Xao Động
-
Chương 4: Tù cấm (4)
Đêm nay Diệp Địch Sinh cũng ngủ không hề ngon, một cơn tiếp một cơn ác mộng dây dưa hắn. Lúc trời vừa tờ mờ sáng, hắn lại từ trong ác mộng bừng tỉnh, cả người không hề buồn ngủ, chỉ mở to hai mắt, mờ mịt nhìn bầu trời màu xám xanh ngoài cửa sổ.
Hắn cứ như vậy phí công nhìn chằm chằm bầu trời ngoài cửa sổ, thẳng đến khi bầu trời từ màu xanh xám biến thành xanh nhạt, ánh mặt trời chói lọi chiếu vào trên giường của hắn, toàn bộ căn phòng trở nên sáng bừng, nhìn không sót một cái gì.
Đông đông. Ngoài cửa phòng bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa, Diệp Địch Sinh nhướn mày, người nọ cũng không đợi hắn trả lời, trực tiếp đẩy cửa tiến vào, đem một ly sữa đậu nành cùng với một túi bánh bao đặt lên tủ đầu giường.
“Hôm nay ta muốn đi ra ngoài một chuyến, khả năng hơn mười một giờ mới có thể trở về. Ngươi không cần chạy loạn, trở về ta sẽ nấu cơm trưa cho ngươi.”
Diệp Địch Sinh nhắm mắt lại, đối với lời nói của y trực tiếp ngoảnh mặt làm ngơ.
Tầm mắt của Tần Tự dừng ở quầng thâm ảm đạm ở trên mắt hắn, y thò tay sờ sờ mặt của Diệp Địch Sinh, quan tâm nói “Tối hôm qua ngủ không ngon sao? Thật trùng hợp, tối hôm qua ta cũng ngủ không được tốt lắm.”
Diệp Địch Sinh đẩy tay y ra, đứng dậy xuống giường, đi nhanh về phía phòng tắm, xiềng xích giữa hai chân phát ra tiếng vang thanh thúy.
Tần Tự cười cười, yên tâm mà đóng cửa lại.
…..
“Một ly Lam Sơn, cám ơn.”
Tần Tự nhìn người đối diện gật đầu mỉm cười với nhân viên tạp vụ, rồi chợt đem ánh mắt quay lại dừng ở trên mặt y, trong con ngươi toát ra vẻ lo lắng.
“Tần Tự, ngươi biết ta hôm nay hẹn ngươi ra ngoài là vì cái gì sao?” Dương Nhân mặc một thân trang phục được cắt may tỉ mỉ, mặt mày vẫn luôn tinh xảo như mọi ngày.
“Ta biết, nói chuyện công việc.”
“Ngươi hẳn là cũng rõ ràng, từ sau lần ngươi bị tai nạn giao thông, cũng rất lâu không vẽ…… Mà vài tác phẩm lúc trước ngươi đưa cho ta, phản hồi của thị trường……” Dương Nhân chậm chạp lựa chọn từ “Cũng không quá khiến cho người khác chú ý.”
Tần Tự nhìn chằm chằm miệng của chén cà phê trong tay, cau mày, không có lên tiếng.
“Tần Tự, nói thật, ta với ngươi làm việc với nhau lâu như vậy, ta cảm giác bản thân vẫn luôn chưa từng hiểu được suy nghĩ của ngươi.” Dương Dân đem sợi tóc vương ở bên má khẽ vén đến sau tai, khẽ thở dài một cái “Ta biết ngươi không giỏi trao đổi với người khác, nếu như là vấn đề của cá nhân, ngươi đại khái cũng có thể nói với ta, ta sẽ nói chuyện với công ty bên kia.”
Tần Tự ân một tiếng, trong lòng lại nghĩ, không biết Diệp Địch Sinh có ăn bữa sáng y chuẩn bị hay không.
“Ngươi là một họa sĩ rất có tài khí, ta không hi vọng ngươi bị hoàn cảnh hiện tại ảnh hưởng, cuối cùng lại trở nên bình thường, chạy theo thế tục. Ngươi hiểu không?”
“Lại cho ta một chút thời gian……” Tần Tự nhìn Dương Nhân, trong ánh mắt lại xẹt qua một tia yếu ớt mà vô thố.
“Thời gian không phải là vấn đề, ngươi có thể chậm rãi mà vẽ.” Dương Nhân dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn hai phát, nàng dùng ánh mắt lo lắng chăm chú nhìn Tần Tự “Ta cảm giác, trạng thái của ngươi gần đây không được tốt lắm, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tần Tự ngây ra một lúc, còn chưa nói, đã thấy Dương Nhân cười khổ sờ sờ mũi “Nha, ta như thế nào lại quên mất, không nên tìm hiểu việc riêng của ngươi. Tính, ta không làm phiền ngươi nữa, ta còn phải trở về công ty huấn luyện người mới.”
Nàng uống một ngụm cà phê nhân viên tạp vụ vừa mới đưa lên, cầm lấy áo khoác vắt trên ghế ngồi, nói xong liền vội vàng hấp tấp đứng dậy đi xa. Tần Tự đem tách latte uống xong, ngồi tại chỗ thêm một lúc, cũng thanh toán tiền, đi ra khỏi tiệm cà phê.
……
Diệp Địch Sinh cảm giác hiện tại bản thân thật sự giống một sủng vật bị nuôi nhốt trong lồng, mỗi bữa chủ nhân sẽ đúng giờ mang cơm đến, trừ ăn uống vệ sinh, cái gì cũng không cần làm.
Nhưng người với sủng vật khác biệt ở chỗ, người sẽ tự hỏi, lại còn phá lệ thích để tâm vào những chuyện vụn vặt.
Diệp Địch Sinh vì ngăn cản bản thân chui vào ngõ cụt, vì không có việc gì để làm, cuối cùng vẫn do dự lật tập tranh ở trên tủ đầu giường ra xem.
Mấy tập tranh này vừa dày vừa nặng, Diệp Địch Sinh lật vài trang, không thể không thừa nhận nội dung bên trong thật sự xứng đáng với những trang giấy tinh xảo. Hắn tuy rằng không hề có thẩm mỹ về nghệ thuật, nhưng năng lực thẩm mỹ căn bản cùng với năng lực giám thưởng thì vẫn là có, tác giả của mấy tập tranh này đều là những họa sĩ trẻ tuổi trong nước, tự mình tạo thành một phong cách riêng, Diệp Địch Sinh nhìn nhìn, lại không tự giác rơi vào mê muội.
Diệp Địch Sinh khoanh chân ngồi ở trên giường, đem một tập tranh cuối cùng để lên đầu gối rồi mở ra, vừa lật đến trang đầu tiên, hắn liền bị màu sắc chói mắt ở bên trong khiến chấn kinh. Tầng tầng lớp lớp, lúc sâu lúc nông, màu đỏ cùng với màu nâu không đồng nhất hiện ra trên giấy vẽ, Diệp Địch Sinh lại nhìn nhìn, mới phát hiện trên tranh này là vẽ một đôi môi đỏ mọng của nữ nhân đang hôn một quả táo đã bị thối rữa mất một nửa.
Gương mặt của nữ nhân mơ hồ, kết cấu thủ pháp hơi có chút sắc thái của trường phái ấn tượng. Khoa của Diệp Địch Sinh từng có một bộ môn phải dành thời gian nghiên cứu qua giám thưởng nghệ thuật phương Tây, đại khái hắn biết có một trường phái như vậy. Hắn lấy lại bình tĩnh, ánh mắt quét về phía tên của tác giả ở bên trái bức tranh, nhất thời đồng tử co rụt lại.
Dĩ nhiên là Tần Tự vẽ…… Diệp Địch Sinh mạnh mẽ khép lại tập tranh, vì sự kinh diễm vừa rồi của bản thân mà ảo não không thôi. Một tên bệnh thần kinh, vẽ vẽ được thật đẹp thì lại như thế nào. Hắn rủa thầm hai câu, muốn đi ra khỏi phòng hít thở không khí, lúc chân vừa mới bước ra khỏi cửa, liền nghe được tiếng chuông cửa vang lên thanh thúy.
Phản ứng đầu tiên của hắn là nghĩ Tần Tự trở lại, nhưng nghĩ lại, Tần Tự mang theo chìa khóa, làm sao lại phải đi ấn chuông cửa? Hơn nữa đây còn là lần đầu tiên hắn nghe được tiếng chuông cửa vang lên. Có lẽ đây là cơ hội tốt nhất để hắn kêu cứu…… Diệp Địch Sinh không thèm chú ý những vấn đề khác, kéo xích chân cố gắng đi về phía cửa lớn.
Lúc hắn còn cách cửa lớn khoảng một mét, thì không thể đi tiếp được nữa. Tiếng chuông cửa vẫn tiếp tục vang lên không chịu dừng, trái tim của Diệp Địch Sinh cơ hồ nhảy ra khỏi lồng ngực, hắn lớn tiếng nói “Bên ngoài là ai? Có người đang ấn chuông cửa sao?”
Nhưng mà ở bên ngoài không hề có lời đáp lại, ưu điểm lớn nhất của phòng ở khu chung cư này chính là hiệu quả cách âm tương đối tốt. Diệp Địch Sinh phát hiện có kêu gọi cũng vô dụng, chỉ có thể tận lực vươn tay, muốn dùng phương thức đập cửa tạo tiếng vang gợi lên sự chú ý của người ở bên ngoài.
Đầu ngón tay của hắn vừa mới chạm được đến tay nắm cửa, tiếng chuông cửa bỗng nhiên ngừng kêu.
Tần Tự ôm một bao đồ lớn, còn chưa đi tới cửa phòng, đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đứng ở trước cửa chung cư.
“Sao ngươi lại tới đây?” Sắc mặt của Tần Tự bỗng chốc trở nên cực kém.
“Ta là mẹ ngươi, đến xem ngươi còn không được sao?” Tần Phi mặc một cái váy ngắn màu xanh nhạt, bên ngoài khoác một cái áo gió màu vàng nhạt, nàng bảo dưỡng vô cùng tốt, khí chất cao quý, hoàn toàn nhìn không ra nàng đã hơn bốn mươi tuổi.
Tần Tự cười nhạo một tiếng “Ngươi không phải muốn kết hôn với Vương tổng sao, có sẵn con trai cùng với con gái chờ để gọi ngươi là mụ, còn đến chỗ này của ta làm gì?”
“Tiểu Tự.” Tần Phi tiến về phía trước, nhìn sắc mặt lạnh như băng của Tần Tự, trong lòng có chút chua xót “Mụ mụ kể cả có kết hôn, cũng sẽ không bỏ mặc ngươi. Lại nói, sau cái lần ngươi bị tai nạn giao thông, cảm xúc lại bắt đầu không ổn định, mụ mụ rất lo lắng, muốn đưa ngươi đến bệnh viện ở Bắc Kinh……”
“Đừng chạm vào ta!” Tần Tự chán ghét gạt tay nàng ra, “Trong mắt ngươi ta vĩnh viễn là một Tần Tự có bệnh đúng không? Nếu ngươi đã lập gia đình với người khác, còn quản ta làm cái gì?”
“Tiểu Tự……” Tần Phi cắn cắn môi, trong mắt ẩn ẩn nước mắt “Vì cái gì ngươi vẫn không chịu hiểu cho mụ mụ đâu……”
Tần Tự không nghĩ tiếp tục nhiều lời với nàng, y thô lỗ móc chìa khóa ra mở cửa, chân vừa bước vào trong nhà liền nhanh chóng đóng cửa lại.
Liếc mắt nhìn lên, liền nhìn thấy Diệp Địch Sinh ngồi trên sô pha, giống như đang đăm chiêu nhìn y.
“Người bên ngoài là ai?” Diệp Địch Sinh hỏi.
“Mẹ ta. Đã đi.” Tần Tự đặt đồ xuống, nhìn thấy Diệp Địch Sinh, cảm giác khó chịu cùng với bạo ngược trong ngực y đã biến mất hơn một nửa.
Diệp Địch Sinh ừ một tiếng, hắn bỗng nhiên phát hiện, hắn hình như hiểu sai về Tần Tự. Y có cha mẹ, có một phần công tác bên ngành họa sĩ, có lẽ không giống như hắn tưởng tượng luôn không biết phân rõ phải trái. Có lẽ là bởi vì có nguyên nhân nào đó buộc y đến quẫn cảnh, mới sẽ cùng đường đi bắt cóc hắn.
“Ngươi có đói bụng hay không? Chờ một chút, ta lập tức nấu cơm cho ngươi.” Tần Tự thấy hắn nhìn mình, tưởng mình trở về quá muộn, khiến cho hắn mất hứng.
“Ta không đói bụng.” Ngữ khí của Diệp Địch Sinh bình tĩnh, hắn lẳng lặng nhìn Tần Tự “Ngươi nhốt ta ở nơi này, còn phục vụ ăn uống, cần thiết phải như vậy không?”
“Ta mua cà chua với măng mùa xuân.” Tần Tự trả lời một câu không hề phù hợp với câu hỏi vừa rồi, y cất bước, xách đống đồ mới mua đi vào nhà bếp “Có thể làm thịt thái sợi xào tỏi cho ngươi ăn.”
Diệp Địch Sinh ấn ấn trán, sâu sắc nếm được cảm giác thất bại.
Hắn cứ như vậy phí công nhìn chằm chằm bầu trời ngoài cửa sổ, thẳng đến khi bầu trời từ màu xanh xám biến thành xanh nhạt, ánh mặt trời chói lọi chiếu vào trên giường của hắn, toàn bộ căn phòng trở nên sáng bừng, nhìn không sót một cái gì.
Đông đông. Ngoài cửa phòng bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa, Diệp Địch Sinh nhướn mày, người nọ cũng không đợi hắn trả lời, trực tiếp đẩy cửa tiến vào, đem một ly sữa đậu nành cùng với một túi bánh bao đặt lên tủ đầu giường.
“Hôm nay ta muốn đi ra ngoài một chuyến, khả năng hơn mười một giờ mới có thể trở về. Ngươi không cần chạy loạn, trở về ta sẽ nấu cơm trưa cho ngươi.”
Diệp Địch Sinh nhắm mắt lại, đối với lời nói của y trực tiếp ngoảnh mặt làm ngơ.
Tầm mắt của Tần Tự dừng ở quầng thâm ảm đạm ở trên mắt hắn, y thò tay sờ sờ mặt của Diệp Địch Sinh, quan tâm nói “Tối hôm qua ngủ không ngon sao? Thật trùng hợp, tối hôm qua ta cũng ngủ không được tốt lắm.”
Diệp Địch Sinh đẩy tay y ra, đứng dậy xuống giường, đi nhanh về phía phòng tắm, xiềng xích giữa hai chân phát ra tiếng vang thanh thúy.
Tần Tự cười cười, yên tâm mà đóng cửa lại.
…..
“Một ly Lam Sơn, cám ơn.”
Tần Tự nhìn người đối diện gật đầu mỉm cười với nhân viên tạp vụ, rồi chợt đem ánh mắt quay lại dừng ở trên mặt y, trong con ngươi toát ra vẻ lo lắng.
“Tần Tự, ngươi biết ta hôm nay hẹn ngươi ra ngoài là vì cái gì sao?” Dương Nhân mặc một thân trang phục được cắt may tỉ mỉ, mặt mày vẫn luôn tinh xảo như mọi ngày.
“Ta biết, nói chuyện công việc.”
“Ngươi hẳn là cũng rõ ràng, từ sau lần ngươi bị tai nạn giao thông, cũng rất lâu không vẽ…… Mà vài tác phẩm lúc trước ngươi đưa cho ta, phản hồi của thị trường……” Dương Nhân chậm chạp lựa chọn từ “Cũng không quá khiến cho người khác chú ý.”
Tần Tự nhìn chằm chằm miệng của chén cà phê trong tay, cau mày, không có lên tiếng.
“Tần Tự, nói thật, ta với ngươi làm việc với nhau lâu như vậy, ta cảm giác bản thân vẫn luôn chưa từng hiểu được suy nghĩ của ngươi.” Dương Dân đem sợi tóc vương ở bên má khẽ vén đến sau tai, khẽ thở dài một cái “Ta biết ngươi không giỏi trao đổi với người khác, nếu như là vấn đề của cá nhân, ngươi đại khái cũng có thể nói với ta, ta sẽ nói chuyện với công ty bên kia.”
Tần Tự ân một tiếng, trong lòng lại nghĩ, không biết Diệp Địch Sinh có ăn bữa sáng y chuẩn bị hay không.
“Ngươi là một họa sĩ rất có tài khí, ta không hi vọng ngươi bị hoàn cảnh hiện tại ảnh hưởng, cuối cùng lại trở nên bình thường, chạy theo thế tục. Ngươi hiểu không?”
“Lại cho ta một chút thời gian……” Tần Tự nhìn Dương Nhân, trong ánh mắt lại xẹt qua một tia yếu ớt mà vô thố.
“Thời gian không phải là vấn đề, ngươi có thể chậm rãi mà vẽ.” Dương Nhân dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn hai phát, nàng dùng ánh mắt lo lắng chăm chú nhìn Tần Tự “Ta cảm giác, trạng thái của ngươi gần đây không được tốt lắm, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tần Tự ngây ra một lúc, còn chưa nói, đã thấy Dương Nhân cười khổ sờ sờ mũi “Nha, ta như thế nào lại quên mất, không nên tìm hiểu việc riêng của ngươi. Tính, ta không làm phiền ngươi nữa, ta còn phải trở về công ty huấn luyện người mới.”
Nàng uống một ngụm cà phê nhân viên tạp vụ vừa mới đưa lên, cầm lấy áo khoác vắt trên ghế ngồi, nói xong liền vội vàng hấp tấp đứng dậy đi xa. Tần Tự đem tách latte uống xong, ngồi tại chỗ thêm một lúc, cũng thanh toán tiền, đi ra khỏi tiệm cà phê.
……
Diệp Địch Sinh cảm giác hiện tại bản thân thật sự giống một sủng vật bị nuôi nhốt trong lồng, mỗi bữa chủ nhân sẽ đúng giờ mang cơm đến, trừ ăn uống vệ sinh, cái gì cũng không cần làm.
Nhưng người với sủng vật khác biệt ở chỗ, người sẽ tự hỏi, lại còn phá lệ thích để tâm vào những chuyện vụn vặt.
Diệp Địch Sinh vì ngăn cản bản thân chui vào ngõ cụt, vì không có việc gì để làm, cuối cùng vẫn do dự lật tập tranh ở trên tủ đầu giường ra xem.
Mấy tập tranh này vừa dày vừa nặng, Diệp Địch Sinh lật vài trang, không thể không thừa nhận nội dung bên trong thật sự xứng đáng với những trang giấy tinh xảo. Hắn tuy rằng không hề có thẩm mỹ về nghệ thuật, nhưng năng lực thẩm mỹ căn bản cùng với năng lực giám thưởng thì vẫn là có, tác giả của mấy tập tranh này đều là những họa sĩ trẻ tuổi trong nước, tự mình tạo thành một phong cách riêng, Diệp Địch Sinh nhìn nhìn, lại không tự giác rơi vào mê muội.
Diệp Địch Sinh khoanh chân ngồi ở trên giường, đem một tập tranh cuối cùng để lên đầu gối rồi mở ra, vừa lật đến trang đầu tiên, hắn liền bị màu sắc chói mắt ở bên trong khiến chấn kinh. Tầng tầng lớp lớp, lúc sâu lúc nông, màu đỏ cùng với màu nâu không đồng nhất hiện ra trên giấy vẽ, Diệp Địch Sinh lại nhìn nhìn, mới phát hiện trên tranh này là vẽ một đôi môi đỏ mọng của nữ nhân đang hôn một quả táo đã bị thối rữa mất một nửa.
Gương mặt của nữ nhân mơ hồ, kết cấu thủ pháp hơi có chút sắc thái của trường phái ấn tượng. Khoa của Diệp Địch Sinh từng có một bộ môn phải dành thời gian nghiên cứu qua giám thưởng nghệ thuật phương Tây, đại khái hắn biết có một trường phái như vậy. Hắn lấy lại bình tĩnh, ánh mắt quét về phía tên của tác giả ở bên trái bức tranh, nhất thời đồng tử co rụt lại.
Dĩ nhiên là Tần Tự vẽ…… Diệp Địch Sinh mạnh mẽ khép lại tập tranh, vì sự kinh diễm vừa rồi của bản thân mà ảo não không thôi. Một tên bệnh thần kinh, vẽ vẽ được thật đẹp thì lại như thế nào. Hắn rủa thầm hai câu, muốn đi ra khỏi phòng hít thở không khí, lúc chân vừa mới bước ra khỏi cửa, liền nghe được tiếng chuông cửa vang lên thanh thúy.
Phản ứng đầu tiên của hắn là nghĩ Tần Tự trở lại, nhưng nghĩ lại, Tần Tự mang theo chìa khóa, làm sao lại phải đi ấn chuông cửa? Hơn nữa đây còn là lần đầu tiên hắn nghe được tiếng chuông cửa vang lên. Có lẽ đây là cơ hội tốt nhất để hắn kêu cứu…… Diệp Địch Sinh không thèm chú ý những vấn đề khác, kéo xích chân cố gắng đi về phía cửa lớn.
Lúc hắn còn cách cửa lớn khoảng một mét, thì không thể đi tiếp được nữa. Tiếng chuông cửa vẫn tiếp tục vang lên không chịu dừng, trái tim của Diệp Địch Sinh cơ hồ nhảy ra khỏi lồng ngực, hắn lớn tiếng nói “Bên ngoài là ai? Có người đang ấn chuông cửa sao?”
Nhưng mà ở bên ngoài không hề có lời đáp lại, ưu điểm lớn nhất của phòng ở khu chung cư này chính là hiệu quả cách âm tương đối tốt. Diệp Địch Sinh phát hiện có kêu gọi cũng vô dụng, chỉ có thể tận lực vươn tay, muốn dùng phương thức đập cửa tạo tiếng vang gợi lên sự chú ý của người ở bên ngoài.
Đầu ngón tay của hắn vừa mới chạm được đến tay nắm cửa, tiếng chuông cửa bỗng nhiên ngừng kêu.
Tần Tự ôm một bao đồ lớn, còn chưa đi tới cửa phòng, đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đứng ở trước cửa chung cư.
“Sao ngươi lại tới đây?” Sắc mặt của Tần Tự bỗng chốc trở nên cực kém.
“Ta là mẹ ngươi, đến xem ngươi còn không được sao?” Tần Phi mặc một cái váy ngắn màu xanh nhạt, bên ngoài khoác một cái áo gió màu vàng nhạt, nàng bảo dưỡng vô cùng tốt, khí chất cao quý, hoàn toàn nhìn không ra nàng đã hơn bốn mươi tuổi.
Tần Tự cười nhạo một tiếng “Ngươi không phải muốn kết hôn với Vương tổng sao, có sẵn con trai cùng với con gái chờ để gọi ngươi là mụ, còn đến chỗ này của ta làm gì?”
“Tiểu Tự.” Tần Phi tiến về phía trước, nhìn sắc mặt lạnh như băng của Tần Tự, trong lòng có chút chua xót “Mụ mụ kể cả có kết hôn, cũng sẽ không bỏ mặc ngươi. Lại nói, sau cái lần ngươi bị tai nạn giao thông, cảm xúc lại bắt đầu không ổn định, mụ mụ rất lo lắng, muốn đưa ngươi đến bệnh viện ở Bắc Kinh……”
“Đừng chạm vào ta!” Tần Tự chán ghét gạt tay nàng ra, “Trong mắt ngươi ta vĩnh viễn là một Tần Tự có bệnh đúng không? Nếu ngươi đã lập gia đình với người khác, còn quản ta làm cái gì?”
“Tiểu Tự……” Tần Phi cắn cắn môi, trong mắt ẩn ẩn nước mắt “Vì cái gì ngươi vẫn không chịu hiểu cho mụ mụ đâu……”
Tần Tự không nghĩ tiếp tục nhiều lời với nàng, y thô lỗ móc chìa khóa ra mở cửa, chân vừa bước vào trong nhà liền nhanh chóng đóng cửa lại.
Liếc mắt nhìn lên, liền nhìn thấy Diệp Địch Sinh ngồi trên sô pha, giống như đang đăm chiêu nhìn y.
“Người bên ngoài là ai?” Diệp Địch Sinh hỏi.
“Mẹ ta. Đã đi.” Tần Tự đặt đồ xuống, nhìn thấy Diệp Địch Sinh, cảm giác khó chịu cùng với bạo ngược trong ngực y đã biến mất hơn một nửa.
Diệp Địch Sinh ừ một tiếng, hắn bỗng nhiên phát hiện, hắn hình như hiểu sai về Tần Tự. Y có cha mẹ, có một phần công tác bên ngành họa sĩ, có lẽ không giống như hắn tưởng tượng luôn không biết phân rõ phải trái. Có lẽ là bởi vì có nguyên nhân nào đó buộc y đến quẫn cảnh, mới sẽ cùng đường đi bắt cóc hắn.
“Ngươi có đói bụng hay không? Chờ một chút, ta lập tức nấu cơm cho ngươi.” Tần Tự thấy hắn nhìn mình, tưởng mình trở về quá muộn, khiến cho hắn mất hứng.
“Ta không đói bụng.” Ngữ khí của Diệp Địch Sinh bình tĩnh, hắn lẳng lặng nhìn Tần Tự “Ngươi nhốt ta ở nơi này, còn phục vụ ăn uống, cần thiết phải như vậy không?”
“Ta mua cà chua với măng mùa xuân.” Tần Tự trả lời một câu không hề phù hợp với câu hỏi vừa rồi, y cất bước, xách đống đồ mới mua đi vào nhà bếp “Có thể làm thịt thái sợi xào tỏi cho ngươi ăn.”
Diệp Địch Sinh ấn ấn trán, sâu sắc nếm được cảm giác thất bại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook