Dương Nhược Tình có thể nhìn rõ người đang đến, đó là một người phụ nữ trung niên, dáng người cao gầy, mặc một bộ quần áo vải thô màu xanh lam, có vết vá, tóc búi cao, cắm một chiếc kẹp tóc bằng gỗ xoan đào. Người phụ nữ mặt mũi phờ phạc, hốc mắt trũng sâu, rõ ràng là bị suy dinh dưỡng. Đôi mắt bà rất to, nước da mịn màng, trắng trẻo, tuy nhiên dưới mắt lại có một vết thâm dày, trong ánh mắt cũng còn lưu lại một vài tia máu, khuôn mặt mệt mỏi, giống như bộ dáng của một người cả đêm không ngủ.

Dương Nhược Tình nhìn người phụ nữ, bà ấy đang mặc một thân đồ cổ trang của phụ nữ nông gia, lại nhớ tới những thay đổi trên thân thể mình, Dương Nhược Tình ngây ngẩn cả người, trong đầu chợt liên tưởng đến trào lưu tiểu thuyết gần đây: xuyên không?

Tôn thị sau khi đẩy cửa vào nhà, liếc mắt liền nhìn thấy con gái đang ngồi dậy, chăn bị vén lên, trên người chỉ mặc mỗi bộ quần áo lót trong, một đôi chân trần đen thùi lùi vẫn còn đang treo trên giường, ánh mắt lại dán chặt vào cánh cửa.

Tôn thị di di chân một cái, có phần không dám tin tưởng, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng như điên:

“Tình nhi, ngươi tỉnh dậy khi nào? Nương đang ở bên ngoài giặt đồ, sao ngươi không kêu một tiếng? Có khát nước không? Có đói bụng không? Có bị lạnh không?”

Tôn thị bước nhanh chạy tới bên giường, vừa lớn tiếng hỏi, vừa nắm lấy chiếc áo khoác treo trên thanh gỗ ở góc giường, giũ giũ cho bay hết bụi, khoác lên người Dương Nhược Tình. Bàn tay thô ráp đầy vết chai nhẹ nhàng phủ lên trán Dương Nhược Tình, dường như cảm nhận được điều gì đó, bà lẩm bẩm: “Ơn trời, cơn sốt cuối cùng đã hạ!”

Dương Nhược Tình phục hồi lại tinh thần rất nhanh, ánh mắt mang theo một tia tìm tòi, nghiên cứu, rơi lên người nữ nhân tự xưng là “nương” này.

Kiếp trước, là điệp viên quốc tế tinh anh, nàng đã trải qua biết bao sóng to gió lớn trên đời, khả năng nhìn người cũng thực chuẩn xác.

Người phụ nữ trước mặt này, cả vẻ mặt lẫn ánh mắt đều không giấu được sự quan tâm thực lòng.

Sợ nàng bị lạnh đôi chân, người phụ nữ này còn ngồi xổm xuống, nhét đôi chân trần lạnh cóng của nàng vào trong quần áo của mình, đôi bàn tay qua lớp quần áo nhẹ nhàng xoa bóp đôi chân bẩn thỉu đen thùi lùi của nàng, không có một nửa điểm ghét bỏ nào.

“Ngươi cái đứa con gái ngốc nghếch này, sao cứ nhìn nương? Không phải phát sốt một hồi liền không nhận ra nương chứ? Có muốn uống trà không? Có muốn xì xì hay không?”



Tôn thị ngẩng đầu lên, vẻ mặt từ ái nhìn Dương Nhược Tình, giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa đầu tóc rối bời một đống của nàng, ôn nhu hỏi thăm. Xì xì? Là đi tiểu? Thân thể mới này cũng phải tầm mười hai, mười ba tuổi rồi. Tuy nhiên, người phụ nữ này lại nói chuyện với nàng như thể với đứa trẻ mới chỉ bốn hoặc năm tuổi. Đây là vì sao? Là do vô cùng cưng chiều? Hay là có nguyên nhân gì khác?

Dương Nhược Tình suy nghĩ không ra, lại cũng không có tinh thần để suy nghĩ kỹ càng, bởi vì nàng lúc này quả thực miệng khô, lưỡi khô. Vừa mở miệng ra đã phát hiện cổ họng mình sưng tấy đến không thể nói được. Người phụ nữ này không phải vừa bảo là nàng bị sốt suốt đêm qua sao? Chắc là bị viêm amidan rồi. Vì vậy, nàng giơ tay chỉ chỉ ấm trà, người phụ nữ lập tức phản ứng lại.

“Tình nhi nhà chúng ta khát nước à? Được rồi, để nương rót trà cho con. Con ngoan ngoãn nghe lời nương, nằm lại trên giường đi, vừa mới hết sốt, không nên để lại bị nhiễm phong hàn.”

Dưới sự trợ giúp của người phụ nữ, Dương Nhược Tình nằm trở lại giường, nghiêng người nhìn bà đi đến cầm một chiếc bát, rót nước từ ấm trà vào, đem bát trà tùy tiện lau qua một cái rồi hất ra ngoài cửa phòng. Làm xong mới quay trở lại bên bàn, một lần nữa rót hơn phân nửa bát trà, sau đó cẩn thận bưng tới trước giường, nghiêng người ngồi xuống. Dương Nhược Tình muốn đưa tay ra nhận, nhưng người phụ nữ lại nhanh hơn, một tay đỡ lấy lưng nàng, giúp nàng ngồi thẳng dậy, sau đó đem bát trà đến trước miệng nàng, ôn nhu nói: “Lại đây, nương đút cho con, Tình nhi uống chậm chậm thôi kẻo nghẹn.”

Dương Nhược Tình cười khổ. Người phụ nữ này sao lại chiều con như vậy? Con gái đã lớn, uống trà cũng phải đưa đến tận miệng? Không phải người ta đều bảo con nhà nghèo đều sớm biết lo liệu việc nhà sao?

Nhà này nghèo đến mức người cũng không thể ở nổi, mà vẫn còn nuông chiều con cái như vậy, uống trà cũng phải bưng đến tận miệng, việc này sớm hay muộn sẽ đem con nhỏ chiều hư mất.

Dương Nhược Tình không có thói quen được người hầu hạ, kiếp trước nàng là một nàng nhi, lưu lạc đầu đường xó chợ, sau được tổ chức nhận nuôi, phải trải qua các loại huấn luyện nghiêm khắc nhất.

Từ nhỏ đến lớn, nàng đi đến đâu cũng chỉ có một mình, một mình đối mặt tất cả, sớm đã tạo thành thói quen độc lập, tự chủ.

Mà thôi, dù sao thân thể cũng đang đau nhức, lại vừa đến đây, coi như “nhập gia tùy tục” đi.

Dưới sự hỗ trợ của nương, nàng uống hết ba chén trà đầy, cổ họng bỏng rát dần trở lên dễ chịu hơn một chút.

“Ồ, toát mồ hôi, là chuyện tốt.” Tôn thị sờ tay lên trán Dương Nhược Tình, sầu lo trên mặt giảm đi mấy phần, mỉm cười nói: “Cha con trời tờ mờ sáng đã đi lên trấn trên mua thuốc rồi, chắc là buổi trưa sẽ về tới. Tình nhi ngồi ngoan, nương đi giặt chiếc khăn cho con lau mặt.”

Dương Nhược Tình sẽ gật đầu một cái, nhìn nương xoay người đi ra góc nhà, nơi đó có một cái giá gỗ đơn sơ, bên trên có một cái bình gốm bằng đất và một chiếc khăn tay sờn nửa bên mép.



Dương Nhược Tình nhìn nương đem khăn mặt ngâm vào trong nước, dùng sức vặn, thỉnh thoảng còn quay đầu lại, nhìn nàng một cái mím môi cười, khiến Dương Nhược Tình có chút không tự nhiên.

Đây không phải là mơ, sau khi trực thăng rơi xuống đại dương, nàng không có chết đuối mà lại xuyên qua đến một gia đình nông gia nghèo khó, còn có được một người mẹ thương yêu mình như vậy.

Nhắm hai mắt lại, lần thứ hai mở ra, trong mắt nàng đã khôi phục được vẻ bình tĩnh.

Nếu ông trời đã cho nàng một cơ hội này, nàng sẽ cố gắng nắm bắt. Sống lại một đời, nàng muốn sống khác đi, hãy là một cuộc đời mới thật tốt đẹp!

Khăn mặt vừa mới đưa lên lau được một nửa, bên ngoài, một tiếng “rầm” vang lên, cánh cửa phòng bị đẩy ra, bóng người bên ngoài còn chưa thấy, nhưng tiếng quát mắng đã truyền vào trong phòng:

“Vợ lão tam, ngươi trốn trong nhà làm cái trò quỷ gì? Quần áo cả nhà cũng không đem ra ao giặt, lại chất đống hôi thối trong rổ, muốn cả nhà ở truồng xuống đất làm việc hả?”

Cùng lúc âm thanh vang lên, Dương Nhược Tình cảm nhận được trước mặt mình, cánh tay của nương run lên một cái. Khuôn mặt gầy gò lộ ra vài phần e ngại. Nhìn ra chỗ cửa phòng, một lão bà đã chống tay đứng đó, gương mặt hung dữ, lông mi lưa thưa, đôi mắt gườm gườm nhìn người. Bà lão có sống mũi tẹt, môi mỏng, mái tóc hoa râm được chải gọn gàng sau gáy, búi cao bằng một chiếc trâm màu bạc, tai đeo một đôi khuyên tròn cũng màu bạc.

Dáng người lão bà thấp bé, mặc một bộ bố y màu xám còn mới bẩy phần, đôi chân lão bà rất nhỏ, chắc là đã từng được bó qua, bà đứng tựa ở đó, như một chiếc com-pa mỏng manh đóng chặt xuống đất.





Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương