Dương Nhược Tình tự dưng muốn cười.

Trong đôi mắt Đàm thị, nàng nhìn không ra nửa điểm tình cảm nào đang cố tình bị che giấu.

Nương à, nương đúng là có tính cách “bánh bao”. Người khác tát nương một cái, người còn muốn đứng ở người khác lập trường nghĩ tốt hộ họ!

“Nương, bà nội nói Tình Nhi là đồ ngốc tử nuôi chỉ tốn cơm, Tình Nhi thật là ngốc tử sao?”

Dương Nhược Tình đột nhiên lại hỏi, từ thái độ của Đàm thị, nàng cảm giác ra được bà nội không phải ác ý hãm hại, mà là một loại chỉ trích cùng khinh thường.

Tôn thị giật mình, nhìn khuôn mặt Tình Nhi, đột nhiên thấy đau xót nơi cánh mũi, trong lòng chợt dâng lên cảm giác buồn bã, suýt nữa thì bật khóc.

Nàng kìm xuống nước mắt đang dâng lên, đem Dương Nhược Tình nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nàng: “Chỉ là lời nói khi giận của bà nội thôi, Tình Nhi của nương thông minh, một chút đều không ngốc…”

Thật sao?

Dương Nhược Tình nghi hoặc trong lòng, nguyên chủ rốt cuộc có phải ngốc tử không?

Tuy nàng đã chiếm cứ thân thể này, lại không có được ký ức của nguyên chủ.

Dương Nhược Tình còn đang muốn hỏi tiếp, thì từ cửa phòng đã truyền đến một tiếng động thật lớn, hóa ra là Đàm thị đem cái chày gỗ đập quần áo đến bên cửa: “Vợ lão tam, người đã chết rồi à? Cùng với đứa con gái ngu ngốc của ngươi rầm rì cái gì? Bao nhiêu việc còn chưa làm, ngươi đây là muốn phản nghịch à?

Tôn thị vội vàng buông Dương Nhược Tình ra, quay đầu hướng cửa bên kia trả lời: “Con ra đây, con ra đây!” Đặng xoay người lại, đem Dương Nhược Tình đỡ nằm xuống, kéo chăn bông ẩm mốc ra đắp lên cho cô: “Tình Nhi, con ngủ tiếp đi, nương làm xong cơm trưa lại đến xem con!”

Dương Nhược Tình ngoan ngoãn gật gật đầu, nhìn Tôn thị vội vã rời đi phía tây, chỉ còn lại một mình nàng trong căn phòng tối tăm.

Nàng lặng lẽ nằm ở trên chiếc giường gỗ cứng, nhìn trần nhà ố vàng trên đầu.

Thôi, dù nguyên chủ là một ngốc tử, cũng chỉ là trước kia. Từ giây phút mình đến đây, sẽ đem mọi điều đều viết lại.

Không rõ đã nhìn chằm chằm như vậy trong bao lâu, chỉ đến khi đầu óc từng đợt quay cuồng, bắt đầu đau lên, nàng mới giơ tay sờ lên trán mình.



Nóng quá! Nàng bắt đầu sốt trở lại rồi.

Yết hầu nóng rát, giống như có một cỗ lửa lớn đang thiêu đốt yết hầu và lồng ngực nàng.

Nàng gian nan hé miệng, phát ra vài tiếng khàn khàn, nhưng lại cực kỳ mỏng manh.

Khó chịu quá, nàng muốn uống một ngụm trà lạnh, thế nhưng căn phòng âm u này tuy nhỏ nhưng giống như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Nàng mơ mơ màng màng, dường như nghe thấy tiếng bước chân chạy vội vàng bên ngoài sân viện, còn có giọng nói lớn, xa lạ của một người phụ nữ. Nhưng không ai chú ý tới tiếng gọi yếu ớt của nàng trong căn phòng bên này.

Thân thể nàng lúc thì giống như bị đặt trên than, khi lại giống như bị ném vào trong nước đá, nàng cuộn tròn thân mình, chăn đã rơi xuống mặt đất tự lúc nào.

Đột nhiên, một thứ gì đó, giống như một đoạn phim cũ xuyên qua trong đầu nàng, từng cảnh tượng xa lạ cùng hình ảnh cuộc sống xuất hiện tựa bông tuyết, va chạm với ký ức ban đầu của nàng khiến đầu nàng như muốn vỡ tung. Hai cánh tay đan vào nhau, nghiến răng, nghiến lợi, đau đớn lăn lộn trên giường, ý thức có chút mờ mịt.

Không biết đã trôi qua bao lâu, nàng nghe được có người nhẹ nhàng lay mình, âm thanh quen thuộc ở bên tai nôn nóng gọi cô: “Tình nhi…Tình nhi ngươi sao lại nằm ở đây? Mau tỉnh lại đi…”

Dương Nhược Tình chậm rãi mở hai mắt, phát hiện chính mình lại đang ngủ trên mặt đất, Tôn thị cong lưng, đôi tay ôm hết eo nàng, ý định đem nàng từ nền đất lạnh băng ẩm ướt bế lên. Chỉ là thân thể này của nàng thật sự quá béo, Tôn thị lại là người hàng năm đều không được ăn uống đầy đủ dưỡng chất, lấy đâu ra sức lực, dù đã cố thử rất nhiều lần, đều không thể đem nàng bế lên.

“Nương, để con tự đứng lên”

Dương Nhược Tình có chút xấu hổ.

Nàng nhẹ nhàng đẩy Tôn thị ra, chống đôi tay lên nền đất ẩm ướt, lạnh lẽo, đứng dậy, một lần nữa trở lại trên giường.

Lần này tỉnh lại, nàng rõ ràng cảm giác được trong đầu, hiện ra nhiều ký ức xa lạ.

Những mảnh vụn rất mơ hồ và lộn xộn, tựa như thế giới được nhìn qua lăng kính của một đứa trẻ năm, sáu tuổi vậy.

Nhưng, Dương Nhược Tình là ai? Nàng kiếp trước chính là một điệp viên tinh anh, cho dù trong một mớ hỗn độn, nàng vẫn có thể từ giữa kéo tơ, lột kén sửa sang lại để cho ra một con đường rõ ràng.

Người mẹ vô tình có được này, cả người cha đang đi trên trấn mua thuốc còn chưa trở về mà nàng cũng vô tình có được kia, hai vợ chồng này mười ba năm như một, ngậm đắng nuốt cay, nuôi dưỡng nàng con gái thiểu năng trí tuệ, bị không biết bao nhiêu người xem thường, ăn không ít đau khổ, nhưng đều không có nửa câu oán trách.



Gần đây nhất ở cổng làng, nàng chính mình ngu dại, vì một câu nói của vị hôn phu đính thân từ bé, liền dại dột nhảy vào trong ao, khi bản thân được cứu lên, lại khiến cho đôi vợ chồng này mệt nhọc, lăn lộn cả đêm với nàng, mất hơn phân nửa cái mạng.

Dương Nhược Tình yên lặng cúi đầu, trên trán nổi lên những vạch đen.

Tuy rằng những chuyện rồ dại, điên khùng kia, cũng không phải do chính nàng làm, nhưng từ nay về sau, thân thể này sẽ do nàng ngự trị, những việc do chủ nhân trước đó làm ra, tự nhiên từ giờ cũng do nàng gánh vác.

Tôn thị sờ trán Dương Nhược Tình, cảm giác mát mẻ một mảnh, liền thoáng thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Kéo chăn đắp cho Dương Nhược Tình, bà một mặt không nhịn được mà lầm bầm, lầu bầu: “Nương vừa mới đi nấu cơm trưa, con liền nằm tới trên mặt đất, cũng không biết đã ngủ trên mặt đất bao lâu, may có Bồ Tát phù hộ chứ không đã bị cảm lạnh rồi.”

Bà ngẩng đầu nhìn con gái một cái, lại thấy con gái đang gục đầu, không giống như mọi khi, nếu bà quở trách, nàng sẽ giống như đứa trẻ làm nũng quấn lên.

Tôn thị đáy lòng xẹt qua một tia mất mát, lại đột nhiên nghĩ đến điều gì, trong lòng tức khắc căng thẳng, vội đỡ lấy Dương Nhược Tình: “Con đang yên bình sao lại ngã xuống đất? Thân thể có sao không? Đầu có bị đập vào đâu không? Nhanh nhanh, để nương xem.”

Vừa nói những lời này, đôi mắt Tôn thị vừa tỉ mỉ đem từ trên xuống dưới, từ phía trước ra phía sau của Dương Nhược Tình xem xét, đến khi xác định trên người con gái không có vết thương, lúc này mới thoáng buông sự lo lắng trong tâm xuống.

“Nương, con không có việc gì, người đừng lo lắng. Con chỉ là hơi đói……”

Dương Nhược Tình đột nhiên ngẩng đầu lên, khàn khàn nói.

Tôn thị giật mình, kinh ngạc nhìn Dương Nhược Tình, có chút không dám tin tưởng những gì mình vừa nghe được.

“Con gái, nương không phải đang nằm mơ đi? Con, con có thể nói chuyện lưu loát?”

Dương Nhược Tình đầu đầy vạch đen, trước kia mình là cái thiểu năng trí tuệ, đầu óc không tốt, nói chuyện cũng không lưu loát, muốn đi tiểu cũng không nói được, chỉ biết kêu xi xi……

Nàng nhẹ nhàng gật đầu, muốn để người nương thiện lương này được vui mừng một phen.

Nàng định nắm lấy tay Tôn thị, mới đưa tay mình ra tới, liền thấy một cái móng heo đen, lại xấu hổ, thẹn thùng, rụt trở về.

“Nương, con cảm thấy trước kia thật giống một giấc mộng, hiện tại, tỉnh mộng, con cũng thanh tỉnh.” Dương Nhược Tình nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương