Bốn người rộng mở cái bụng ăn, đồ vật trên bàn đều còn dư lại hơn phân nửa.

“Lãng phí quá đáng tiếc, bảo chưởng quầy đóng gói, ta mang về nhà còn có thể ăn tiếp.”

Dương Nhược Tình đề nghị.

Tiểu Vũ tán đồng gật đầu.

Ninh Túc nói: “Đều là đồ ăn thừa, để ta bảo chưởng quầy lấy đồ mới ra nồi đóng gói lại cho.”

Bị Dương Nhược Tình ngăn lại.

“Không cần gọi thêm, như vậy là đủ rồi, tuy là đồ ăn thừa, nhưng cũng không dơ.” nàng nói.

Nông hộ nhân gia người ngợm chắc nịch, không có nhiều cố kỵ như vậy.

Huống chi, đồ vật có nước canh lại không đóng gói được.

Ninh Túc cuối cùng không thể xoay chuyển được Dương Nhược Tình, đành phải tùy ý nàng.

Nàng vì thế gọi chưởng quầy tới, gói lại thành ba túi lớn, mang về nhà.

Ba người bồi Ninh Túc vào trạm xe ngựa.

“Ninh lão đệ, thương thế của ngươi vừa mới tốt một chút, cưỡi ngựa có chút xóc nảy, không bằng ngồi xe ngựa đi Nghi Lòng Dạ đi?”

Lạc Phong Đường đề nghị.

Ninh Túc lắc đầu: “Nhận được sự chiếu cố của chư vị, vết thương của ta đã không còn đáng ngại.”

“Ta quen cưỡi ngựa, ngồi ở trong xe ngựa, không được thoải mái lắm.” hắn nói.

Lạc Phong Đường sang sảng cười, “Ta có thể đồng cảm, vậy lão đệ cưỡi ngựa đi!”

Tiễn Ninh Túc đi, ba người phản thân đi ngược lại con đường đã đến trấn trên.

Ba người đầu tiên là đi chợ ngói thu mua một phen, sau đó bồi Tiểu Vũ đi tiệm tạp hóa mua kim chỉ.

Không ngừng đẩy nhanh tốc độ trở lại cửa thôn, đúng lúc đuổi kịp giờ cơm trưa.

Xa xa nhìn lại, khói bếp lượn lờ.

“Tới tới tới, chúng ta chia đồ vật nào.”

Dương Nhược Tình dừng lại, lấy ra ba gói giấy dầu.

Một cái đưa cho Tiểu Vũ, một cái đưa cho Lạc Phong Đường, một cái lưu trữ cho chính mình.

Tiểu Vũ vốn đang có chút ngượng ngùng nhận lấy.

Dương Nhược Tình nói: “Đồ này lại không phải muội bỏ tiền ra mua, là Ninh Túc người ta mời khách.”

“Tiểu Vũ, tỷ mau cầm đi, sau này Ninh Túc hỏi, ta cũng dễ công đạo!”

Nghe Dương Nhược Tình nói như vậy, khuôn mặt Tiểu Vũ hơi hơi đỏ lên.

“Ta có cầm hay không, hắn mới sẽ không hỏi đến, Tình Nhi ngươi đừng trêu ghẹo ta.” Tiểu Vũ nói.

Dương Nhược Tình cười hì hì, ngại Lạc Phong Đường vẫn ở đây, không tiện trêu chọc Tiểu Vũ.

“Tiểu Vũ tỷ, chúng ta đưa tỷ về nhà trước.” nàng nói.

Đỡ gặp phải Trần Hổ nửa đường phục kích.

Tiểu Vũ suy nghĩ một chút, gật gật đầu.

Nhìn Tiểu Vũ an toàn vào cửa nhà, Dương Nhược Tình sau đó mới tiếp đón Lạc Phong Đường: “Chúng ta cũng về đi.”

Lạc Phong Đường đáp lại, đẩy xe cút kít đi theo phía sau nàng.

Đối với lý do vì sao ban ngày ban mặt mà nàng lại muốn đưa Tiểu Vũ đến cửa nhà, trong lòng hắn có hơi chút nghi hoặc, nhưng cũng không có hỏi nhiều.

Đây là bí mật của Tình Nhi cùng Tiểu Vũ.

Trừ phi nàng chủ động nói, bằng không, hắn vẫn không hỏi mới tốt.

Trên đường, Dương Nhược Tình lại không nhịn được cùng hắn bắt chuyện đề tài về Tiểu Vũ.



“Đường Nha Tử, ngươi cảm thấy Tiểu Vũ tỷ và Ninh đại ca xứng đôi không?”

Nàng nghịch phần đuôi bím tóc, vừa đi vừa nghiêng đầu hỏi.

Lạc Phong Đường ngẩn ra.

“Tình Nhi, sao ngươi hỏi tới việc này?”

Hắn hỏi.

“Thật ra mà nói, ta còn chưa từng suy nghĩ về việc này.”

“Vậy ngươi hiện tại liền nghĩ đi, ngươi cảm thấy hai người bọn họ trở thành vợ chồng thì như thế nào?”

Dương Nhược Tình lại hỏi, trên mặt viết hai cái chữ ‘bát quái’ to đùng.

Lạc Phong Đường cười một cái.

“Cái này…… Ta nghĩ đến phá da đầu cũng không dùng được, đến xem chính bọn họ đi.”

Hắn nghẹn nửa ngày, nghẹn ra những lời này.

“Mượn lời của Tình Nhi ngươi nói vậy, chờ xem Cupid lấy mũi tên gì đi bắn bọn họ.”

Dương Nhược Tình cười.

“Tiểu tử ngươi được lắm, vừa học vừa hành được luôn!”

Nàng nói.

“Nhưng lời này cũng có đạo lý.”

“Mấu chốt còn phải xem tạo hóa của chính bọn họ.” nàng nói.

“Nếu đến giờ, bánh xe vận mệnh chuyển động lên, nhân duyên tự nhiên liền tới.”

Lạc Phong Đường gật gật đầu.

Nhìn sườn mặt Dương Nhược Tình như đang suy tư điều gì, ánh mắt hắn nhu hòa.

Hắn và Tình Nhi còn không phải là có tạo hóa sao!

Từ mười mấy năm trước, hai nhà đều chung một thôn, mọi người cũng chưa nói với nhau quá nửa câu.

Nhưng sau này, khi nàng hết bệnh điên rồi.

Ở rừng cây sau thôn dẫm phải bẫy thỏ của hắn……

Từ lúc ấy trở đi, bánh xe gì gì kia, không phải đã bắt đầu chuyển động rồi sao?

Lạc Phong Đường vụng trộm vui vẻ.

Đi theo bên cạnh Dương Nhược Tình một đường hướng về Dương gia bên kia.

Vừa mới đi qua giao lộ kia, nghênh diện liền gặp được Đại An đang chạy tới.

“Đại An, đệ chạy đi đâu vậy?”

Dương Nhược Tình gọi hắn lại.

Đại An ngẩng đầu lên, thấy rõ là tỷ tỷ đã trở lại.

Một đầu vọt lại đây.

“Tỷ, Tiểu An bị chó cắn, cha mẹ vừa mới đem đệ ấy đưa đi nhà thầy thuốc trong thôn!”

Cái gì?

Cái rổ trong tay Dương Nhược Tình rớt trên mặt đất, cải trắng, củ cải rơi rụng đầy đất.

Lạc Phong Đường phía sau cũng cả kinh, vội vàng buông xe cút kít, cúi người đi nhặt đồ ăn trên mặt đất.

Bên này, Dương Nhược Tình đỡ lấy bả vai Đại An.

“Rốt cuộc có chuyện gì? Mau nói!”

Đại An nói: “Tiểu An đi theo đường ca Vĩnh Thanh chơi ở tiền viện, hòn đá của đường ca Vĩnh Thanh không cẩn thận đánh vào đầu tiểu cô.”

“Tiểu cô bực bội, về phòng đem Vượng Tài ôm ra tới.”



“Đường ca Vĩnh thanh quay đầu bỏ chạy, Vượng Tài liền nhào lên cắn Tiểu An.”

Nghe Đại An nói, mặt Dương Nhược Tình toàn bộ đều trắng.

Thời buổi này, không có vắc-xin phòng bệnh chó dại.

Tiểu An nếu chẳng may cảm nhiễm bệnh chó dại, tánh mạng có khả năng đều đáp đi vào!

“Đường Nha Tử, mấy thứ này làm phiền ngươi giúp ta đưa vào phòng đi, đây là chìa khóa của phòng ta.”

Dương Nhược Tình đem chìa khóa đưa cho Lạc Phong Đường, phản thân chạy về phía nhà của lão thầy thuốc trong thôn.

Đại An đuổi theo ở phía sau, còn chưa có được vài bước, đã bị nàng bỏ xa đến vô tung vô ảnh.

Lúc này Dương Nhược Tình hận không thể sinh ra hai cái cánh.

Khi đi đến nhà lão thầy thuốc của thôn, phải qua trước sân nhà lão Mộc gia.

Hôm nay ánh mặt trời tốt.

Triệu quả phụ đang ở trong viện giặt xiêm y, Mộc Tử Xuyên ở bên cạnh giúp đỡ xách nước.

Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, từ bên ngoài sân như một trận gió lướt qua.

Tình Nhi?

Nàng vội vàng như vậy, phát sinh chuyện gì sao?

Mộc Tử Xuyên im lặng , đại thẩm hàng xóm, cách một bờ tường thò đầu vào trong viện bên này dò xét.

“Tam phòng Dương gia có chuyện gì vậy? Giờ nấu cơm mà hai đám người chạy tới!”

Hàng xóm bên kia cũng bị kinh động, ra khỏi phòng đáp lại hàng xóm bên này.

“Nghe nói là Tiểu An bị chó cắn, đang đưa đi đại phu……”

“Chậc chậc, chó nhà ai vậy? Chó cắn người không giữ được!”

Hàng xóm hai bên trái phải đứng ở đầu tường kia nghị luận.

Trong viện ở giữa, Triệu quả phụ cúi đầu giặt đồ, không tiếp lời.

Mộc Tử Xuyên hồi phục lại tinh thần.

Tiểu đệ Tình Nhi bị chó cắn?

Trách không được thần sắc của nàng nôn nóng.

“Nương, con đi ra ngoài một chút.”

Nói xong những lời này, hắn buông thùng gỗ trong tay xuống, xoay người nhanh như chớp chạy ra khỏi sân.

Triệu quả phụ từ trên chiếc ghế nhỏ vội đến độ nhảy dựng lên, đuổi ra đến cửa sân.

“Con trở về ngay cho ta! Trở về!”

Mộc Tử Xuyên đã sớm chạy không thấy thân ảnh.

Triệu quả phụ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, ở nơi đó hung hăng dậm chân.

Xem ra, phải mau bảo Chu bà mối đi nhị phòng Dương gia cầu hôn.

Xin cưới xong thì hắn và Mập nha đầu kia chính là bối phận giữa đường tỷ phu cùng cô em vợ.

Tiểu tử này liền phải kiêng dè.

Hàng xóm hai bên trái phải ở kia làm mặt quỷ.

Triệu quả phụ hung hăng trừng mắt nhìn hai người một cái, bưng bồn gỗ lên thở phì phì trở vào trong nhà chính.

‘Phanh’ một tiếng, đóng lại cửa phòng.

Hàng xóm bên trái ‘xuy’ một tiếng: “Nương tranh đua, con đánh rắm! Hai mẹ con nhà này thật trái ngược.”

Hàng xóm bên phải cũng tấm tắc gật đầu: “Tự làm tự chịu.”

……

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương