Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
-
Chương 387: Vẫn Là Cẩn Thận Điểm Hảo ( Canh Một )
“Được, ta sẽ bôi. Đa tạ ngươi, Đường Nha Tử!”
Nàng quơ quơ bình rượu thuốc trong tay, hướng hắn nhếch miệng cười.
Hắn gãi gãi đầu, cười thành tiếng.
Xoay người sang chỗ khác nói với Dương Hoa Trung đang ở một bên cười tủm tỉm nhìn hai người: “Tam thúc, cháu về nhà đây, ngày mai lại qua đây thăm thúc.”
Dương Hoa Trung nói: “Tam thẩm cháu đang nấu cơm tối, ăn xong hẵng về nhà đi?”
Lạc Phong Đường lắc đầu: “Cháu xin phép về đây, đại bá cháu cũng đã nấu rồi.”
Nghe thế, Dương Hoa Trung liền không hề giữ lại.
“Tình Nhi, vậy con đưa Đường Nha Tử đến cửa sân đi!” Ông phân phó.
Không cần cha phân phó, Dương Nhược Tình cũng tính toán đưa hắn đi ra ngoài.
Hai người đi tới cửa sân thông ra ngõ nhỏ.
Hắn xem xét trước sau.
Trước sau đều không có ai.
Hắn xoay người, đôi tay đỡ lấy bả vai nàng, cúi người xuống tới nhẹ giọng nói: “Ngươi chắc đã mệt muốn chết rồi đúng không?”
Dương Nhược Tình nói, “Mệt còn đỡ, đằng này lại không ngừng lặp đi lặp lại cùng một động tác, cánh tay ta đều nâng không dậy nổi.”
Hắn nghe vậy, nắm lấy cánh tay của nàng, nhẹ nhàng bóp từ trên xuống dưới.
“Như vậy có thể tốt hơn một chút hay không?”
Hắn bên bóp, bên hỏi.
Dương Nhược Tình gật gật đầu: “Ừ, thoải mái hơn nhiều.”
Hắn bóp cánh tay bên này một hồi, sau đó lại thay đổi sang cánh tay kia bóp tiếp.
Ngõ nhỏ một mặt là ngõ cụt, chỉ thông một đầu ở phía trước.
Đầu ngõ nhỏ dựa sống núi, sống núi sát bụi rậm nhà hàng xóm
Gió lạnh không thổi được vào nơi này.
Hai người đứng đối diện nhau, hắn cúi đầu nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay của nàng.
Giúp nàng thư hoãn cơ bắp mệt mỏi ……
Dương Nhược Tình híp mắt hưởng thụ……
“Đường Nha Tử, ta hỏi ngươi chuyện này.”
Nghĩ đến gì, nàng sâu kín mở miệng.
“Chuyện gì?” Hắn hỏi.
“Ngươi thích ăn đại tràng lợn không?” Nàng hỏi.
Lạc Phong Đường ngẩn ra, ngay sau đó lắc đầu.
“Rất ít ăn.” Hắn nói.
“Vì sao?” Dương Nhược Tình hỏi, “Đại tràng lợn rất rẻ, chỉ mười văn tiền là có thể mua một bộ.”
Lạc Phong Đường lại nói: “Thứ đồ kia, không rửa sạch được, khi nấu chín đều có một cỗ mùi khó ngửi.”
Dương Nhược Tình không hé răng.
Đó là do các ngươi không nắm giữ kỹ xảo.
“Người trong thôn mời khách ăn cơm, có phải đều không chọn món đại tràng lợn này hay không?” Nàng lại hỏi.
Lạc Phong Đường gật đầu: “Mọi người đều nói, đó là phần không lên được mặt bàn nhất trên người con lợn.”
“Trong thôn chúng ta, sợ là chỉ có nhà Trần đồ tể ăn đại tràng lợn.”
Dương Nhược Tình đã hiểu.
Đôi mắt nàng, ở trong ngõ nhỏ, mơ màng, âm thầm phá lệ sáng ngời lên.
“Đường Nha Tử, sau này ngươi giúp ta đi trấn trên mua mấy bộ đại tràng lợn trở về!” Nàng nói.
“A?”
Động tác trong tay Lạc Phong Đường dừng lại.
“Tình Nhi ngươi muốn thứ đồ kia làm gì?”
Hắn một đầu mờ mịt.
“Ăn!” Nàng nói.
Lạc Phong Đường cho rằng chính mình nghe lầm.
“Tình Nhi ngươi đừng nói đùa.”
Hắn nói, “Thứ đồ kia mùi rất khó ngửi, lại dài lòng thòng, có thể đem viện này bó được một vòng.”
“Bụng có lớn đến mấy cũng ăn không hết!” Hắn nói.
Nàng cười nói: “Bảo ngươi mua thì ngươi liền đi mua đi, ta không chỉ có tự mình ăn, còn có thể kiếm tiền!”
“Tiền mua đồ tết năm nay, nói không chừng liền từ đây mà ra!”
Lạc Phong Đường gật đầu: “Được, đúng lúc ngày mai ta muốn đi trấn trên, ta sẽ mang mấy mấy bộ về nhà!”
Trải qua một phen xoa ấn của hắn, cánh tay Dương Nhược Tình đã thoải mái hơn rất nhiều.
“Được rồi, bây giờ không còn sớm nữa, ngươi mau về nhà đi thôi. Ngày mai ngũ thẩm vào cửa, ta sẽ không đi trấn trên cùng ngươi được.”
Nàng nói.
“Được, Tình Nhi, ngươi cũng sớm trở về đi, nhớ bôi rượu thuốc!”
Hắn dặn dò nói.
“Ta nhớ rồi, ngươi đi nhanh đi!” Nàng thúc giục hắn.
“Ta nhìn ngươi quay lại sân rồi ta sẽ đi.” Hắn nói.
Nàng không có cách nào khác, đành xoay người đi vào cửa hông.
Hắn đứng ở bên ngoài cửa hông nhìn, thẳng đến khi thân ảnh của nàng biến mất vào trong nhà ở bên kia, sau đó hắn mới xoay người rời đi.
……
Hôm sau, khi nàng rời giường, Tôn thị cùng Dương Hoa Trung đã đi tiền viện hỗ trợ.
Trong nồi, Tôn thị đã hâm nóng cháo khoai lang đỏ.
Dương Nhược Tình đánh thức hai đệ đệ, tỷ đệ ba người rửa mặt xong, ăn cháo.
Ăn xong cơm sáng, miệng Tiểu An còn chưa kịp lau, liền chạy theo Dương Vĩnh Thanh lại đây kêu hắn đi chơi.
Dương Nhược Tình đi chuồng lợn bên kia cho lợn ăn xong liền trở lại trong phòng.
“Đại An, ta đi tiền viện một vòng, đệ có đi không?”
Nàng một bên vỗ tro bụi trên người, một bên hỏi Đại An.
Nhìn thấy Đại An đã lấy ra đồ hội họa của hắn, Dương Nhược Tình biết tiểu tử này tám phần là không đi.
“Tỷ, tỷ đi đi, đệ ở nhà vẽ tranh, thuận tiện trông nhà.” Hắn nói.
“Cũng được, nếu muốn đi ra ngoài, thì nhớ đến tiền viện nói một tiếng với nương và tỷ. Hiểu không?” Nàng dặn dò.
Trong nhà hiện giờ cũng có gần năm lượng bạc.
Tuy rằng nàng giấu rất kỹ, nhưng đạo cao một thước ma cao một trượng!
Vẫn nên cẩn thận mới tốt.
Nghe Dương Nhược Tình dặn dò, Đại An thực nghiêm túc gật gật đầu.
Dương Nhược Tình sau đó mới yên tâm đi tiền viện.
Tiền viện, trong sân cực kỳ náo nhiệt.
Nhóm phụ nhân trong tộc đều đã tới để hỗ trợ, còn nhiều thêm hai hình bóng quen thuộc.
Một người là Nhị mẹ Dương thị.
Còn một người là tứ thẩm Lưu thị.
Đều đang ở kia đeo tạp dề quanh hông, kêu kêu quát quát.
Dương Nhược Tình suy đoán các nàng hẳn là sáng sớm hôm nay vội vàng trở về.
Hai người đều mặc áo vải thô làm việc, trên áo vải thô mụn vá chồng mụn vá.
Nhị mẹ phá lệ còn chưa có đánh son phấn.
Hai người cùng đứng ở cạnh Tôn thị đang mặc bố y màu lam còn mới sáu phần, lại có vẻ như gia cảnh càng tốt hơn.
Nhìn thấy Dương Nhược Tình lại đây, Dương thị hướng về phía nàng lớn giọng kêu.
“Mập nha đầu, ngươi lại đây vừa đúng lúc, chúng ta đang theo nương ngươi nói chuyện này, ngươi cũng tới nghe đi.”
Dương Nhược Tình lập tức đi qua.
Nàng không có hứng thú nghe Dương thị nói chuyện.
Nàng đi lại đây, là vì lo lắng các nàng nhân cơ hội làm khó Tôn thị.
“Muốn cháu nghe gì vậy?” Dương Nhược Tình hỏi.
Dương thị nhìn về cửa phòng của Đàm thị ở phía sau kia, đè thấp âm thanh cười hỏi: “hôm nay ngũ thẩm ngươi vào cửa, tam phòng các ngươi tính toán đưa bao nhiêu tiền gặp mặt cho nàng nha?”
Hóa ra là hỏi thăm cái này?
Dương Nhược Tình kéo kéo khóe miệng.
Nàng nhìn Tôn thị, Tôn thị đang đưa mắt ra hiệu cho nàng.
Dương Nhược Tình hướng Tôn thị hiểu ý cười.
Nàng hỏi ngược lại Dương thị: “Vậy Nhị thẩm cùng tứ thẩm tính toán cấp ngũ thẩm bao nhiêu tiền?”
Dương thị bĩu môi nói: “Trong tay chúng ta nửa đồng tiền cũng chưa có, tiền thu được đều giao cho bà nội ngươi chưởng quản !”
Lưu thị ở bên cạnh cũng vội nói: “Bà nội ngươi đã phát cho ta và bác gái ngươi Nhị mẹ mỗi người tám văn tiền, để chúng ta đến lúc đó đưa cho Bào thị.”
Tám văn tiền?
Dương Nhược Tình thiếu chút nữa ngã quỵ trước mặt bồn gỗ.
Đàm thị này cũng quá keo đi?
Tám văn tiền, chính là tiền gặp mặt tiêu chuẩn thấp nhất trong thôn.
Dù cho là tiền biếu của thôn dân, ít nhất cũng hai mươi văn.
Chị em dâu ruột thịt, mỗi người liền chỉ đưa tám văn tiền?
Không còn cái gì có thể giảm xuống được nữa.
Nhìn thấy biểu tình quái dị của Dương Nhược Tình ở kia, Dương thị đi lại đây.
“Ta vừa mới hỏi nương ngươi, nương ngươi nói chuyện này nàng không lo, là ngươi làm chủ.”
“Tình nha đầu, ngươi trộm nói cho bác gái nghe, các ngươi tính toán đưa bao nhiêu đây?” Dương thị lại hỏi.
Dương Nhược Tình nói: “Nên đưa bao nhiêu, sẽ đưa bấy nhiêu!”
Nàng quơ quơ bình rượu thuốc trong tay, hướng hắn nhếch miệng cười.
Hắn gãi gãi đầu, cười thành tiếng.
Xoay người sang chỗ khác nói với Dương Hoa Trung đang ở một bên cười tủm tỉm nhìn hai người: “Tam thúc, cháu về nhà đây, ngày mai lại qua đây thăm thúc.”
Dương Hoa Trung nói: “Tam thẩm cháu đang nấu cơm tối, ăn xong hẵng về nhà đi?”
Lạc Phong Đường lắc đầu: “Cháu xin phép về đây, đại bá cháu cũng đã nấu rồi.”
Nghe thế, Dương Hoa Trung liền không hề giữ lại.
“Tình Nhi, vậy con đưa Đường Nha Tử đến cửa sân đi!” Ông phân phó.
Không cần cha phân phó, Dương Nhược Tình cũng tính toán đưa hắn đi ra ngoài.
Hai người đi tới cửa sân thông ra ngõ nhỏ.
Hắn xem xét trước sau.
Trước sau đều không có ai.
Hắn xoay người, đôi tay đỡ lấy bả vai nàng, cúi người xuống tới nhẹ giọng nói: “Ngươi chắc đã mệt muốn chết rồi đúng không?”
Dương Nhược Tình nói, “Mệt còn đỡ, đằng này lại không ngừng lặp đi lặp lại cùng một động tác, cánh tay ta đều nâng không dậy nổi.”
Hắn nghe vậy, nắm lấy cánh tay của nàng, nhẹ nhàng bóp từ trên xuống dưới.
“Như vậy có thể tốt hơn một chút hay không?”
Hắn bên bóp, bên hỏi.
Dương Nhược Tình gật gật đầu: “Ừ, thoải mái hơn nhiều.”
Hắn bóp cánh tay bên này một hồi, sau đó lại thay đổi sang cánh tay kia bóp tiếp.
Ngõ nhỏ một mặt là ngõ cụt, chỉ thông một đầu ở phía trước.
Đầu ngõ nhỏ dựa sống núi, sống núi sát bụi rậm nhà hàng xóm
Gió lạnh không thổi được vào nơi này.
Hai người đứng đối diện nhau, hắn cúi đầu nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay của nàng.
Giúp nàng thư hoãn cơ bắp mệt mỏi ……
Dương Nhược Tình híp mắt hưởng thụ……
“Đường Nha Tử, ta hỏi ngươi chuyện này.”
Nghĩ đến gì, nàng sâu kín mở miệng.
“Chuyện gì?” Hắn hỏi.
“Ngươi thích ăn đại tràng lợn không?” Nàng hỏi.
Lạc Phong Đường ngẩn ra, ngay sau đó lắc đầu.
“Rất ít ăn.” Hắn nói.
“Vì sao?” Dương Nhược Tình hỏi, “Đại tràng lợn rất rẻ, chỉ mười văn tiền là có thể mua một bộ.”
Lạc Phong Đường lại nói: “Thứ đồ kia, không rửa sạch được, khi nấu chín đều có một cỗ mùi khó ngửi.”
Dương Nhược Tình không hé răng.
Đó là do các ngươi không nắm giữ kỹ xảo.
“Người trong thôn mời khách ăn cơm, có phải đều không chọn món đại tràng lợn này hay không?” Nàng lại hỏi.
Lạc Phong Đường gật đầu: “Mọi người đều nói, đó là phần không lên được mặt bàn nhất trên người con lợn.”
“Trong thôn chúng ta, sợ là chỉ có nhà Trần đồ tể ăn đại tràng lợn.”
Dương Nhược Tình đã hiểu.
Đôi mắt nàng, ở trong ngõ nhỏ, mơ màng, âm thầm phá lệ sáng ngời lên.
“Đường Nha Tử, sau này ngươi giúp ta đi trấn trên mua mấy bộ đại tràng lợn trở về!” Nàng nói.
“A?”
Động tác trong tay Lạc Phong Đường dừng lại.
“Tình Nhi ngươi muốn thứ đồ kia làm gì?”
Hắn một đầu mờ mịt.
“Ăn!” Nàng nói.
Lạc Phong Đường cho rằng chính mình nghe lầm.
“Tình Nhi ngươi đừng nói đùa.”
Hắn nói, “Thứ đồ kia mùi rất khó ngửi, lại dài lòng thòng, có thể đem viện này bó được một vòng.”
“Bụng có lớn đến mấy cũng ăn không hết!” Hắn nói.
Nàng cười nói: “Bảo ngươi mua thì ngươi liền đi mua đi, ta không chỉ có tự mình ăn, còn có thể kiếm tiền!”
“Tiền mua đồ tết năm nay, nói không chừng liền từ đây mà ra!”
Lạc Phong Đường gật đầu: “Được, đúng lúc ngày mai ta muốn đi trấn trên, ta sẽ mang mấy mấy bộ về nhà!”
Trải qua một phen xoa ấn của hắn, cánh tay Dương Nhược Tình đã thoải mái hơn rất nhiều.
“Được rồi, bây giờ không còn sớm nữa, ngươi mau về nhà đi thôi. Ngày mai ngũ thẩm vào cửa, ta sẽ không đi trấn trên cùng ngươi được.”
Nàng nói.
“Được, Tình Nhi, ngươi cũng sớm trở về đi, nhớ bôi rượu thuốc!”
Hắn dặn dò nói.
“Ta nhớ rồi, ngươi đi nhanh đi!” Nàng thúc giục hắn.
“Ta nhìn ngươi quay lại sân rồi ta sẽ đi.” Hắn nói.
Nàng không có cách nào khác, đành xoay người đi vào cửa hông.
Hắn đứng ở bên ngoài cửa hông nhìn, thẳng đến khi thân ảnh của nàng biến mất vào trong nhà ở bên kia, sau đó hắn mới xoay người rời đi.
……
Hôm sau, khi nàng rời giường, Tôn thị cùng Dương Hoa Trung đã đi tiền viện hỗ trợ.
Trong nồi, Tôn thị đã hâm nóng cháo khoai lang đỏ.
Dương Nhược Tình đánh thức hai đệ đệ, tỷ đệ ba người rửa mặt xong, ăn cháo.
Ăn xong cơm sáng, miệng Tiểu An còn chưa kịp lau, liền chạy theo Dương Vĩnh Thanh lại đây kêu hắn đi chơi.
Dương Nhược Tình đi chuồng lợn bên kia cho lợn ăn xong liền trở lại trong phòng.
“Đại An, ta đi tiền viện một vòng, đệ có đi không?”
Nàng một bên vỗ tro bụi trên người, một bên hỏi Đại An.
Nhìn thấy Đại An đã lấy ra đồ hội họa của hắn, Dương Nhược Tình biết tiểu tử này tám phần là không đi.
“Tỷ, tỷ đi đi, đệ ở nhà vẽ tranh, thuận tiện trông nhà.” Hắn nói.
“Cũng được, nếu muốn đi ra ngoài, thì nhớ đến tiền viện nói một tiếng với nương và tỷ. Hiểu không?” Nàng dặn dò.
Trong nhà hiện giờ cũng có gần năm lượng bạc.
Tuy rằng nàng giấu rất kỹ, nhưng đạo cao một thước ma cao một trượng!
Vẫn nên cẩn thận mới tốt.
Nghe Dương Nhược Tình dặn dò, Đại An thực nghiêm túc gật gật đầu.
Dương Nhược Tình sau đó mới yên tâm đi tiền viện.
Tiền viện, trong sân cực kỳ náo nhiệt.
Nhóm phụ nhân trong tộc đều đã tới để hỗ trợ, còn nhiều thêm hai hình bóng quen thuộc.
Một người là Nhị mẹ Dương thị.
Còn một người là tứ thẩm Lưu thị.
Đều đang ở kia đeo tạp dề quanh hông, kêu kêu quát quát.
Dương Nhược Tình suy đoán các nàng hẳn là sáng sớm hôm nay vội vàng trở về.
Hai người đều mặc áo vải thô làm việc, trên áo vải thô mụn vá chồng mụn vá.
Nhị mẹ phá lệ còn chưa có đánh son phấn.
Hai người cùng đứng ở cạnh Tôn thị đang mặc bố y màu lam còn mới sáu phần, lại có vẻ như gia cảnh càng tốt hơn.
Nhìn thấy Dương Nhược Tình lại đây, Dương thị hướng về phía nàng lớn giọng kêu.
“Mập nha đầu, ngươi lại đây vừa đúng lúc, chúng ta đang theo nương ngươi nói chuyện này, ngươi cũng tới nghe đi.”
Dương Nhược Tình lập tức đi qua.
Nàng không có hứng thú nghe Dương thị nói chuyện.
Nàng đi lại đây, là vì lo lắng các nàng nhân cơ hội làm khó Tôn thị.
“Muốn cháu nghe gì vậy?” Dương Nhược Tình hỏi.
Dương thị nhìn về cửa phòng của Đàm thị ở phía sau kia, đè thấp âm thanh cười hỏi: “hôm nay ngũ thẩm ngươi vào cửa, tam phòng các ngươi tính toán đưa bao nhiêu tiền gặp mặt cho nàng nha?”
Hóa ra là hỏi thăm cái này?
Dương Nhược Tình kéo kéo khóe miệng.
Nàng nhìn Tôn thị, Tôn thị đang đưa mắt ra hiệu cho nàng.
Dương Nhược Tình hướng Tôn thị hiểu ý cười.
Nàng hỏi ngược lại Dương thị: “Vậy Nhị thẩm cùng tứ thẩm tính toán cấp ngũ thẩm bao nhiêu tiền?”
Dương thị bĩu môi nói: “Trong tay chúng ta nửa đồng tiền cũng chưa có, tiền thu được đều giao cho bà nội ngươi chưởng quản !”
Lưu thị ở bên cạnh cũng vội nói: “Bà nội ngươi đã phát cho ta và bác gái ngươi Nhị mẹ mỗi người tám văn tiền, để chúng ta đến lúc đó đưa cho Bào thị.”
Tám văn tiền?
Dương Nhược Tình thiếu chút nữa ngã quỵ trước mặt bồn gỗ.
Đàm thị này cũng quá keo đi?
Tám văn tiền, chính là tiền gặp mặt tiêu chuẩn thấp nhất trong thôn.
Dù cho là tiền biếu của thôn dân, ít nhất cũng hai mươi văn.
Chị em dâu ruột thịt, mỗi người liền chỉ đưa tám văn tiền?
Không còn cái gì có thể giảm xuống được nữa.
Nhìn thấy biểu tình quái dị của Dương Nhược Tình ở kia, Dương thị đi lại đây.
“Ta vừa mới hỏi nương ngươi, nương ngươi nói chuyện này nàng không lo, là ngươi làm chủ.”
“Tình nha đầu, ngươi trộm nói cho bác gái nghe, các ngươi tính toán đưa bao nhiêu đây?” Dương thị lại hỏi.
Dương Nhược Tình nói: “Nên đưa bao nhiêu, sẽ đưa bấy nhiêu!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook