Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
-
Chương 388: Lại Nhẹ Nhàng Lại Thể Diện ( Canh Hai )
Dương thị xuy thanh: “Nhìn bộ dáng keo kiệt, bủn xỉn muốn chết của ngươi xem, ta chỉ hỏi một chút, làm như ta muốn cướp chỗ tiền kia của ngươi vậy!”
Dương Nhược Tình kéo kéo khóe miệng, lười tiếp lời cùng Dương thị.
Lưu thị bên cạnh nói: “Nhị tẩu còn phải hỏi sao? Tam phòng cùng ngũ phòng vốn thân cận, tiền gặp mặt chắc chắn so với chúng ta sẽ nhiều hơn.”
Dương thị nói: “Điều này cũng đúng.”
Dương thị ngay sau đó lại nhìn vào bộ xiêm y còn mới sáu phần trên người Tôn thị.
Bĩu môi nói: “Nhìn xiêm y mà nương Tình Nhi mặc này, so với ta còn tốt hơn.”
“Theo ta, tiền gặp mặt mà các ngươi không đưa được 60, 80 văn, thì không thể nào nói nổi!”
Tôn thị bài trừ ra một nụ cười tới nói: “Nên cấp nhiều ít thế nào, chúng ta tự mình có bàn bạc, không nhờ nhị tẩu nhọc lòng.”
“Hừ, ta mới không có công phu nhọc lòng cho các ngươi đâu.” Dương thị nói.
“Ta là đứng ở trên phương diện một người khác nói lời này, các ngươi hiện giờ nhật tử thật tốt, cũng không thể quên cội nguồn.”
“Đừng càng có tiền, càng keo kiệt, làm vậy người ta sẽ chê cười.”
Dương thị bày ra bộ tịch của tẩu tử, ngồi xổm ở kia nghiêm trang dạy dỗ Tôn thị.
Nhóm phụ nhân khác đi ngang qua nghe được, một đám đều quay đầu nhìn Tôn thị bằng ánh mắt kinh ngạc.
Dương Nhược Tình nhíu mày.
Lời này của Dương thị, thực dễ dàng khiến người bên cạnh cho rằng tam phòng keo kiệt.
Đối với tiền gặp mặt tính toán chi li, biểu hiện giả dối.
Dương Nhược Tình trực tiếp đánh gãy lời Dương thị nói.
“Dương thẩm đừng lo chuyện bao đồng!”
Nàng lớn tiếng nói.
“Các thẩm chỉ đưa có tám văn tiền đó là chuyện riêng của các thẩm, nhà chúng ta đưa nhiều hay ít, là chuyện riêng của nhà chúng ta, không cần phải thông báo với các thẩm.”
Nghe Dương Nhược Tình giũ ra chuyện tám văn tiền này, mấy phụ nhân ở bên cạnh đang xem náo nhiệt đều che miệng cười.
Làm bộ làm tịch nửa ngày, hóa ra kẻ keo kiệt không phải là tam phòng, mà là những người khác của Dương gia ư?
Bên này, Dương thị có chút bực mình.
“Mấy người chúng ta lại không phải đương gia, trong tay nửa đồng tiền cũng không có.”
“Cấp bao nhiêu tiền đều là bà nội ngươi định đoạt, quan hệ gì tới chúng ta?”
“Nhưng thật ra tam phòng các ngươi, hiện giờ tích cóp được nhiều tiền, nương ngươi ăn mặc ngăn nắp như vậy, các ngươi nên đưa nhiều một chút mới đúng!”
“Nếu ta là các ngươi, ta chắc chắn sẽ cấp Ngũ đệ muội một cái đại hồng bao!” Dương thị nói.
Dương Nhược Tình cười.
Nhìn vào khuôn mặt của Dương thị, nói: “Nhị thẩm sao hôm nay không đánh phấn vậy? Tú bà hoàn lương ư?”
“Chúng ta lại không phải ngày đầu tiên gặp mặt, bác gái nói bác không có vốn riêng, vậy son phấn trước kia, y phục mới trước kia, từ đâu ra?”
“Đưa tám văn tiền liền cứ đưa, cũng không ai nói các thẩm cái gì, sao tự dưng lại muốn nhấc nhà ta lên!”
“Nhà cháu cấp nhiều hay ít, là chuyện của nhà cháu. Cháu không nói cho bác gái nghe, để bác gái tò mò chết!” Dương Nhược Tình nói.
Dương thị cãi cọ không nổi Dương Nhược Tình, tức giận ngồi ở kia nghiến răng, nghiến lợi.
“Mập nha đầu chết tiệt!”
Dương thị mắng.
“Tú bà chết tiệt!”
Dương Nhược Tình đánh trả trở về.
Dương thị tức giận đến mặt mũi trắng bệch, một trương mặt ngựa sầm xuống.
Đám phụ nhân ở bên cạnh xem náo nhiệt khe khẽ nói nhỏ.
Trong Đông Ốc phòng, Đàm thị đang thảo luận với Hoàng gia tẩu tử về tiệc rượu.
Nghe được động tĩnh bên ngoài.
Đặc biệt là câu nói to ‘tám văn tiền’ kia của Dương Nhược Tình.
Thần sắc Đàm thị thay đổi, đặng đặng đặng chạy ra khỏi phòng.
“Đang làm việc sao có thể nói nhảm nhiều như vậy?”
Đàm thị hung tợn trừng mắt nhìn ba tức phụ và một cháu gái đang đứng bên cạnh bồn gỗ, gầm lên.
Dương thị vẻ mặt ủy khuất cáo trạng với Đàm thị.
“Nương à, Mập nha đầu quá không có giáo dưỡng, trước mặt mọi người mắng ta là tú bà, tam đệ muội cũng không rên một tiếng……”
Dương thị hiểu rõ tính Đàm thị.
Tuy rằng mẹ chồng không thích mình, nhưng càng không thích Mập nha đầu hơn.
Loại trường hợp này, mẹ chồng chắc chắn sẽ hướng về phía mình.
Nhưng ——
Đàm thị lại âm trầm trừng mắt nhìn Dương thị.
“Cái miệng rộng kia của ngươi, nếu không nói được gì tử tế thì liền ngậm lại cho ta!”
“Nếu còn tiếp tục thì thầm, thì cút trở về trấn trên ngay lập tức cho ta!” Đàm thị mắng.
Dương thị trợn tròn mắt.
Không rõ là tình huống gì.
Ánh mắt Hoàng gia tẩu tử bên cạnh Đàm thị chợt lóe, đuổi đám phụ nhân vây xem đi.
Lại nói với Dương thị: “Nhị tẩu, phòng bếp còn có việc nhóm lửa chưa có ai phụ trách, tẩu đến đây đi!”
Dương thị vẻ mặt không tình nguyện đi phòng bếp.
Đem Dương thị cùng Dương Nhược Tình điều đi khỏi, trong viện lại lần nữa khôi phục cảnh tượng bận rộn khí thế ngất trời.
Lưu thị súc đầu ngồi xổm một bên, lột vỏ gừng.
Dương Nhược Tình tiếp nhận gừng trong tay Tôn thị: “Nương, để con tới làm, nương vào nhà đi uống một ngụm trà đi.”
Tôn thị mấy ngày nay đang đến kỳ, xiêm y, rửa rau, mấy việc tiểu nhị trong nhà đều bị Dương Nhược Tình cướp làm.
Nước trong chậu rửa gừng khá lạnh.
Tôn thị lại không có đứng dậy: “Nương không có việc gì, con cứ đi chơi đi.”
Dương Nhược Tình mạnh mẽ kéo Tôn thị lên, “nương, nương đi nghỉ một lát đi.”
Tôn thị gật gật đầu, đang chuẩn bị đi, Đàm thị lại từ trong phòng ra tới.
“Gừng để đó cho vợ lão tứ rửa, vợ lão tam, ngươi đi dán giấy cắt cho phòng kết hôn của lão ngũ đi!”
Giấy là Tôn thị cắt.
Sau khi cắt xong liền đưa đến cho Đàm thị.
Nghe Đàm thị điểm danh bảo chính mình đi dán giấy cắt, Tôn thị kinh ngạc.
Lưu thị ngồi xổm bên cạnh, đáy mắt lộ ra một phần hâm mộ cùng ghen ghét.
“Nương, không phải đã bảo nhị tẩu đi sao?”
Tôn thị hỏi.
Dán giấy cắt có chút chú ý.
Thường chọn người ‘Toàn Phúc’ đi dán, như thế mới có thể cát tường.
Tôn thị nhớ rõ khi Lưu thị gả lại đây, giấy cắt là Dương thị đi dán.
Trong phòng bếp, mông còn chưa có ngồi nóng hổi, Dương thị nghe được động tĩnh trong viện.
Liền lao ra như một trận gió.
“Nương, là dán giấy cắt đúng không? Con lành nghề, để con đi, con đi!”
Dương thị duỗi tay định tiếp cái khay đan đựng giấy trong tay Đàm thị.
Việc dán giấy cắt này bà thích.
Vừa nhẹ nhàng lại vừa có thể diện.
Hơn nữa, chiếu theo quy củ, phía dưới cái khay đan là hai quả trứng gà đỏ đã luộc chín.
Đây là tạ lễ.
Còn không có đứng vững, Dương thị đã bị Đàm thị đẩy sang một bên.
“Đốt bếp của ngươi đi, không có chuyện gì của ngươi ở đây!”
Đàm thị hướng Dương thị gầm lên.
Đàm thị không kiên nhẫn, nói với Tôn thị đang đứng ngây ngốc: “Kêu ngươi đi dán ngươi liền đi dán đi, sao nói nhảm nhiều như vậy?”
Đàm thị đi tới, đem cái khay đan trong tay đặt ở trên tay Tôn thị.
“Dán giấy cắt xong, lại trải giường cho lão ngũ.”
“Đồ vật dùng để trải giường, ta đã để ở phía dưới cái khay đan!”
Nói xong những lời này, Đàm thị xoay người trở về Đông Ốc phòng.
Ở trong ánh mắt hâm mộ của một chúng phụ nhân.
Ở trong đôi mắt ghen ghét hình viên đạn đang nhìn theo của Dương thị kia.
Tôn thị lôi kéo Dương Nhược Tình vào phòng kết hôn của Dương Hoa Châu.
Trong phòng Dương Hoa Châu, mặt đất được quét đến sạch sẽ.
Đất đỏ hồ tứ phía vách tường, còn có xà nhà trong một góc.
Tro bụi cùng mạng nhện gì cũng đều được quét sạch.
Trong phòng mặt dựa gần vách tường, để một cái giường mới tinh.
Dương Nhược Tình nhìn chiếc giường kia, hẳn là rộng khoảng 1 mét 5.
Là kiểu dáng lưu hành của nông hộ nhân gia, ba bên đều có một tấm ván gỗ làm rào chắn.
Chỗ lên xuống là một ô vuông để mở.
Độ rộng vừa đủ cho hai vợ chồng ngồi song song.
Hai bên đầu giường còn có hai chiếc tủ gỗ nhỏ mới tinh.
Hẳn là cùng loại với tủ đầu giường ở hiện đại đi?
Dương Nhược Tình kéo kéo khóe miệng, lười tiếp lời cùng Dương thị.
Lưu thị bên cạnh nói: “Nhị tẩu còn phải hỏi sao? Tam phòng cùng ngũ phòng vốn thân cận, tiền gặp mặt chắc chắn so với chúng ta sẽ nhiều hơn.”
Dương thị nói: “Điều này cũng đúng.”
Dương thị ngay sau đó lại nhìn vào bộ xiêm y còn mới sáu phần trên người Tôn thị.
Bĩu môi nói: “Nhìn xiêm y mà nương Tình Nhi mặc này, so với ta còn tốt hơn.”
“Theo ta, tiền gặp mặt mà các ngươi không đưa được 60, 80 văn, thì không thể nào nói nổi!”
Tôn thị bài trừ ra một nụ cười tới nói: “Nên cấp nhiều ít thế nào, chúng ta tự mình có bàn bạc, không nhờ nhị tẩu nhọc lòng.”
“Hừ, ta mới không có công phu nhọc lòng cho các ngươi đâu.” Dương thị nói.
“Ta là đứng ở trên phương diện một người khác nói lời này, các ngươi hiện giờ nhật tử thật tốt, cũng không thể quên cội nguồn.”
“Đừng càng có tiền, càng keo kiệt, làm vậy người ta sẽ chê cười.”
Dương thị bày ra bộ tịch của tẩu tử, ngồi xổm ở kia nghiêm trang dạy dỗ Tôn thị.
Nhóm phụ nhân khác đi ngang qua nghe được, một đám đều quay đầu nhìn Tôn thị bằng ánh mắt kinh ngạc.
Dương Nhược Tình nhíu mày.
Lời này của Dương thị, thực dễ dàng khiến người bên cạnh cho rằng tam phòng keo kiệt.
Đối với tiền gặp mặt tính toán chi li, biểu hiện giả dối.
Dương Nhược Tình trực tiếp đánh gãy lời Dương thị nói.
“Dương thẩm đừng lo chuyện bao đồng!”
Nàng lớn tiếng nói.
“Các thẩm chỉ đưa có tám văn tiền đó là chuyện riêng của các thẩm, nhà chúng ta đưa nhiều hay ít, là chuyện riêng của nhà chúng ta, không cần phải thông báo với các thẩm.”
Nghe Dương Nhược Tình giũ ra chuyện tám văn tiền này, mấy phụ nhân ở bên cạnh đang xem náo nhiệt đều che miệng cười.
Làm bộ làm tịch nửa ngày, hóa ra kẻ keo kiệt không phải là tam phòng, mà là những người khác của Dương gia ư?
Bên này, Dương thị có chút bực mình.
“Mấy người chúng ta lại không phải đương gia, trong tay nửa đồng tiền cũng không có.”
“Cấp bao nhiêu tiền đều là bà nội ngươi định đoạt, quan hệ gì tới chúng ta?”
“Nhưng thật ra tam phòng các ngươi, hiện giờ tích cóp được nhiều tiền, nương ngươi ăn mặc ngăn nắp như vậy, các ngươi nên đưa nhiều một chút mới đúng!”
“Nếu ta là các ngươi, ta chắc chắn sẽ cấp Ngũ đệ muội một cái đại hồng bao!” Dương thị nói.
Dương Nhược Tình cười.
Nhìn vào khuôn mặt của Dương thị, nói: “Nhị thẩm sao hôm nay không đánh phấn vậy? Tú bà hoàn lương ư?”
“Chúng ta lại không phải ngày đầu tiên gặp mặt, bác gái nói bác không có vốn riêng, vậy son phấn trước kia, y phục mới trước kia, từ đâu ra?”
“Đưa tám văn tiền liền cứ đưa, cũng không ai nói các thẩm cái gì, sao tự dưng lại muốn nhấc nhà ta lên!”
“Nhà cháu cấp nhiều hay ít, là chuyện của nhà cháu. Cháu không nói cho bác gái nghe, để bác gái tò mò chết!” Dương Nhược Tình nói.
Dương thị cãi cọ không nổi Dương Nhược Tình, tức giận ngồi ở kia nghiến răng, nghiến lợi.
“Mập nha đầu chết tiệt!”
Dương thị mắng.
“Tú bà chết tiệt!”
Dương Nhược Tình đánh trả trở về.
Dương thị tức giận đến mặt mũi trắng bệch, một trương mặt ngựa sầm xuống.
Đám phụ nhân ở bên cạnh xem náo nhiệt khe khẽ nói nhỏ.
Trong Đông Ốc phòng, Đàm thị đang thảo luận với Hoàng gia tẩu tử về tiệc rượu.
Nghe được động tĩnh bên ngoài.
Đặc biệt là câu nói to ‘tám văn tiền’ kia của Dương Nhược Tình.
Thần sắc Đàm thị thay đổi, đặng đặng đặng chạy ra khỏi phòng.
“Đang làm việc sao có thể nói nhảm nhiều như vậy?”
Đàm thị hung tợn trừng mắt nhìn ba tức phụ và một cháu gái đang đứng bên cạnh bồn gỗ, gầm lên.
Dương thị vẻ mặt ủy khuất cáo trạng với Đàm thị.
“Nương à, Mập nha đầu quá không có giáo dưỡng, trước mặt mọi người mắng ta là tú bà, tam đệ muội cũng không rên một tiếng……”
Dương thị hiểu rõ tính Đàm thị.
Tuy rằng mẹ chồng không thích mình, nhưng càng không thích Mập nha đầu hơn.
Loại trường hợp này, mẹ chồng chắc chắn sẽ hướng về phía mình.
Nhưng ——
Đàm thị lại âm trầm trừng mắt nhìn Dương thị.
“Cái miệng rộng kia của ngươi, nếu không nói được gì tử tế thì liền ngậm lại cho ta!”
“Nếu còn tiếp tục thì thầm, thì cút trở về trấn trên ngay lập tức cho ta!” Đàm thị mắng.
Dương thị trợn tròn mắt.
Không rõ là tình huống gì.
Ánh mắt Hoàng gia tẩu tử bên cạnh Đàm thị chợt lóe, đuổi đám phụ nhân vây xem đi.
Lại nói với Dương thị: “Nhị tẩu, phòng bếp còn có việc nhóm lửa chưa có ai phụ trách, tẩu đến đây đi!”
Dương thị vẻ mặt không tình nguyện đi phòng bếp.
Đem Dương thị cùng Dương Nhược Tình điều đi khỏi, trong viện lại lần nữa khôi phục cảnh tượng bận rộn khí thế ngất trời.
Lưu thị súc đầu ngồi xổm một bên, lột vỏ gừng.
Dương Nhược Tình tiếp nhận gừng trong tay Tôn thị: “Nương, để con tới làm, nương vào nhà đi uống một ngụm trà đi.”
Tôn thị mấy ngày nay đang đến kỳ, xiêm y, rửa rau, mấy việc tiểu nhị trong nhà đều bị Dương Nhược Tình cướp làm.
Nước trong chậu rửa gừng khá lạnh.
Tôn thị lại không có đứng dậy: “Nương không có việc gì, con cứ đi chơi đi.”
Dương Nhược Tình mạnh mẽ kéo Tôn thị lên, “nương, nương đi nghỉ một lát đi.”
Tôn thị gật gật đầu, đang chuẩn bị đi, Đàm thị lại từ trong phòng ra tới.
“Gừng để đó cho vợ lão tứ rửa, vợ lão tam, ngươi đi dán giấy cắt cho phòng kết hôn của lão ngũ đi!”
Giấy là Tôn thị cắt.
Sau khi cắt xong liền đưa đến cho Đàm thị.
Nghe Đàm thị điểm danh bảo chính mình đi dán giấy cắt, Tôn thị kinh ngạc.
Lưu thị ngồi xổm bên cạnh, đáy mắt lộ ra một phần hâm mộ cùng ghen ghét.
“Nương, không phải đã bảo nhị tẩu đi sao?”
Tôn thị hỏi.
Dán giấy cắt có chút chú ý.
Thường chọn người ‘Toàn Phúc’ đi dán, như thế mới có thể cát tường.
Tôn thị nhớ rõ khi Lưu thị gả lại đây, giấy cắt là Dương thị đi dán.
Trong phòng bếp, mông còn chưa có ngồi nóng hổi, Dương thị nghe được động tĩnh trong viện.
Liền lao ra như một trận gió.
“Nương, là dán giấy cắt đúng không? Con lành nghề, để con đi, con đi!”
Dương thị duỗi tay định tiếp cái khay đan đựng giấy trong tay Đàm thị.
Việc dán giấy cắt này bà thích.
Vừa nhẹ nhàng lại vừa có thể diện.
Hơn nữa, chiếu theo quy củ, phía dưới cái khay đan là hai quả trứng gà đỏ đã luộc chín.
Đây là tạ lễ.
Còn không có đứng vững, Dương thị đã bị Đàm thị đẩy sang một bên.
“Đốt bếp của ngươi đi, không có chuyện gì của ngươi ở đây!”
Đàm thị hướng Dương thị gầm lên.
Đàm thị không kiên nhẫn, nói với Tôn thị đang đứng ngây ngốc: “Kêu ngươi đi dán ngươi liền đi dán đi, sao nói nhảm nhiều như vậy?”
Đàm thị đi tới, đem cái khay đan trong tay đặt ở trên tay Tôn thị.
“Dán giấy cắt xong, lại trải giường cho lão ngũ.”
“Đồ vật dùng để trải giường, ta đã để ở phía dưới cái khay đan!”
Nói xong những lời này, Đàm thị xoay người trở về Đông Ốc phòng.
Ở trong ánh mắt hâm mộ của một chúng phụ nhân.
Ở trong đôi mắt ghen ghét hình viên đạn đang nhìn theo của Dương thị kia.
Tôn thị lôi kéo Dương Nhược Tình vào phòng kết hôn của Dương Hoa Châu.
Trong phòng Dương Hoa Châu, mặt đất được quét đến sạch sẽ.
Đất đỏ hồ tứ phía vách tường, còn có xà nhà trong một góc.
Tro bụi cùng mạng nhện gì cũng đều được quét sạch.
Trong phòng mặt dựa gần vách tường, để một cái giường mới tinh.
Dương Nhược Tình nhìn chiếc giường kia, hẳn là rộng khoảng 1 mét 5.
Là kiểu dáng lưu hành của nông hộ nhân gia, ba bên đều có một tấm ván gỗ làm rào chắn.
Chỗ lên xuống là một ô vuông để mở.
Độ rộng vừa đủ cho hai vợ chồng ngồi song song.
Hai bên đầu giường còn có hai chiếc tủ gỗ nhỏ mới tinh.
Hẳn là cùng loại với tủ đầu giường ở hiện đại đi?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook