Tiểu Hồ Điệp đã đi mất rồi, quay về bên Dịch Thủy Vân rồi. Khóc lóc van nài đòi bằng được, nói là muốn ở bên cạnh y, giúp y tìm đúng đường để làm người chân chính, tạo phúc cho muôn dân. Tư Không Tiểu Mễ và Thạch Cửu Chỉ khuyên nhủ hết lời nhưng cũng không thể dập tắt quyết tâm đầy lương thiện, mong muốn phù hộ chúng sinh của cô. Tư Không Tiểu Mễ phát khùng vì cái thói cứng đầu không giống người của Tiểu Hồ Điệp, song, chàng cũng chẳng thể làm gì được.

“Con đã từng thấy người ngu, nhưng chưa thấy ai ngu như cô ta, thật không thể hiểu nổi cô ta đang nghĩ cái quỷ gì nữa!!! Con nghĩ bệnh hoang tưởng của cô ta đã đạt đến cảnh giới phi phàm, thật sự đã nghĩ mình là tiên nữ hạ phàm mất rồi!”

Với con mắt tinh đời từng trải qua bao thăng trầm, Thạch Cửu Chỉ lại có ý khâm phục hành động của cô: “Đúng là một cô bé tốt, chỉ cần tấm lòng lương thiện này của con bé thì đã có thể sánh ngang với thần tiên rồi” Thạch Cửu Chỉ là bậc tiền bối lăn lộn cả đời trong giang hồ cho nên khả năng nhìn thấu tâm can người khác cũng đạt đến trình độ siêu phàm, người được lão khen ngợi đã cực ít, người được lão khâm phục càng hiếm hơn. Lão đưa mắt liếc tên đồ đệ của mình: “Ai có thể cưới được cô vợ tốt tính như con bé, nhất định sẽ có hồng phúc để đời!”

Tư Không Tiểu Mễ đương nhiên là hiểu hàm ý của lão: “Sư phụ à, không phải chứ? Người thật sự muốn con cưới một con bé vừa hậu đậu ngốc nghếch như cô ta để làm cháu dâu của người sao???”

Thạch Cửu Chỉ lắc đầu: “Cho dù mi có đồng ý cưới thì người ta cũng đâu có chấp nhận. Nha đầu đó chưa biết thế nào là yêu, vẫn chỉ là trẻ con mà thôi”

“Cô ta nào có điểm nào giống trẻ con chứ ạ? Đã mười sáu mười bảy tuổi rồi còn gì. Mẹ con sinh con ra từ khi người mới có mười bảy kìa!” Vừa nhắc tới mẹ, nét mặt của Tư Không Tiểu Mễ liền hiện ra hai chữ “sùng bái”. Mẹ của chàng là vương phi hoàn mỹ nhất Tư Không hoàng triều, dù là dung mạo, trí tuệ, tài hoa lẫn tính cách đều là thiên hạ vô song, không ai có thể sánh bằng. Chỉ cần nói đến chuyện cha của chàng tình nguyện vì mẹ mà từ bỏ thân phận vương gia để được cùng mẹ lui về thâm sơn cùng cốc, sống cuộc sống thần tiên tiêu diêu tự tại thì có thể thấy được ma lực của mẹ chàng hấp dẫn đến mức nào.

“Ngươi ấy à, lúc nào cũng lấy mẹ ngươi ra so sánh. Người con gái hoàn hảo như mẹ ngươi chỉ có thể tình cờ gặp được chứ không thể cầu được ước thấy, vả lại, mẹ của ngươi thông minh là thế, cuối cùng vẫn lấy phải gã khờ như cha ngươi đó thôi” Thạch Cửu Chỉ chỉ dùng một câu đã bắn trúng chỗ hiểm.

“Cha của con đâu có khờ!!!” Tư Không Tiểu Mễ phản bác.

“Không khờ hả? Không khờ sao lại bị mẹ ngươi gọi là “Chàng ngốc”???” Thạch Cửu Chỉ nghĩ đến cảnh mẹ chàng gọi cha chàng mà rùng hết cả mình.

“Cha của con không ngốc, đó là do cha con vô cùng yêu mẹ. Cha chỉ ngốc nghếch khi đứng trước mẹ mà thôi!!!” Haiz, đến khi nào thì mình mới được nếm thử thứ tình yêu ngọt ngào như cha mẹ đây nhỉ? Tư Không Tiểu Mễ lén thở dài.

“Tiểu Hồ Điệp có một đặc điểm rất giống với mẹ của ngươi, ngươi có phát hiện ra không?” Thạch Cửu Chỉ hỏi.

“Sao có thể chứ ạ? Cô ta và mẹ con khác nhau một trời một vực, làm gì có điểm nào giống nhau được ạ!” Mẹ của chàng hoàn hảo như thế, sao có thể đem ra so sánh với một con bé hậu đậu ngốc nghếch như cô ta được.

“Con bé và mẹ ngươi đều có tấm lòng Bồ Tát muốn tạo phúc cho muôn dân” Thạch Cửu Chỉ lại nói tiếp: “Mục đích ban đầu mẹ ngươi cưới cha ngươi chỉ vì muốn thiên hạ thái bình mà thôi”

“Việc này con cũng biết” Một đứa con như chàng đương nhiên là tường tận nỗi khổ năm xưa của mẹ mình rồi.

“Mục đích Tiểu Hồ Điệp đi theo Dịch Thủy Vân về Lang quốc là muốn giúp giáo chủ Hồi Xuân Giáo cải tà quy chính, ngăn chặn chúng tiếp tục hủy hoại những cô gái vô tội. Quên mình vì người khác, quả thực là hiếm có, hiếm có lắm!” Thạch Cửu Chỉ cảm thán liên hồi.

“Tiểu Hồ Điệp làm vậy không khác nào “lấy trứng chọi đá”, không biết lượng sức mình” Vừa nghĩ đến việc làm ngu ngốc của cô, chàng liền giận sôi gan, cô chẳng biết làm gì, cũng chẳng hiểu cái gì thì lấy gì ra mà để thuyết phục Dịch Thủy Vân cải tà quy chính, chưa biết chừng còn rước họa vào thân, bị y giết cũng nên.

“Rõ ràng biết là không thể làm nhưng vẫn cứ lao đầu vào làm, đó mới chính là hành động của vĩ nhân” Thạch Cửu Chỉ nhắm mắt lắc đầu: “Tính lương thiện cũng như sự quả cảm của Tiểu Hồ Điệp còn hơn hẳn con đó. Tiểu Mễ à, có lẽ trong mắt con, Tiểu Hồ Điệp không thể nào bì kịp mình, nhưng trong mắt sư phụ, con bé còn ưu tú hơn cả con!”

Nghe sư phụ chỉ dạy, chàng chỉ biết trầm ngâm suy nghĩ.

*

Trong khu rừng cây xanh mơn mởn, rậm rạp tươi tốt, một thác nước đổ dài từ đỉnh núi xuống một cái đầm trong vắt bên sườn núi, lại tạo nên một khe suối nhỏ uốn lượn chảy về phía chân núi. Thỉnh thoảng có mấy chú hươu sao lốm đốm hoa văn trên lưng chạy đến bên khe suối uống nước, đôi mắt dịu dàng của chúng khiến người khác cảm thấy vô cùng dễ chịu thoải mái trong lòng.

“Tiểu Lộc!” Tiểu Hồ Điệp tung tăng chạy đến bên chúng, lấy cải trắng trong cái giỏ vác sau lưng để đút cho chúng ăn. Ngạc nhiên một nỗi là những chú hươu sao này không hề tỏ ra sợ sệt, chỉ ngoan ngoãn cúi đầu gặm cải trắng, thỉnh thoảng lại liếm tay cô, khiến cô nhột nhột vô cùng thích thú.

Dịch Thủy Vân đứng trong ngôi nhà nhỏ giữa rừng ngắm cô đến thất thần.

“Quốc sư!” Niệm Nhi cất tiếng gọi y, cô ta thật sự không hiểu tại sao y lại nhìn Tiểu Hồ Điệp bằng ánh mắt xuất thần như thế.

“Nha đầu đó thú vị thật, chỉ một khoảng thời gian ngắn đã có thể hòa mình vào đám động vật trong rừng rồi.”Dịch Thủy Vân nhếch mép cười, lộ ra vẻ mặt dịu dàng từ trước tới nay Niệm Nhi chưa từng được nhìn thấy.

“Đúng vậy ạ, Tiểu Hồ Điệp là một cô gái rất đơn thuần!”

“Cũng rất ngốc có phải không?” Dịch Thủy Vân cười mỉm.

Tuy Tiểu Hồ Điệp chỉ ở với họ được mấy ngày nhưng thành tích vĩ đại mà cô gặt hái được cứ gọi là không lời nào có thể tán tụng cho nổi: Ngày thứ nhất: Cô khăng khăng đòi giặt quần áo cho bọn họ, kết quả, do chà xát quá đà, mấy bộ quần áo vốn rất lành lặn bị cô chà rách như tổ đỉa….Ngày thứ hai: cô quyết định xông vào bếp giúp Dịch Thủy Vân nhóm lửa, kết quả, suýt chút nữa thì đốt trụi cả căn bếp mới dựng bằng tre và lá, mặt mũi tóc tai cũng bị lửa liếm cháy đen sì. Ngày thứ ba cô chạy ra khe suối câu cá, kết quả, cá cắn câu nhưng sức cô yếu, không những cá không lên bờ mà người lại bị cá lôi tuột xuống nước(Cá voi à???), may là nước không sâu, nếu không thì lại có một oan hồn ngày đêm vất vơ vật vờ quanh rừng cũng không biết chừng. Ngày thứ tư: cô hì hục khoét một lỗ hổng trên trần nhà, nói là như thế này thì buổi tối vừa nằm vừa có thể ngắm sao, vô cùng tiện lợi, kết quả, sao đâu chả thấy, chỉ thấy mưa xối xả trút xuống, khiến cả cái giường của cô ướt sũng nước, ba ngày sau vẫn chưa khô (lúc ở trên thiên đình, cô chưa từng được trải qua bốn mùa xuân hạ thu đông, khí hậu biến đổi cho nên quên mất luôn việc dưới trần gian còn có một loại thời tiết có tên là “mưa”)

Nụ cười của Dịch Thủy Vân khiến trái tim của Niệm Nhi đau nhói, mấy ngày nay, quốc sư đối đãi với Tiểu Hồ Điệp cực tốt, tốt đến mức khiến thuộc hạ theo hầu cạnh y bao năm như cô cũng phải đỏ mặt. Cho dù Tiểu Hồ Điệp có gây ra họa gì, y cũng chỉ cười xòa cho qua, không hề truy cứu, cho dù Tiểu Hồ Điệp có nói nhăng nói cuội gì trước mặt y, y cũng chỉ cười hiền đáp lại. Tiểu Hồ Điệp từng thuyết phục y cải tà quy chính, nếu đổi lại là đệ tử trong Hồi Xuân Giáo, nhất định là đã bị y thẳng tay cắt lưỡi, còn với cô thì chẳng hề lấy làm tức giận, chỉ cười phá lên, cứ như là đang được nghe truyện tiếu lâm vậy.

Niệm Nhi bặm chặt môi, không dám để cơn ghen trong lòng buột ra khỏi miệng: “Đúng thế ạ, rất ngốc, ngốc đến đáng yêu!”

Dịch Thủy Vân là kẻ như thế nào? Tâm trạng của Niệm Nhi, y có thể không cảm nhận ra sao? Y chỉ nhìn cô ta không nói lời nào rồi lại quay sang ngắm Tiểu Hồ Điệp.

“Quốc sư, chúng ta không đi tìm công chúa nữa sao?” Niệm Nhi bạo gan hỏi.

“Tự ta có định đoạt” Tâm tư của Dịch Thủy Vân khiến người khác khó lòng nắm bắt được.

“Chúng ta ngày nào cũng ẩn náu trong rừng, làm sao có thể tìm được tiểu công chúa ạ?” Niệm Nhi nói tiếp: “Con thấy quốc sư đã vì cô gái đó mà quên mất chính sự rồi!”

“Bốp!!!!” một tiếng, má của Niệm Nhi lập tức hằn lên năm dấu ngón tay đỏ ửng, Dịch Thủy Vân sa sầm mặt quát: “Không đến phiên ngươi giáo huấn ta phải làm gì, mau lui xuống!!!”

“Dạ!” Niệm Nhi tuân lệnh lui ra chỗ khác, cô ta trốn vào một góc khuất vừa xoa cái má sưng vù vừa nghiến răng hằn học nhìn chằm chằm vào Tiểu Hồ Điệp đang vui tươi hớn hở ở đằng xa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương