Xấu Hổ
-
Chương 11
“Lúc nào cũng được.”
Dường như là trả lời mấy chữ trong vòng vài giây, cảm thấy bản thân thể hiện cấp bách quá mức. Tô Mạt hít sâu một hơi, lại bổ sung: “Thứ sáu và thứ bảy tôi nghỉ, lúc nào cũng có thời gian.”
“Vậy bây giờ cô đến đi, buổi chiều tôi phải ra ngoài, không tiện lắm.”
Một câu nói đơn giản, khiến Tô Mạt phấn khởi mà cười thầm ở trong phòng, rất nhanh lại trả lời: “Được.”
Trả lời wechat xong, cô liền lấy chìa khóa ra ngoài.
Người đó ở trong wechat nói địa chỉ nhà mình, ở nhà 803 trong tiểu khu, khi Tô Mạt đến đang chuẩn bị gõ cửa mới chậm chạp suy nghĩ: Có phải là mọi việc quá thuận lợi rồi không?
Nhưng mà, suy nghĩ một chút, cô vẫn đưa tay gõ cánh cửa trước mặt.
Trước khi gõ cửa, cô gửi wechat cho Tô Dương nói: “Em lúc nãy ở trong nhóm wechat nhận dọn dẹp nhà riêng, buổi sáng sẽ làm việc ở nhà số 803. Phần ăn sáng của hai anh ở trong nhà bếp, sau khi anh và anh Thiếu Huy thức dậy thì cùng nhau ăn nhé.”
“Vào đi.”
Cánh cửa ở trước mặt mở ra, trên đầu truyền đến một giọng nữ lười biếng.
Tô Mạt ngẩng đầu, ánh mắt ngừng lại một giây mới giảm được cảm giác đột nhiên bị làm cho hoảng sợ,một tay đè ngực bước vào trong phòng, cô đứng ở tủ giầy bên cửa ngờ vực một giây, mở miệng hỏi một câu: “Cần đổi giày không?”
“Không cần.”
Người phụ nữ quay mặt qua, ánh mắt rơi xuống bàn tay trống rỗng của cô, ngừng lại một hai giây mới nhấc bàn tay thon dài giữ lấymặt nạ màu đen trên mặt, bất ngờ nói: “Không đem dụng cụ à?”
Tô Mạt:“……”
Dọn dẹp vệ sinh, cần phải tự mình đem theo dụng cụ?
Cô đứng nguyên trên đất, vẻ mặt kinh ngạc, rất nhanh, mắt thường cũng thấy được hai bên má đã đỏ ửng, khó khăn nói: “Xin, xin lỗi, tôi lần đâu tiên, không ngờ được ... ...”
Đắp mặt nạ, người phụ nữ nói chuyện không quá thuận tiện, nghe thấy vậy cũng hoạnh họe, tùy ý dặn dò: “Trong nhà chủ yếu là bụi bẩn, chùi sạch sẽ mọi góc là được. Không mang dụng cụ theo thì thôi vậy, nhà bếp và nhà vệ sinh đều có, tôi 11 giờ 30 ra ngoài, tranh thủ hoàn thành trước lúc đó.”
Tính ra cũng gần hai tiếng rưỡi ... ...
“Có được không?”
Thấy cô trầm mặc, người phụ nữ lại hỏi, ngữ điệu có hơi không kiên nhẫn.
“Được.”
Tô Mạt vội đáp một câu, sau đó liền đến phòng rửa tay tìm giẻ lau.
Người phụ nữ đi vào cùng cô, đưa cho cô ba cái khăn, sau đó lại từ nhà bếp lấy găng tay nilon, nước tẩy, bông tẩy, ngoài ra còn có thêm “khắc tinh của dầu mỡ” mà Tô Mạt chưa từng thấy.
“Cám ơn.”
Tô Mạt mím môi nói một tiếng cám ơn.
Người phụ nữ chỉ nhẹ gật đầu, sau đó bèn đi ra khỏi phòng rửa tay.
Tô Mạt ở trong phòng rửa tay nhận được điện thoại của Tô Dương, nghe nói chủ nhà là một người phụ nữ đồng thời cô cũng bắt đầu làm việc rồi, không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm, dặn đi dặn lại cô bất luận có chuyện gì cũng phải gọi cho anh trước.
Tô Mạt đồng ý, gọi điện thoại xong liền chuyên tâm làm việc.
Trong nhà chỉ có một mình chủ nhà, căn hộ ba phòng lớn thông hướng Bắc Nam, diện tích ít nhất cũng trên 120 mét vuông. Rât sạch sẽ, không có dấu vết sinh sống của người già và trẻ em. Trong phòng ngủ chính đặt một chiếc giường lớn hai mét, để một chiếc gối, như là cô ấy sống một mình.
Trong quá trình dọn dẹp vệ sinh, rất nhiều việc vô tình phơi bày ra.
Ví dụ: Người phụ nữ tinh tế hơn nhiều so với Trương Vũ Vi. Trong ba phòng, phòng lớn nhất dùng để ngủ và nghỉ ngơi; có cửa sổ sát đất dùng làm phòng sách, giá sách và bàn sách phát ra mùi thơm của gỗ; căn phòng tương đối nhỏ cũng không bố trí thành phòng ngủ dành cho khách như những gia đình thông thường mà đặt một chiếc máy chạy bộ và mấy chậu lục la tràn đầy sức sống.
Gần 11 giờ 30, công việc của Tô Mạt chuẩn bị kết thúc.
Đồng thời lúc này, người phụ nữ cũng hoàn thành sự biến đổi lớn của bản thân, đến nỗi lúc Tô Mạt nhìn cô ấy, vẻ mặt cũng ngẩn ra.
Một tay đeo túi xách, người phụ nữ trong ngoài đi một vòng, tiếng giày cao gót lanh lảnh vang lên lộc cộc trên mặt đất, cô ấy rất hài lòng với những gì bản thân nhìn thấy, sau khi khen một câu “được lắm, rất sạch sẽ”, phát hiện Tô Mạt vẫn đang nhìn cô ấy, lại cười hỏi một câu: “Sao lại ngẩn ra vậy?”
“……Cô thật xinh đẹp.”
Đột nhiên bình thường trở lại, Tô Mạt đỏ mặt nói một câu.
Trương Vũ Vi cũng trang điểm, nhưng không hiểu có phải là có liên quan đến tổi tác, cô ấy 22 tuổi, không khiến cô có cảm giác rung động này. So với khí chất của người phụ nữ này, phong cách trang điểm của cô ấy cũng được xem như là đẹp, thậm chí bỗng nhiên khiến người khác cảm thấy cứng nhắtt mà rập khuôn.
Người phụ nữ này, buổi sáng thức dậy tốn hai tiếng để trang điểm.
Đầu tóc rối bời đó không còn nữa, được cố định ở sau gáy, tạo thành một bím tóc, có hơi lười biếng, lại lộ ra sự tao nhã, vứt đi mặt nạ màu đen, khuôn mặt cô trắng trẻo mịn màng, tuy trang điểm nhưng cảm giác không hề lòe loẹt chút nào, ngược lại khiến người khác cảm thấy tươi mát thoải mái; lông mi dài và cong cùng với mắt hạnh hợp lại càng làm tăng thêm vẻ xinh đẹp; đôi môi đầy đặn hồng hào thu hút ánh nhìn của người khác ... ...
Cô mặc một chiếc áo voan trắng với thắt lưng lệch vai, bên dưới kết hợp với chiếc quần ống rộng 9 tấc màu đen và giày cao gót, túi xách để bên hông đứng ở đó, cho người khác một loại cảm giác rất trang trọng lại bắt mắt, có thể tưởng tượng đến: Cô ấy có lẽ phải đi hẹn hò.
“Phì——”
Hiển nhiên không ngờ được cô sẽ ngẩn ngơ nói ra một câu như vậy, người pụ nữ không nén nổi phì cười, sau đó đưa cho cô một tờ tiền.
100 tệ, 2 tiếng rưỡi ... ...
Người phụ nữ cho cô 25 tệ tiền boa.
Tô Mạt nắm chặt tiền chạy xuống lầu, đưa mắt nhìn theo bóng dáng cao gầy mà tao nhã của người phụ nữ khuất dần ở con đường nhỏ trong tiểu khu, lúc thu lại tầm nhìn còn có chút cảm giác mất mát.
Đến An Thành thời gian không dài, đây là một kiểu người khác mà cô gặp.
Cô ấy tao nhã, dè dặt, độc lập, tính cách mạnh mẽ, trong kiêu ngạo có một chút dí dỏm, sự dí dỏm này khiển người khác không chú ý đến sự vênh váo trong ngữ khí nói chuyện của cô. Khí chất sau khi trang điểm của cô mạnh mẽ đồng thời không có kẽ hở khiến người khác vô thức muốn đuổi theo và sùng bái, sự lười biếng thoải mái trước khi trang điểm lại khiến người khác muốn thả lỏng, nhấn chìm sự yếu ớt trong con người cô ấy.
Thế nào là dịu dàng?
Thế nào là nữ cường nhân?
Buổi sáng này, cô đã lờ mờ hiểu một ít.
Thì ra, nhìn vào hoàn toàn là hai từ trái nghĩa, có thể vừa vặn dùng để hình dung một người. Nữ sinh thời đại mới nên như vậy sao?
Ôm tậm trạng có hơi phức tạp, Tô Mạt trở về phòng của mình.
12 giờ trưa, trong nhà không có người.
Trong lòng cô như có ngọn lửa không rõ ràng đang cháy lên, đến mức cô cũng không màng đến việc ăn cơm, trước hết đi siêu thị, sau khi mua một đống dụng cụ dùng để dọn dẹp, sau đó chú thích tên mình trong nhóm wechat thành “dọn dẹp nhà cửa, một tiếng 30 tệ.”
Phải kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, chăm chỉ học hành, tương lai tìm một công việc tốt, trở thành kiểu người mà bản thân cô mong muốn, người phụ nữ độc lập, mạnh mẽ, ưu tú. Ôm suy nghĩ này, cô ở cổng tiểu khu ăn một bát mì, nhận được công việc dọn dẹp thứ hai trong ngày hôm nay.
Cố chủ là hàng xóm của họ, Sở đại thần ... ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook