp khóc.

Bên hông nàng đeo một chiếc tạp dề bẩn thỉu, đôi tay vẫn đang duy trì tư thế xách đồ nặng, chiếc thùng gỗ rơi úp sấp dưới chân, đồ bên trong tràn hết trên mặt đất, mùi chua chua, kinh tởm bay khắp nơi trong không khí.

Dương Nhược Tình liếc mắt một cái liền nhận ra người phụ nữ bộ dáng lôi thôi, nhếch nhác trước mặt, nước đồ ăn thừa chảy dòng dòng dưới chân cũng không biết đường tránh, chính là bác dâu cả Kim thị.

“Đại tẩu, chị đừng sợ, Tình Nhi không phải ma, con bé vẫn còn sống. Chị nhìn xem, con bé có bóng.”

Tôn thị ngay tức khắc phản ứng lại, khẳng định là do bà nội Tình Nhi đi tuyên truyền linh tinh, vội vàng hét to giải thích với Kim thị.

Lời giải thích của Tôn thị không giúp Kim thị hết bàng hoàng nhưng lại làm kinh động đến Đàm thị đang ngủ trưa trong căn phòng phía đông.

Đàm thị nâng mép cửa sổ lên, nhòm qua sân, thấy đúng là Tôn thị đang dìu Dương Nhược Tình đi lại ở bên cạnh bức tường căn phòng phía tây đối diện, cáu giận nói:

“Không chết càng bất hạnh, có gì vui mà hét lên như vậy?”



Tôn thị cúi đầu, không dám ngẩng lên, nhỏ giọng nói với Dương Nhược Tình:

“Tình Nhi, con đứng lâu cũng mỏi rồi, nương đỡ con ngồi xuống nhé.”

Dương Nhược Tình nhìn chiếc ghế nhỏ bên chân tường, trong lòng thầm nghĩ, với cân nặng của mình, chiếc ghế nhỏ bé, yếu ớt kia có thể chịu được bao lâu?

Không để cho nàng kịp suy nghĩ, Tôn thị đã ấn bả vai nàng ngồi xuống chiếc ghế “tội nghiệp” kia. Vừa lúc Tôn thị buông tay định rời đi thì chiếc ghế nhỏ bên dưới cặp mông cối xay to bự của Dương Nhược Tình phát ra tiếng động, thể hiện sự bất lực của nó trước một trọng tải quá lớn. Ngay sau đó, mấy miếng gạch đất cũng đổ sụp xuống.

Chiếc ghế nhỏ nghiêng về một bên. Thấy con gái đang ngồi trên chiếc ghế có khả năng ngã xuống, Tôn thị hoảng hốt, kêu lên một tiếng, vươn tay ra ý định đỡ nàng.

Tuy nhiên, con gái đúng ra phải ngã xuống thì lại nhanh nhẹn chống một tay xuống mặt đất, sau đó đứng lên. Chỉ có chiếc ghế nhỏ tội nghiệp ngã xuống, ăn vạ lăn vài vòng trên sân mới dừng lại.

“Tình Nhi, con không có chuyện gì chứ? Tay có làm sao không? Để nương xem.”

Dương Nhược Tình định nói mình không sao để Tôn thị yên tâm, nhưng nghĩ đến có hai cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm, nàng bèn trề môi, giống một đứa trẻ đang vô cùng hoảng sợ, lao vào trong lòng ngực Tôn thị làm nũng, vừa khéo tránh đi ánh mắt của Đàm thị.

Nàng nấp trong vòng tay Tôn Thị, nhẹ vỗ lưng bà một cái, chớp chớp mắt ra hiệu.

Tôn thị đang lo lắng, lại nhớ tới lời con gái trước đó đã dặn dò, liền lập tức hiểu, thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Bên cửa sổ phòng phía đông, Đàm thị vẫn đang chăm chú quan sát động tĩnh bên này, mặt mày nhăn nhó, lạnh lùng trì triết: “ Nó toàn thân đều là mỡ, có ngã cũng chẳng bớt được lạng nào? Ngươi khẩn trương cái gì? Cả một buổi trưa cứ kêu gào không ngừng, không để ai ngủ trưa chắc?”

Tôn thị chột dạ cúi đầu, không dám thốt ra tiếng, đi tìm một viên gạch đất, lại lót dưới ghế cho Dương Nhược Tình ngồi. Sau đó, nhặt lên hai chiếc bát không bên cạnh, hướng phía nhà bếp bước nhanh rời đi.

Bác dâu cả là người cục mịch, chỉ có thể ở phòng bếp làm một số việc linh tinh, những việc tinh tế như giặt quần áo, rửa chén, bà nội đã sớm quy định, không cho bác dâu động tay vào. Tôn thị vội vàng đi nhà bếp vì nhớ đến chồng bát đũa chưa rửa.



Ở phòng phía đông đối diện, Đàm thị chán ghét lườm Dương Nhược Tình đang ngồi ngây ngô dưới mặt đất, cười cười với mình một cái, vừa muốn quay đầu vào, mũi đột nhiên hít hít mấy cái, đôi lông mày mỏng nhíu chặt lại, sao lại thúi thế?

Cảm thấy không ổn, Đàm thị khoác áo, chân nhỏ bước đi bịch bịch bịch ra ngoài, đến sân liền thấy Kim thị đang đứng ở cửa bếp, dưới chân đầy nước đồ ăn thừa.

Sắc mặt Đàm thị tức khắc tối sầm lại, nghiến răng, vơ lấy chiếc chổi bên cạnh, bước nhanh đến chỗ Kim thị.

Kim thị trông thấy mẹ chồng đang tức giận lao đến, trong tay còn lăm lăm cầm chiếc chổi quen thuộc của bà, khuôn mặt dính nhọ nhồi đen nhẻm tức khắc trở lên trắng bệch.

Dương Nhược Tình cho rằng Kim thị sẽ trốn, nhưng không ngờ bác dâu chỉ run rẩy cả người, dưới chân như có hồ dính, trơ mắt nhìn Kim thị tiến đến, nhìn Kim thị giơ chổi giáng mạnh xuống thân thể mình, đôi tay ôn đầu, miệng phát ra tiếng kêu “Á á” thảm thiết.

Đàm thị tay đánh, miệng mắng: “Người cái đồ con dâu vụng về, ngu xuẩn. Xách cái thùng nước gạo cũng không nên thân, làm cho cả nhà thối gần chết! Cái thể loại ngu xuẩn này, nếu không phải vì nể tình ngươi đã sinh cho Dương gia được bốn nhi tử, ta sẽ bảo lão đại bỏ ngươi, đồ khốn nạn.”

Đàm thị đánh một lúc, thấy tay hơi đau đau, mắng thêm mấy câu, ném chổi, xoay người, tức giận rời đi.

Ở phía sau, Kim thị nước mắt đầy mặt, trên cánh tay, phần da thị lộ ra ngoài, hiện lên vài vết lằn đỏ, có chỗ còn trầy da, chảy máu. Cho dù như thế, Kim thị vẫn không dám lớn tiếng khóc, cũng không đi xử lý vết thương trên cánh tay, mà ngồi xổm xuống, luống ca luống cuống bốc lại đống cặn bã từ thùng nước gạo đổ ra trên mặt đất.

Dương Nhược Tình ngạc nhiên đến trợn mắt, há mồm. Bác dâu cả có thể nhịn được đến như vậy, thật cũng không phải người tầm thường!

Quan hệ mẹ chồng, con dâu ở cổ đại cũng khiến người ta mở rộng tầm mắt, chẳng trách mà hay có câu nói, con dâu cuối cùng sẽ trở thành mẹ chồng, vậy tại sao phụ nữ cứ phải làm khổ nhau?

Dương Nhược Tình tự thấy không thể trả lời câu hỏi này được, không định xem nữa, nhưng đột nhiên lại cảm nhận được một ánh mắt khác lạ bắn về phía mình.

Ngay khi bắt gặp ánh mắt hồ nghi của Đàm thị, Dương Nhược Tình liền đem chiếc tay vừa nghịch đất lên miệng ngậm, ngẩng đầu, nhếch môi, nhìn Đàm thị ngu ngơ cười lấy lòng, một tia nước dãi theo khóe miệng nàng rơi xuống, kéo dài, dưới ánh nắng lấp la lấp lánh.

Đôi chân mày Đàm thị nhăn càng chặt, trừng mắt liếc Dương Nhược Tình một cái, xoay người bước vào phòng. “Rầm”. Cánh cửa sau lưng bà đóng lại.

Ánh nắng chiều ấm ấm chiếu lên cơ thể, khiến người ta cảm thấy thật lười biếng. Bờ tường phía tây cũng giúp cản gió, nếu có thể ở đây ngủ một giấc, so với ngủ trong căn phòng ẩm ẩm, ướt ướt kia tốt hơn rất nhiều.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương