Không có việc gì khó, chỉ sợ tiền không nhiều. Nom thấy mọi khách điếm đều chật cứng, Dịch Thủy Vân không tiếc tiền bỏ ra một đống vàng mua lại một biệt viện để mọi người có nơi “trú chân” ngay ngày hôm đó.

Thứ khiến Tiểu Hồ Điệp hài lòng nhất trong cả biệt viện đó là chiếc ghế đu trong vườn. Cô hí hửng ngồi vào ghế đu, nhún người đu thật cao, tận hưởng cảm giác thích thú khi gió thổi vù vù qua tai, khoái chí vô cùng.

“Ngày mình mới xuống trần gian này, có một bé gái nói rằng:tiền là thứ rất quan trọng, có thể mua được rất nhiều đồ. Hóa ra là thật.” Tiểu Hồ Điệp cảm thấy bản thân mình rất may mắn, tuy cô chẳng có một xu dính túi nhưng những người xung quanh cô luôn “xì” ra một đống tiền để giúp cô có cuộc sống dư dả, thoải mái hơn bất cứ người bình thường nào khác.

“Nha đầu ngốc, lúc nói chuyện phải cẩn thận, coi chừng tai vách mạch rừng đó!” Dịch Thủy Vân lên tiếng nhắc nhở cô.

“Dạ, muội biết rồi!”

Dịch Thủy Vân trầm ngâm suy nghĩ về cuộc thi ngày mai, khứu giác của Tiểu Hồ Điệp cực kỳ nhạy bén nhưng lại nhạy bén đến bất thường, hi vọng tài nghệ nấu nướng của thiên hạ đệ nhất danh trù Bạch Vô Bằng không khiến cô thất vọng.

*

Vân Trung Khách tuy là một tửu lâu nhưng kiến trúc lại sừng sững chót vót ăn đứt cả thành lâu, mới sáng sớm mà quảng trường lớn trước đại sảnh đã chật cứng người đến dự và người đến xem.

Bạch chưởng quầy vận bộ trường sam màu bạc, phong độ ngất trời đang đứng trên lan can lầu ba, nếu chỉ nhìn qua cứ tưởng ông ấy là bạch diện thư sinh nào đó.

Tiểu Hồ Điệp đang chen chúc trong hàng người phía dưới khẽ than: “Một người đàn ông anh tuấn nho nhã đậm chất thư sinh như ông ấy sao lại có tài nấu nướng thế nhỉ? Chắc là được cánh đàn bà con gái hâm mộ lắm đây?!”

Niệm Nhi ở bên nói chen vào: “Ông ấy đã thành thân từ mười năm trước rồi, thê tử chính là trang chủ Tiêu Diêu sơn trang ___Hàn Thanh Thanh”

“Gì cơ ạ? Ông ấy đã thành thân từ mười năm trước rồi á? Rõ ràng ông ta trông trẻ măng à, chừng hai mươi ba mươi là cùng!” Tiểu Hồ Điệp không tin cho lắm.

“Thực tế thì ông ấy đã hơn bốn mươi tuổi rồi, ông ấy là một trong những người đàn ông tuyệt vời hiếm hoi nhất trong Tư Không hoàng triều đó.” Niệm Nhi đã từng nằm vùng trong thanh lâu nên cũng nghe được không ít truyền kỳ về Bạch Vô Bằng.

Lúc này, Bạch Vô Bằng giơ tay biểu thị mọi người lắng nghe, cả quảng trường đang nhộn nhạo như cái chợ vỡ lập tức yên ắng như tờ. Ai nấy đều trật tự lắng nghe Bạch chưởng quầy phát biểu.

“Hôm nay vừa tròn ba mươi năm Vân Trung Khách được thành lập, vậy nên Bạch mỗ mới tổ chức hội thi “Thực Thần” này để kỷ niệm ba mươi năm nhận được sự cổ vũ và động viên của các vị đã dành cho Vân Trung Khách. Quy tắc trong cuộc thi này đã được Vân Trung Khách lưu truyền rộng rãi từ mấy hôm trước qua truyền đơn rồi, Bạch mỗ tin rằng mọi người có mặt tại đây đều đã nắm rõ, vì thế, Bạch mỗ xin được phép bắt đầu tiến hành cuộc thi để chọn ra “Thực Thần” của chúng ta ngay từ bây giờ!”

“Bộp bộp bộp____” Ai nấy đều hởn hở ra mặt, vỗ tay nhiệt liệt hưởng ứng.

Cuộc thi thứ nhất: Ngửi mùi nhận biết món ăn

Cánh cửa lớn của Vân Trung Khách vừa mở, một mùi hương kỳ lạ lập tức xộc vào mũi, lan tỏa trong không trung, những người ngửi thấy đều đồng thanh tán dương: “Thơm quá đi mất!”

Giữa đại sảnh đã sớm bày sẵn một cái vạc đồng cực lớn có bốn góc, mỗi góc là một đầu rồng bằng vàng, mùi hương nức mũi đó được toát ra từ chính miệng mỗi con rồng.

Một người trông giống quản sự cất tiếng nói với mọi người: “Trong chiếc vạc đồng này có ninh một món canh, món này có tên là “Ngư Tiều tương hội”, nguyên liệu nấu có bốn lọai chính, nếu ai có thể dựa vào mùi hương mà đóan ra ba nguyên liệu trở lên đã dùng để chế biến thì sẽ được qua ải, có thể được phép lên lầu thưởng thức món canh và tiếp tục thi cửa thứ hai. Nếu người nào không đóan được thì mời trật tự đi theo lối cửa sau để ra về.”

“Đơn giản thế thôi à?” Tiểu Hồ Điệp mừng khôn tả: “Chẳng qua chỉ là…”

“Nha đầu ngốc, đừng có nói!” Dịch Thủy Vân lập tức chặn cái tính bép xép của cô lại. Nha đầu ngốc này chả có một chút cơ trí nào cả, vấn đề mà cô nhóc này cảm thấy cực đơn giản nhưng với người khác thì lại khó hơn cả mò kim đáy bể.

Quả nhiên, đa phần không có ai có thể đoán ra nguyên liệu chế biến là gì, lúc vào thì hùng hổ sải bước từ cửa trước, lúc ra thì chỉ biết lắc đầu lê gót theo lối cửa sau. Có mấy người đã từng nếm qua nhiều món ăn, tích lũy được một số kinh nghiệm may mắn đoán ra ba nguyên liệu chính, hồ hởi leo tót lên lầu trên thưởng thức món canh có một không hai này.

Từ sáng sớm tinh mơ đến sẩm tối, những người tham gia đều lần lượt bỏ về hết, cuối cùng mới đến phiên của Tiểu Hồ Điệp. Quản sự đối phó với hàng nghìn người tham gia nguyên cả một ngày, hai mắt hằn rõ nỗi mệt mỏi nhưng vẫn cứ lịch sự lựa chọn người thi theo đúng quy định. Ông ta lễ phép cười với Tiểu Hồ Điệp: “Xin hỏi cô nương, cô nương có đoán ra món này dùng những nguyên liệu chính nào không?”

Tiểu Hồ Điệp còn cười ngọt hơn cả ông ta, tự tin tràn trề trả lời: “Thịt rắn, thịt rùa, thịt hạc và thịt trai.”

Lão quản sự lấy làm kinh ngạc: “Khứu giác của cô nương quả là nhạy bén!”

“Chúng tôi có thể lên trên đó chưa?” Tiểu Hồ Điệp đưa mắt lên nhìn lầu hai, con sâu đói trong bụng cô đã bị mùi hương hấp dẫn của món canh quyến rũ cứ ngoáy ngó không yên từ sáng tới giờ.

“Hai vị này là…” Quản sự liền cản Dịch Thủy Vân và Niệm Nhi lại.

“Ba chúng tôi là một đội, đáp án là do ba chúng tôi gộp lại mà có được, đương nhiên là ba chúng tôi phải cùng lên rồi.” Tiểu Hồ Điệp muốn đem chia thành quả cho cả ba.

Một giọng nói cực kỳ dễ nghe từ trên gác vọng xuống: “Để ba người họ lên đi.”

*

Ba người lên tìm một chỗ để ngồi xuống. Ba bát canh đặc sệt màu sữa lập tức được bưng ra, nóng hổi, ba người bèn lấy thìa múc “Ngư Tiều tương hội” đưa lên miệng, mãi mới chịu nuốt thìa canh xuống bụng, sau đó cùng đồng thanh khen: “Ngon quá!!”

Một cô gái mặc áo màu nước biển mỉm cười gợi ý: “Trước khi ải thứ hai bắt đầu, mọi người thử đoán xem: Món canh này sao lại lấy tên là “Ngư Tiều tương hội”?”

Một gã vác cái bụng tròn lẳn, có vẻ như ngày nào cũng được thưởng thức cao lương mỹ vị đứng lên nói: “Trai và rùa đều là những vật sống dưới nước, rắn là vật sống trên núi, một loại là thức ăn hàng ngày của ngư dân, một loại là món ăn thường thấy của tiều phu, nếu gộp chúng lại thì sẽ thành” Ngư Tiều tương hội”!”

Vừa dứt lời, bên cạnh y có không ít người phụ họa thêm vào, cô gái bận áo lam bèn cười tươi đáp lại: “Theo cách nói của công tử thì “hạc” là con vật sống trên trời, như thế món này không thể gọi là “Ngư Tiều tương hội” mà phải là “Ngư Tiều Tiên hội” mới đúng. Còn một điều xin lưu ý nữa là: chúng tôi đã bắt rùa trên núi để chế biến món này.”

“Chuyện này…” Gã đàn ông bụng phệ biết mình đã nói sai đành ỉu xìu ngồi xuống, những người còn lại đều căng đầu nhức óc suy nghĩ đáp án, bàn tán xôn xao cả một góc nhưng vẫn không thể đưa ra kết luận hợp lý nhất.

Lúc này, Dịch Thủy Vân đã từ từ thưởng thức hết bát canh liền lên tiếng: “Canh ngon, chỉ một bát vẫn chưa đã miệng, nếu như tại hạ đoán được nguyên do thì có thể thưởng thức món canh này no nê không?”

“Được chứ!” Cô gái áo lam chấp thuận.

“Món canh này được lấy tên từ mấy điển tích như sau: thứ nhất là điển tích “trai – cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi”, chỉ có điều, để tăng thêm vị ngon cho món ăn, Bạch chưởng quầy đã lấy “hạc” thay “cò”, thứ hai là lấy từ điển tích về món canh “rùa và rắn”, tương truyền món canh “rùa và rắn” này là do một tiều phu đốn củi chế biến ra, nay Bạch chưởng quầy gộp bốn con vật này vào làm thành một món, tất nhiên sẽ phải lấy tên “Ngư Tiều tương hội” để đặt rồi.”

Cô gái áo lam kinh ngạc thốt lên: “Công tử nói rất chính xác, nô gia thật sự lấy làm khâm phục.”

Dịch Thủy Vân nhấc cái bát không lên hỏi: “Tại hạ có thể thêm canh nữa chứ?”

“Người đâu, bưng tiếp ba bát canh lên đây cho ta!” Theo sau tiếng giục giã của cô gái là ba bát canh thơm nức mũi được bưng lên, đặt trước mặt Dịch Thủy Vân.

Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, Tiểu Hồ Điệp rồn rột ngửa cổ húp bát sạch nhẵn, sau đó quệt môi nói: “Muội thấy háo hức muốn thi ải thứ hai rồi đó!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương