Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
-
Chương 380: Chúng Ta Là Người Một Nhà ( Canh Hai )
Nghẹn cả buổi, cuối cùng lão Dương ngạnh cổ lên giọng nói: “ tiểu cô ngươi tính dù cho có ương ngạnh, lại cũng không đến mức bất kham như vậy, ngươi đừng có bẩn thỉu nàng!”
Giấu đầu lòi đuôi.
Người bên cạnh đều rất tò mò.
Dương Vĩnh Tiến càng không nhịn được hỏi ra miệng.
“Tình Nhi, tiểu cô đã làm chuyện gì ghê tởm? Mau nói nghe chút coi.”
Dương Nhược Tình nhíu mày, “Bảo vĩnh thanh nói đi, hắn đã từng nhìn thấy!”
Thấy ánh mắt dò hỏi của mọi người dừng ở trên người mình, Dương Vĩnh Thanh nhiệt huyết sôi trào.
Hắn đứng thẳng sống lưng, lớn tiếng nói: “Tiểu cô không ngừng cùng Vượng Tài chơi trò thân mật, còn luôn thích búng con chim nhỏ của Vượng Tài.”
“Vĩnh thanh ngươi bậy bạ!”
Lão Dương lạnh giọng quát lớn Dương Vĩnh Thanh.
Dương Vĩnh Thanh sợ tới mức trốn đến phía sau Dương Vĩnh Tiến, dò đầu ra.
Không phục nói: “Cháu không có bậy bạ, cháu đều đã thấy vài lần.”
“Câm miệng!”
Lão Dương giơ tay định đi đánh Dương Vĩnh Thanh, bị Dương Vĩnh Tiến ngăn trở.
Dương Hoa An cùng Dương Vĩnh Tiên cũng đều đứng ra khuyên.
Lão Dương sau đó mới buông tha Dương Vĩnh Thanh, quay đầu, ánh mắt lại lần nữa dừng ở trên người Dương Nhược Tình.
“Đem con chó ra đây.”
Ông nói.
“Ta cầm đi chôn!”
Dương Nhược Tình nhướng mày: “Việc này không được!”
“Tiểu An bị thương, cần ăn thịt chó để tẩm bổ.”
“Cháu cùng cha mẹ cháu đều bị sợ hãi, cũng cần ăn chút thịt chó để chấn áp kinh sợ!” nàng nói.
Lão Dương tức giận sôi cả máu.
“Đây là con chó mà tiểu cô ngươi một tay nuôi lớn, ngươi làm thịt nó, đã đủ khiến cho tiểu cô ngươi khổ sở. Ngươi còn muốn ăn, vậy tiểu cô ngươi làm sao chịu nổi?”
Dương Nhược Tình mắt trợn trắng, coi mấy lời lão Dương nói như vô nghĩa.
Dương Hoa Trung lên tiếng: “Con chó này cắn Tiểu An bị thương, dù cho Tình Nhi không làm thịt nó, con cũng muốn động thủ!”
Lão Dương không thèm nhìn Dương Hoa Trung, lập tức lại đây cướp đoạt con chó trong tay Dương Nhược Tình.
Bị Lạc Phong Đường ngăn lại.
“Tình Nhi muốn ăn thịt chó, dù cho Thiên Vương lão tử muốn cướp, cũng cần bước qua cửa ải của ta trước!”
Hắn giống như một tòa núi lớn, đứng sừng sững ở giữa Dương Nhược Tình cùng lão Dương.
Lão Dương ngẩn ra.
Khuông mặt âm trầm, ánh mắt sắc như xẻo thịt nhìn Lạc Phong Đường: “Đây là việc riêng của Dương gia, người ngoài cút ngay!”
“Ta không phải người ngoài, Tình Nhi nói, chúng ta là người một nhà!”
Mặt Lạc Phong Đường không đổi sắc đánh trả trở về.
“Chuyện của Tình Nhi, chính là chuyện của ta, ai dám ức hiếp nàng, chính là ức hiếp Lạc Phong Đường ta!”
Giọng hắn leng keng hữu lực, nói năng có khí phách.
Tuy rằng không có giơ nắm tay về phía lão Dương, nhưng tư thế kia, vừa thấy là biết hắn quyết tâm quản chuyện này.
Lão Dương rơi vào tình thế khó khăn.
Hắn hung hăng trừng mắt, liếc nhìn Lạc Phong Đường cùng với Dương Nhược Tình đang được hắn bảo hộ ở sau người.
Phất tay áo bỏ đi!
Bên này, Dương Nhược Tình cất giọng nói thanh thúy tiếp đón Dương Vĩnh Tiên, Dương Vĩnh Tiến bọn họ.
“Buổi trưa đều ở nhà muội ăn cơm đi, chút nữa chúng ta mua một vò rượu, muội nấu một nồi lẩu thịt chó ăn một bữa ngon……”
“Hay quá!”
Dương Vĩnh Tiến là người thứ nhất tán đồng.
Lạc Phong Đường bọn họ cũng đều sôi nổi gật đầu.
Lão Dương đang đi đến chỗ ngoặt ở phòng bếp kia, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.
……
Gần bốn cân thịt chó, Dương Nhược Tình chặt thành từng khối, từng khối.
Cho thêm gừng, tỏi, ớt, trần bì, bát giác, đại liêu.
Lòng bếp thêm củi nhóm lửa, âm thanh tí tách vang lên.
Đun nóng dầu trong chảo, thịt chó hầm dưới lửa lớn, tiếng vang lục bục, lục bục không dứt bên tai……
Cơm trưa ăn ở trong phòng Dương Hoa Trung.
Dương Hoa An, Dương Vĩnh Tiên, Dương Vĩnh Tiến, Dương Vĩnh Thanh.
Lạc Phong Đường, Lạc Thiết Tượng.
Trường Canh, Đại Ngưu.
Dương Hoa Trung còn đi tiền viện đưa Dương Hoa Châu chở lại đây.
Mọi người vây quanh cái bàn ngồi đến tràn đầy.
Ở giữa bàn, bầy ba chén thịt chó kho tàu đầy tràn, toát ra hương khí hôi hổi.
Bên cạnh, còn có thêm mấy đĩa thức ăn chay.
Lạc Phong Đường xé giấy dán vò rượu, đứng dậy rót rượu cho mọi người trên bàn.
Dương Hoa An phẩm một ngụm rượu, lại nếm một ngụm thịt chó.
Ở kia rung đùi đắc ý ngâm câu vè.
“Thịt chó lăn lăn lăn, thần tiên đứng không vững! Thơ hay, thơ hay!”
Một bàn người đều cười.
Dương Nhược Tình xúc một chén cơm, gắp thêm vài miếng thịt chó mềm mại, đưa đến trong phòng bên kia cho Tiểu An.
“Đệ đệ ngoan, ăn xong rồi lại ngủ tiếp.”
Tiểu An ngồi dậy, mở đôi mắt nhập nhèm, buồn ngủ ra.
“Thơm quá a, đây là thịt gì vậy?”
Tiểu An hỏi.
Dương Nhược Tình cong môi cười: “Đây là loại thịt ăn vô cùng ngon, đệ mau ăn đi.”
Tiểu An hít một hơi, mắt sáng rực lên.
“Tình Nhi, ta tới đút, con đi sang bên kia tiếp đón bọn họ đi.”
Tôn thị tiếp nhận chén, nói.
Dương Nhược Tình gật gật đầu.
Xoay người ra khỏi phòng.
Dương Hoa Mai làm Vương Xuyên Tử bị phỏng, lão Dương cùng Đàm thị sợ tới mức tè ra quần.
Vừa chăm sóc, vừa bồi tiền, vừa xách gà cùng đồ bổ đi thăm.
Dương Hoa Mai khiến Tiểu An bị thương, lão Dương cùng Đàm thị không có nửa điểm tỏ vẻ.
Hết thảy những điều này, Dương Nhược Tình đã sớm đoán trước.
Cho nên, nàng sẽ không ngây ngốc đứng ở một phương của người bị hại, dùng ngôn luận để đi khiển trách.
Nàng muốn biến bị động thành chủ động.
Đánh trở về.
Đem thương tổn mà Tiểu An phải chịu, trả lại hàng trăm, hàng ngàn lần cho Dương Hoa Mai.
Giết Vượng Tài, ăn thịt.
Thứ nhất là trừ hại.
Thứ hai là mưu phúc lợi cho chính mình!
Chỉ đơn giản như vậy!
Tiền viện, trong phòng Lưu thị kia.
Dương Hoa Mai sau khi tỉnh dậy, nhìn thấy trong phòng toàn là máu và mùi tanh, đánh chết không chịu ở trong phòng của chính mình nữa.
Đàm thị không có cách nào khác, đành cạy cửa phòng đang khóa của Lưu thị ra, để cho Dương Hoa Mai đi vào ở.
Tam phòng bên kia, mọi người ngồi vây quanh cái bàn vừa uống rượu, vừa ăn thịt chó.
Trong phòng bên này, Dương Hoa Mai trên đầu quấn băng gạc trắng toát.
Trên mặt bôi thuốc mỡ, đang ngồi trên giường giương miệng khóc.
“Vượng Tài, Vượng Tài a, ngươi chết thật thảm quá……”
Đàm thị ở một bên cũng khóc theo.
Vừa khóc vừa bên khuyên.
Dương Hoa Mai chỉ đắm chìm trong thế giới bi thảm của chính mình, mặc cho Đàm thị dỗ dành đến muốn rách cả miệng.
Vẫn giương miệng khóc.
Khóc đến đầy nhịp điệu.
Khóc đến lão Dương nghe phát phiền.
Lão nhân nhổ miếng bông nhét ở trong lỗ tai ra, thở phì phì vọt vào phòng này.
“Ban ngày ban mặt, gào tang ai vậy?”
“Người ta biết được ngươi vì một con chó mà khóc, sẽ che miệng cười.”
“Người không biết gì, còn tưởng rằng ta và nương ngươi đã chết!”
“Ngươi ngừng ngay cho lão tử! Được không?”
Lão Dương nổi trận lôi đình, hướng về phía Dương Hoa Mai rống.
Tiếng khóc Dương Hoa Mai đột nhiên im bặt, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm lão Dương, không dám khóc.
Đàm thị quay đầu hướng lão Dương bên kia mắng.
“Tam phòng ức hiếp Mai Nhi của ta, ngươi không thế Mai Nhi xuất đầu thì thôi, còn đi theo giáo huấn nàng!”
“Ở trong cái nhà này, còn có nơi cho hai mẹ con chúng ta an thân hay không?”
Lời này của Đàm thị xem như đem thùng hỏa dược của lão Dương đốt lên hoàn toàn.
“Cái nhà này, bị chính các ngươi gây tai họa!”
“Bồi đi ra ngoài nhiều bạc như vậy, mặt già của ta cũng bị người ta coi như đế giày mà dẫm.”
“Tới tận bây giờ, ngươi còn vì một con chó mà tại đây lăn lộn, dây dưa không xong?”
Lão Dương rống giận.
Đàm thị khó chịu, vỗ đùi đứng dậy.
“Vượng Tài là mệnh tâm can của Mai Nhi ta, là một tay nàng nuôi lớn……”
“Ta phi!”
Lão Dương phun qua một ngụm nước bọt.
“Hỏi một chút xem ngốc khuê nữ của ngươi kia, rốt cuộc đem con chó trở thành gì?”
“Chó cha? Chó đại ca? Hay là chó phu quân?”
“Đại cô nương gia mười bốn, mười lăm tuổi, nàng mất mặt, ngươi lão bà tử này cũng đi theo rối rắm!”
“Ta sớm muộn gì cũng bị các ngươi làm cho tức chết. Nhà này, sớm muộn gì cũng bị các ngươi lăn lộn đến tan vỡ!”
Nói xong những lời này, lão Dương dậm dậm chân, giận dữ rời đi.
Bên này, Đàm thị không hiểu ra sao.
Bà xoay người hỏi lại Dương Hoa Mai ở trên giường.
Giấu đầu lòi đuôi.
Người bên cạnh đều rất tò mò.
Dương Vĩnh Tiến càng không nhịn được hỏi ra miệng.
“Tình Nhi, tiểu cô đã làm chuyện gì ghê tởm? Mau nói nghe chút coi.”
Dương Nhược Tình nhíu mày, “Bảo vĩnh thanh nói đi, hắn đã từng nhìn thấy!”
Thấy ánh mắt dò hỏi của mọi người dừng ở trên người mình, Dương Vĩnh Thanh nhiệt huyết sôi trào.
Hắn đứng thẳng sống lưng, lớn tiếng nói: “Tiểu cô không ngừng cùng Vượng Tài chơi trò thân mật, còn luôn thích búng con chim nhỏ của Vượng Tài.”
“Vĩnh thanh ngươi bậy bạ!”
Lão Dương lạnh giọng quát lớn Dương Vĩnh Thanh.
Dương Vĩnh Thanh sợ tới mức trốn đến phía sau Dương Vĩnh Tiến, dò đầu ra.
Không phục nói: “Cháu không có bậy bạ, cháu đều đã thấy vài lần.”
“Câm miệng!”
Lão Dương giơ tay định đi đánh Dương Vĩnh Thanh, bị Dương Vĩnh Tiến ngăn trở.
Dương Hoa An cùng Dương Vĩnh Tiên cũng đều đứng ra khuyên.
Lão Dương sau đó mới buông tha Dương Vĩnh Thanh, quay đầu, ánh mắt lại lần nữa dừng ở trên người Dương Nhược Tình.
“Đem con chó ra đây.”
Ông nói.
“Ta cầm đi chôn!”
Dương Nhược Tình nhướng mày: “Việc này không được!”
“Tiểu An bị thương, cần ăn thịt chó để tẩm bổ.”
“Cháu cùng cha mẹ cháu đều bị sợ hãi, cũng cần ăn chút thịt chó để chấn áp kinh sợ!” nàng nói.
Lão Dương tức giận sôi cả máu.
“Đây là con chó mà tiểu cô ngươi một tay nuôi lớn, ngươi làm thịt nó, đã đủ khiến cho tiểu cô ngươi khổ sở. Ngươi còn muốn ăn, vậy tiểu cô ngươi làm sao chịu nổi?”
Dương Nhược Tình mắt trợn trắng, coi mấy lời lão Dương nói như vô nghĩa.
Dương Hoa Trung lên tiếng: “Con chó này cắn Tiểu An bị thương, dù cho Tình Nhi không làm thịt nó, con cũng muốn động thủ!”
Lão Dương không thèm nhìn Dương Hoa Trung, lập tức lại đây cướp đoạt con chó trong tay Dương Nhược Tình.
Bị Lạc Phong Đường ngăn lại.
“Tình Nhi muốn ăn thịt chó, dù cho Thiên Vương lão tử muốn cướp, cũng cần bước qua cửa ải của ta trước!”
Hắn giống như một tòa núi lớn, đứng sừng sững ở giữa Dương Nhược Tình cùng lão Dương.
Lão Dương ngẩn ra.
Khuông mặt âm trầm, ánh mắt sắc như xẻo thịt nhìn Lạc Phong Đường: “Đây là việc riêng của Dương gia, người ngoài cút ngay!”
“Ta không phải người ngoài, Tình Nhi nói, chúng ta là người một nhà!”
Mặt Lạc Phong Đường không đổi sắc đánh trả trở về.
“Chuyện của Tình Nhi, chính là chuyện của ta, ai dám ức hiếp nàng, chính là ức hiếp Lạc Phong Đường ta!”
Giọng hắn leng keng hữu lực, nói năng có khí phách.
Tuy rằng không có giơ nắm tay về phía lão Dương, nhưng tư thế kia, vừa thấy là biết hắn quyết tâm quản chuyện này.
Lão Dương rơi vào tình thế khó khăn.
Hắn hung hăng trừng mắt, liếc nhìn Lạc Phong Đường cùng với Dương Nhược Tình đang được hắn bảo hộ ở sau người.
Phất tay áo bỏ đi!
Bên này, Dương Nhược Tình cất giọng nói thanh thúy tiếp đón Dương Vĩnh Tiên, Dương Vĩnh Tiến bọn họ.
“Buổi trưa đều ở nhà muội ăn cơm đi, chút nữa chúng ta mua một vò rượu, muội nấu một nồi lẩu thịt chó ăn một bữa ngon……”
“Hay quá!”
Dương Vĩnh Tiến là người thứ nhất tán đồng.
Lạc Phong Đường bọn họ cũng đều sôi nổi gật đầu.
Lão Dương đang đi đến chỗ ngoặt ở phòng bếp kia, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.
……
Gần bốn cân thịt chó, Dương Nhược Tình chặt thành từng khối, từng khối.
Cho thêm gừng, tỏi, ớt, trần bì, bát giác, đại liêu.
Lòng bếp thêm củi nhóm lửa, âm thanh tí tách vang lên.
Đun nóng dầu trong chảo, thịt chó hầm dưới lửa lớn, tiếng vang lục bục, lục bục không dứt bên tai……
Cơm trưa ăn ở trong phòng Dương Hoa Trung.
Dương Hoa An, Dương Vĩnh Tiên, Dương Vĩnh Tiến, Dương Vĩnh Thanh.
Lạc Phong Đường, Lạc Thiết Tượng.
Trường Canh, Đại Ngưu.
Dương Hoa Trung còn đi tiền viện đưa Dương Hoa Châu chở lại đây.
Mọi người vây quanh cái bàn ngồi đến tràn đầy.
Ở giữa bàn, bầy ba chén thịt chó kho tàu đầy tràn, toát ra hương khí hôi hổi.
Bên cạnh, còn có thêm mấy đĩa thức ăn chay.
Lạc Phong Đường xé giấy dán vò rượu, đứng dậy rót rượu cho mọi người trên bàn.
Dương Hoa An phẩm một ngụm rượu, lại nếm một ngụm thịt chó.
Ở kia rung đùi đắc ý ngâm câu vè.
“Thịt chó lăn lăn lăn, thần tiên đứng không vững! Thơ hay, thơ hay!”
Một bàn người đều cười.
Dương Nhược Tình xúc một chén cơm, gắp thêm vài miếng thịt chó mềm mại, đưa đến trong phòng bên kia cho Tiểu An.
“Đệ đệ ngoan, ăn xong rồi lại ngủ tiếp.”
Tiểu An ngồi dậy, mở đôi mắt nhập nhèm, buồn ngủ ra.
“Thơm quá a, đây là thịt gì vậy?”
Tiểu An hỏi.
Dương Nhược Tình cong môi cười: “Đây là loại thịt ăn vô cùng ngon, đệ mau ăn đi.”
Tiểu An hít một hơi, mắt sáng rực lên.
“Tình Nhi, ta tới đút, con đi sang bên kia tiếp đón bọn họ đi.”
Tôn thị tiếp nhận chén, nói.
Dương Nhược Tình gật gật đầu.
Xoay người ra khỏi phòng.
Dương Hoa Mai làm Vương Xuyên Tử bị phỏng, lão Dương cùng Đàm thị sợ tới mức tè ra quần.
Vừa chăm sóc, vừa bồi tiền, vừa xách gà cùng đồ bổ đi thăm.
Dương Hoa Mai khiến Tiểu An bị thương, lão Dương cùng Đàm thị không có nửa điểm tỏ vẻ.
Hết thảy những điều này, Dương Nhược Tình đã sớm đoán trước.
Cho nên, nàng sẽ không ngây ngốc đứng ở một phương của người bị hại, dùng ngôn luận để đi khiển trách.
Nàng muốn biến bị động thành chủ động.
Đánh trở về.
Đem thương tổn mà Tiểu An phải chịu, trả lại hàng trăm, hàng ngàn lần cho Dương Hoa Mai.
Giết Vượng Tài, ăn thịt.
Thứ nhất là trừ hại.
Thứ hai là mưu phúc lợi cho chính mình!
Chỉ đơn giản như vậy!
Tiền viện, trong phòng Lưu thị kia.
Dương Hoa Mai sau khi tỉnh dậy, nhìn thấy trong phòng toàn là máu và mùi tanh, đánh chết không chịu ở trong phòng của chính mình nữa.
Đàm thị không có cách nào khác, đành cạy cửa phòng đang khóa của Lưu thị ra, để cho Dương Hoa Mai đi vào ở.
Tam phòng bên kia, mọi người ngồi vây quanh cái bàn vừa uống rượu, vừa ăn thịt chó.
Trong phòng bên này, Dương Hoa Mai trên đầu quấn băng gạc trắng toát.
Trên mặt bôi thuốc mỡ, đang ngồi trên giường giương miệng khóc.
“Vượng Tài, Vượng Tài a, ngươi chết thật thảm quá……”
Đàm thị ở một bên cũng khóc theo.
Vừa khóc vừa bên khuyên.
Dương Hoa Mai chỉ đắm chìm trong thế giới bi thảm của chính mình, mặc cho Đàm thị dỗ dành đến muốn rách cả miệng.
Vẫn giương miệng khóc.
Khóc đến đầy nhịp điệu.
Khóc đến lão Dương nghe phát phiền.
Lão nhân nhổ miếng bông nhét ở trong lỗ tai ra, thở phì phì vọt vào phòng này.
“Ban ngày ban mặt, gào tang ai vậy?”
“Người ta biết được ngươi vì một con chó mà khóc, sẽ che miệng cười.”
“Người không biết gì, còn tưởng rằng ta và nương ngươi đã chết!”
“Ngươi ngừng ngay cho lão tử! Được không?”
Lão Dương nổi trận lôi đình, hướng về phía Dương Hoa Mai rống.
Tiếng khóc Dương Hoa Mai đột nhiên im bặt, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm lão Dương, không dám khóc.
Đàm thị quay đầu hướng lão Dương bên kia mắng.
“Tam phòng ức hiếp Mai Nhi của ta, ngươi không thế Mai Nhi xuất đầu thì thôi, còn đi theo giáo huấn nàng!”
“Ở trong cái nhà này, còn có nơi cho hai mẹ con chúng ta an thân hay không?”
Lời này của Đàm thị xem như đem thùng hỏa dược của lão Dương đốt lên hoàn toàn.
“Cái nhà này, bị chính các ngươi gây tai họa!”
“Bồi đi ra ngoài nhiều bạc như vậy, mặt già của ta cũng bị người ta coi như đế giày mà dẫm.”
“Tới tận bây giờ, ngươi còn vì một con chó mà tại đây lăn lộn, dây dưa không xong?”
Lão Dương rống giận.
Đàm thị khó chịu, vỗ đùi đứng dậy.
“Vượng Tài là mệnh tâm can của Mai Nhi ta, là một tay nàng nuôi lớn……”
“Ta phi!”
Lão Dương phun qua một ngụm nước bọt.
“Hỏi một chút xem ngốc khuê nữ của ngươi kia, rốt cuộc đem con chó trở thành gì?”
“Chó cha? Chó đại ca? Hay là chó phu quân?”
“Đại cô nương gia mười bốn, mười lăm tuổi, nàng mất mặt, ngươi lão bà tử này cũng đi theo rối rắm!”
“Ta sớm muộn gì cũng bị các ngươi làm cho tức chết. Nhà này, sớm muộn gì cũng bị các ngươi lăn lộn đến tan vỡ!”
Nói xong những lời này, lão Dương dậm dậm chân, giận dữ rời đi.
Bên này, Đàm thị không hiểu ra sao.
Bà xoay người hỏi lại Dương Hoa Mai ở trên giường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook