Edit: Tiểu Mun (Mun1911)
Ăn cơm buổi trưa xong Lý Trường Phong liền đi ra ruộng kiểm tra hoa màu, mặc dù thời tiết năm nay nhìn sẽ không xuất hiện hạn hán giống năm trước, nhưng là nông dân, một ngày không ra ruộng nhìn ngó một hồi thì sẽ không yên tâm.
Hứa Thanh chờ Đoàn Đoàn ngủ liền lấy vỏ chăn, quần áo trong nhà ra giặt sạch một lần, thời tiết hôm nay không tồi, Hứa Thanh phơi xong quần áo, nhìn sắc trời, nghĩ thầm chờ Lý Trường Phong trở về cũng phải trên dưới một canh giờ nữa, Hứa Thanh vẩy vẩy tay đi vào phòng bếp.
Hôm qua Hứa Thanh cắt cỏ heo ở sau núi đã phát hiện một thứ tốt, cây sương sáo.
Cây sương sáo là một loại thực vật có thể ăn được và còn là một loại thuốc quan trọng, cả cây chứa hàm lượng đường cao, có chức năng giải nhiệt, thanh nhiệt, lạnh huyết, giải độc.

Dân gian thường dùng sắc lấy nước, lại thêm tinh bột loãng vào đông lạnh (thường gọi là "Sương sáo") để ăn, là món ăn giải nhiệt giải khát rất tốt.
Hứa Thanh đem gạo đã ngâm đêm qua rửa mấy lần cho sạch, cho vào chậu, đi đến cối đá bên cạnh giếng nước để xay nhuyễn, đừng nhìn tay chân Hứa Thanh nhỏ mà lầm, có linh tuyền bổ dưỡng thân thể, cho dù thế nào thì cậu cũng mạnh hơn so với thân thể người bình thường, không giống như Lý Trường Phong cho rằng cậu chính là ca nhi "nhu nhược".
Trời nóng, Hứa Thanh xay gạo xong thì lưng cũng ướt đẫm mồ hôi, rửa mặt một phen, Hứa Thanh bưng gạo xay nhuyễn vào phòng bếp, đổ vào bồn gỗ, sau đó rửa sạch lá sương sáo đã ngâm trong nước rồi bỏ vào nồi đổ thêm nước nấu mềm lá sương sáo.
Khi thời tiết nóng bức, Hứa Thanh không thích nhất chính là nhóm lửa, quả thực chính là một cực hình! Đặc biệt là lúc này còn không có quạt, điều hòa gì đó, Hứa Thanh đành phải cầm cái quạt hương bồ để quạt cho bớt nóng.
Đến khi lá sương sáo nấu chín, Hứa Thanh giữ nguyên nước trong nồi, chỉ vớt lá sương sáo ra, mà khi lấy lá sương sáo ra, Hứa Thanh còn cố ý đổ vào nước cốt gạo xay sền sệt vào trong nồi, lại đem là sương sáo đi ngâm nước lần thứ hai.
Lá sương sáo lấy ra đặt ở một bên cho nguội, sau đó vò cho ra hết tinh chất, dù đã đun sôi nhưng nước cốt cũng chưa ra hết, nước lá sương sáo keo lại là tinh hoa, lúc này bã của lá sương sáo liền có thể bỏ đi.
Sau đó Hứa Thanh lại đem nước cốt ngâm lần thứ hai đổ chung vào trong nồi trộn lẫn với nhau, rồi dùng một cái túi đựng bã do Lý Trường Phong làm để lọc hết bã trong nước cốt, cuối cùng thì cặn bã trong túi vải là vô dụng, Hứa Thanh nghĩ để chút nữa đem cho heo ăn.

Thời điểm đổ chất lỏng vào trong nồi nấu, Hứa Thanh cầm muỗng gỗ không ngừng quấy, như vậy có thể phòng ngừa bị dính dưới đáy nồi.
Để làm được sương sáo ngon, cần có một thứ vô cùng quan trọng, đó chính là bột nếp, khi Hứa Thanh còn nhỏ, a di chăm sóc sinh hoạt các cậu đã nói qua: "Bột nếp là loại bột làm từ một loại hạt gạo của cây lúa xay thành bột, được gọi là bột gạo hay bột nếp, là nguyên liệu cho nhiều loại thực phẩm, là loại gạo có tính dẻo cao nhất trong các loại gạo, bột nếp là thứ có tác dụng không thể thay thế."
Lúc ấy Hứa Thanh còn trộm lấy ăn, đem bột nếp pha loãng với nước, chờ đến khi chất lỏng trong nồi gần chín thì đổ vào tiếp tục quấy không ngừng.
Không bao lâu trên mặt chất lỏng liền bắt đầu xuất hiện bọt bong bóng, Hứa Thanh vớt bọt ra, cho đến khi trong nồi không còn xuất hiện bọt nữa mới dừng tay.
Khi Hứa Thanh đem chất lỏng trong nồi múc ra chậu, cậu liền nghe thấy âm thanh "y nha y nha" của Đoàn Đoàn đã tỉnh trong phòng, "Chậc chậc, tiểu tử này còn rất biết chọn thời gian." Hứa Thanh cười cười, đem chậu đặt lên bàn, rửa rửa tay và mặt, xong xuôi mới vào phòng bế Đoàn Đoàn đang không ngừng đạp đạp chân nhỏ mập mạp ở trên giường lên.
Cái miệng nhỏ Đoàn Đoàn không ngừng phun bong bóng nhỏ, được Hứa Thanh đỡ đứng ở trên đùi cậu, không an phận nhích tới nhích lui.
"A a nga a a!"
Hứa Thanh thấy dáng vẻ đầy sức sống của Đoàn Đoàn liền hôn lên khuôn mặt hắn, ôm Đoàn Đoàn đi ra ngoài giải quyết xi xi xong, lại dùng nước ấm lau qua thân thể hắn, trời nóng bức, trên người Đoàn Đoàn đều nổi sởi, hơn nữa tuy rằng người Đoàn Đoàn còn nhỏ, nhưng lại nhiều thịt, rôm sẩy càng lúc càng nhiều thêm, Hứa Thanh đổ chút linh tuyền nhẹ nhàng lau cho Đoàn Đoàn.
Có lẽ là linh tuyền này tương đối mát lạnh, khi Hứa Thanh lau lên người Đoàn Đoàn liền nghe thấy miệng hắn không ngừng phát ra âm thanh "ha ha ha", khuôn mặt nhỏ cười thật tươi.
"Nha, tắm rửa sao? Nhìn bộ dáng tiểu tử này cười kìa!"
Lý Trường Phong mới vừa bước vào sân liền nhìn thấy Hứa Thanh ôm Đoàn Đoàn đang lau cái gì đó, mà Đoàn Đoàn thì không ngừng cười, chỉ có ở thời điểm tắm rửa hoặc ăn cái gì đó Đoàn Đoàn mới có thể cao hứng như vậy.
"Không phải, ta lau thân mình cho hắn, trên người hắn nổi nhiều rôm, ta lau cho hắn một chút đồ vật." Hứa thanh mặc lại quần áo cho Đoàn Đoàn, chờ đến khi Lý Trường Phong rửa sạch chân tay mặt mũi xong mới đưa Đoàn Đoàn qua cho hắn.
"Ta ở phòng bếp còn có việc, ngươi mang hắn chơi trước đi."
"Được, tới cha ôm một cái."

Lý Trường Phong tiếp nhận Đoàn Đoàn hung hăng hôn vài cái ở trên mặt hắn mới bằng lòng dừng lại.
Hứa Thanh trở lại phòng bếp, đem chậu trên bàn cột chắc dây thừng, sau đó đến bên giếng nước thả xuống.

Bên trong giếng mát mẻ, chờ chất lỏng lạnh đông lại là đại công cáo thành.
Lý Trường Phong ôm Đoàn Đoàn tiến đến bên cạnh Hứa Thanh.

"Hôm qua ta thấy ngươi nhổ nhiều cỏ đem về như vậy, đây có phải là thứ được làm từ đám cỏ kia không?"
Hứa Thanh liếc mắt nhìn Lý Trường Phong một cái, "Cái gì mà cỏ? Cho dù có là cỏ, nhưng đó cũng là cỏ tốt!"
"Đúng đúng đúng! Là cỏ tốt, là cỏ tốt." Nói xong Lý Trường Phong lại cảm thấy lời này rất biệt nữu, đơn giản cũng không nói nhiều, liền ôm Đoàn Đoàn về nhà chính, thời tiết bên ngoài nóng bức, cũng không nên ở ngoài phơi nắng.
Hứa Thanh cũng trở về nhà chính, "Chúng ta đã lâu không đi thăm Tiểu Vũ ca, ngày mai đi thăm một chút đi!"
Vừa nghe Hứa Thanh nhắc tới Tạ Vũ, Lý Trường Phong nguyên bản có chút buồn ngủ lập tức lấy lại tinh thần.

"Không phải tháng trước mới đi sao? Như thế nào lại muốn đi nữa?" Lý Trường Phong nhớ rõ Hứa Thanh nhiều lần nhìn Tạ Vũ kia đến si mê, hắn thấy rất kỳ quái, một ca nhi sao lại thích nhìn ca nhi khác như vậy đây! Nếu là nhìn hán tử, ách, không đúng, càng không thể nhìn hán tử, ai cũng không thể nhìn, chỉ có thể nhìn hắn.

Hứa Thanh nhìn ca nhi bản thân mình còn có thể ghen thành như vậy, nếu là nhìn hán tử nhà khác, hắn còn không đem người ta giết luôn sao.
Hứa Thanh nghe có chút buồn cười, "Cái gì mà lại đi nữa? Thời điểm ta hoài thai Đoàn Đoàn, người ta không phải thường xuyên tới thăm sao, còn mang đến nhiều đồ ăn ăn ngon, bổ dưỡng như vậy, ngươi không muốn đi? Ta đây tự mình đi."
"Đi, đương nhiên là đi!" Vừa nghe Hứa Thanh cư nhiên muốn tự mình đi, Lý Trường Phong lập tức đáp lại, ngay cả khi hắn đi cùng Hứa Thanh, Hứa Thanh còn không bỏ được tật xấu kia, nếu thật sự để Hứa Thanh một mình đi, hắn cũng không biết sẽ thế nào đâu!
Hứa Thanh cười cười, thấy trên mặt Lý Trường Phong có chút mệt mỏi, liền nói: "Hôm nay có chút nóng, đi ngủ trưa đi." Hôm qua Đoàn Đoàn nháo cả đêm, Lý Trường Phong không để cho cậu dậy, tự mình ôm Đoàn Đoàn đi qua đi lại cả một canh giờ, sáng sớm hôm nay lại đi Lý gia, trở về nhà lại xuống ruộng khi trời đang nắng to như vậy, không buồn ngủ mới là lạ.
"Được, ta đi nằm một lát." Lý Trường Phong quả thực có chút mệt rã rời.
Tiếp nhận Đoàn Đoàn tinh thần mười phần, Hứa Thanh đặt Đoàn Đoàn xuống xe đẩy, đi vào phòng tạp hóa, vào những ngày trời nắng to, đa số người nhà nông cũng ở nhà nghỉ ngơi cho mát mẻ, người tới mua đồ tự nhiên cũng có, Hứa Thanh không biết Từng gia bán đồ thế nào, dù sao sinh ý nhà cậu cũng không bị ảnh hưởng.
Dù không có ai tới Hứa Thanh cũng không nhàn rỗi, mắt thấy Đoàn Đoàn ngày một lớn lên, nghe Tạ thẩm nói, thời điểm hài tử đi đường rất tốn giày, cậu cũng nên làm nhiều thêm mấy đôi giày, nếu không, không bao lâu nữa chính là thời điểm thu hoạch vụ thu, lúc ấy lại bắt đầu bận rộn, không có thời gian.
Tới buổi tối, ăn cơm chiều xong, thời điểm người một nhà ở trong sân tiêu thực, Hứa Thanh liền đem chậu đặt ở trong giếng kéo lên, mở nắp bên trên ra, xuất hiện ở trước mặt Hứa Thanh là sương sáo đã đông lại trắng muốt như pha lê, còn có độ đàn hồi.
"Ồ, thứ này nhìn giống như đậu hũ", nói xong Lý Trường Phong liền để sát mũi vào ngửi thử, "Sao lại không có mùi vị gì?"
"Đương nhiên không có mùi vị, thứ này, chờ ăn thử đi." Hứa Thanh đem đồ tiến vào phòng bếp, dùng đao cắt thành từng miếng nhỏ.

Sau đó bỏ thêm chút đường trắng và đậu phộng rồi múc cho mình cùng Lý Trường Phong một chén.
Về phần Đoàn Đoàn, chỉ có thể bám vào cánh tay Lý Trường Phong, nhìn đồ ăn trắng bóng trước mắt, cái miệng nhỏ chảy nước miếng.
"Ừm, không tồi, vị rất ngon!" Lý Trường Phong ăn xong liền nói ra đánh giá, sau đó lại nhìn thấy bọ dáng háu ăn của Đoàn Đoàn.

"Hay là cho Đoàn Đoàn ăn một chút đi?"

"A oa a a a!"
Đoàn Đoàn giống như hiểu Lý Trường Phong nói cái gì, hợp với tình hình gào thét loạn lên.
Hứa Thanh nếm thạch trơn trượt trong miệng, sương sáo mát lạnh, nghe thấy Lý Trường Phong dò hỏi liền ngẩng đầu nhìn Đoàn Đoàn, "Để ta đi múc cho hắn, thứ này lạnh hắn chỉ có thể ăn một ít." Hứa Thanh không yên tâm để Lý Trường Phong đi múc.
Vì thế, lần đầu tiên nếm được sương sáo ngọt ngào, mềm mại sảng khoái đôi mắt Đoàn Đoàn cười híp lại.
Buổi sáng ngày hôm sau, một nhà ba người ăn cơm sáng xong liền đánh xe lừa đi tới Lâm gia, Hứa Thanh ôm theo Đoàn Đoàn đi vào cùng Tạ thẩm, Lý Trường Phong thì bị Tạ thẩm tống cổ đến hiệu thuốc.
Cho dù trong lòng không tình nguyện, cho dù biết trong phòng kia hiện tại đều là ca nhi, hắn một hán tử đi vào là không thích hợp, nhưng hắn vẫn có chút không yên tâm, không yên tâm Hứa Thanh lại nhìn chằm chằm Tạ Vũ..
Vì thế dù trong lòng rất không yên tâm nhưng Lý Trường Phong vẫn đi tới hiệu thuốc, trùng hợp lại vừa lúc gặp phải tức phụ nhi Trần Khải từ hiệu thuốc đi ra ngoài.
"Lý nhị ca tới rồi, mau tiến vào, cũng đã vài ngày không gặp, nhị tẩu cùng con nuôi ta có khỏe không?"
Lâm Phương Lương vừa bận rộn xong thì thấy Lý Trường Phong vào cửa liền tươi cười tiếp đón.
"Rất tốt, đặc biệt là Đoàn Đoàn mập mạp bị rôm mãi không khỏi." Lý Trường Phong ngồi xuống, nói đến hai bảo bối trong nhà trên mặt bất giác đều là tươi cười.
"Mãi không khỏi? Đây là làm sao vậy?" Vừa nghe Đoàn Đoàn bị rôm lâu rồi vẫn chưa khỏi Lâm Phương Lương có chút sốt ruột, nhưng khi nhìn thấy bọ dáng Lý Trường Phong cũng không phải là hoảng loạn, ngữ khí Lâm Phương Lương cũng mang theo vài phần nghi hoặc.
Lý Trường Phong vừa nghe thắc mắc của Lâm Phương Lương liền vui vẻ, "Còn không phải hắn thịt nhiều, trùng trùng điệp điệp, những chỗ ngấn thịt chẳng phải là sẽ lâu khỏi sao!"
"Phốc!"
Tác giả có lời muốn nói:
Đoàn Đoàn: "Nhiều thịt, trách ta?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương