Xấu Hổ
Chương 39


Cô không lên tiếng, Sở Hà nhất thời cũng trở nên trầm mặc.

Khoảnh khắc lúc vừa hôn xong, anh kì thực cũng không biết mình đang nghĩ gì. Chỉ là bị đôi mắt động lòng người của cô nhìn ngơ ngác, sự k1ch thích và khát vọng đó, bỗng nhiên lại đến, anh không dồn hết tâm ý để đè nén tâm trạng của mình mà lựa chọn thuận theo tự nhiên.

Không phủ nhận, có sự ảnh hưởng cuộc điện thoại của Quách Tịnh Nhiên.


Nhưng ngoài ra, anh thực sự đã có ý muốn qua lại với cô, dẫu sao, từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng nảy sinh tình cảm đặc biệt với phái nữ. Giống như mẹ anh nói, anh đã 26 tuổi rồi, là lứa tuổi thích hợp để kết hôn. Nếu như thật sự nên tìm một người bạn gái, anh muốn tìm người mà mình yêu.

Còn về phần Tô Mạt, có lẽ cũng có cảm tình với anh.

“Cạch - -“

Người đang yên lặng suy nghĩ, bị một tiếng đóng cửa làm giật mình.

Sở Hà đưa mắt nhìn qua, phát hiện cô gái lúc nãy ngồi ở ghế lái phụ khuôn mặt xấu hổ bỗng nhiên đã xuống xe, đồng thời bước nhanh về phía cổng.

“Tô Mạt!”

Vội xuống xe, Sở Hà gọi một tiếng, nhanh chóng đuổi theo.



Ởchỗ rẽ của vườn hoa, anh cuối cùng cũng đuổi kịp cô, cúi người xuống, muốn kéo lấy tay của cô gái. Nào ngờ, chính vào khoảnh khắc ngón tay anh tiếp xúc với tay cô, cả người Tô Mạt giống như bị điện giật, cúi đầu, không hề nhìn anh, càng đi càng nhanh.

Thời gian này, người trong tiểu khu sau bữa cơm tối đi dạo rất nhiều, bất cứ lúc nào cũng có người qua lại, vườn hoa nhỏ rất hẹp, đến mức hai người trước sau đi ra, anh vẫn không thể khiến cho cô gái dừng bước được.

“Tô Mạt?”

Từ xa, bất ngờ truyền đến giọng nữ.

Sở Khê đang gọi điện thoại, lúc nhìn thấy người hoàn toàn vô thức gọi một tiếng, sau đó liền giải thích với người trong điện thoại: “Ồ, nhìn thấy một người hàng xóm.” Trong lúc nói chuyện, cô lại nhìn thấy anh họ mình, lần nữa nói với người ở trong điện thoại, “vâng vâng, bác gái con biết rồi, quay về sẽ nói anh họ gọi điện cho bác.”
Đương nhiên, người nói chuyện điện thoại với cô chính là mẹ của Sở Hà.

Quách Tịnh Nhiên gọi cho con trai không được, sau khi suy nghĩ bèn gọi cho cháu gái, sau khi không hài lòng càu nhàu một hồi, bảo Sở Khê giúp đỡ quan sát, xem thử đứa con trai này của mình như thế nào, lẽ nào giống với những đứa con trai như bây giờ, không thích phái nữ chỉ thích phái nam?

Suy đoán như vậy, Sở Khê khóc không được mà cười cũng không xong, giải thích rằng anh họ đang bận sáng tác, mỗi ngày đều ngủ rất muộn, đoán chừng vẫn chưa có ý muốn tìm bạn gái. Còn về chuyện của Tô Mạt, cô nhắc cũng không dám nhắc đến, để tránh lại bị vặn hỏi.

Tắt điện thoại, ba người trước sau đi vào tòa nhà.

Sở Khê trước sau là một người có tính cách tùy tiện, căn bản chưa phát hiện ra bầu không khí có hơi kì lạ giữa hai người, cửa thang máy vừa đóng lại, cô liền đưa mắt nhìn Sở Hà nói: “Bác gái gọi điện, nói là gọi cho anh không được, bảo anh buổi tối gọi lại cho bác.”

“Biết rồi.”

Ngắn gọn đáp một tiếng, Sở Hà dùng ánh mắt liếc nhìn Tô Mạt ở bên cạnh.

Sở Khê lại nói: “Có lẽ vẫn là muốn nói chuyện xem mắt hôm nay, vừa mới ở trong điện thoại càu nhàu một hồi với em, nói là chị gái họ Thượng đó rất tốt. Em nghe nói điều kiện cảm thấy rất tốt đây, tốt nghiệp 211, còn là người dẫn chương trình của đài truyền hình Tây An. Đài truyền hình này cách chỗ mà em bồi dưỡng cũng không xa, hai người nếu thành đôi, sau này em có phải là có thể quá giang xe?”

Sở Hà:“……”

Anh cũng không biết phải phản bác lại câu nào, lại nghe thấy người này nghiêng đầu nói với Tô Mạt: “Tô Mạt cậu nói xem, tuổi tác của anh mình, có phải là nên yêu đương rồi không?”

“……Ừ.”

Tô Mạt ngược lại đáp một tiếng.

Đây là như thế nào?

Sở Hà đè nén lại tâm trạng đang cuộn sóng, thấy cửa thang máy mở ra, Sở Khê là người đầu tiên đi ra, lại muốn nói chuyện với Tô Mạt. Không biết thế nào, cô gái nhỏ lại tránh anh như là rắn rết, nhìn cũng không nhìn anh một cái, chỉ cúi đầu đi về phía nhà. Sau khi ở lối ra vào đổi giày, còn trực tiếp đi về phòng.

Sở Khê thì đứng ở cửa phòng cô ấy hỏi: “Mạt Mạt cậu tắm bây giờ sao?”

“Không tắm.”


“Vậy mình tắm trươc nhé, trên đường cả người ngấm mồ hôi.”

Nói xong, Sở Khê bèn chạy vào phòng thay đồ, giọng nói còn từ trong cửa truyền ra, “anh, anh nhanh chóng gọi điện cho bác gái, không thì lát nữa bác lại gọi đến chỗ em.”

Đối với câu nói này, Sở Hà lười phải trả lời.

Đợi Sở Khê đi vào nhà vệ sinh, tiếng nước róc rách truyền đến, anh gõ cửa phòng Tô Mạt: “Tô Mạt, chúng ta nói chuyện.”

Nói gì chứ?

Người ta ngay cả nói cũng không nói.

Kiêng dè Sở Khê ở trong nhà vệ sinh, Sở Hà cũng không tiện gây ra động tĩnh lớn ở trước cửa phòng, đang muốn, đang muốn lựa chọn cách gửi tin nhắn wechat, điện thoại vừa cầm lên tay, mẫu thượng đại nhân lại gọi điện đến.

Không biết làm thế nào, anh đi vào phòng ngủ để nhận điện thoại.

Anh vừa đi, bên ngoài bỗng trở nên yên tĩnh.

Không hề nghe thêm tiếng động nào nữa, Tô Mạt quay đầu lại nhìn về phía cửa, mím chặt môi, đem cả khuôn mặt vùi vào gối, sau khi vào phòng, cả người cô mới có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lúc này, trong lòng co rút lại. Loại cảm giác này đến vừa đột ngột vừa sắc bén, khiến cô không có cách nào để suy nghĩ, cũng không biết làm thế nào đối diện với Sở Hà.

Thì ra hôm nay anh đã đi gặp mặt?

Đối tượng gặp mặt lại là một người dẫn chương trình.

Ngành nghề này đối với cô mà nói quá xa vời, quá chói mắt, chỉ nghĩ thôi cũng đã vinh dự. Nhưng, người này đã có đối tượng xem mắt điều kiện tốt như vậy, vì sao còn đùa giỡn cô? Hay là đối với anh mà nói, bản thân cô không đáng được xem trọng?

Việc đến sống ở nhà họ, hình như không đủ thận trọng. Cũng trách cô, ham lợi, không miệng mồm, không biết làm thế nào để từ chối ý tốt của người khác, bây giờ thì tốt rồi, ngay cả việc bị người khác xem thường, cô cũng không thể thẳng thắn thể hiện thái độ của mình.

Đáng buồn chính là, cô còn đắm đuối trong đó.

Cô không muốn thừa nhận, nhưng sự thật không thể không thừa nhận, lúc Sở Hà hôn cô, cả người cô đều mềm nhũn, dưới sự sợ hãi cực độ, chứa đựng một tình cảm khó mà mở miệng. Thì ra không biết vào lúc nào, trong lòng cô, đã có anh.

Có thể là lần đầu gặp mặt ngoài ý muốn, lại có thể là mấy lần gần gũi và hiếu kì sau này, có thể là sự sùng bái và ngưỡng mộ đối với tài hoa của anh, cũng có thể chỉ là sự mong muốn và lòng cảm mến tự nhiên của cô đối với người con trai lớn tuổi hơn mình ... ...

Cô không biết, lại cứ chán ghét bản thân, giống như di truyền từ mẹ mình, dưới tình huống như vậy, không cự tuyệt nụ hôn và sự vỗ về của người đàn ông, lúc một bàn tay của Sở Hà đưa vào trong áo cô, cô thậm chí còn theo bản năng nảy sinh ra khát vọng.

Nhớ lại tiếng “đừng... ...” đó, mềm mại không một chút sức lực.

Lần nữa suy nghĩ lung tung, cô thậm chí không kiềm chế được tưởng tượng chiều cao dung mạo của cô gái mà anh xem mặt, cùng với sự khó chịu trong lòng, còn sinh ra một loại đố kị. Đố kị với xuất thân tốt, đố kị người ta có tư cách kề vai sát cánh bên cạnh anh.

Còn cô, cái gì cũng không có.


Lẽ nào trên mặt cô có viết ba chữ hồ li tinh sao?

Giống với người mẹ mất sớm của cô, bị đàn ông coi thường xem như là một thứ đồ chơi?

Càng nghĩ càng khó chịu, Tô Mạt đem cả khuôn mặt vùi vào gối, khóc không thành tiếng. Một lúc sau, lại bị tiếng rung của điện thoại làm giật mình.

Sở Hà gửi wechat cho cô nói, “xem mắt là ý của bố mẹ anh, anh vốn không ở cùng với cô gái đó, đối với cô ấy cũng không có ý tứ gì.”

Nước mắt lưng tròng nhìn wechat, Tô Mạt không trả lời.

Sở Hà gọi điện xong, ở trong phòng sách nhìn khung trò chuyện không có động tĩnh gì, thở dài rồi nhắn thêm một câu: “Lúc nãy nhất thời kích động là anh không đúng, đừng giận được không?”

“Tô Mạt, anh rất có cảm tình đối với em.”

“Ra ngoài một lát, chúng ta nói chuyện.”

Mấy dòng tin nhắn liên tiếp, Tô Mạt vẫn không trả lời.

Tuy nói mấy dòng tin nhắn này của Sở Hà khiến tâm trạng cô bình phục lại một chút, nhưng những lúc như thế này, cô thật sự không có gì đáng để nói với anh. Nói đến cùng cũng chỉ là một nụ hôn, cô cũng không thể nói gì anh, cũng không cần một lời xin lỗi nhẹ như bay. Chỉ sợ bước vào một bước, cô không thể chống lại mà muốn thiết lập mối quan hệ với anh, hoặc là muốn anh chịu trách nhiệm về nụ hôn.

Cô đến An Thành để làm thêm, cũng chỉ còn thời gian hơn một tháng mà thôi, ngoài việc kiếm tiền học phí, cơ bản không hề mơ mộng gì khác.

Tự lập còn chưa nói được, nói gì đến chuyện tình cảm?

Nếu thực sự không được, tìm một căn phòng rồi dọn ra ngoài ở.



------Ngoài lề------

Cứ ở đừng vội, vấn đề không lớn.

(^。^)



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương