Xài Chung Hệ Thống Với Hotboy Trường
-
Chương 14: Một Mình Một Phòng
Tác giả: Sơ Tán Ngân Hà
Edit: Khoai Tây + Hoàng Thượng
Đường Ngữ không nhìn thấy đằng sau đang có người đi về phía mình, cậu nói với mấy nữ sinh lớp dưới: "Bày cho mấy đứa một phương pháp, thay vì gọi nam thần thì sửa thành tra nam ấy, nói như thế người khác sẽ cho rằng mấy đứa từng có một chân với Băng Mật."
Em gái lớp dưới: "Nhưng mà..."
"Mấy đứa nghĩ đi," Đường Ngữ đánh gãy nghi ngờ của các cô, "Cậu ta là hotboy trường học giỏi đó, từng nhận cờ thưởng, từng nhận giải thưởng lớn, không muốn có chút quan hệ với người ưu tú như vậy à? Cam lòng chỉ làm người qua đường sùng bái sau lưng à?"
Cằm Nòng Nọc muốn rớt xuống đất, lướt qua Đường Ngữ nhìn thấy người đang đứng phía sau cậu, sợ tới mức đông cứng như cương thi.
Nhưng Đường Ngữ vẫn không hề nhận ra, vẫn còn đang nghiêm túc tẩy não mấy em gái lớp dưới.
Bỗng nhiên, có một nữ sinh nhìn thấy Băng Mật đứng đằng sau Đường Ngữ, phấn khích đến luống cuống tay chân.
Đường Ngữ bực mình quay đầu lại nhìn.
!
"Cậu đứng đây từ khi nào?" Đường Ngữ kinh hoảng.
"Từ lúc cậu nói tra nam." Băng Mật mặt không biểu cảm.
Mấy em gái lớp dưới: " Á á á, chào đàn anh Băng!"
Băng Mật gật đầu với mấy nữ sinh, sau đó cũng chẳng thèm nhìn Đường Ngữ mà nói: "Lát nữa làm đề Toán, tôi ra."
Đường Ngữ: "......"
"Há há há há..." Nòng Nọc vô lương tâm cười.
Đường Ngữ tức đến cạn lời, oán hận nhìn chằm chằm vào lưng Băng Mật, mắng nhỏ: "Tra nam."
Ai ngờ thính lực Băng Mật tốt, nghiêng đầu oán giận: "Tôi từng có một chân với cậu à?"
Đường Ngữ: "....." Bị chọc tức thành một con cá nóc, mặt đỏ bừng phình ra.
Đến giờ nghỉ trưa, bọn học sinh trong lớp vẫn đang chơi đùa.
Nòng Nọc hấp tấp chạy vào phòng học, ghé vào đống sách cao ngất của Đường Ngữ: "Há há há, mày đoán xem tao vừa thấy gì ở văn phòng lão Mã?"
Lúc này, Đường Ngữ đang vò đầu đau khổ suy nghĩ đề Toán Băng Mật ra, vốn đã rất buồn phiền rồi, Nòng Nọc còn chạy tới làm phiền cậu, đúng là kiên nhẫn không nổi.
"Có rắm mau thả, không thả thì cút."
Băng Mật không ở trong lớp, Nòng Nọc nhìn đề Toán Băng Mật soạn cho Đường Ngữ, phát hiện đề được soạn đặc biệt nhằm vào điểm yếu của Đường Ngữ, xem ra Băng Mật không có ác ý trừng phạt cậu.
Nòng Nọc nhìn sang chỗ khác, nói: "Lão Mã nhổ gai của cây xương rồng bà mày tặng, há há há...!nhổ ra...!Há há...!Nhổ ra xỉa răng!" Nói xong lại cười không ngừng.
Đường Ngữ: "......"
Cậu muốn đánh người.
Đánh chết Nòng Nọc.
Chậu xương rồng bà kia là hồi trước Đường Ngữ tặng, cậu biết chuyện ảnh chụp chọc giận lão Mã, nên mua một chậu xương rồng bà tặng ông, nói để cây cối trong văn phòng tốt cho sức khỏe.
Khi nhận lão Mã rất vui vẻ, nói Đường Ngữ hiểu chuyện linh tinh các thứ.
Nòng Nọc không thấy sự u ám xung quanh được Đường Ngữ đè xuống, không sợ chết vẫn tiếp tục nói: "Há há há...!Xỉa răng xong lão Mã cảm thấy rất ổn, còn hỏi các giáo viên khác có muốn một cây không, há há há..."
"Cút đi, không thấy bây giờ bố mày đang rất phiền muộn à?"
Nòng Nọc bị giấy nháp đập vào mặt.
Chiều thứ sáu là buổi kiểm tra môn Hóa hàng tuần.
Sau khi thi xong, Đường Ngữ ngước lên nhìn bầu trời y như một con cá bị thiếu mất một bên vây, sống dở chết dở nằm liệt trên bờ biển.
Nòng Nọc bơi qua chọt mặt cậu, xác nhận xem con cá này còn sống không.
"Cút đi, bố tuyệt giao với mày." Con cá giãy một cái.
Nòng Nọc nói: "Vừa nhìn đã biết kiểm tra cực kỳ cực kỳ cực kỳ tệ."
"Mày đừng nói quá lên như vậy có được không?" Đường Ngữ trợn trắng cả mắt.
Thật ra lúc đầu Đường Ngữ cảm thấy hôm nay kiểm tra cũng không tệ lắm, nhưng lúc nộp bài cậu vô tình nhìn bài thi của Băng Mật, thấy câu lấy điểm cuối cùng hắn có đáp án khác mình.
Cậu chắc chắn mình làm sai rồi, sẽ mất rất nhiều điểm.
Nòng Nọc: "Vậy thì tao văn vẻ chút, mày có cảm giác cơ thể bị đào rỗng đúng không?"
"Gần như là vậy." Đường Ngữ bắt đầu dọn cặp sách.
"Vậy thì ăn một viên thận bảo phiến* đi." Nòng Nọc.
*Thận bảo phiến: tên một loại thuốc bổ thận.
Cậu ta vừa nói xong đã bị một viên kẹo sữa Thỏ Trắng ném vào mặt.
Nòng Nọc thuận tay bắt lấy, cười ha hả đê tiện nói: "Hóa ra là thận bảo phiến dùng vỏ kẹo sữa Thỏ Trắng để bọc, khó trách mày ngày nào cũng ăn."
"Tao ăn cái em gái mày á, mày phải đi bệnh viện kiểm tra não đi." Đường Ngữ tức giận nói, nhấc cặp sách đeo lên lưng.
Đang chuẩn bị tiêu sái rời đi với Nòng Nọc thì Đường Ngữ nghe thấy một giọng nói lành lạnh vang lên từ phía sau: "Có phải cậu quên chuyện gì đó rồi không?"
Bước chân Đường Ngữ dừng lại, Nòng Nọc à một tiếng, nói: "Đề toán cậu làm chưa đưa cho Băng ca kiểm tra!"
Anh Băng?
Tui mẹ nó còn anh Băng*!
*Ở đây tác giả để là 冰糕 nghĩa là kem hộp, nghe kha khá giống với Băng ca.
Một cái là "bīnggāo" còn một cái là "bīng gē", ở đây bạn Đường nói trại đi á mà, tui nghĩ để mỉa mai Băng Mật đó.
Thứ khốn nạn hướng khuỷu tay ra ngoài.
Đường Ngữ trừng mắt nhìn Nòng Nọc, làm bạn với người như vậy đúng là sai lầm đời cậu mà!
Đường Ngữ đáng thương buông cặp sách, Nòng Nọc vội vàng nói: "Mày vừa mới nói chúng ta tuyệt giao, vậy ông nội không đợi mày đâu, gặp lại sau!" Nói xong cậu ta cười đê tiện, chân như gắn mô tơ, bạch bạch bạch chạy đi.
"Gặp lại sau cái em gái mày, có bệnh mới gặp lại." Đường Ngữ nói thầm.
Cậu vừa lấy vở từ trong cặp sách ra, vừa lẩm bẩm: "Làm đại biểu môn Toán thì ghê gớm lắm à..."
"Đúng là rất ghê gớm." Băng Mật đáp cậu một câu.
Đường Ngữ cạn lời, ném quyển vở lên bàn Băng Mật: "Đây!"
Thật ra đề lần này Băng Mật ra không quá khó, mà chủ yếu nhắm vào căn bản của Đường Ngữ.
Băng Mật vốn biết Đường Ngữ yếu ở phương diện này, cũng đã xem bài thi gần nhất của cậu rồi.
Thật ra căn bản của Đường Ngữ vẫn ổn, chỉ là tư duy có hơi cứng nhắc.
Sau khi kiểm tra xong bài tập của Đường Ngữ, Băng Mật khoanh tròn những lỗi sai rồi giảng cho cậu trên giấy nháp.
Cách giảng của Băng Mật cũng rất đơn giản dễ hiểu, Đường Ngữ vậy mà thấy còn dễ hiểu hơn lão Mã giảng, nhíu mày nghe rất nghiêm túc.
Trong lớp, các học sinh đang dọn cặp sách chuẩn bị về nhà, bàn ghế phát ra tiếng kêu ken két, chỉ có chỗ của Băng Mật và Đường Ngữ vẫn yên tĩnh.
Trong lớp chỉ còn lại vài người, Đường Ngữ cuối cùng cũng sửa hết lỗi sai, trong lòng vui mừng vì có thể đi rồi thì lại thấy Bùi Cẩn đi đến bên bàn.
"Làm gì?" Đường Ngữ.
"Đừng có quên hôm đó lão Thái nói thứ Sáu trực nhật." Bùi Cẩn nhắc nhở.
Đường Ngữ nhớ ra, lão Thái còn phạt bọn họ thứ Sáu trực nhật!
Đậu má.
Bùi Cẩn nhắc nhở xong liền đeo cặp sách lên đi mất tiêu.
Đường Ngữ nhìn quanh lớp học, tuy là trên sàn không có rác, nhưng phải lau sàn với cửa sổ các thứ.
Trách ai được?
Còn không phải tự trách mình?
Khóc hu hu...!
Đường Ngữ thả cặp xuống, cầm lấy thùng nước với cây lau nhà, lại thấy Băng Mật đi tới, bèn nói: "Cậu lau sàn đi, tôi đi lau bảng."
Băng Mật lạnh nhạt nhìn cậu, không thèm để ý mà lướt qua, cầm cây chổi, lúc đi lại nói: "Quét rác đã."
"Nhưng mà trên sàn không có rác."
"Đây là quy trình." Băng Mật vẫn luôn ý giản ngôn cai* như thế.
*Ý giản ngôn cai: lời nói ngắn gọn nhưng ý tứ đầy đủ.
Đường Ngữ suýt nữa quên mất, Băng Mật có chứng ám ảnh cưỡng chế, phải dựa theo quy trình mà làm.
Cậu há mồm không biết nói gì.
Trong lớp cũng chỉ còn lại hai người bọn họ, phần lớn học sinh trong trường đã về rồi, yên tĩnh hơn lúc trước nhiều.
Đường Ngữ vừa quét rác vừa nghĩ: Đây có được tính là một mình một phòng với Băng Mật không?
Băng Mật làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc, giống như bây giờ, phải quét sạch sẽ bụi trong từng góc một.
"Nè," Đường Ngữ ngồi trên bàn của mình, nhìn Băng Mật mặc đồng phục vén tay áo khom lưng quét rác trước mặt: "Quét được chưa, có thể lau sàn chưa?"
Băng Mật mặc kệ cậu.
"Cậu nhìn xem bây giờ là đã mấy giờ rồi?" Hai chân Đường Ngữ vung vẩy hai chân.
Bỗng nhiên, "Rầm!" Một cái, cửa trước lớp học bị đóng lại.
"Cậu làm gì vậy? Đường Ngữ hoảng sợ.
Ngay sau đó, cậu thấy Băng Mật cầm chổi đi tới, vóc dáng cao lớn đi giữa dãy bàn, trên người tản ra khí thế mạnh mẽ, có chút ngột ngạt.
Đường Ngữ nhíu mày, trực giác nói không ổn, cảm giác như trong tay Băng Mật không phải là một cây chổi mà là hung khí giết người, còn bản thân là nạn nhân.
!
Tê cả da đầu.
"Cậu cậu cậu cậu làm gì đấy?" Đường Ngữ hoảng rồi, ngồi bất động trên bàn, bởi vì Băng Mật đã đi đến trước mặt cậu, nhìn cậu từ phía trên nhìn xuống.
Ánh mắt Băng Mật vốn luôn hờ hững, thờ ơ, vậy mà hôm nay như thể phủ thêm một tầng băng giá.
Đường Ngữ cảm thấy lạnh một cách kỳ lạ.
Áp suất thật thấp, Đường Ngữ ngẩng đầu nhìn Băng Mật, cậu cảm thấy mình không đủ tự tin nên bị Băng Mật đàn áp, cũng chẳng hiểu tại sao Băng Mật lại bỗng nhiên làm hành động như thế.
Hai người một đứng một ngồi, mà người đang ngồi kia giống như dê con đang đợi bị làm thịt.
Hai tay Đường Ngữ chống lên bàn muốn đứng lên, nhưng mà vừa mới nhổm người, bả vai cậu đã bị Băng Mật ấn xuống.
"...!Này, rốt cuộc là cậu muốn làm gì?" Đường Ngữ thật sự bị dọa rồi.
Lúc này 222 nhảy ra:【Thân ái, không được đâu, không được dọa Đường Ngữ bé nhỏ nha...bíp...】
Hệ thống 222 tạm thời mất tín hiệu kết nối với Băng Mật, bởi vì hắn đã sử dụng thẻ "Hệ thống biến mất mười phút."
Băng Mật khom lưng dí sát vào Đường Ngữ, lúc này ngũ quan tinh xảo đến gần như hoàn mỹ của hắn mang theo một chút sắc bén, nhìn thẳng vào Đường Ngữ: "Cậu giận dỗi cái gì?"
"Tôi..." Đường Ngữ nhìn khuôn mặt tuấn tú được phóng đại của hắn nói không ra lời, lỗ tai lại vô thức đỏ lên.
Vậy mà cậu lại cảm thấy giọng Băng Mật có chút gợi cảm, thậm chí còn có hơi sue*.
*苏, Sue trong Mary Sue đó, ý là đẹp trai hoặc quyến rũ:)))
Muốn chết.
Băng Mật nhìn tai cậu, tiếp tục: "Nếu không phải tại cậu thì sao phải ở lại làm trực nhật?"
"Tôi tôi tôi..." Đường Ngữ biết mình đuối lý nên nói năng lộn xộn.
Băng Mật: "Sao? Chẳng phải cậu không vừa mắt tôi từ lâu sao, vì sao gần đây còn đòi làm bạn cùng bàn, còn đưa bữa sáng, còn gửi mấy tin nhắn kỳ quái, đây không phải là để chỉnh tôi sao? Trải chăn lâu như vậy, cũng nên đến cao trào đi chứ?"
"Ơ?" Đường Ngữ nhờ vậy mới biết suy nghĩ của hắn, cậu làm vậy vì chỉnh hắn ở đâu cơ chứ, cậu đây là muốn theo đuổi hắn mà.
Nhưng nếu nói là do bị hệ thống uy hiếp nên mới theo đuổi hắn, Băng Mật chắc chắn sẽ cảm thấy cậu đang chém gió đến tung trời.
Hơn nữa Đường Ngữ còn chưa rõ Băng Mật có phải cong hay không, lỡ như không phải thì sao?
Vậy chẳng phải là tốn công theo đuổi sao?
Nhìn đôi mắt to trợn tròn của Đường Ngữ, Băng Mật nheo mắt.
Đường Ngữ cả người ngẩn ngơ, như thể những gì hắn nói là sai.
Băng Mật: "Bây giờ chúng ta dùng phương thức của đàn ông giải quyết đi?"
"Ấy ấy ấy, từ từ, cậu muốn đánh một trận với tôi?" Đường Ngữ ngả người về phía sau, cậu rất sợ, "Mọi người ai cũng nói cậu rất lịch sự mà."
"Lịch sự là với nữ sinh, với người tốt, cậu là người tốt hả? Cậu là nữ sinh hả?" Băng Mật.
Đường Ngữ còn đang suy nghĩ phải phản bác như thế nào thì cổ áo đồng phục đã bị một bàn tay to bắt lấy, toàn thân rời khỏi vị trí, bị một lực đưa tới góc lớp.
Sau đó lưng cậu dán vào tường, cả người bị một bàn tay ấn xuống.
Ngốc.
Lần đầu tiên Đường Ngữ cảm thấy sức mạnh hai người có cách biệt lớn như vậy, vừa rồi Băng Mật xách cậu hệt như xách gà con.
Băng Mật nhìn biểu tình ngốc nghếch của Đường Ngữ, vẻ mặt vô tội đáng thương, đôi mắt linh hoạt kia nhìn hắn, mang theo chút hoảng hốt, nom hệt như một con chuột nhỏ bị bắt nạt.
Đầu trái tim Băng Mật tựa như bị lông chim nhẹ nhàng quét qua, mang theo chút rung động không tên.
Tim hắn mềm nhũn, tay buông cổ áo Đường Ngữ ra.
Băng Mật phát hiện Đường Ngữ chỉ có cái miệng là lợi hại, thật ra đẩy cái là mềm, nhấn phát là sợ.
Băng Mật buông tay ra mới phát hiện nút áo sơ mi bên trong đồng phục của Đường Ngữ bị mở bung, cổ áo màu trắng mở ra, lộ ra một đoạn da cổ trắng nõn.
Lúc cậu nuốt nước miếng, làn da cũng nhuộm một lớp hồng nhạt.
Băng Mật ngẩn ra, chớp mắt loạn cả lên.
Hắn dời tầm mắt nhìn về phía Đường Ngữ: "Nút áo của cậu bung rồi." Nói một câu không đầu không đuôi.
- --
Tác giả có lời muốn nói: Là cảm giác tâm động!
- --
*Cây xương rồng bà:
Nhìn gai giống tăm xỉa răng thật mọi người ạ
*Thận bảo phiến:
*Khoai Tây xàm xí: Á á á rung động rồi hí hí hí, anh nhìn đi đâu đó hả Băng Mật? Như dị là hong được nghe chưa.
Đường Đường dễ ngại ghê, mới đó mà đã đỏ đủ thứ rồi há, sau này em tính sao đây hử, rồi cả cái gì mà một mình một phòng cơ =]]] Mọi người có nhớ Đường Đường nói trại Băng ca thành kem hộp không, một phần là nói trại, nhưng mà tui còn nghĩ tác giả có dụng ý khác cơ.
Đường Đường thích ăn gì nhất? Ăn ngọt.
Kem có ngọt không? Hí hí hí mọi người hiểu ý tui chứ.
Tui lạy tác giả huhu, giờ bả hết thích xài ngôn ngữ mạng rồi, thích chơi đồng âm cơ, mỗi lần edit là tốn não kinh khủng huhu.
Tui định edit một lèo vài chương rồi tung lên một lần để mọi người đọc cho đã.
Mọi người thích như vậy hay thích xong chương nào đăng chương đó?
27/07/2020
Hết chương 14..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook