Edit: Tiểu Mun

Trời vẫn còn tờ mờ sáng, đêm qua trời đổ mưa cho nên sáng sớm có chút lạnh, Hứa Thanh túm gọn ống tay áo, cẩn thận né qua những đám cỏ dại cao cao trên đường nhỏ, tránh sương sớm làm ướt vạt áo.


"Cộc cộc! Tạ thẩm, ta là Thanh ca nhi!"

Lạch cạch một tiếng, cổng đã được Tạ thúc mở ra "Mau tiến vào, Tạ thẩm ngươi sáng sớm đã tỉnh, kích động không khác gì thời còn trẻ tuổi!"

"Tạ thúc sớm!" Hứa Thanh ngoan ngoãn chào một tiếng, theo Tạ thúc vào nhà chính, Tạ thẩm vừa thấy cậu liền nói "Sao lại mặc ít như thế, đến đây, mặc thêm cái áo khoác này vào, đây là áo khoác của ca nhi nhà ta mặc khi chưa xuất giá."

Nói xong cũng lấy áo khoác của mình mặc vào, Hứa Thanh thấy Tạ thúc xỏ giày có chút nghi hoặc "Tạ thúc cũng đi cùng chúng ta sao?"

"Đúng thế, hôm qua Tạ thúc ngươi đi mượn xe lừa nhà người ta rồi, sáng nay chúng ta đi sớm, cũng không kịp chờ xe lừa Lý gia kia, dứt khoát tự chúng ta đi cho kịp." Tạ thẩm lôi kéo Hứa Thanh đi ra cổng, chờ Tạ thúc đánh xe lừa lại.


"Hắc, đêm qua lại đổ mưa một trận, sáng nay có thể dùng xe lừa đi đường thì còn gì tốt hơn!"

Hứa Thanh gật gật đầu, xác thực, nếu đi bộ đến nơi họp chợ trên trấn không biết sẽ bị bùn đất trên đường bắn lên người thành cái dạng gì, sau trận mưa đường đi ở nông thôn cũng không phải dễ đi.


"Tới tới, xuất phát thôi Thanh ca nhi!"

Tạ thúc chờ hai người lên xe, ngồi vững vàng ổn định liền thét con lừa hướng lối rẽ ở cuối thôn chạy tới.


"Tạ thúc còn có thể đánh xe lừa a?!" Hứa Thanh sửa vạt áo cho Tạ thúc, thuận miệng hỏi, phải biết rằng xe lừa ở thời đại này cũng giống với xe gắn máy ở thời hiện đại, xe bò liền giống xe tay ga, còn xe ngựa tốt nhất lại so với Rolls-Royce a!

Tạ thẩm kéo hai bàn tay nhỏ có chút lạnh của Hứa Thanh phủ trong đôi tay ấm áp của mình, nghe được lời này có chút hoài niệm "Nói đến đánh xe này cũng là cha ngươi dạy đó!"

Hứa Thanh cẩn thận nhớ lại, trong ký ức nguyên thân chưa từng thấy cha Hứa đánh xe.



Tạ thúc đánh xe lừa nghe vậy liền lớn giọng giải thích "Ngươi không biết đâu, năm đó cha ngươi đi tòng quân làm công trong quân mã, nhìn quân lính chân chính luyện tập thuật cưỡi ngựa, hắn ghi nhớ kỹ, khi trở về dùng con lừa thử một chút, phát hiện không có gì khó khăn liền dạy cho ta!"

"Quân lính chân chính?" Lời này nghe sao có chút khó hiểu?

"Tòng quân chỉ có thể đến các địa phương đóng quân làm chút việc vặt, hưởng thụ mấy năm sinh hoạt trong quân, hiểu biết cao hơn một chút, đến khi thật sự dụng binh, có thể sử dụng chút hiểu biết này tiến vào quân doanh!"

Nguyên lai là như vậy, xem ra hoàng đế triều đại này suy nghĩ rất toàn diện, bách tính nhờ đó sinh hoạt cũng an ổn nhiều.


"Ai, tới rồi."

Xe lừa dừng lại ở chỗ cũ, mặt trời cũng vừa ló dạng, so với lần trước đến chợ thời gian vẫn sớm hơn khoảng nửa canh giờ.


Tạ thẩm cảm giác cũng không còn lạnh như lúc sớm, liền đem áo khoác của mình cùng Hứa Thanh thu lại.


Để Tạ thúc ở lại, liền cùng Hứa Thanh đến chỗ Lưu đồ tể thường bày bán heo, lúc này bọn họ hẳn cũng tới rồi, người làm nghề buôn bán bao giờ cũng dậy sớm hơn so với người khác.


Hứa Thanh hôm nay mặc bộ y phục màu lam đậm, y phục ca nhi thời đại này có chút giống y phục nam tử thời đại Thanh triều của Trung Quốc cổ đại, đều là trường bào đơn giản, hán tử thì đại đa số đều mặc áo ngắn quần dài, coi như không nhìn nốt ruồi đỏ ở mi tâm, cũng có thể phân biệt ca nhi hay hán tử qua diện mạo bên ngoài.


Y phục màu lam đậm càng nổi bật khuôn mặt trắng nõn của Hứa Thanh, mụn đỏ sưng to đầy trên mặt cũng đã biến thành những mụn đỏ nhỏ, tuy rằng vẫn phân bố đầy mặt nhưng không làm người khác cảm thấy chán ghét như lúc ban đầu, bộ dáng bây giờ có thể làm người khác nhìn ra khuôn mặt của Hứa Thanh khi không còn nổi mụn sẽ như thế nào.


Làn da trắng nõn, cho nên mụn đỏ trên mặt mới gây chú ý người khác như vậy, mũi thẳng mà cao, đôi môi hơi mỏng, khiến cho người khác chú ý nhất là đôi mắt kia, đen láy mà sáng ngời, thanh triệt trong suốt, chớp động tràn đầy linh khí, khẳng định nếu mụn trên mặt khỏi hoàn toàn, Hứa Thanh lớn lên rất thanh tú, là một nam sinh tươi mát tràn đầy năng lượng.


- ----


Lý Trường Phong dậy từ sáng sớm, hôm qua hắn đã đáp ứng Lưu đồ tể hôm nay sẽ giúp đuổi heo con lên trấn trên, mặc quần áo chỉnh tề, trực tiếp dùng nước lạnh rửa mặt, cũng không làm điểm tâm ăn mà trực tiếp đến nhà Lưu đồ tể.


"Sớm như vậy đã ồn ào không cho người khác ngủ!" Lý Trường Phong đi rồi, trong phòng Lý lão tam truyền ra lời nói lẩm bẩm bất mãn, Lý Vương thị cũng chính là Vương gia ca nhi leo qua người Lý lão tam vỗ vỗ nhi tử trong lồng ngực không lên tiếng, đôi mắt hé mở một đường hẹp dài không hề buồn ngủ, hắn thực lòng xin lỗi Lý Trường Phong!

Hứa Thanh cùng Tạ thẩm đứng bên đường, đối diện là nơi Lưu đồ tể bán heo con

"Tạ thẩm, chúng ta đứng có quá lộ liễu hay không a?" Hứa Thanh lúng túng nhìn xung quanh, hiện tại còn rất sớm, người đi mua đồ chỉ có vài người ít ỏi, còn lại đều là chủ sạp bày đồ ra bán.


Từ đối diện nhìn qua cũng chỉ thấy hai người bọn họ đứng đó, vừa nhìn liền biết là không có gì làm, rất quái dị.


"Khụ! Đây cũng là không có biện pháp khác, cả con phố cũng chỉ có chỗ này có thể nhìn rõ a!" Tạ thẩm cũng có chút đỏ mặt.


"Mau nhìn, người mặc áo ngắn quần dài màu đen kia chính là Lý Trường Phong! Mau nhìn! Mau nhìn!!!"

Hứa Thanh nghe Tạ thẩm chỉ điểm liền nhìn về phía bên kia đường, thấy bóng dáng một nam nhân cao lớn, hắn đang giúp Lưu đồ tể lùa heo vào vị trí, đứng lên ước chừng khoảng một mét tám mấy, từ bóng dáng cũng thấy được vóc người cao lớn, Hứa Thanh có chút chờ mong, tim cũng đập nhanh hơn, nhìn thân ảnh liền đã đạt được chín mươi lăm phần trăm tiêu chuẩn!

Chờ đến khi người kia xoay người lại, Hứa Thanh thấy rõ diện mạo, bộ dáng ngay ngắn, mày kiếm mắt sáng! Da có chút ngăm đen, khi không nói chuyện môi mím lại cho người ta cảm giác là người biểu tình phi thường nghiêm túc.


Dùng thẩm mỹ của hiện đại nhận xét, chính là một nam thần! Đây hoàn toàn chính là loại hình mình muốn! Quá soái!!

"Tạ thẩm, ngài chọn giúp ta ngày tốt đi, hảo tìm bà mối hạ sính lễ!"

Hứa Thanh dùng ngữ khí vội vàng nói với Tạ thẩm khiến Tạ thẩm cảm thấy kinh hỉ


"Được được! Chuyện này cứ giao cho ta!"

Tạ thẩm lúc này kích động so với lúc gả cả nhi nhà mình không khác là bao, hắn cùng mẹ Hứa rất thân thiết gần gũi, lúc này Hứa Thanh có thể nghĩ đến chuyện thành gia, hắn có thể cho cha mẹ Hứa đã mất một lời công đạo!

Hứa Thanh nhớ tới dược liệu ở trong không gian, bèn nói với Tạ thẩm mình đi vệ sinh, để Tạ thẩm ở cửa hàng vải chờ cậu "Ta tính toán mua chăn nệm mới, thẩm đi trước giúp ta chọn lựa, ta xong việc sẽ đến tìm người!"

Tạ thẩm quả thực bị quyết định của Hứa Thanh làm đầu óc mê mang, cũng không để ý Hứa Thanh có biết đường hay không, vội vàng đồng ý, nhanh chóng hướng cửa hàng bán vải đi, lúc này rất nhiều cửa hàng đã mở cửa, đi sớm nhìn xem, vải vóc cũng nhiều mẫu nhiều loại!

Hứa Thanh nhìn bóng dáng Tạ thẩm đi khuất, quay người lôi kéo người đi ngang qua hỏi tiệm thuốc có danh tiếng tốt, liền tới đó.


Tiệm thuốc không lớn nhưng mở cửa từ rất sớm, một tiểu nhị đang quét dọn dưới đất, thấy Hứa Thanh là một ca nhi tiến vào, cũng không chậm trễ "Ai, vị ca nhi này đến bán dược liệu a? Thật đúng dịp, ông chủ chúng ta đang ở hậu viện đây, ngài chờ một chút ta đi gọi tới!"

Thái độ tiếp đón của tiểu nhị khiến Hứa Thanh vô cùng thoải mái, khó trách nơi này danh tiếng tốt nhất, cậu đem dược liệu đã gói lại từ không gian ra đặt trên bàn để dược, chỉ chốc lát sau tiểu nhị cùng lão giả trên năm mươi tuổi đi vào.


"Tiểu ca nhi đem dược liệu của ngươi cho lão phu nhìn xem, giá cả nơi này của ta hợp lý, ngươi yên tâm."

Hứa Thanh đem tay nải trên bàn đẩy đến trước mặt ông chủ tiệm thuốc.


Lão giả nhìn dược liệu còn dính bùn, không khỏi kinh ngạc "Đây là ngươi mới vừa hái?" nhìn vẫn còn tươi mới, rất giống mới hái.


"Không phải, là chạng vạng hôm qua hái, đại phu ngài xem xem những thứ này giá cả thế nào? Bởi vì dược liệu để ở trong không gian, cho nên nhìn qua cũng không khác thời điểm hôm qua vừa hái.


"Mới mẻ! Hơn nữa đây là bổ thận dương đã hai năm không có người hái đem đến rồi, ta họ Lâm, về sau nếu có hái được dược liệu tốt đem đến nơi này bán cho ta, bảo đảm cho ngươi một cái giá tốt!"

"Đó là đương nhiên Lâm đại phu."

Cuối cùng giá cả định xuống tổng cộng là tám mươi lượng bạc, Hứa Thanh cũng cảm thấy phù hợp, cùng Lâm đại phu bái biệt, liền hướng cửa hàng vải vóc đi đến, hắn đi đã có chút lâu, lại không nhanh lên một chút sẽ khiến Tạ thẩm lo lắng.


- ----


"Trường Phong đi rồi?" Lưu thẩm mua đồ trở về không nhìn thấy Lý Trường Phong liền hỏi Lưu đồ tể

"Đi rồi, cũng không biết Thanh ca nhi thấy không!"

"Thấy rồi! Thấy rồi! Ta gặp Tạ gia, hắn nói chuyện thành rồi!"

Lý Trường Phong ở chỗ người bán hàng rong mua hai tấm khăn ca nhi thường dùng, chuẩn bị về nhà đưa cho tiểu đệ ca nhi, kết quả vừa ngẩng đầu liền thấy một người mặc y phục xanh lam bước vào cửa hàng vải đối diện, hắn có chút kinh ngạc, người trên mặt đầy mụn đỏ phảng phất trước mắt kia chính là Thanh ca nhi!

Trong cửa hàng vải đều là ca nhi, hắn cũng không tiện đi vào, vì vậy mua khăn xong, nghĩ nghĩ, Lý trường Phong tìm vị trí cách cửa hàng vải vóc không xa đứng, chờ Hứa Thanh ra tới.
Hắn cũng không biết tại sao lại làm như vậy, lại muốn nhìn Hứa Thanh một chút.


Khi Hứa Thanh đến cửa hàng vải, Tạ thẩm đã lựa chọn tốt mọi thứ, bao gồm vải làm y phục tân lang, tân nương.


Hứa Thanh không nghĩ tới vấn đề này "Kia! Lại đem phiền toái cho thẩm rồi!"

"Nói gì đấy, lần này ngươi cũng đừng bướng bỉnh với ta, lần này làm áo cưới ta sẽ không lấy tiền, lấy tiền sẽ không may mắn!"

Hứa Thanh sửng sốt, không tin lời này lắm, mãi đến khi một lão bà bên cạnh nghe xong cũng nói với cậu như vậy, cậu mới tin, cũng không trách cậu được, cậu chính là sợ Tạ thẩm không muốn lấy tiền công.


Tất cả chăn nệm, vải vóc cùng sợi bông mua hết hai lượng bạc, bởi vì đồ đạc quá nhiều, Tạ thẩm kêu Hứa Thanh đến nơi đậu xe tìm Tạ thúc, nói hắn đem xe đánh lại đây để đồ lên.


Trang phục nam nhân thời nhà Thanh nè



Trang phục áo ngắn quần dài nè




.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương