Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
-
Chương 364: Cóc Mà Đòi Ăn Thịt Thiên Nga ( Canh Hai )
“Tiểu cô lại làm sao vậy?”
Dương Vĩnh Tiến nhíu mày, nhìn vào Đông Ốc phòng đối diện, vẻ mặt phiền chán.
Dương Hoa Trung thở dài: “Không quan tâm, chúng ta làm việc của chúng ta……”
Tiếng nói còn chưa dứt, từ Đông Ốc phòng đối diện truyền đến một tiếng ‘xoảng! ’của đồ vật bị quăng vỡ.
Tiếp theo đó là tiếng bước chân dồn dập mà hỗn độn.
“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi chạy đi đâu? Trở về cho ta!”
Lão Dương đuổi tới.
Tiếng khóc bén nhọn của Đàm thị cũng vang lên.
“Mai nhi, con muốn chạy đi đâu? Mau trở lại!”
“Lão tam, Vĩnh Tiến, các ngươi là người chết sao? Mau ra đây ngăn lại!”
Người ở trong Tây Ốc phòng cũng không được an bình.
Dương Hoa Trung cùng Dương Vĩnh Tiến ra khỏi phòng, Dương Hoa Châu trên giường cũng nôn nóng ngồi thẳng dậy.
Dương Nhược Tình nói với Dương Hoa Châu: “Ngũ thúc, thúc đừng lộn xộn, để cháu đi xem là việc gì.”
Dứt lời, nàng bước nhanh ra khỏi phòng.
Bên ngoài sân, Dương Hoa Mai còn chưa chạy được vài bước liền đã thở hổn hển, bị Dương Vĩnh Tiến ngăn cản.
Phía sau, lão Dương cùng Đàm thị đã đuổi tơi.
Đàm thị lôi kéo cánh tay Dương Hoa Mai khuyên nhủ.
Lão Dương một khuôn mặt đen xì đứng ở kia, chỉ vào đầu Dương Hoa Mai dậy dỗ.
“Gây ra họa không biết hối cải, Chỉ bảo con nói vài câu mà còn già mồm không đồng ý, một chút giáo dưỡng đều không có!”
Lão Dương cả giận nói.
“Mau về phòng thu thập đi, chờ hạ cùng ta đi tranh huyện thành!”
Dương Hoa Mai bụm mặt khóc.
Bên khóc bên dậm chân: “Con mặc kệ! Con mặc kệ! Con sẽ không đi huyện thành.”
“Cha, dù cho cha kề dao lên cổ con, đem dây thừng buộc con, con cũng không đi y quán xem tên Vương Xuyên Tử sửu bát quái kia!”
“Chát!”
Lão Dương giơ tay, một cái tát chụp ở trên mặt Dương Hoa Mai.
Âm thanh thanh thúy vang dội.
Ông vẫn còn duy trì tư thế giơ cao cánh tay lên.
Khuôn mặt già nua lại phát ngốc.
Đàm thị bên cạnh hồi phục lại tinh thần.
Lão thái thái nhìn đến vết đỏ hình năm ngón tay rõ ràng trên mặt Dương Hoa Mai, một khuôn mặt tức khắc vặn vẹo.
“Ngươi cái lão già chết tiệt, sao tâm quá tàn nhẫn vậy!”
Đàm thị kêu lên chói tai, múa may một đôi móng vuốt sắc bén.
Chiếu trên mặt và trên người lão Dương cào cấu.
“Muốn đánh khuê nữ ta, trước tiên hãy đánh chết ta đi!”
“Hai mẹ con chúng ta đều là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt ngươi!”
“Đánh chết chúng ta, ngươi liền an tâm, cả gia đình cũng an tâm……”
Xoẹt……
Tay áo lão Dương bị bà xé xuống một cái lỗ.
Đàm thị vẫn còn như phát điên phác lại đây, đầu tóc bù xù, mắt màu đỏ tươi.
Một bộ dáng muốn cùng lão Dương liều mạng.
Đợi cho Dương Hoa Trung cùng Dương Vĩnh Tiến ở bên cạnh hồi phục lại tinh thần, khuôn mặt lão Dương đã đổi màu.
Lão Dương lau mặt, nhìn thấy đầu ngón tay dính máu, tức giận đến lông mày, chòm râu đều run lên.
“Lão thái bà chết bằm, bà điên rồi sao?”
“Chết đi!”
Lão Dương giơ tay, đẩy ngã Đàm thị đang lại lần nữa nhào lên tới.
Đàm thị ngã xuống mặt đất.
Đôi mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, tứ chi quơ loạn xạ giống hệt đạn bông.
Nước tiểu lại từ đũng quần chảy ra tới.
“Không được rồi, bà nội lại phát bệnh!”
Dương Vĩnh Tiến kinh hô một tiếng.
Bên này, Dương Hoa Trung đã bỏ giày ra nhét vào trong miệng Đàm thị.
Đỡ cho bà tự cắn phải đầu lưỡi.
Lão Dương ý thức được chính mình đã làm gì, cũng luống cuống.
Nói với Dương Hoa Trung cùng Dương Vĩnh Tiến: “Mau, mau khiêng người vào trong phòng, đi gọi đại phu, gọi đại phu……”
Dương Hoa Trung bế Đàm thị lên, bước nhanh nhắm hướng đông phòng chạy đi.
Lão Dương theo sát ở phía sau.
Dương Vĩnh Tiến rút chân chạy ra ngoài đi thỉnh đại phu.
Trong viện liền chỉ dư lại Dương Hoa Mai.
Nàng cũng bị dọa choáng váng, ngây ngốc đứng ở giữa sân, miệng há hốc quên cả khóc.
Vừa quay đầu lại, nhìn thấy Dương Nhược Tình đứng ở cửa Tây Ốc phòng.
Mọi ủy khuất của Dương Hoa Mai tức khắc hóa thành phẫn nộ cùng thù hận.
“Mập Mạp chết tiệt kia, ngươi xem đủ chưa?”
“Nếu không phải do ngươi bá chiếm Đường Nha Tử, ta cũng sẽ không bị ngươi hố đến thảm như vậy!”
Nàng nghiến răng nghiến lợi mắng.
Dương Nhược Tình dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc để nhìn Dương Hoa Mai.
“Tiểu cô là tự tìm đường chết, liên quan gì cháu?”
“Dù cho không có cháu, tiểu cô cũng đừng mong có được Đường Nha Tử!”
“Cũng không nhìn xem chính mình là tính tình gì, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, khiến người ta khinh!”
Dương Hoa Mai tức giận đến mặt mũi trắng bệch.
Thịt mỡ treo trên quai hàm rung lên.
Nàng theo bản năng liền há mồm gọi viện binh: “Nương……”
“Đừng gọi nữa!”
Dương Nhược Tình cắt đứt tiếng của nàng.
“Nương của tiểu cô đã sớm bị cô làm cho tức giận đến ngất đi rồi, không còn ai chống lưng cho tiểu cô đâu!”
Dương Hoa Mai hung hăng dậm chân, “Mập nha đầu chết tiệt, ta sẽ không để yên cho ngươi!”
Sau đó, nàng rút đôi chân voi, nghiêng ngả, lảo đảo chạy vào phòng Đàm thị.
Dương Nhược Tình lắc đầu, xoay người trở về Tây Ốc phòng, kể lại mọi chuyện cho Dương Hoa Châu.
Đại phu rất nhanh liền chạy tới, lại là một phen rót thuốc, ấn huyệt nhân trung.
Đàm thị cuối cùng cũng tỉnh lại.
Lão Dương gọi Kim thị lại đây giúp Đàm thị đổi xiêm y.
Xiêm y dơ cởi ra, lão Dương lại muốn bảo Tôn thị cầm đi giặt.
Dương Nhược Tình nói: “nương cháu nhiều ngày nay eo đều không tốt, không ngồi xổm được, xiêm y trong nhà đều là cháu giặt!”
Lão Dương nói: “Vậy Tình Nhi, cháu mau đem xiêm y của bà nội đi giặt đi, bác gái cháu chân tay vụng về, giặt không sạch sẽ!”
Dương Nhược Tình nhìn vật ô uế trên bộ xiêm y kia, vẻ mặt khó xử.
“Gia, gia vẫn là tha cho cháu đi!”
Lão Dương không có cách nào khác, chỉ đành phải sai khiến Kim thị đi giặt xiêm y.
Làm xong hết thảy mọi việc, ông đen mặt ra khỏi phòng, Dương Hoa Mai đi theo phía sau thút tha thút thít, nức nở.
Lão Dương nhìn mấy người con cháu đang chờ đợi ở trong sân.
Chỉ lão đại Dương Hoa An nói: “Lão đại, ngươi đem xe bò dắt ra tới, đưa ta và muội tử ngươi đi trấn Thanh Thủy.”
Dương Hoa An gật gật đầu, chạy nhanh đi.
Dương Vĩnh Tiên hỏi: “Gia, gia cùng tiểu cô đi y quán huyện thành thăm Vương Xuyên Tử, bao lâu sẽ về tới nhà?”
Lão Dương nói: “Ngày mai là sẽ về tới nhà.”
Dương Vĩnh Tiên gật gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Rất nhanh, xe bò liền chờ ở phía trước phòng, mọi người đưa lão Dương cùng Dương Hoa Mai ra cửa.
Lão Dương quát Dương Hoa Mai đang đứng ở một bên không chịu lên xe bò: “Còn cọ xát cái gì? Mau lên xe!”
Không có Đàm thị ở bên chống lưng, khí thế Dương Hoa Mai yếu đi vài phần.
Lẩm bẩm bỉu môi nói: “Xe bò quá xóc nảy, ngồi khó chịu……”
“Bình thường, khi lui tới trấn trên, nương đều mướn xe ngựa cho ta ngồi……”
“Không ngồi thì ngươi đi bộ tới trấn trên đi!”
Lão Dương nói xong, quay ra bảo Dương Hoa An một tiếng, hai phụ tử cất bước liền đi.
“Đừng đừng đừng, con ngồi, con ngồi. Ngồi còn không được sao!”
Cái mông cối xay của Dương Hoa Mai ngồi lên xe bò.
Cánh tay Dương Hoa An đang điều chỉnh tay lái tức khắc trầm xuống.
Nếu không phải đầu kia của tay lái tròng lên trên cổ con bò, xe đẩy tay chắc chắn nện xuống đất.
“Ai da, Mai nhi, muội nặng đến……”
“Đại ca, ca nói gì?”
Một đôi mắt hình viên đạn của Dương Hoa Mai thổi qua.
Dương Hoa An vội vàng lắc đầu, “Không có gì, không có gì, ngồi xuống rồi, đi thôi!”
Vung roi lên, con bò phát ra một tiếng ‘mu mu’, cố hết sức chở Dương Hoa Mai ra thôn……
Nhìn thân ảnh bọn họ đi xa, Dương Hoa Trung cùng Dương Vĩnh Tiên Vĩnh Tiến không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra.
“Như vậy có thể ngừng nghỉ một hai ngày.” Dương Vĩnh Tiến nói.
Dương Hoa Trung gật gật đầu, mọi người trở về phòng.
Dương Vĩnh Tiến nhíu mày, nhìn vào Đông Ốc phòng đối diện, vẻ mặt phiền chán.
Dương Hoa Trung thở dài: “Không quan tâm, chúng ta làm việc của chúng ta……”
Tiếng nói còn chưa dứt, từ Đông Ốc phòng đối diện truyền đến một tiếng ‘xoảng! ’của đồ vật bị quăng vỡ.
Tiếp theo đó là tiếng bước chân dồn dập mà hỗn độn.
“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi chạy đi đâu? Trở về cho ta!”
Lão Dương đuổi tới.
Tiếng khóc bén nhọn của Đàm thị cũng vang lên.
“Mai nhi, con muốn chạy đi đâu? Mau trở lại!”
“Lão tam, Vĩnh Tiến, các ngươi là người chết sao? Mau ra đây ngăn lại!”
Người ở trong Tây Ốc phòng cũng không được an bình.
Dương Hoa Trung cùng Dương Vĩnh Tiến ra khỏi phòng, Dương Hoa Châu trên giường cũng nôn nóng ngồi thẳng dậy.
Dương Nhược Tình nói với Dương Hoa Châu: “Ngũ thúc, thúc đừng lộn xộn, để cháu đi xem là việc gì.”
Dứt lời, nàng bước nhanh ra khỏi phòng.
Bên ngoài sân, Dương Hoa Mai còn chưa chạy được vài bước liền đã thở hổn hển, bị Dương Vĩnh Tiến ngăn cản.
Phía sau, lão Dương cùng Đàm thị đã đuổi tơi.
Đàm thị lôi kéo cánh tay Dương Hoa Mai khuyên nhủ.
Lão Dương một khuôn mặt đen xì đứng ở kia, chỉ vào đầu Dương Hoa Mai dậy dỗ.
“Gây ra họa không biết hối cải, Chỉ bảo con nói vài câu mà còn già mồm không đồng ý, một chút giáo dưỡng đều không có!”
Lão Dương cả giận nói.
“Mau về phòng thu thập đi, chờ hạ cùng ta đi tranh huyện thành!”
Dương Hoa Mai bụm mặt khóc.
Bên khóc bên dậm chân: “Con mặc kệ! Con mặc kệ! Con sẽ không đi huyện thành.”
“Cha, dù cho cha kề dao lên cổ con, đem dây thừng buộc con, con cũng không đi y quán xem tên Vương Xuyên Tử sửu bát quái kia!”
“Chát!”
Lão Dương giơ tay, một cái tát chụp ở trên mặt Dương Hoa Mai.
Âm thanh thanh thúy vang dội.
Ông vẫn còn duy trì tư thế giơ cao cánh tay lên.
Khuôn mặt già nua lại phát ngốc.
Đàm thị bên cạnh hồi phục lại tinh thần.
Lão thái thái nhìn đến vết đỏ hình năm ngón tay rõ ràng trên mặt Dương Hoa Mai, một khuôn mặt tức khắc vặn vẹo.
“Ngươi cái lão già chết tiệt, sao tâm quá tàn nhẫn vậy!”
Đàm thị kêu lên chói tai, múa may một đôi móng vuốt sắc bén.
Chiếu trên mặt và trên người lão Dương cào cấu.
“Muốn đánh khuê nữ ta, trước tiên hãy đánh chết ta đi!”
“Hai mẹ con chúng ta đều là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt ngươi!”
“Đánh chết chúng ta, ngươi liền an tâm, cả gia đình cũng an tâm……”
Xoẹt……
Tay áo lão Dương bị bà xé xuống một cái lỗ.
Đàm thị vẫn còn như phát điên phác lại đây, đầu tóc bù xù, mắt màu đỏ tươi.
Một bộ dáng muốn cùng lão Dương liều mạng.
Đợi cho Dương Hoa Trung cùng Dương Vĩnh Tiến ở bên cạnh hồi phục lại tinh thần, khuôn mặt lão Dương đã đổi màu.
Lão Dương lau mặt, nhìn thấy đầu ngón tay dính máu, tức giận đến lông mày, chòm râu đều run lên.
“Lão thái bà chết bằm, bà điên rồi sao?”
“Chết đi!”
Lão Dương giơ tay, đẩy ngã Đàm thị đang lại lần nữa nhào lên tới.
Đàm thị ngã xuống mặt đất.
Đôi mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, tứ chi quơ loạn xạ giống hệt đạn bông.
Nước tiểu lại từ đũng quần chảy ra tới.
“Không được rồi, bà nội lại phát bệnh!”
Dương Vĩnh Tiến kinh hô một tiếng.
Bên này, Dương Hoa Trung đã bỏ giày ra nhét vào trong miệng Đàm thị.
Đỡ cho bà tự cắn phải đầu lưỡi.
Lão Dương ý thức được chính mình đã làm gì, cũng luống cuống.
Nói với Dương Hoa Trung cùng Dương Vĩnh Tiến: “Mau, mau khiêng người vào trong phòng, đi gọi đại phu, gọi đại phu……”
Dương Hoa Trung bế Đàm thị lên, bước nhanh nhắm hướng đông phòng chạy đi.
Lão Dương theo sát ở phía sau.
Dương Vĩnh Tiến rút chân chạy ra ngoài đi thỉnh đại phu.
Trong viện liền chỉ dư lại Dương Hoa Mai.
Nàng cũng bị dọa choáng váng, ngây ngốc đứng ở giữa sân, miệng há hốc quên cả khóc.
Vừa quay đầu lại, nhìn thấy Dương Nhược Tình đứng ở cửa Tây Ốc phòng.
Mọi ủy khuất của Dương Hoa Mai tức khắc hóa thành phẫn nộ cùng thù hận.
“Mập Mạp chết tiệt kia, ngươi xem đủ chưa?”
“Nếu không phải do ngươi bá chiếm Đường Nha Tử, ta cũng sẽ không bị ngươi hố đến thảm như vậy!”
Nàng nghiến răng nghiến lợi mắng.
Dương Nhược Tình dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc để nhìn Dương Hoa Mai.
“Tiểu cô là tự tìm đường chết, liên quan gì cháu?”
“Dù cho không có cháu, tiểu cô cũng đừng mong có được Đường Nha Tử!”
“Cũng không nhìn xem chính mình là tính tình gì, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, khiến người ta khinh!”
Dương Hoa Mai tức giận đến mặt mũi trắng bệch.
Thịt mỡ treo trên quai hàm rung lên.
Nàng theo bản năng liền há mồm gọi viện binh: “Nương……”
“Đừng gọi nữa!”
Dương Nhược Tình cắt đứt tiếng của nàng.
“Nương của tiểu cô đã sớm bị cô làm cho tức giận đến ngất đi rồi, không còn ai chống lưng cho tiểu cô đâu!”
Dương Hoa Mai hung hăng dậm chân, “Mập nha đầu chết tiệt, ta sẽ không để yên cho ngươi!”
Sau đó, nàng rút đôi chân voi, nghiêng ngả, lảo đảo chạy vào phòng Đàm thị.
Dương Nhược Tình lắc đầu, xoay người trở về Tây Ốc phòng, kể lại mọi chuyện cho Dương Hoa Châu.
Đại phu rất nhanh liền chạy tới, lại là một phen rót thuốc, ấn huyệt nhân trung.
Đàm thị cuối cùng cũng tỉnh lại.
Lão Dương gọi Kim thị lại đây giúp Đàm thị đổi xiêm y.
Xiêm y dơ cởi ra, lão Dương lại muốn bảo Tôn thị cầm đi giặt.
Dương Nhược Tình nói: “nương cháu nhiều ngày nay eo đều không tốt, không ngồi xổm được, xiêm y trong nhà đều là cháu giặt!”
Lão Dương nói: “Vậy Tình Nhi, cháu mau đem xiêm y của bà nội đi giặt đi, bác gái cháu chân tay vụng về, giặt không sạch sẽ!”
Dương Nhược Tình nhìn vật ô uế trên bộ xiêm y kia, vẻ mặt khó xử.
“Gia, gia vẫn là tha cho cháu đi!”
Lão Dương không có cách nào khác, chỉ đành phải sai khiến Kim thị đi giặt xiêm y.
Làm xong hết thảy mọi việc, ông đen mặt ra khỏi phòng, Dương Hoa Mai đi theo phía sau thút tha thút thít, nức nở.
Lão Dương nhìn mấy người con cháu đang chờ đợi ở trong sân.
Chỉ lão đại Dương Hoa An nói: “Lão đại, ngươi đem xe bò dắt ra tới, đưa ta và muội tử ngươi đi trấn Thanh Thủy.”
Dương Hoa An gật gật đầu, chạy nhanh đi.
Dương Vĩnh Tiên hỏi: “Gia, gia cùng tiểu cô đi y quán huyện thành thăm Vương Xuyên Tử, bao lâu sẽ về tới nhà?”
Lão Dương nói: “Ngày mai là sẽ về tới nhà.”
Dương Vĩnh Tiên gật gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Rất nhanh, xe bò liền chờ ở phía trước phòng, mọi người đưa lão Dương cùng Dương Hoa Mai ra cửa.
Lão Dương quát Dương Hoa Mai đang đứng ở một bên không chịu lên xe bò: “Còn cọ xát cái gì? Mau lên xe!”
Không có Đàm thị ở bên chống lưng, khí thế Dương Hoa Mai yếu đi vài phần.
Lẩm bẩm bỉu môi nói: “Xe bò quá xóc nảy, ngồi khó chịu……”
“Bình thường, khi lui tới trấn trên, nương đều mướn xe ngựa cho ta ngồi……”
“Không ngồi thì ngươi đi bộ tới trấn trên đi!”
Lão Dương nói xong, quay ra bảo Dương Hoa An một tiếng, hai phụ tử cất bước liền đi.
“Đừng đừng đừng, con ngồi, con ngồi. Ngồi còn không được sao!”
Cái mông cối xay của Dương Hoa Mai ngồi lên xe bò.
Cánh tay Dương Hoa An đang điều chỉnh tay lái tức khắc trầm xuống.
Nếu không phải đầu kia của tay lái tròng lên trên cổ con bò, xe đẩy tay chắc chắn nện xuống đất.
“Ai da, Mai nhi, muội nặng đến……”
“Đại ca, ca nói gì?”
Một đôi mắt hình viên đạn của Dương Hoa Mai thổi qua.
Dương Hoa An vội vàng lắc đầu, “Không có gì, không có gì, ngồi xuống rồi, đi thôi!”
Vung roi lên, con bò phát ra một tiếng ‘mu mu’, cố hết sức chở Dương Hoa Mai ra thôn……
Nhìn thân ảnh bọn họ đi xa, Dương Hoa Trung cùng Dương Vĩnh Tiên Vĩnh Tiến không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra.
“Như vậy có thể ngừng nghỉ một hai ngày.” Dương Vĩnh Tiến nói.
Dương Hoa Trung gật gật đầu, mọi người trở về phòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook