Xao Động
-
Chương 28: Hôn môi
Tần Tự thấy Diệp Địch Sinh thật sự ngồi xuống ở bên giường, nhịn không được ló đầu ra khỏi chăn, ngốc ngốc nhìn hắn.
“Không muốn ngủ sao? Vậy uống thuốc đi.” Diệp Địch Sinh vừa nói xong, cầm lấy cái ly rỗng ở trên đầu giường, xoay người đi ra khỏi cửa.
Khi trở về, trong tay hắn còn có một cái nhiệt kế, hắn tìm thấy ở trên sô pha phòng khách. Tần Tự nhìn hắn đến gần, tuy rằng sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng đôi mắt đen lại rạng rỡ đầy sức sống, khóe miệng càng không nhịn được, nhếch lên.
“Cười cái gì?” Diệp Địch Sinh đặt ly nước ấm lên trên tủ đầu giường, lấy ra một toa thuốc trừ cảm.
“Không có gì.” Tần Tự ngồi dậy, hất hất đám tóc hỗn độn trên trán, nhìn hắn, đầy mặt chờ mong.
“Thuốc này mỗi ngày uống hai lần, một lần uống ba viên.” Diệp Địch Sinh đẩy đẩy gói thuốc nhỏ về phía Tần Tự, lại chỉ chỉ ly nước ấm trên nóc tủ “Trước ngươi cứ uống thử một lần xem sao.”
Tần Tự nghe theo lời của hắn, ngoan ngoãn uống thuốc, sau đó nặng nề chui lại vào trong chăn, chỉ lộ ra hai con mắt đen ở bên ngoài. Tóc y do ngủ nhiều mà lộn xộn, khiến gương mặt anh tuấn nhiều vài phần trẻ con. Diệp Địch Sinh nhìn bộ dáng chui ở trong chăn của y, bỗng nhiên có một loại suy nghĩ muốn thò tay đi vò đầu của y.
Nhưng suy nghĩ chung quy chỉ là suy nghĩ, Diệp Địch Sinh nâng tay lên, cuối cùng cũng chỉ vỗ vỗ vạt áo dưới của mình.
Tần Tự uống thuốc chưa được bao lâu liền cảm thấy mệt mỏi, nhưng y sợ chính mình vừa ngủ Diệp Địch Sinh liền sẽ rời đi, bởi vậy, tuy rằng mệt không chịu nổi, nhưng vẫn cường ngạnh mở to mắt.
“Ngươi ngủ đi, ta sẽ không đi.” Diệp Địch Sinh lập tức liền nhìn ra y đang suy nghĩ cái gì.
“Ân……” Tần Tự rốt cuộc buông được tảng đá to đang đè nặng trong lòng, bắt đầu thả lỏng thần kinh, ánh mắt cũng theo tự nhiên mà nhắm lại, rất nhanh liền chìm vào mộng đẹp.
Chờ đến khi Tần Tự tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã tối đen, trong phòng cũng không bật đèn, tối như mực. Tần Tự ra một thân mồ hôi, dính dính nị nị thật sự không thoải mái, may mà đã không còn sốt nữa. Y ngồi dậy, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hất tung chăn ra, để chân trần lập tức chạy ra phòng khách.
“Địch Sinh?” Bên trong phòng khách không có một bóng người, Tần Tự đứng ở trước sô pha, trong mắt tràn ngập cô đơn. Lại vào lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh mở khóa.
Diệp Địch Sinh xách một túi đồ ăn tối đi vào, nhìn thấy Tần Tự để chân trần đứng ở phòng khách, không ý thức nhíu chặt mày “Đi dép vào.”
“Ta cho rằng…… Ngươi đi……” Tần Tự vội vàng đi ra khu vực hành lang cạnh cửa ra vào tìm dép lê.
Diệp Địch Sinh không nói chuyện, mà đem gói to ở trong tay đặt lên trên bàn cơm. Tần Tự đi dép, gãi gãi cái đầu bù xù, hiếu kì đi đến trước mặt Diệp Địch Sinh.
“Ngươi mua cái gì?”
“Cháo và màn thầu.” Diệp Địch Sinh nói ngắn gọn. Hắn mở túi đồ ra, lấy từng hộp đồ ăn ở bên trong xếp ra bàn. Nhận thấy Tần Tự đang nhìn chằm chằm theo dõi hắn, hắn không vui ngẩng đầu lên “Ngươi đi đo nhiệt độ cơ thể, sau đó ra ăn cơm.”
Tần Tự úc một tiếng, y sờ sờ cái bụng khô quắt, lắc lắc bả vai đi vào trong phòng. Lúc giữa trưa, y còn không có một chút thèm ăn nào, nhưng mà vừa rồi nhìn hộp đồ ăn Diệp Địch Sinh mua về, tuy rằng chỉ đơn giản là cháo và màn thầu, ngay lập tức liền gợi lên cơn đói ở trong bụng y.
“37.5 độ” Tần Tự đo xong nhiệt độ cơ thể, giống như hiến vật quý, vội vàng bưng nhiệt kế đến trước mặt Diệp Địch Sinh. Diệp Địch Sinh cầm lấy xem xét, lai nhấc cằm hất về phía toilet “Tắm xong rồi ăn cơm.”
“Ta sắp đói chết.” Tần Tự tội nghiệp nhìn hắn, âm thanh cũng mềm nhũn.
Bất quá Diệp Địch Sinh không mềm lòng, mà cường ngạnh nói “Ngươi ra mồ hôi, quần áo khẳng định cũng ướt. Bây giờ nhanh đi tắm nước ấm, không thì đến lúc lại trúng gió, cảm mạo.”
Tần Tự nghe thấy sự quan tâm bên trong ngữ điệu của hắn, đáy lòng ngọt tư tư, một tia kháng cự cuối cùng cũng không có, cầm áo ngủ liền đi vào phòng tắm tắm rửa. Y nhớ cái người đang ngồi ở trong phòng khách, chưa đến năm phút đồng hồ đã tắm rửa xong, mang theo một thân hơi nước đi ra khỏi phòng tắm.
Ở bên cạnh cửa sổ ra ban công, Diệp Địch Sinh đã dọn cháo cùng màn thầu ra bàn, còn có một đĩa cải bẹ. Tần Tự ngửi được mùi thức ăn, không còn suy nghĩ muốn đi lau tóc, ba bước biến thành hai bước chạy qua, ngồi xuống đối diện Diệp Địch Sinh.
“Tóc chưa lau.” Diệp Địch Sinh niết đôi đũa dùng một lần trong tay, hơ hơi nheo mắt lại nhìn hắn.
Tần Tự trong lòng khẽ kêu rên một tiếng, thành thành thật thật lau khô mái tóc ướt sũng. Đợi đến khi làm xong toàn bộ, y đã đói đến mức mờ cả hai mắt, chỉ có thể kéo hai đôi chân bủn rủn đi đến trước bàn ăn.
“Nhanh ăn đi, đồ ăn sắp lạnh.” Diệp Địch Sinh lúc này mới ban phát thiện tâm, gõ gõ bát của y.
**
Cơm nước xong, Tần Tự chủ động xin đi thu thập bát đũa, Diệp Địch Sinh cũng không ngăn cản y, ngồi xuống sô pha xem tập tranh.
Bát đũa của hai người, Tần Tự chưa đến mười phút đã rửa xong. Y rửa tay, đi ra khỏi phòng bếp, liền nhìn thấy Diệp Địch Sinh ngồi trên sô pha xem tập tranh, sắc mặt chăm chú, đường cong bên mặt tinh xảo mà nhu hòa.
Trái tim của Tần Tự bị cảm giác vui sướng cùng với ngọt ngào lấp đầy, y chậm rãi đi qua, cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Diệp Địch Sinh, ôn nhu sờ sờ đám tóc ở sau cổ hắn.
Diệp Địch Sinh cảm thấy ngứa ngáy, nhíu nhíu mày, quay sang, liền nhìn thấy ánh mắt sáng ngời trong suốt của Tần Tự đang nhìn hắn. Trái tim tựa hồ bị cái gì kích thích một chút, hắn không được tự nhiên, khép lại tập tranh, nhẹ giọng nói “Ta phải trở về trường học.”
“Địch Sinh.” Tần Tự vội vàng bắt lấy tay hắn “Bây giờ trở về trường học quá muộn, ngày mai ngươi lại trở về đi.”
“Ngày mai ta còn có tiết học.” Diệp Địch Sinh không chút nghĩ ngợi, nói.
“Nhưng ngày mai là thứ bảy……” Tần Tự nói chuyện, đột nhiên ho khan hai tiếng “Khụ khụ…… Ta hình như chưa được khỏe lắm……”
Diệp Địch Sinh nhìn y giả bộ một cách vụng về, cười khẽ một tiếng “Chưa khỏe a. Muốn ta đưa ngươi đi bệnh viện chuyền thêm vài bình dịch?”
“Ngạch……” Tần Tự ngượng ngùng buông tay hắn ra “Không cần đi bệnh viện.”
“Liền ở một đêm.” Diệp Địch Sinh nhìn xuống, một lần nữa mở tập tranh ra.
Tần Tự còn tưởng rằng chính mình nghe lầm, chờ đến lúc nhìn thấy sắc mặt bình thản ung dung của Diệp Địch Sinh, y mới giật mình tỉnh lại. Lồng ngực bị cảm giác vui sướng cực đại lấp đầy, y ngưng mắt nhìn đường nét điềm tĩnh bên mặt Diệp Địch Sinh, nhịn không được dán lại gần, khẽ hôn một cái lên má hắn.
Diệp Địch Sinh giật giật lông mi, quay sang nhìn y.
Làn da hơi tối màu của Tần Tự nổi lên một màu hồng khả nghi, ánh mắt của y dao động nhìn xung quanh, ý đồ chuyển dời lực chú ý của Diệp Địch Sinh “Ta quên nói, đệm trải giường cùng sàng đan trên giường ngươi đều bị ta đưa đến tiệm giặt quần áo, cũng không biết –”
Lời nói của y bỗng nhiên bị gián đoạn, gương mặt trước mắt bỗng nhiên phóng đại, ngũ quan rõ ràng đến mức khó có thể tin được.
Đôi môi mềm mại của Diệp Địch Sinh, đang dán trên môi y.
Tần Tự quên cả hô hấp, y ngốc ngốc trợn to mắt, đầu trống rỗng. Nụ hôn này rõ ràng nhẹ tựa lông vũ, nhưng trong chớp mắt, lại khắc một dấu ấn thật sâu ở trong đáy lòng đang cuộn trào của y, đó là dấu ấn chỉ thuộc về một mình Diệp Địch Sinh.
Diệp Địch Sinh nhìn mi mắt rung động cùng với ánh mắt kinh ngạc của Tần Tự, hắn cũng cảm thấy sửng sốt. Vừa rồi, hắn chẳng qua là nhìn bộ dáng cắn cắn môi dưới của nam nhân có chút động nhân, đầu nóng lên, liền nghiêng đầu qua, hôn lên môi y. Nhưng đến khi hai đôi môi chân chính dán vào nhau, hắn mới biết được hắn vừa làm cái gì.
Môi của Tần Tự có chút tái nhợt, nhưng lại vẫn rất mềm mại, môi trên hơi dày hơn môi dưới một chút. Diệp Địch Sinh phát hiện chính mình có chút khống chế không được mà đi miêu tả hình dạng nơi đó, hắn cảm thấy Tần Tự vươn tay vòng qua sau cổ của hắn, nghe thấy hơi thở của hai người, tim hắn đập mỗi lúc một nhanh, phảng phất giống như bất cứ lúc nào cũng có thể văng ra khỏi lồng ngực.
Giống như có cái gì đó thất khống, ngay trong giây phút môi của hai người dán vào nhau. Tần Tự đầu tiên là nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi ra, liếm liếm cánh môi của Diệp Địch Sinh. Người kia trong mắt lóe ra một mạt sửng sốt, theo bản năng hơi hơi mở cánh môi. Đầu lưỡi của Tần Tự rất nhanh liền chuồn vào, liếm láp răng nanh của Diệp Địch Sinh, động tác phi thường mềm nhẹ. Trong lúc Diệp Địch Sinh còn đang sững sờ, đầu lưỡi non mềm của người nọ lại thò vào chỗ sâu, cuốn lấy lưỡi của hắn. Một loại cảm giác giống như là bị điện giật chảy dọc toàn thân của Diệp Địch Sinh, trong lúc hắn còn chưa lấy lại được ý thức, tay đã vươn ra, đè gáy của Tần Tự lại, khiến cho miệng lưỡi của hai người càng thêm thân mật dán vào nhau.
Hai người ở trên sô pha hôn đến khó bỏ khó rời, thở hồng hộc. Tần Tự mặt nghẹn đến đỏ bừng, nhưng một giây đều luyến tiếc dừng lại, y đè Diệp Địch sinh dưới thân, tham lam mút lấy đầu lưỡi của hắn, hấp thu nước bọt ngọt ngào trong miệng hắn. Diệp Địch Sinh vốn không có nhiều kinh nghiệm, ngay từ đầu bị y hôn cũng không hề có chút sức lực phản kháng nào, sau này cũng hiểu được chút môn đạo, vươn tay vùng dậy, hai người lập tức trao đổi tư thế. Lần này hắn đặt Tần Tự ở dưới thân, niết cằm y, miệng lưỡi ở trong miệng y linh hoạt mà công thành đoạt đất.
“Không muốn ngủ sao? Vậy uống thuốc đi.” Diệp Địch Sinh vừa nói xong, cầm lấy cái ly rỗng ở trên đầu giường, xoay người đi ra khỏi cửa.
Khi trở về, trong tay hắn còn có một cái nhiệt kế, hắn tìm thấy ở trên sô pha phòng khách. Tần Tự nhìn hắn đến gần, tuy rằng sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng đôi mắt đen lại rạng rỡ đầy sức sống, khóe miệng càng không nhịn được, nhếch lên.
“Cười cái gì?” Diệp Địch Sinh đặt ly nước ấm lên trên tủ đầu giường, lấy ra một toa thuốc trừ cảm.
“Không có gì.” Tần Tự ngồi dậy, hất hất đám tóc hỗn độn trên trán, nhìn hắn, đầy mặt chờ mong.
“Thuốc này mỗi ngày uống hai lần, một lần uống ba viên.” Diệp Địch Sinh đẩy đẩy gói thuốc nhỏ về phía Tần Tự, lại chỉ chỉ ly nước ấm trên nóc tủ “Trước ngươi cứ uống thử một lần xem sao.”
Tần Tự nghe theo lời của hắn, ngoan ngoãn uống thuốc, sau đó nặng nề chui lại vào trong chăn, chỉ lộ ra hai con mắt đen ở bên ngoài. Tóc y do ngủ nhiều mà lộn xộn, khiến gương mặt anh tuấn nhiều vài phần trẻ con. Diệp Địch Sinh nhìn bộ dáng chui ở trong chăn của y, bỗng nhiên có một loại suy nghĩ muốn thò tay đi vò đầu của y.
Nhưng suy nghĩ chung quy chỉ là suy nghĩ, Diệp Địch Sinh nâng tay lên, cuối cùng cũng chỉ vỗ vỗ vạt áo dưới của mình.
Tần Tự uống thuốc chưa được bao lâu liền cảm thấy mệt mỏi, nhưng y sợ chính mình vừa ngủ Diệp Địch Sinh liền sẽ rời đi, bởi vậy, tuy rằng mệt không chịu nổi, nhưng vẫn cường ngạnh mở to mắt.
“Ngươi ngủ đi, ta sẽ không đi.” Diệp Địch Sinh lập tức liền nhìn ra y đang suy nghĩ cái gì.
“Ân……” Tần Tự rốt cuộc buông được tảng đá to đang đè nặng trong lòng, bắt đầu thả lỏng thần kinh, ánh mắt cũng theo tự nhiên mà nhắm lại, rất nhanh liền chìm vào mộng đẹp.
Chờ đến khi Tần Tự tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã tối đen, trong phòng cũng không bật đèn, tối như mực. Tần Tự ra một thân mồ hôi, dính dính nị nị thật sự không thoải mái, may mà đã không còn sốt nữa. Y ngồi dậy, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hất tung chăn ra, để chân trần lập tức chạy ra phòng khách.
“Địch Sinh?” Bên trong phòng khách không có một bóng người, Tần Tự đứng ở trước sô pha, trong mắt tràn ngập cô đơn. Lại vào lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh mở khóa.
Diệp Địch Sinh xách một túi đồ ăn tối đi vào, nhìn thấy Tần Tự để chân trần đứng ở phòng khách, không ý thức nhíu chặt mày “Đi dép vào.”
“Ta cho rằng…… Ngươi đi……” Tần Tự vội vàng đi ra khu vực hành lang cạnh cửa ra vào tìm dép lê.
Diệp Địch Sinh không nói chuyện, mà đem gói to ở trong tay đặt lên trên bàn cơm. Tần Tự đi dép, gãi gãi cái đầu bù xù, hiếu kì đi đến trước mặt Diệp Địch Sinh.
“Ngươi mua cái gì?”
“Cháo và màn thầu.” Diệp Địch Sinh nói ngắn gọn. Hắn mở túi đồ ra, lấy từng hộp đồ ăn ở bên trong xếp ra bàn. Nhận thấy Tần Tự đang nhìn chằm chằm theo dõi hắn, hắn không vui ngẩng đầu lên “Ngươi đi đo nhiệt độ cơ thể, sau đó ra ăn cơm.”
Tần Tự úc một tiếng, y sờ sờ cái bụng khô quắt, lắc lắc bả vai đi vào trong phòng. Lúc giữa trưa, y còn không có một chút thèm ăn nào, nhưng mà vừa rồi nhìn hộp đồ ăn Diệp Địch Sinh mua về, tuy rằng chỉ đơn giản là cháo và màn thầu, ngay lập tức liền gợi lên cơn đói ở trong bụng y.
“37.5 độ” Tần Tự đo xong nhiệt độ cơ thể, giống như hiến vật quý, vội vàng bưng nhiệt kế đến trước mặt Diệp Địch Sinh. Diệp Địch Sinh cầm lấy xem xét, lai nhấc cằm hất về phía toilet “Tắm xong rồi ăn cơm.”
“Ta sắp đói chết.” Tần Tự tội nghiệp nhìn hắn, âm thanh cũng mềm nhũn.
Bất quá Diệp Địch Sinh không mềm lòng, mà cường ngạnh nói “Ngươi ra mồ hôi, quần áo khẳng định cũng ướt. Bây giờ nhanh đi tắm nước ấm, không thì đến lúc lại trúng gió, cảm mạo.”
Tần Tự nghe thấy sự quan tâm bên trong ngữ điệu của hắn, đáy lòng ngọt tư tư, một tia kháng cự cuối cùng cũng không có, cầm áo ngủ liền đi vào phòng tắm tắm rửa. Y nhớ cái người đang ngồi ở trong phòng khách, chưa đến năm phút đồng hồ đã tắm rửa xong, mang theo một thân hơi nước đi ra khỏi phòng tắm.
Ở bên cạnh cửa sổ ra ban công, Diệp Địch Sinh đã dọn cháo cùng màn thầu ra bàn, còn có một đĩa cải bẹ. Tần Tự ngửi được mùi thức ăn, không còn suy nghĩ muốn đi lau tóc, ba bước biến thành hai bước chạy qua, ngồi xuống đối diện Diệp Địch Sinh.
“Tóc chưa lau.” Diệp Địch Sinh niết đôi đũa dùng một lần trong tay, hơ hơi nheo mắt lại nhìn hắn.
Tần Tự trong lòng khẽ kêu rên một tiếng, thành thành thật thật lau khô mái tóc ướt sũng. Đợi đến khi làm xong toàn bộ, y đã đói đến mức mờ cả hai mắt, chỉ có thể kéo hai đôi chân bủn rủn đi đến trước bàn ăn.
“Nhanh ăn đi, đồ ăn sắp lạnh.” Diệp Địch Sinh lúc này mới ban phát thiện tâm, gõ gõ bát của y.
**
Cơm nước xong, Tần Tự chủ động xin đi thu thập bát đũa, Diệp Địch Sinh cũng không ngăn cản y, ngồi xuống sô pha xem tập tranh.
Bát đũa của hai người, Tần Tự chưa đến mười phút đã rửa xong. Y rửa tay, đi ra khỏi phòng bếp, liền nhìn thấy Diệp Địch Sinh ngồi trên sô pha xem tập tranh, sắc mặt chăm chú, đường cong bên mặt tinh xảo mà nhu hòa.
Trái tim của Tần Tự bị cảm giác vui sướng cùng với ngọt ngào lấp đầy, y chậm rãi đi qua, cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Diệp Địch Sinh, ôn nhu sờ sờ đám tóc ở sau cổ hắn.
Diệp Địch Sinh cảm thấy ngứa ngáy, nhíu nhíu mày, quay sang, liền nhìn thấy ánh mắt sáng ngời trong suốt của Tần Tự đang nhìn hắn. Trái tim tựa hồ bị cái gì kích thích một chút, hắn không được tự nhiên, khép lại tập tranh, nhẹ giọng nói “Ta phải trở về trường học.”
“Địch Sinh.” Tần Tự vội vàng bắt lấy tay hắn “Bây giờ trở về trường học quá muộn, ngày mai ngươi lại trở về đi.”
“Ngày mai ta còn có tiết học.” Diệp Địch Sinh không chút nghĩ ngợi, nói.
“Nhưng ngày mai là thứ bảy……” Tần Tự nói chuyện, đột nhiên ho khan hai tiếng “Khụ khụ…… Ta hình như chưa được khỏe lắm……”
Diệp Địch Sinh nhìn y giả bộ một cách vụng về, cười khẽ một tiếng “Chưa khỏe a. Muốn ta đưa ngươi đi bệnh viện chuyền thêm vài bình dịch?”
“Ngạch……” Tần Tự ngượng ngùng buông tay hắn ra “Không cần đi bệnh viện.”
“Liền ở một đêm.” Diệp Địch Sinh nhìn xuống, một lần nữa mở tập tranh ra.
Tần Tự còn tưởng rằng chính mình nghe lầm, chờ đến lúc nhìn thấy sắc mặt bình thản ung dung của Diệp Địch Sinh, y mới giật mình tỉnh lại. Lồng ngực bị cảm giác vui sướng cực đại lấp đầy, y ngưng mắt nhìn đường nét điềm tĩnh bên mặt Diệp Địch Sinh, nhịn không được dán lại gần, khẽ hôn một cái lên má hắn.
Diệp Địch Sinh giật giật lông mi, quay sang nhìn y.
Làn da hơi tối màu của Tần Tự nổi lên một màu hồng khả nghi, ánh mắt của y dao động nhìn xung quanh, ý đồ chuyển dời lực chú ý của Diệp Địch Sinh “Ta quên nói, đệm trải giường cùng sàng đan trên giường ngươi đều bị ta đưa đến tiệm giặt quần áo, cũng không biết –”
Lời nói của y bỗng nhiên bị gián đoạn, gương mặt trước mắt bỗng nhiên phóng đại, ngũ quan rõ ràng đến mức khó có thể tin được.
Đôi môi mềm mại của Diệp Địch Sinh, đang dán trên môi y.
Tần Tự quên cả hô hấp, y ngốc ngốc trợn to mắt, đầu trống rỗng. Nụ hôn này rõ ràng nhẹ tựa lông vũ, nhưng trong chớp mắt, lại khắc một dấu ấn thật sâu ở trong đáy lòng đang cuộn trào của y, đó là dấu ấn chỉ thuộc về một mình Diệp Địch Sinh.
Diệp Địch Sinh nhìn mi mắt rung động cùng với ánh mắt kinh ngạc của Tần Tự, hắn cũng cảm thấy sửng sốt. Vừa rồi, hắn chẳng qua là nhìn bộ dáng cắn cắn môi dưới của nam nhân có chút động nhân, đầu nóng lên, liền nghiêng đầu qua, hôn lên môi y. Nhưng đến khi hai đôi môi chân chính dán vào nhau, hắn mới biết được hắn vừa làm cái gì.
Môi của Tần Tự có chút tái nhợt, nhưng lại vẫn rất mềm mại, môi trên hơi dày hơn môi dưới một chút. Diệp Địch Sinh phát hiện chính mình có chút khống chế không được mà đi miêu tả hình dạng nơi đó, hắn cảm thấy Tần Tự vươn tay vòng qua sau cổ của hắn, nghe thấy hơi thở của hai người, tim hắn đập mỗi lúc một nhanh, phảng phất giống như bất cứ lúc nào cũng có thể văng ra khỏi lồng ngực.
Giống như có cái gì đó thất khống, ngay trong giây phút môi của hai người dán vào nhau. Tần Tự đầu tiên là nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi ra, liếm liếm cánh môi của Diệp Địch Sinh. Người kia trong mắt lóe ra một mạt sửng sốt, theo bản năng hơi hơi mở cánh môi. Đầu lưỡi của Tần Tự rất nhanh liền chuồn vào, liếm láp răng nanh của Diệp Địch Sinh, động tác phi thường mềm nhẹ. Trong lúc Diệp Địch Sinh còn đang sững sờ, đầu lưỡi non mềm của người nọ lại thò vào chỗ sâu, cuốn lấy lưỡi của hắn. Một loại cảm giác giống như là bị điện giật chảy dọc toàn thân của Diệp Địch Sinh, trong lúc hắn còn chưa lấy lại được ý thức, tay đã vươn ra, đè gáy của Tần Tự lại, khiến cho miệng lưỡi của hai người càng thêm thân mật dán vào nhau.
Hai người ở trên sô pha hôn đến khó bỏ khó rời, thở hồng hộc. Tần Tự mặt nghẹn đến đỏ bừng, nhưng một giây đều luyến tiếc dừng lại, y đè Diệp Địch sinh dưới thân, tham lam mút lấy đầu lưỡi của hắn, hấp thu nước bọt ngọt ngào trong miệng hắn. Diệp Địch Sinh vốn không có nhiều kinh nghiệm, ngay từ đầu bị y hôn cũng không hề có chút sức lực phản kháng nào, sau này cũng hiểu được chút môn đạo, vươn tay vùng dậy, hai người lập tức trao đổi tư thế. Lần này hắn đặt Tần Tự ở dưới thân, niết cằm y, miệng lưỡi ở trong miệng y linh hoạt mà công thành đoạt đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook