“Đường Nha Tử……”

Nàng duỗi tay định đẩy hắn, nhưng lại để cho hắn bắt được tay đặt lên trên eo hắn.

“Hư……”

Âm thanh hắn từ trên đỉnh đầu nàng truyền xuống dưới.

“Tình Nhi đừng động, để cho ta ôm một chút, một chút là được……”

Hơi thở nóng rực, hỗn loạn mùi rượu tinh khiết và thơm, quanh quẩn quanh hơi thở nàng.

Nàng biết hắn khẳng định là bị cồn kích thích, mới làm ra hành động to gan như vậy.

Được rồi,

Nàng quyết định không cùng một tên đang bị cồn dẫn dắt phân cao thấp.

Đỡ cho hắn làm ra hành động càng thêm lớn mật.

Nàng vì thế đứng yên không dám lộn xộn.

Mặc cho hai tay hắn buộc chặt, đem nàng càng ôm càng khẩn.

“Tình Nhi, ta nhớ ngươi!”

Âm thanh ôn nhu của hắn, lại thấp thấp vang lên trên đỉnh đầu nàng.

Hắn đem đầu cúi xuống, cằm gác trên đỉnh đầu nàng, đằng ra một bàn tay tới, nhẹ nhàng vỗ về đầu nàng.

“Hôm nay ở trong sân làm việc, mỗi một chuyến gạch bê đi, ta đều sẽ nghĩ đến ngươi.”

“Muốn đến phòng bếp nhìn xem ngươi đang làm gì.”

“Nhưng ta lại không có thời gian để đi ……”

“Cả ngày đều nôn nóng!”

Nghe âm thanh đứt quãng có hơi chút lộn xộn của hắn từ trên đỉnh đầu nàng truyền xuống.

Thân thể nàng đang căng cứng, dần dần mềm xuống.

Trong lòng, giống như vừa uống mật đường, ngọt đến không hòa tan được.

“Tiểu tử ngốc, ta không phải vẫn luôn ở trong phòng bếp sao, phía dưới mí mắt của ngươi, có gì mà nôn nóng!”

Nàng có hơi chút buồn cười nói.

Đôi tay lại nhẹ vỗ về phía sau lưng hắn.

Hắn nói: “Chính vì biết được ngươi ở phòng bếp, ta mới càng thất thần!”

“Ngươi nếu không lại đây nấu cơm, ta cũng không đến mức như vậy!”

Dương Nhược Tình cười nhẹ một tiếng.

“Được rồi, bổn cung đồng ý cho ngươi nhớ ta. Nhưng ta có yêu cầu đối với ngươi!” Nàng nói.

“Ngươi nói đi!”

“Sau này làm việc, cần phải chuyên tâm, bằng không gạch đập trúng tay chân thì làm sao?” Nàng nói.

“Bao giờ đến giờ nghỉ, ngươi lại nhớ ta, không chuẩn nhớ người khác! Nhớ rõ không?”

“Ừ, nhớ kỹ!”

Hai người còn muốn lại ôm một hồi, nhưng bên ngoài phòng bếp truyền đến tiếng bước chân.

Dương Nhược Tình vội vàng đẩy hắn ra, vọt đến một bên túm lên cái muôi làm bộ đang đảo nước cơm.

Lạc Phong Đường sửng sốt, hồi phục lại tinh thần, bị hành động hoảng loạn này của nàng làm cho dở khóc dở cười.

Nàng đỏ mặt lên, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.

Hắn lập tức không dám cười nữa.



Phía sau, Tôn thị đã qua tới.

“Tình Nhi, ta xem qua, cha con bọn họ uống đến độ không sai biệt lắm, có thể bê cơm lên rồi.” Tôn thị nói.

“Ai, được rồi!”

Dương Nhược Tình xoay người lấy ra một bộ chén sạch sẽ, múc cơm.

Lạc Phong Đường cũng không nhàn rỗi, mang khay tới.

Đặt bát cơm lên trên khay.

Bưng lên, bước đi như bay ra khỏi phòng bếp.

“Con cùng Đường Nha Tử nói gì vậy?” Tôn thị đột nhiên cười hỏi.

Dương Nhược Tình ngẩn ra: “Không nói gì ạ, sao thế?”

Tôn thị nói: “Nhìn Đường Nha Tử thật là cao hứng, giống như vừa uống mật vậy!”

Dương Nhược Tình biết rằng Tôn thị đang trêu ghẹo mình, mặt càng đỏ hơn.

“Con không phải khuê nữ thân sinh của nương ư, nương cứ dốc hết sức cười con đi!”

……

Lại vội suốt một buổi chiều.

Ba gian nhà gạch đất nhà của Lão Lạc gia đã xong.

Ô cửa sổ cũng đã để sẵn.

Tiếp theo, chính là thừa dịp ngày trong trẻo phơi nắng.

Phơi trong phòng, phơi ngoài phòng.

Đợi cho hơi ẩm bốc đi đến không sai biệt lắm, lại dầm nhà, lợp mái, lắp cửa sổ.

Giai đoạn phơi nắng nàng tầm ba đến năm ngày.

Nếu không may gặp trời mưa dầm, sẽ phải kéo dài thêm.

Ban đêm, Dương Nhược Tình cùng Tôn thị lại lo liệu một bữa cơm tối cho mọi người.

Vừa mới ăn xong cơm tối, Dương Nhược Tình đang chuẩn bị về phòng bếp thu dọn chén đũa, bị Tôn thị ngăn lại.

“Chén đũa cứ để nương tới thu thập, Tình Nhi, đám lợn con trong nhà hôm nay mới ăn một bữa.”

“Con về nhà trước đi, đem thùng cặn đồ ăn mang về cho lợn, ta và cha con sẽ trở về sau.”

Thùng cặn đồ ăn, là cơm thừa canh cặn không ăn được nữa.

Lấy về lại thêm chút cám bã đậu vừa lúc có thể cho lợn ăn.

Dương Nhược Tình gật gật đầu.

Xách thùng cặn đồ ăn lên đi ra bên ngoài phòng bếp.

Bây giờ còn chưa tới lúc lên đèn, nhưng màn đêm đã bao phủ xuống dưới.

Trong viện, Tiểu An đang quấn lấy Lạc Phong Đường ở kia chơi ná, Đại An đứng ở một bên an tĩnh nhìn.

Dương Nhược Tình hướng bọn họ bên kia tiếp đón một tiếng, ba người đều đi về phía nàng bên này.

Nghe nàng nói phải về nhà, Lạc Phong Đường nói: “Ta đưa các ngươi đi!”

Hắn nói xong, duỗi tay tiếp nhận thùng cặn đồ ăn trong tay nàng.

Dương Nhược Tình một tay nắm Tiểu An, một tay nắm Đại An đi theo phía sau hắn hướng về phía cửa sân.

Tôn thị đứng ở cửa phòng bếp, nhìn thân ảnh bốn người bọn họ, phụ nhân chạy nhanh vào phòng các nam nhân nói chuyện.

“Đều bị ta đuổi đi rồi!” Bà nói.

Dương Hoa Trung gật gật đầu, liếc mắt nhìn Lạc Thiết Tượng một cái.

Lạc Thiết Tượng hiểu ý cười, rót trà cho Trường Canh, Đại Ngưu, Dương Vĩnh Tiến, cùng hai nam tử khác trong thôn đang ngồi quanh bàn.



“Tối nay lưu mọi người lại đây, là có một kiện hỉ sự này, muốn cùng mọi người nói.”

Lạc Thiết Tượng nói.

“Hỉ sự gì?” Đại Ngưu hỏi.

Lạc Thiết Tượng nói: “Ta và lão tam tính toán kết nhi nữ thông gia, muốn xin ý kiến của mọi người ……”

Xin ý kiến của mọi người, đây là lời nói khách sáo của Lạc Thiết Tượng.

Nói trắng ra là muốn thông báo cho mọi người.

Vừa nghe vậy, mọi người đều cười, hiển nhiên bọn họ đều đang suy đoán về phương diện này.

Trường Canh nói: “Hai hài tử này xứng đôi, trưởng bối hai bên đều là người thành thật, hàm hậu, rất môn đăng hộ đối!”

Đại Ngưu cũng gật đầu liên tục: “Ha ha, lại có hỉ rượu để uống. Lão tam, giao tình của hai ta không cần ta phải nói đi? Vị trí bà mối, hãy tính cho ta một cái!”

Dương Hoa Trung cười gật đầu: “Ta và Lạc đại ca đã thảo luận qua, cũng quyết định chuyện này, bà mối của nhà gái bên này chính là ngươi.”

“Còn bà mối của nhà trai bên kia, để ta tới làm!”

Trường Canh thực dũng cảm nói.

Lạc Thiết Tượng nói: “Được!”

Dương Vĩnh Tiến ở kia gấp không chờ nổi nói: “Ta đã sớm muốn cùng Đường Nha Tử lãnh giáo kỹ xảo săn thú, lại sợ hắn chê ta phiền.”

“Bây giờ thì tốt rồi, ta đã trở thành muội phu của hắn, hắn có ngại phiền cũng không đẩy được, ha ha ha……”

Không khí trong phòng phá lệ tốt.

……………………

Tiểu hài tử chính là tiểu hài tử.

Rõ ràng vừa mới đó còn chơi hăng say, tiếp theo nháy mắt đã có thể ngủ.

Đi được nửa đường, Tiểu An liền ăn vạ không đi nữa.

“Tỷ, đệ buồn ngủ, chân nặng chịch……”

Giọng nói vừa dứt, người liền mềm đi xuống.

Dương Nhược Tình cúi người đem hắn ôm lấy.

Tiểu nam hài sắp 4 tuổi, mặc một chiếc áo bông mùa đông thật dày, thời điểm bế lên tới thật là có hơi chút lao lực.

“Tình Nhi, để ta.”

Lạc Phong Đường xoay người lại, nhẹ nhàng liền đem Tiểu An chở tới trên lưng.

Một bàn tay nâng mông Tiểu An, một tay kia xách thùng cặn đồ ăn.

Dương Nhược Tình nói: “Thùng cặn đồ ăn để ta xách cho.”

Hắn nói: “Không có việc gì, đi thôi!”

Cất bước liền đi.

Dương Nhược Tình đi theo bên cạnh người hắn, hai tay từ phía sau hỗ trợ đỡ Tiểu An đang ngủ say.

Đại An đi theo sau ba người bọn họ.

Nhìn thân ảnh ba người ấy, Đại An nghiêng đầu.

Hình ảnh này thật đẹp.

Hắn chưa từng gặp qua hình ảnh đẹp như vậy.

Giống như là một nhà ba người, cha, nương, cùng nhau bảo hộ hài tử.

Nếu vẽ ra tới, thật sự rất ấm áp.

Đôi mắt Đại An sáng lấp lánh, hắn tính toán trở về liền đem một màn này vẽ lại!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương