Xấu Ca Nhi Làm Ruộng Ký
-
Chương 61
Edit: Tiểu Mun (TieuMun1911)
Lý tiểu ca nhi nghe tiếng đập cửa không ngừng, không cam tâm tình nguyện nâng bước chân đi đến trước cổng, đang chuẩn bị mở cửa lại thay đổi ý định, đem tai áp sát lên trên cửa muốn nghe thử động tĩnh bên ngoài, nhưng cũng không nghe được âm thanh gì, đành phải rầu rĩ mở cửa.
"Sao lâu như vậy mới mở cửa?"
Lý tiểu ca nhi nghe được âm thanh Lý Trường Phong, nháy mắt liền đầy máu sống lại! "Nhị ca! Nhị tẩu!" Hứa Thanh nhìn bộ dáng kích động của Lý tiểu ca nhi, nhịn xuống suy nghĩ muốn vươn tay sờ đầu.
Lý tiểu ca nhi chờ hai người vào cửa, liền lập tức đóng chặt cổng lại, Lý Trường Phong chú ý tới điểm này, cũng không nói gì thêm, chỉ là mày nhăn càng sâu một chút.
"Cha mẹ bọn họ đều xuống ruộng làm việc, mấy tiểu oa nhi cũng đi ra ngoài tìm những người khác chơi, trong nhà chỉ có một mình ta, miễn bàn có bao nhiêu buồn chán.
"
Lý tiểu ca nhi lôi kéo tay áo Hứa Thanh than thở, Hứa Thanh không ngăn cản hắn, nhưng thật ra cậu cũng rất ngạc nhiên hắn có thể an phận ngốc tại trong nhà như vậy, "Ngươi cũng có thể đi ra ngoài tản bộ mà.
" Lý tiểu ca nhi phiền muộn lắc lắc đầu, "Nhóm bằng hữu tốt của ta đều chuẩn bị gả, ta không thể đi quấy rầy người ta.
"
Hứa Thanh nhớ tới Trần Hồng và Lý tiểu ca nhi quan hệ dường như cũng không tồi, "Trần Hồng kia thì sao?"
Lý tiểu ca nhi nghe vậy mặt tức thì nhăn lại, "Hắn cũng chuẩn bị gả, ngươi không biết đâu, hắn cư nhiên phải gả cho Chu gia nghèo nhất trong thôn chúng ta!" Lý Trường Phong nghe Lý tiểu ca nhi nói lời này, lập tức quát: "Nói cái gì vậy!"
Lý tiểu ca nhi thè lưỡi, lập tức ngoan ngoãn xuống, Hứa Thanh nhẹ nhàng kéo áo Lý Trường Phong, sắc mặt Lý Trường Phong mới hơi hơi tốt lên chút, "Là chính hắn quyết định, hay là người nhà hắn quyết định?"
Lý tiểu ca nhi nghĩ nghĩ, "Chính hắn quyết định, nói Chu gia người nọ biết chữ, đối với hắn lại tốt, cho nên hắn liền nói với mẹ hắn, Trần bà tử bọn họ đều đồng ý, cho nên mấy ngày nay Trần Hồng cũng ở nhà chuẩn bị gả.
"
Nếu chuyện đã được xác định xong, Hứa Thanh cũng không tiện hỏi nhiều, liền kêu Lý Trường Phong đem lễ vật giao cho Lý tiểu ca nhi, "Đây là đưa cho cha mẹ, mà cái này là cho ngươi, chúng ta mới vừa xây xong phòng ở, trong nhà cũng còn nhiều việc nên không ở lại lâu được.
"
Lý Trường Phong gật đầu, "Giúp chúng ta đưa cho cha mẹ, bồi tội với bọn họ.
" Lý tiểu ca nhi vừa nghe hai người lập tức phải đi, trong lòng hoảng hốt, "Hiện tại đã trở về sao, ta, ta.
"
Hứa Thanh và Lý Trường Phong nghe ngữ khí muốn nói lại thôi của Lý tiểu ca nhi, liền cảm thấy có chuyện gì đó, Lý Trường Phong thở dài, "Nói đi, trong nhà lại làm sao.
" Lý tiểu ca nhi biểu tình cũng uể oải chán nản, "Còn không phải là do tam ca sao.
"
Nguyên lai Lý lão tam vài lần được người mời đến chỉ điểm cho thế hệ sau sắp đi khảo tú tài, sau đó khí phách thư sinh của hắn lại xuất hiện, ngoài sáng trong tối đều biểu lộ ra muốn tiếp tục khảo lên trên, nhưng hiện tại trong nhà không có Lý Trường Phong, hài tử lại nhiều, Lý tiểu ca nhi lại ở tuổi nghị thân, làm sao còn có thể dư tiền bạc đem ra cung cấp cho "Chí hướng rộng lớn" của Lý lão tam a!
Đặc biệt là tức phụ lão đại càng không cao hứng, hắn vốn đã bất mãn trong lòng với một nhà lão tam, không thể ngờ được Lý lão tam này còn mặt dày đòi ăn cơm trắng.
Đương nhiên hắn cũng chỉ có thể ở trong lòng nói thầm vài câu, không dám nói ra khỏi miệng.
Ai ngờ mấy ngày trước, tiểu ca nhi nhà Lý lão tam cùng với tiểu ca nhà Lý lão đại tranh chấp, tiểu ca lớn tuổi hơn đã biết nhường đối phương, kết quả tiểu ca nhi nhà Lý lão tam càng đánh càng hăng, không những thế, hài tử không biết nặng nhẹ, lấy tảng đá ném vào đối phương, khiến đầu lông mày của tiểu ca bị trầy xước.
Này vẫn còn may, chỉ cần lại chếch qua một chút chính là đôi mắt, tức phụ Lý lão đại liền náo loạn lên, "Kết quả tam ca liền cùng đại tẩu cãi nhau" Lý tiểu ca nhi dừng một chút, "Tam ca còn nói hài tử đại tẩu vốn dĩ cũng không thông minh, dù có thật sự xảy ra chuyện, cũng.
.
" Lời nói sau đó rất quá đáng, Lý tiểu ca nhi cũng không nói ra lời.
"Đây cũng thật là.
.
" Hứa Thanh không biết dùng từ ngữ gì để hình dung Lý lão tam, dù thế nào, kia cũng là cháu trai hắn, sao có thể nói ra loại lời nói này, còn là một người đọc sách.
Lý tiểu ca nhi thấy Lý Trường Phong mặt vô biểu tình như cũ, khó đoán được trong lòng hắn suy nghĩ cái gì, đang muốn hướng Hứa Thanh cầu cứu, Lý Trường Phong lại lên tiếng "Chuyện này ngươi không cần lo lắng, cha mẹ sẽ có chủ trương, chúng ta đi trước.
"
"Tam ca.
.
"
Lý tiểu ca nhi trăm triệu lần cũng không nghĩ tới Lý Trường Phong nghe xong việc này vẫn tính toán quay về nhà, hắn vốn dĩ cho rằng nhị ca trở về nghe được mọi chuyện sẽ lưu lại.
Lý Trường Phong không cần đoán cũng biết trong lòng Lý tiểu ca nhi nghĩ cái gì, "Ta nếu như lưu lại lại có thể làm gì, ngươi phải hiểu được, lời nói của ta ở cái nhà này cũng không có tác dụng với nhà đại ca cùng tam đệ, ta đã có nhà của chính mình, một ngôi nhà hoàn toàn thuộc về ta và nhị tẩu ngươi.
"
Hứa Thanh không lên tiếng, việc này Lý Trường Phong ra mặt nói chuyện là được, cậu nói thêm nữa cũng không có ý nghĩa gì.
Lý tiểu ca nhi há miệng thở dốc, lại phát hiện mình căn bản không biết nói gì nữa, chỉ có thể nhìn Hứa Thanh cùng Lý Trường Phong đánh xe lừa rời đi.
"Nhìn ta làm cái gì? Hửm?"
Lý Trường Phong bọn họ lái xe trở về, trên đường đi Lý Trường Phong cảm nhận được ánh mắt Hứa Thanh vẫn luôn nhìn mình, Hứa Thanh cũng không xấu hổ khi bị phát hiện, còn trực tiếp hỏi ra miệng, "Ngươi không quan tâm chuyện bên kia sao?"
Lý Trường Phong đương nhiên biết Hứa Thanh nói "Bên kia" là chỉ nơi nào, "Ta đã" Gả "vào nhà ngươi, chuyện này cũng coi như là chuyện" Nhà ngoại "của ta, ta quan tâm làm cái gì, bất quá, xác thật ta cũng không muốn quan tâm.
"
Hứa Thanh nhướng mày, gõ nhẹ sau gáy Lý Trường Phong "Tức phụ gả vào cửa, mặt trời cũng sắp lên tới đỉnh đầu, có thể đi nhanh lên không?"
Lý Trường Phong nhìn mặt trời không ngừng bò lên đỉnh đầu, "Ngươi đang mang thai, không thể chạy quá nhanh, bây giờ còn chưa tới buổi trưa, sợ phơi đen sao? Tới, lấy áo ta che một lát.
" Nói xong liền muốn một tay đánh xe lừa, một tay cởi áo, Hứa Thanh vội vàng ngăn cản, "Được rồi được rồi! Ta vẫn chịu được trong chốc lát, đừng làm như vậy!" Dù sao cậu cũng là một nam nhân, chỉ là sợ bị cảm nắng mà thôi.
Những ngày sau đó, Hứa Thanh bọn họ vừa vui vừa sầu, vui chính là hiện tại cơ hồ mỗi ngày đều có người tới nhà muốn tạc tượng mộc tiểu oa (người gỗ nhỏ giống bản thân), hơn nữa đại đa số đều muốn làm bằng gỗ nam, đây là mỗi ngày đều có bạc thu vào túi a! Ngay cả khi không trồng trọt hoa màu, cũng có thể đủ để ăn thịt mỗi ngày a! Chọc đến người trong thôn ganh tị đỏ mắt.
Chuyện vui chính là chuyện nhà Hứa Thanh cùng Lý Trường Phong, chuyện sầu cũng không phải là chuyện riêng một nhà Hứa Thanh bọn họ, mà là toàn bộ thôn, trấn, hoặc nói đúng hơn là toàn bộ dân chúng đều sầu, đó chính là cho đến hôm nay, đã năm sáu ngày trời không mưa.
Trời nóng bức, hài tử trong thôn đều xuống sông nô đùa dưới nước, nhưng người lớn và người già đều là vẻ mặt u sầu, hoa màu trong ruộng đang trong thời điểm sinh trưởng tốt, lúc này trời lại luôn nắng chói chang, lâu ngày sẽ khô hạn, nếu bị hạn hán, cuộc sống của người nông dân sẽ khổ sở.
Hứa Thanh trốn ở trong phòng cho mát mẻ, hôm nay trời quá nắng, cậu đi lại cũng sẽ đổ mồ hôi, Lý Trường Phong mấy ngày nay ngày nào cũng xuống ruộng ba, bốn lần, không phải từ trong sông gánh nước đến ruộng, thì cũng là đi hái rau ngoài ruộng.
"Cộc cộc cộc, Thanh ca nhi ở nhà không? Ta là Tạ Vũ.
"
Hứa Thanh vừa nghe tiếng đập cửa, còn chưa kịp đứng dậy, Tiểu Bảo đã tinh thần phấn chấn phóng ra tới cổng, mấy ngày nay nó cũng nhàn đến hốt hoảng, tuy là nhiều người tới nhà muốn tạc tượng, Tiểu Bảo cũng sẽ không vì vậy mà thả lỏng, Hứa Thanh đuổi theo Tiểu Bảo, đội ánh mặt trời chói chang trên đầu mở cánh cổng đã bị phơi đến nóng hầm hập ra, ngoài cửa là Tạ Vũ và Lâm Phương Lương ăn mặc một thân quần áo mát mẻ.
"Mau vào đi, hôm nay nắng nóng quá.
"
Hứa Thanh lôi kéo Tạ Vũ, tiếp đón Lâm Phương Lương vào cửa, đang chuẩn bị đóng cổng lại, Lý Trường Phong đã trở về.
"Lý nhị ca.
" hai người Lâm Phương Lương chào hỏi Lý Trường Phong, mọi người tiến vào nhà chính ngồi xuống, Lý Trường Phong rót trà lạnh cho mấy người, Hứa Thanh lại là nước sôi để nguội.
Lâm Phương Lương uống mấy ngụm trà lạnh làm dịu cơn khát, biểu tình trên mặt hơi trầm trọng, "Lương thực trên trấn tăng giá.
" Lời này vừa ra, tâm trạng mọi người đều trầm xuống, thật lâu sau Lý Trường Phong thở dài một tiếng, "Hy vọng trời sớm đổ mưa.
" Nếu không lương thực sẽ càng ngày càng quý, nông dân trong ruộng không có thu hoạch, không có lương thực nộp thuế, lại không có tiền đi mua lương thực, ngày sau.
.
"Mọi người cũng đừng nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng xấu, ông trời thay đổi sắc mặt cũng rất nhanh, biết đâu được tối nay liền mưa một trận a.
" Lâm Phương Lương cảm thấy không khí có chút trầm trọng, lập tức cười ha hả, cố gắng muốn giảm bớt tâm tình nặng trĩu của mọi người.
Tạ ca nhi lắc đầu, "Ta cảm thấy vẫn phải tính toán một chút, lần này chúng ta trở về chính là cùng cha mẹ thương lượng, có hay không nên đi trấn trên mua chút lương thực, lương thực thu hoạch không còn nhiều, ít nhất hiện tại thừa dịp giá lương thực còn không quá cao, chúng ta mua một chút tích cóp luôn không sai.
"
Hứa Thanh gật đầu, tâm tình của cậu ngày càng trầm trọng theo ánh mặt trời càng ngày càng chói chang, trong không gian thật ra có gạo có thịt, nhưng lại không phải có thể tùy tùy tiện tiện lấy ra, cậu nhìn về phía Lý Trường Phong, nào biết Lý Trường Phong cũng nhìn về phía cậu, "Mua, dùng xe lừa của chúng ta kéo mấy xe trở về, không chỉ muốn mua lương thực đóng thuế, mà còn mua lương thực chúng ta ăn đến thời điểm có thể thu hoạch hoa màu năm sau!"
"Được, chúng ta trở về nói với cha mẹ một tiếng về việc này, một canh giờ sau chúng ta gặp lại nhau ở giao lộ cuối thôn!" Lâm Phương Lương và Tạ ca nhi cảm thấy ý tưởng này của Lý Trường Phong càng thêm lâu dài, vì thế lập tức quyết định trở về thương lượng, chút nữa gặp lại sau.
Sau khi hai người Lâm Phương Lương rời đi, Hứa Thanh liền cùng Lý Trường Phong đi vào trong phòng, Hứa Thanh tìm kiếm trong ngăn tủ, nhân cơ hội từ trong không gian lấy ra hộp đựng tiền nhà bọn họ, đem hộp đặt ở trên giường.
Hứa Thanh mở ra rồi nhìn Lý Trường Phong, "Trước đây chúng ta có một trăm ba mươi bảy lượng, mấy ngày vừa rồi người tới khắc mộc tiểu oa nhiều, kiếm được tám mươi tám lượng, tổng cộng là hai trăm hai mươi lăm lượng.
"
Lý Trường Phong lấy ra năm mươi lượng, khép hộp lại đưa cho Hứa Thanh, "Năm mươi lượng là đủ rồi.
" Phải biết rằng nếu không có lương thực, dùng bạc tới thế chỗ lương thực nộp lên cũng là năm lượng bạc, đương nhiên không phải nhà ai cũng có thể mắt cũng không chớp mắt lấy ra nhiều bạc như vậy, Lý Trường Phong tình nguyện mua nhiều lương thực, cũng không muốn để Hứa Thanh cùng hài tử có khả năng đói bụng trong những ngày có thể không có thu hoạch.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook