Dương Nhược Tình trở lại trong phòng, Đại An đã viết xong.

Đang nắm giấy bản trong đôi tay kia, híp mắt nhìn kiệt tác của chính mình.

“Viết gì thế? Lại còn tự thưởng thức một mình chứ? Để tỷ tỷ kiểm tra giúp đệ!”

Dương Nhược Tình cười cười đi tới.

Đại An xoay người lại, đem giấy bản trong tay đưa cho Dương Nhược Tình.

“Tỷ, tỷ nhìn đi!”

Dương Nhược Tình tiếp nhận tới, vừa thấy liền kinh ngạc.

Còn tưởng rằng Đại An đang tập viết chữ, làm nửa ngày, hóa ra là vẽ tranh?

Nhưng cũng phải nói, hắn vẽ tranh thật đúng là không kém.

Cái mũi giống cái mũi, đôi mắt giống mắt.

“Một, hai, ba, bốn, năm……”

Dương Nhược Tình đếm, từ cao xuống thấp có năm người.

Bàn tay to nắm bàn tay nhỏ.

“A, sao nhìn giống như là cả nhà ta vậy?”

Dương Nhược Tình hỏi.

Đại An đi lại đây, chỉ vào nhân vật trên giấy, giới thiệu cho Dương Nhược Tình.

“Đây là cha, đây là nương, đây là tỷ tỷ, đang nắm tay ta và Tiểu An.”

“Vậy thứ trên đỉnh đầu này là khối bánh sao?” Nàng cố ý hỏi.

Đại An lắc đầu, “Là mặt trời!”

“A……”

Dương Nhược Tình nheo lại mắt, nhìn đến vui vẻ.

Đệ đệ ở phương diện vẽ tranh, giống như rất có thiên phú.

Không tồi, không tồi.

Người sao, sợ nhất là bình thường.

Thời đại nào cũng thế, có sở trường đặc biệt luôn tốt.

“Tiểu tử giỏi lắm, đây là do chính đệ cân nhắc ra để vẽ sao? Hay là có người chỉ điểm cho đệ?”

Dương Nhược Tình ngay sau đó lại hỏi.

Đại An nói: “Chính đệ tự cân nhắc.”

“Làm tốt lắm!”

Nàng khen.

“Sau này, chờ tỷ tỷ của đệ có thời gian, cũng sẽ bộc lộ tài năng cho đệ xem!”

“Thật sự?”

Ánh mắt Đại An sáng lên.

“Tỷ, đệ vẽ tranh mà không có viết chữ, tỷ không trách cứ đệ lãng phí giấy bản chứ?” Hắn hỏi.

Dương Nhược Tình xì một cái.

“Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên. Yên tâm đi, tỷ tỷ của đệ ta không cổ hủ như vậy!”

Đôi mắt Đại An tức khắc sáng lên: “Tỷ tỷ thật tốt!”

……

Đến giờ nấu cơm trưa, Tôn thị dẫn theo Tiểu An trở về.

Dương Nhược Tình đang ở trong phòng bếp vo gạo chuẩn bị nấu cơm.



Tôn thị nói: “Con gà kia, ta đặt ở trong ấm sành để hầm, chờ đến buổi tối là có thể ăn.”

Dương Nhược Tình gật gật đầu: “Cha buổi trưa ở nhà Đường Nha Tử ăn cơm, hầm gà xong đúng lúc chờ đến tối nay cha về đến nhà chúng ta cùng nhau ăn.”

Tôn thị đáp lại: “Ừ”, buộc tạp dề quanh hông.

“Nương, lúc nương trở lại đây, cô của Đường Nha Tử đã đi chưa?”

Dương Nhược Tình hỏi.

Tôn thị lắc đầu: “Đi rồi, nói là phải về nấu cơm trưa cho thợ xây nhà.”

Dương Nhược Tình gật gật đầu, đã trở về là tốt.

Hai mẹ con nấu cơm xong, xào một đĩa cải trắng, hầm một chén canh trứng.

Lại làm một chén ớt xào đậu phụ khô.

Bốn mẹ con ăn một bữa cơm trưa no căng.

Buổi chiều, người Bào gia ngồi xe bò đi về.

Lão Dương bên kia bảo Dương Vĩnh Thanh lại đây gọi Tôn thị cùng Dương Nhược Tình đi qua nói chuyện.

“Hả? Ông bà con đây là có chuyện gì sao?”

Đang chuẩn bị cho lợn ăn cám, Tôn thị kinh ngạc.

Dương Nhược Tình cười cười, không hé răng.

Uy tín và cảm giác tồn tại của một người, kỳ thật là được tích lũy từ từng sự tình, tích lũy lên.

Việc người khác làm không được, ngươi lại có thể.

Ngăn cơn sóng dữ, một lần, lại một lần.

Dần dà, cảm giác tồn tại của ngươi sẽ càng thêm mạnh mẽ.

Thật nhiều sự tình, đều sẽ tới dò hỏi ý kiến ngươi.

“Nương, nương hãy đi trước đi, con cho lợn ăn cám xong liền sẽ qua tìm nương!”

……

Khi Dương Nhược Tình cho ba con lơn con ăn cám xong.

Lão Dương lại bảo người tới thúc giục nàng.

Dương Nhược Tình dở khóc dở cười, lão Dương thế này cũng là quá đề cao nàng đi?

Rửa tay sạch sẽ, nàng lập tức đi tiền viện.

Lão Dương bọn họ đều đã ‘di giá’ đến phòng Dương Hoa Châu.

Lão Dương, Dương Hoa An, Đàm thị, Kim thị, Tôn thị, Dương Vĩnh Tiến.

Mọi người hoặc đứng hoặc ngồi, một đám sắc mặt đều không được tốt cho lắm.

Không khí trong phòng, cũng có chút áp lực.

Dương Nhược Tình đẩy cửa tiến vào, đem không khí áp lực này đánh vỡ một ít.

“Cháu vừa mới cho lợn ăn xong, gia gia thúc giục gấp như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì ạ?”

Nàng vào cửa liền hỏi.

Nhìn thấy nàng tiến vào, lão Dương rút điếu thuốc lá trong miệng ra.

“Tình nha đầu, cháu tới vừa lúc, đúng lúc có chuyện, gia muốn nghe ý kiến của cháu!”

“Chuyện gì ạ?” Dương Nhược Tình hỏi, đi đến bên cạnh Tôn thị, ngồi xuống chiếc ghế ở gần bà.

Lão Dương nói với Đàm thị: “Tình Nhi đã tới, người đều đến đông đủ, rốt cuộc tình huống là gì, bà mau nói đi!”

Đàm thị cau mày, nhìn Dương Hoa Châu đang ngồi trên giường.

“Còn tưởng rằng Bào gia hảo tâm lại đây thăm!”

“Hợp lại hóa ra là ‘chồn cấp gà chúc tết’, tâm tình bất an!” Đàm thị nói.

“Đừng nói lung tung nữa, nói vào điểm chính đi!” Lão Dương nói.



Đàm thị nói tiếp: “Tẩu tử Bào Tố Vân kia, thử lòng ta!”

“Nghe giọng điệu kia, lễ hỏi cùng tam tiết lễ cộng lại, nhà ta không được dưới bốn lượng bạc!”

“Ít hơn bốn lượng bạc thì sẽ như thế nào?”

Dương Vĩnh Tiến vội vàng hỏi.

“Hừ, còn có thể như thế nào? Hối hôn!” Đàm thị tức giận nói.

“Sao có thể như vậy chứ?” Dương Vĩnh Tiến nóng nảy.

“Cửa đều đã qua, còn có nửa tháng nữa liền phải đón dâu!” Hắn nói.

Đàm thị hừ hừ, vẻ mặt khó chịu.

Dương Nhược Tình trầm mặc nghe.

Bởi vì trước đó, trong lúc vô tình nghe được đối thoại giữa Bào Tố Vân và ngũ thúc.

Cho nên đối với giá lễ hỏi do Bào gia quy định, nàng không quá nhiều kinh ngạc.

Nàng chỉ suy nghĩ, tại sao lão Dương lại vội vàng gọi chính mình qua đây.

Chẳng lẽ, là muốn theo chân tam phòng bọn họ vay tiền?

Thật là, nghĩ đến cái gì, thì cái đó liền tới!

Đầu óc mới chuyển qua việc này, Lão Dương ngồi đối diện đã tiếp lời.

“Vợ lão tam, Tình Nhi, hôm nay tìm các ngươi lại đây, là muốn hỏi các ngươi đối với việc này thấy sao!”

Vẻ mặt lão Dương thành khẩn nói.

Lời này khiến cho Tôn thị vốn luôn khuyết thiếu ý thức phòng bị có chút thụ sủng nhược kinh.

Bà vội vàng từ trên ghế đứng dậy, “Cha, con chỉ là một nữ tắc nhân gia, không hiểu chuyện, cha và nương cứ quyết định là được!”

Lão Dương đem ánh mắt lập tức dừng ở trên người Dương Nhược Tình bên cạnh Tôn thị.

“Tình nha đầu, cháu và ngũ thúc của cháu cảm tình thâm hậu, chuyện này, cháu thấy sao?”

Hắn hỏi.

Dương Nhược Tình nhàn nhạt cười một cái.

“Cháu và ngũ thúc cảm tình thâm hậu, đúng vậy.”

“Nhưng đây là hôn sự của trưởng bối, cháu chỉ là một vãn bối, còn chưa có qua cập kê, gia gia hỏi cháu, không phải uổng phí sao!” Nàng nói.

“Tình nha đầu, cháu xưa nay chủ ý nhiều, đầu óc tốt!”

Lão Dương không tiếc lời khen.

“Rất nhiều lần Dương gia ta gặp chuyện, đều là nhờ cháu bày mưu tính kế.”

“Lần này, cháu cũng không thể khoanh tay đứng nhìn!” Hắn nói.

Dương Nhược Tình lắc đầu, “Cháu lại không phải là thần tiên, không nghĩ khoanh tay đứng nhìn thì cánh tay có dài cũng không chịu nổi mà gãy!”

“Ông bà vẫn nên tự quyết định đi!”

Nghe Dương Nhược Tình và lão Dương đem đề tài này đẩy tới đẩy lui.

Đàm thị không kiên nhẫn.

“Ta và gia của ngươi đỉnh đầu đang khẩn, lấy không ra bốn lượng bạc, muốn mượn của tam phòng các ngươi.”

“Không nói với cha mẹ ngươi, mà lại trực tiếp nói với Mập nha đầu ngươi.”

“Vì chúng ta biết, tam phòng các ngươi là do ngươi chưởng gia, tiền đều ở trong tay ngươi.”

“Ta và gia của ngươi đều đã kéo cái mặt già này cùng ngươi nói chuyện, ngươi đừng có chối từ!”

Đàm thị bô bô một đống.

Lời này vừa ra, Tôn thị kinh ngạc.

Ngay sau đó nhìn về phía Dương Nhược Tình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương