Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
-
Chương 1: Vị Hôn Thê Xấu Xí
Dưới chân bị người đẩy một cái, đầu nàng chúi xuống đất, thân hình tròn vo ngã lăn về phía trước. Trong tiếng cười vang dội xung quanh, mặt nàng úp sấp xuống bùn. Trán đập xuống nền đất cứng, vang lên một tiếng “cộp”, một cục u vừa lớn vừa đỏ lập tức phồng lên.
Đồ trong tay nàng rơi vãi ra ngoài, từng quả sơn trà dại dập nát lăn lóc khắp nơi. Nàng đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn vụng về bò dậy, quỳ trên mặt đất hệt một con chó, nhặt nhạnh từng quả rơi bên dưới chân đám người xung quanh, cũng không quản trên mặt còn dính đầy bùn đất, cầm chặt những quả sơn trà dại cười hềnh hệch, ngây ngô, giống như đang nắm trong tay một thứ bảo bối tốt nhất trên đời.
Thôn dân xung quanh chỉ trỏ:
“Tổ tiên họ Dương không biết đã làm chuyện ác gì mà lại sinh ra một đứa con gái khờ khạo như vậy? Một đứa con gái mới lớn nhưng đầu óc còn không bằng đứa trẻ lên năm, nói cũng không biết nói, ăn ngủ còn phải nhờ mẹ hỗ trợ, đơn giản như đuổi chim chóc trên rẫy lúa cũng không biết làm, suốt ngày chỉ thơ thẩn đầu thôn, cuối thôn. Nghe nói mấy hôm trước còn suýt rơi xuống hố phân cuối làng…Bây giờ cũng không biết từ đâu tìm được mấy quả sơn trà dại dập nát này. Các người nhìn thử bộ dạng ngốc nghếch của nàng ta xem, tựa như đang che trở cho bảo bối vậy!”
“Ây da, nói cũng không phải, ngốc đúng là ngốc, lại còn ăn nhiều. Một bữa nàng ta ăn bằng khẩu phần của một thanh niên. Nhìn xem, người mập thù lù!”
“Nhà lão Dương trên dưới hơn mười miệng ăn, nấu chung một nồi cơm lớn. Nghe nói bố mẹ nàng ta vì sợ nàng ta ăn không đủ no, đều đem khẩu phần lương thực còn lại đút cho nàng. Lúc này là vừa ăn trưa xong, mà hình như đã đói rồi, nhiều sơn trà dại như vậy sợ là cũng không đủ cho nàng ta ấy.”
Mộc Tử Xuyên đứng trong đám đông, nhìn cô gái mập mạp, nhếch nhách ngồi thù lù giữa đống bùn, bộ quần áo vải thô trên người đã không còn nhìn ra được mầu sắc gì, đầu tóc rối bời tựa như tổ chim, trên mặt còn dính vài chiếc lá và cọng rơm. Không biết đến cuối cùng nàng đã chui vào bếp nhà ai, khuôn mặt bánh mì của nàng bẩn thỉu, đen thùi lùi, lại còn dính tèm nhem nước mũi và nước bọt, lấp ló trong lớp mỡ một đôi mắt đục ngầu, lờ đờ.
Đôi chân mày trên khuôn mặt tuấn tú của Mộc Tử Xuyên nhíu chặt lại đầy ghê tởm. Tay anh xiết chặt chiếc túi đựng sách màu xanh lam mà mẹ đã may cho, rồi lặng lẽ lùi lại phía sau.
Trong túi có mấy quyển Tứ Thư và Ngũ Kinh, hôm nay là ngày cuối tháng, cuối mỗi tháng đều được nghỉ học hai ngày. Lúc này vừa đúng dịp thu hoạch vụ thu, thầy giáo cũng phải về làm ruộng nên trường được nghỉ học.
Anh thực sự không muốn đi qua đây vì sợ va phải nàng, nhưng đáng tiếc, đây lại là con đường duy nhất để vào làng.
Bây giờ là mùa thu, hai bên đường những cánh đồng lúa đã chín vàng. Một nàng gió bay qua làm những đợt sóng vàng dập dềnh trong nắng.
Một người tinh mắt đột nhiên phát hiện ra anh ta:
“Mập mạp, nhìn xem người đó là ai?”
Mộ Tử Xuyên trong lòng chợt dâng lên một dự cảm xấu, anh muốn chạy trống, không biết là kẻ khốn nạn nào đã lôi kéo anh vào trong đám người, đẩy anh ngã xuống trước mặt nàng:
“He He… tướng công…”
Trong đôi mắt đục ngầu như dấy lên một tia sáng, nàng “a” một tiếng, nhổ đám sơn trà đã bị nhai nát bét một nửa trong miệng ra, hào hứng bò dậy.
Trước khi Mộ Tử Xuyên có thể đứng vững lại thì thân hình mũm mĩm của nàng đã lao về phía anh, trước mắt anh tối sầm, một lực lớn đè lên đẩy anh ngã mạnh xuống đất.
Sau đầu bị đấp xuống đất, đau đến mắt thấy sao trời, cặp mông dày như khiên thịt của nàng áp lên ngực anh như núi sập, khiến anh suýt tắt thở.
“Chụt…”
Một tiếng động vang lên trên mặt anh, anh vô thức đưa tay lên quệt má, một mảnh nước miếng sền sệp, ướt nhẹp của nàng khiến bụng anh cồn cào lên vì ghê tởm.
Nàng ngồi trên người anh, vui sướng nhảy múa như một đứa trẻ, cất giọng mơ hồ: “Tướng…công…”
“Ngọt lắm, em cho anh… ăn đi…” nàng đưa cánh tay đen nhẻm đang nắm một nắm sơn trà dại đến trước mặt anh, toét miệng cười, hàm răng vàng khè lộ ra, mùi hôi thối xông thẳng đến khiến anh suýt hôn mê.
Thấy anh không há miệng ăn sơn trà nàng đưa đến, nàng cười khúc khích, một tay kéo chiếc túi sách xanh lam anh đang đeo bên người.
“Tướng công…”
Quai cặp sách của anh bị đứt, nàng không quan tâm, đem toàn bộ sách vở và giấy tờ bên trong đổ ra bay toán loạn lên trời, sau đó lại đặt từng quả sơn trà nhuốm bụi vào túi anh…
Thôn dân bên cạnh nhìn thấy cảnh này đều phá lên cười.
“Cứ mãi ở đây, hóa ra là vì Mập Mạp đang nhớ thương chờ tướng công từ học đường trở về à? Kẻ ngốc này, tự mình ăn ngủ còn phải nhờ mẹ giúp đỡ lại vẫn hiểu được thế nào là tương tư rồi, ha ha ha.”
“Mộc Tử Xuyên, tiểu tử người thật là đào hoa. Nhìn vị hôn thê của người, cửa còn chưa qua, đã không nhịn được mà muốn cởi quần viên phòng với ngươi.”
“Một nửa quả nàng cũng không cho chúng ta, vợ của ngươi quả thực là yêu người tha thiết, ngươi còn không mau ăn đi, ăn còn có sức mà viên phòng chứ.”
“Ta thấy ngươi cũng không nên đi thi tú tài làm gì, nhanh nhanh đón Mập Mạp vào cửa. Vợ ngươi eo thon, mông tròn, đùi to, tướng vượng phu, không chừng vừa vào cửa Mộc gia liền sinh con cho ngươi không ngừng nha…”
“…”
Khuôn mặt tuấn tú của Mộc Tử Xuyên đỏ bừng, không biết từ đâu đến một cỗ khí lực lớn, mạnh mẽ đẩy người đang ngồi dạng chân trên người anh. Mập Mạp đang vùi đầu hướng túi sách bỏ quả sơn trà đột nhiên bị đẩy ngã lăn trên mặt đất.
“Á…”
Mặt đất nơi nàng ngã xuống rung lên, nàng chật vật bò dậy, khóc rống lên.
Mộc Tử Xuyên không thèm để ý đến nàng, trở mình từ trên mặt đất đứng lên, phủi lớp bụi bặm dính trên quần áo, giằng lấy túi sách mà nàng đang nắm trong đôi tay mập ú đen thùi lùi.
“Khóc cái gì hả, đồ ngu này! Ngươi còn dám đụng vào đồ đạc của ta thì ta sẽ đánh chết ngươi.”
Anh ác ý gào thét vào mặt nàng.
Nhìn khuôn mặt anh đỏ bừng lên một cách dữ tợn, nàng dường như có thể cảm nhận được cơn tức giận, không dám khóc nữa, bĩu môi, khép nép, khiếp sợ liếc qua.
Thấy anh không để ý đến mình, nàng đem ngón tay dính đầy bùn đất nhét vào trong miệng, hướng về anh cười cười lấy lòng. Một dải nước miếng trong suốt từ miệng men theo chiếc cằm bẩn thỉu chảy dài vào trong chiếc cổ đen thùi lùi của nàng.
Không cười còn đỡ, nụ cười này, quả thực từ trong ra đến ngoài thực ngu si!
Anh tức giận đến mức toàn thân đều run rẩy.
Mặc kệ anh có ở học đường chăm chỉ thế nào, được thầy giáo cùng các bạn học sinh kính nể ra sao, chỉ cần vừa nghĩ đến việc trong nhà cho anh đặt ra cửa hôn sự này, anh đã cảm thấy con đường phía trước toàn một màu u ám.
Những ngón tay thon dài, gầy guộc bóp chặt gương mặt lem luốc của Mập Mạp, anh hung tợn nhìn thẳng vào nàng, dùng âm lượng chỉ giữa hai người nghe được, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Đừng có như âm hồn bất tán ám ảnh ta nữa. Coi như ta van xin ngươi! Nếu như, nếu như ngươi thực sự vì ta thì ngươi nên đi chết đi, đi nhảy xuống ao kia, ngươi thả cho ta một con đường sống, ta sẽ nhớ kĩ ngươi cả đời này.”
Đồ trong tay nàng rơi vãi ra ngoài, từng quả sơn trà dại dập nát lăn lóc khắp nơi. Nàng đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn vụng về bò dậy, quỳ trên mặt đất hệt một con chó, nhặt nhạnh từng quả rơi bên dưới chân đám người xung quanh, cũng không quản trên mặt còn dính đầy bùn đất, cầm chặt những quả sơn trà dại cười hềnh hệch, ngây ngô, giống như đang nắm trong tay một thứ bảo bối tốt nhất trên đời.
Thôn dân xung quanh chỉ trỏ:
“Tổ tiên họ Dương không biết đã làm chuyện ác gì mà lại sinh ra một đứa con gái khờ khạo như vậy? Một đứa con gái mới lớn nhưng đầu óc còn không bằng đứa trẻ lên năm, nói cũng không biết nói, ăn ngủ còn phải nhờ mẹ hỗ trợ, đơn giản như đuổi chim chóc trên rẫy lúa cũng không biết làm, suốt ngày chỉ thơ thẩn đầu thôn, cuối thôn. Nghe nói mấy hôm trước còn suýt rơi xuống hố phân cuối làng…Bây giờ cũng không biết từ đâu tìm được mấy quả sơn trà dại dập nát này. Các người nhìn thử bộ dạng ngốc nghếch của nàng ta xem, tựa như đang che trở cho bảo bối vậy!”
“Ây da, nói cũng không phải, ngốc đúng là ngốc, lại còn ăn nhiều. Một bữa nàng ta ăn bằng khẩu phần của một thanh niên. Nhìn xem, người mập thù lù!”
“Nhà lão Dương trên dưới hơn mười miệng ăn, nấu chung một nồi cơm lớn. Nghe nói bố mẹ nàng ta vì sợ nàng ta ăn không đủ no, đều đem khẩu phần lương thực còn lại đút cho nàng. Lúc này là vừa ăn trưa xong, mà hình như đã đói rồi, nhiều sơn trà dại như vậy sợ là cũng không đủ cho nàng ta ấy.”
Mộc Tử Xuyên đứng trong đám đông, nhìn cô gái mập mạp, nhếch nhách ngồi thù lù giữa đống bùn, bộ quần áo vải thô trên người đã không còn nhìn ra được mầu sắc gì, đầu tóc rối bời tựa như tổ chim, trên mặt còn dính vài chiếc lá và cọng rơm. Không biết đến cuối cùng nàng đã chui vào bếp nhà ai, khuôn mặt bánh mì của nàng bẩn thỉu, đen thùi lùi, lại còn dính tèm nhem nước mũi và nước bọt, lấp ló trong lớp mỡ một đôi mắt đục ngầu, lờ đờ.
Đôi chân mày trên khuôn mặt tuấn tú của Mộc Tử Xuyên nhíu chặt lại đầy ghê tởm. Tay anh xiết chặt chiếc túi đựng sách màu xanh lam mà mẹ đã may cho, rồi lặng lẽ lùi lại phía sau.
Trong túi có mấy quyển Tứ Thư và Ngũ Kinh, hôm nay là ngày cuối tháng, cuối mỗi tháng đều được nghỉ học hai ngày. Lúc này vừa đúng dịp thu hoạch vụ thu, thầy giáo cũng phải về làm ruộng nên trường được nghỉ học.
Anh thực sự không muốn đi qua đây vì sợ va phải nàng, nhưng đáng tiếc, đây lại là con đường duy nhất để vào làng.
Bây giờ là mùa thu, hai bên đường những cánh đồng lúa đã chín vàng. Một nàng gió bay qua làm những đợt sóng vàng dập dềnh trong nắng.
Một người tinh mắt đột nhiên phát hiện ra anh ta:
“Mập mạp, nhìn xem người đó là ai?”
Mộ Tử Xuyên trong lòng chợt dâng lên một dự cảm xấu, anh muốn chạy trống, không biết là kẻ khốn nạn nào đã lôi kéo anh vào trong đám người, đẩy anh ngã xuống trước mặt nàng:
“He He… tướng công…”
Trong đôi mắt đục ngầu như dấy lên một tia sáng, nàng “a” một tiếng, nhổ đám sơn trà đã bị nhai nát bét một nửa trong miệng ra, hào hứng bò dậy.
Trước khi Mộ Tử Xuyên có thể đứng vững lại thì thân hình mũm mĩm của nàng đã lao về phía anh, trước mắt anh tối sầm, một lực lớn đè lên đẩy anh ngã mạnh xuống đất.
Sau đầu bị đấp xuống đất, đau đến mắt thấy sao trời, cặp mông dày như khiên thịt của nàng áp lên ngực anh như núi sập, khiến anh suýt tắt thở.
“Chụt…”
Một tiếng động vang lên trên mặt anh, anh vô thức đưa tay lên quệt má, một mảnh nước miếng sền sệp, ướt nhẹp của nàng khiến bụng anh cồn cào lên vì ghê tởm.
Nàng ngồi trên người anh, vui sướng nhảy múa như một đứa trẻ, cất giọng mơ hồ: “Tướng…công…”
“Ngọt lắm, em cho anh… ăn đi…” nàng đưa cánh tay đen nhẻm đang nắm một nắm sơn trà dại đến trước mặt anh, toét miệng cười, hàm răng vàng khè lộ ra, mùi hôi thối xông thẳng đến khiến anh suýt hôn mê.
Thấy anh không há miệng ăn sơn trà nàng đưa đến, nàng cười khúc khích, một tay kéo chiếc túi sách xanh lam anh đang đeo bên người.
“Tướng công…”
Quai cặp sách của anh bị đứt, nàng không quan tâm, đem toàn bộ sách vở và giấy tờ bên trong đổ ra bay toán loạn lên trời, sau đó lại đặt từng quả sơn trà nhuốm bụi vào túi anh…
Thôn dân bên cạnh nhìn thấy cảnh này đều phá lên cười.
“Cứ mãi ở đây, hóa ra là vì Mập Mạp đang nhớ thương chờ tướng công từ học đường trở về à? Kẻ ngốc này, tự mình ăn ngủ còn phải nhờ mẹ giúp đỡ lại vẫn hiểu được thế nào là tương tư rồi, ha ha ha.”
“Mộc Tử Xuyên, tiểu tử người thật là đào hoa. Nhìn vị hôn thê của người, cửa còn chưa qua, đã không nhịn được mà muốn cởi quần viên phòng với ngươi.”
“Một nửa quả nàng cũng không cho chúng ta, vợ của ngươi quả thực là yêu người tha thiết, ngươi còn không mau ăn đi, ăn còn có sức mà viên phòng chứ.”
“Ta thấy ngươi cũng không nên đi thi tú tài làm gì, nhanh nhanh đón Mập Mạp vào cửa. Vợ ngươi eo thon, mông tròn, đùi to, tướng vượng phu, không chừng vừa vào cửa Mộc gia liền sinh con cho ngươi không ngừng nha…”
“…”
Khuôn mặt tuấn tú của Mộc Tử Xuyên đỏ bừng, không biết từ đâu đến một cỗ khí lực lớn, mạnh mẽ đẩy người đang ngồi dạng chân trên người anh. Mập Mạp đang vùi đầu hướng túi sách bỏ quả sơn trà đột nhiên bị đẩy ngã lăn trên mặt đất.
“Á…”
Mặt đất nơi nàng ngã xuống rung lên, nàng chật vật bò dậy, khóc rống lên.
Mộc Tử Xuyên không thèm để ý đến nàng, trở mình từ trên mặt đất đứng lên, phủi lớp bụi bặm dính trên quần áo, giằng lấy túi sách mà nàng đang nắm trong đôi tay mập ú đen thùi lùi.
“Khóc cái gì hả, đồ ngu này! Ngươi còn dám đụng vào đồ đạc của ta thì ta sẽ đánh chết ngươi.”
Anh ác ý gào thét vào mặt nàng.
Nhìn khuôn mặt anh đỏ bừng lên một cách dữ tợn, nàng dường như có thể cảm nhận được cơn tức giận, không dám khóc nữa, bĩu môi, khép nép, khiếp sợ liếc qua.
Thấy anh không để ý đến mình, nàng đem ngón tay dính đầy bùn đất nhét vào trong miệng, hướng về anh cười cười lấy lòng. Một dải nước miếng trong suốt từ miệng men theo chiếc cằm bẩn thỉu chảy dài vào trong chiếc cổ đen thùi lùi của nàng.
Không cười còn đỡ, nụ cười này, quả thực từ trong ra đến ngoài thực ngu si!
Anh tức giận đến mức toàn thân đều run rẩy.
Mặc kệ anh có ở học đường chăm chỉ thế nào, được thầy giáo cùng các bạn học sinh kính nể ra sao, chỉ cần vừa nghĩ đến việc trong nhà cho anh đặt ra cửa hôn sự này, anh đã cảm thấy con đường phía trước toàn một màu u ám.
Những ngón tay thon dài, gầy guộc bóp chặt gương mặt lem luốc của Mập Mạp, anh hung tợn nhìn thẳng vào nàng, dùng âm lượng chỉ giữa hai người nghe được, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Đừng có như âm hồn bất tán ám ảnh ta nữa. Coi như ta van xin ngươi! Nếu như, nếu như ngươi thực sự vì ta thì ngươi nên đi chết đi, đi nhảy xuống ao kia, ngươi thả cho ta một con đường sống, ta sẽ nhớ kĩ ngươi cả đời này.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook