Xâm Chiếm Tuyệt Đối
-
Chương 32
Không biết có phải do gặp được Khương Uyên trong bữa tiệc hay không, chờ lúc Kiều Hân đi tới trường học lần nữa, có thể cảm thấy thái độ người xung quanh đối với cô rất kỳ lạ.
Tỷ như đồng nghiệp vẫn có thái độ lạnh nhạt thì sẽ cố ý cách xa cô, vài đồng nghiệp có quan hệ không tệ với cô, sau khi nhìn thấy cô, ánh mắt cũng trở nên phức tạp, còn có chính là hình như nhân duyên cô đột nhiên trở nên tốt hơn rất nhiều.
Thật ra thì trong trường học đã sớm truyền tin, tỷ như hậu đài phía sau cô rất vững chắc, bối cảnh rất sâu, có liên hệ rất lớn với nhà họ Kiều.
Mặc dù cô là họ Kiều, nhưng cho dù là lãnh đạo trường học cũng sẽ không nghĩ đến cô là em gái Kiều Bùi, thiên kim nhà họ Kiều. Nói trắng ra chỉ là có chút thân thích với hoàng đế, giống như Kiều Hân vậy, đoán chừng là thuộc về họ hàng xa của nhà họ Kiều, vì vậy sau này mới quen được Khương Uyên .
Nhưng coi như hiểu rõ chuyện này, dù sao mặc kệ là Khương Uyên hay là nhà họ Kiều trong truyền thuyết, đều là những người mà bọn họ không thể tiếp xúc được.
Trong lòng Kiều Hân thấp thỏm một trận, chỉ là dần dần mọi người thấy cô cũng là ngồi tàu điện ngầm đi làm, ăn cơm ở căn tin, đều giống như mọi người, từ từ người xung quanh cũng không còn khoa trương như vậy với cô nữa.
Ngược lại những lời lãnh đạo nói lần trước là thật, không tới vài ngày, quả nhiên trường học liền tổ chức cho nhóm giáo viên nữ và học sinh nữ tham gia một tọa đàm các biện pháp phòng bị khẩn cấp và phòng bị thông thường khi phụ nữ bị xâm hại.
Vốn Kiều Hân không muốn đi, nhưng đó là hoạt động toàn trường, hơn nữa cô là giáo viên dạy thay, cần đi theo học sinh để duy trì trật tự.
Kiều Hân liền khó chịu đi đến, không hiểu Kiều Bùi tốn tiền cho kiến thức thông thường này làm cái gì.
Hơn nữa nhìn chữ Kiều châm chọc trên bục giảng đó, nghe người trên bục giảng nói những chuyện phái nữ tự bảo vệ mình, còn có đủ loại trường hợp cưỡng gian đặc thù. Kiều Hân cau mày nghĩ, Kiều Bùi cố ý an bài toạ đàm như vậy, rốt cuộc muốn nhắn nhủ suy nghĩ gì với cô đây?
Làm một tội phạm ván đã đóng thuyền, Kiều Bùi đây là muốn làm gì, nói cho cô biết phương pháp giải quyết chính xác khi gặp phải loại chuyện này là lưu giữ chứng cớ, sau đó đi kiện anh sao?!
Đừng nói lúc ấy cô cho anh là anh trai của mình, dù là bây giờ biết không phải ruột thịt rồi, Kiều Hân đoán chừng mình cũng sẽ không đi tố cáo.
Cô không chịu nổi ánh mắt khác thường của người khác, lại nói nhà họ Kiều cũng nuôi cô nhiều năm như vậy, cô cho mình bị chó cắn là được rồi.
Sau khi nghe một tọa đàm không sao giải thích được, Kiều Hân đi theo dòng người ra ngoài.
Hội trường này cực kỳ lớn, nhưng cửa ra quá nhỏ, Kiều Hân không thích chen chúc với học sinh, liền đi chậm một chút. Đợi khi cô đi ra, bên ngoài trời đã tối rồi.
Cô lấy điện thoại di động ra nhìn, bình thường Đỗ Thiến Thiến sẽ gọi điện hay nhắn tin gì đó cho cô, nói cho cô biết buổi tối ăn cái gì.
Thế nhưng lần này trong tin nhắn Đỗ Thiến Thiến lại nói cô ấy phải về nhà ăn cơm, di0en-da14n.le9.quy76.d00n nói Kiều Hân không cần đợi mình.
Kiều Hân cũng không quá để ý, cô ở trên đường trở về mua chút trái cây và thức ăn. Thời gian trước mẹ Đỗ Thiến Thiến mới đưa cho họ rất nhiều thức ăn trong tủ lạnh, dùng lò vi sóng hâm nóng là có thể ăn.
Chờ sau khi Kiều Hân lên trên lầu, cô rất tự nhiên móc chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa. Chỉ là trong nháy mắt chìa khóa cắm vào ổ khóa, cô chợt cảm thấy rất kỳ quái, cảm giác chuyển động quay không đúng, hình như lần này mở khóa hơi thuận lợi một chút.
Không phải là Đỗ Thiến Thiến - người hồ đồ đó quên khóa cửa, cứ để cửa như vậy liền đi chứ?
Kiều Hân buồn bực đẩy cửa ra, cô cúi đầu đi tới, trong phòng chưa mở đèn, cả căn phòng đều là mờ tối.
Cô lục lọi tìm được chốt mở, ấn xuống một cái, gian phòng nhanh chóng sáng lên, trong tay cô còn cầm trái cây. Cô theo thói quen đi tới phòng bếp bỏ trái cây vào trong rổ, sau đó rửa lại một chút, lại lấy dao ra bắt đầu gọt vỏ.
Chờ gọt vỏ xong, cô lại dùng dao nhỏ cắt trái cây thành từng miếng nhỏ, cuối cùng cô mới dùng cây tăm cắm một miếng, chuẩn bị ăn trái cây trước rồi xem tivi, chờ một lát đói bụng sẽ ăn cơm tối.
Lúc cô bưng đĩa trái cây đi ra, giống như cảnh quay chậm của phim kinh dị, cô đột nhiên ngây ngốc ở đó.
Bởi vì đến lúc này cô mới chú ý tới, đã sớm có người đang ngồi ở trên ghế sô pha. Vẻ mặt người nọ nhàn nhạt, tay tùy ý khoác lên trên tay vịn ghế sô pha.
Đối với anh mà nói, ghế sô pha này có vẻ hơi nhỏ một chút, anh gác hai chân dài ở chung một chỗ.
Tay trái đặt lên trên tay vịn của ghế sô pha, rất tùy ý dùng ngón tay cái chống cằm, nét mặt kia không khỏi khiến Kiều Hân căng thẳng trong lòng.
Cô theo bản năng liếc mắt nhìn về phía cửa.
Ngược lại Kiều Bùi đã nhàn nhạt mở miệng nói: "Bây giờ nhìn thấy anh rồi hả?"
Kiều Hân sợ hãi làm rơi dĩa trái cây xuống đất.
Cái đĩa rơi trên mặt đất phát ra âm thanh thanh thúy, những mảnh vụn bắn ra rất xa.
Kiều Hân càng thêm sợ đến choáng váng, bộ dáng kia hoàn toàn chính là không biết làm sao.
Nhìn thấy Kiều Hân phản ứng như thế, Kiều Bùi ngược lại cười, anh rất nhanh đứng lên từ trên ghế sô pha, bước chân trầm ổn đi tới trước mặt cô.
Kiều Hân bị anh bức đến góc tường.
Trên mặt anh cười có chút không nghiêm chỉnh.
Kiều Hân thấy nhiều dáng vẻ nho nhã của anh, lúc này vẻ mặt của anh có một loại cảm giác tà ác ở bên trong.
Cô nói không ra đây là cảm giác gì, cô chỉ cảm thấy giống như có con vật lông lá gì đó bò qua da thịt của cô, để cho cả người cô run sợ không thôi
"Bây giờ biết cái gì gọi là cưỡng bức rồi chứ?" Kiều Bùi kề sát vào cô, mặt của anh gần như đều muốn áp vào trên mặt của cô rồi, ở bên trong không gian nhỏ hẹp chỉ thuộc về hai người, có một mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, mập mờ hỗn loạn *, còn có xấu hổ của Kiều Hân. . . . . .
"Không nói được, anh có thể làm thay em."
Tỷ như đồng nghiệp vẫn có thái độ lạnh nhạt thì sẽ cố ý cách xa cô, vài đồng nghiệp có quan hệ không tệ với cô, sau khi nhìn thấy cô, ánh mắt cũng trở nên phức tạp, còn có chính là hình như nhân duyên cô đột nhiên trở nên tốt hơn rất nhiều.
Thật ra thì trong trường học đã sớm truyền tin, tỷ như hậu đài phía sau cô rất vững chắc, bối cảnh rất sâu, có liên hệ rất lớn với nhà họ Kiều.
Mặc dù cô là họ Kiều, nhưng cho dù là lãnh đạo trường học cũng sẽ không nghĩ đến cô là em gái Kiều Bùi, thiên kim nhà họ Kiều. Nói trắng ra chỉ là có chút thân thích với hoàng đế, giống như Kiều Hân vậy, đoán chừng là thuộc về họ hàng xa của nhà họ Kiều, vì vậy sau này mới quen được Khương Uyên .
Nhưng coi như hiểu rõ chuyện này, dù sao mặc kệ là Khương Uyên hay là nhà họ Kiều trong truyền thuyết, đều là những người mà bọn họ không thể tiếp xúc được.
Trong lòng Kiều Hân thấp thỏm một trận, chỉ là dần dần mọi người thấy cô cũng là ngồi tàu điện ngầm đi làm, ăn cơm ở căn tin, đều giống như mọi người, từ từ người xung quanh cũng không còn khoa trương như vậy với cô nữa.
Ngược lại những lời lãnh đạo nói lần trước là thật, không tới vài ngày, quả nhiên trường học liền tổ chức cho nhóm giáo viên nữ và học sinh nữ tham gia một tọa đàm các biện pháp phòng bị khẩn cấp và phòng bị thông thường khi phụ nữ bị xâm hại.
Vốn Kiều Hân không muốn đi, nhưng đó là hoạt động toàn trường, hơn nữa cô là giáo viên dạy thay, cần đi theo học sinh để duy trì trật tự.
Kiều Hân liền khó chịu đi đến, không hiểu Kiều Bùi tốn tiền cho kiến thức thông thường này làm cái gì.
Hơn nữa nhìn chữ Kiều châm chọc trên bục giảng đó, nghe người trên bục giảng nói những chuyện phái nữ tự bảo vệ mình, còn có đủ loại trường hợp cưỡng gian đặc thù. Kiều Hân cau mày nghĩ, Kiều Bùi cố ý an bài toạ đàm như vậy, rốt cuộc muốn nhắn nhủ suy nghĩ gì với cô đây?
Làm một tội phạm ván đã đóng thuyền, Kiều Bùi đây là muốn làm gì, nói cho cô biết phương pháp giải quyết chính xác khi gặp phải loại chuyện này là lưu giữ chứng cớ, sau đó đi kiện anh sao?!
Đừng nói lúc ấy cô cho anh là anh trai của mình, dù là bây giờ biết không phải ruột thịt rồi, Kiều Hân đoán chừng mình cũng sẽ không đi tố cáo.
Cô không chịu nổi ánh mắt khác thường của người khác, lại nói nhà họ Kiều cũng nuôi cô nhiều năm như vậy, cô cho mình bị chó cắn là được rồi.
Sau khi nghe một tọa đàm không sao giải thích được, Kiều Hân đi theo dòng người ra ngoài.
Hội trường này cực kỳ lớn, nhưng cửa ra quá nhỏ, Kiều Hân không thích chen chúc với học sinh, liền đi chậm một chút. Đợi khi cô đi ra, bên ngoài trời đã tối rồi.
Cô lấy điện thoại di động ra nhìn, bình thường Đỗ Thiến Thiến sẽ gọi điện hay nhắn tin gì đó cho cô, nói cho cô biết buổi tối ăn cái gì.
Thế nhưng lần này trong tin nhắn Đỗ Thiến Thiến lại nói cô ấy phải về nhà ăn cơm, di0en-da14n.le9.quy76.d00n nói Kiều Hân không cần đợi mình.
Kiều Hân cũng không quá để ý, cô ở trên đường trở về mua chút trái cây và thức ăn. Thời gian trước mẹ Đỗ Thiến Thiến mới đưa cho họ rất nhiều thức ăn trong tủ lạnh, dùng lò vi sóng hâm nóng là có thể ăn.
Chờ sau khi Kiều Hân lên trên lầu, cô rất tự nhiên móc chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa. Chỉ là trong nháy mắt chìa khóa cắm vào ổ khóa, cô chợt cảm thấy rất kỳ quái, cảm giác chuyển động quay không đúng, hình như lần này mở khóa hơi thuận lợi một chút.
Không phải là Đỗ Thiến Thiến - người hồ đồ đó quên khóa cửa, cứ để cửa như vậy liền đi chứ?
Kiều Hân buồn bực đẩy cửa ra, cô cúi đầu đi tới, trong phòng chưa mở đèn, cả căn phòng đều là mờ tối.
Cô lục lọi tìm được chốt mở, ấn xuống một cái, gian phòng nhanh chóng sáng lên, trong tay cô còn cầm trái cây. Cô theo thói quen đi tới phòng bếp bỏ trái cây vào trong rổ, sau đó rửa lại một chút, lại lấy dao ra bắt đầu gọt vỏ.
Chờ gọt vỏ xong, cô lại dùng dao nhỏ cắt trái cây thành từng miếng nhỏ, cuối cùng cô mới dùng cây tăm cắm một miếng, chuẩn bị ăn trái cây trước rồi xem tivi, chờ một lát đói bụng sẽ ăn cơm tối.
Lúc cô bưng đĩa trái cây đi ra, giống như cảnh quay chậm của phim kinh dị, cô đột nhiên ngây ngốc ở đó.
Bởi vì đến lúc này cô mới chú ý tới, đã sớm có người đang ngồi ở trên ghế sô pha. Vẻ mặt người nọ nhàn nhạt, tay tùy ý khoác lên trên tay vịn ghế sô pha.
Đối với anh mà nói, ghế sô pha này có vẻ hơi nhỏ một chút, anh gác hai chân dài ở chung một chỗ.
Tay trái đặt lên trên tay vịn của ghế sô pha, rất tùy ý dùng ngón tay cái chống cằm, nét mặt kia không khỏi khiến Kiều Hân căng thẳng trong lòng.
Cô theo bản năng liếc mắt nhìn về phía cửa.
Ngược lại Kiều Bùi đã nhàn nhạt mở miệng nói: "Bây giờ nhìn thấy anh rồi hả?"
Kiều Hân sợ hãi làm rơi dĩa trái cây xuống đất.
Cái đĩa rơi trên mặt đất phát ra âm thanh thanh thúy, những mảnh vụn bắn ra rất xa.
Kiều Hân càng thêm sợ đến choáng váng, bộ dáng kia hoàn toàn chính là không biết làm sao.
Nhìn thấy Kiều Hân phản ứng như thế, Kiều Bùi ngược lại cười, anh rất nhanh đứng lên từ trên ghế sô pha, bước chân trầm ổn đi tới trước mặt cô.
Kiều Hân bị anh bức đến góc tường.
Trên mặt anh cười có chút không nghiêm chỉnh.
Kiều Hân thấy nhiều dáng vẻ nho nhã của anh, lúc này vẻ mặt của anh có một loại cảm giác tà ác ở bên trong.
Cô nói không ra đây là cảm giác gì, cô chỉ cảm thấy giống như có con vật lông lá gì đó bò qua da thịt của cô, để cho cả người cô run sợ không thôi
"Bây giờ biết cái gì gọi là cưỡng bức rồi chứ?" Kiều Bùi kề sát vào cô, mặt của anh gần như đều muốn áp vào trên mặt của cô rồi, ở bên trong không gian nhỏ hẹp chỉ thuộc về hai người, có một mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, mập mờ hỗn loạn *, còn có xấu hổ của Kiều Hân. . . . . .
"Không nói được, anh có thể làm thay em."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook