Xác Chết Giai Nhân
9: Trong Núi Có Ngôi Chùa Trong Chùa Có Vị Hòa Thượng Không Đứng Đắn


Ợ…..

Lão đầu ăn quá vội, phồng hai má vừa nhai vừa đánh cái nấc rồi đem nửa con còn thừa lại giấu vào lồng ngực.

Xong nằm bên cạnh đống lửa ngáp một cái, vẫy vẫy tay với Bạch bán tiên, nói: “Mau chợp mắt, dưỡng đủ tinh thần mai vừa sáng cùng ta xuống núi đi thanh lý môn hộ.

Nghiệp chướng âm mưu tạo phản, kiên quyết không tha.”
Bạch bán tiên đang vắt quần áo lên giá gỗ hong khô, nghe thấy thì dừng tay lại, nói: “Thanh lý ai?” hiện tại chỉ có hắn là đệ tử, còn không đủ ăn, làm gì còn nhận thêm đệ tử rồi, còn muốn thanh lý ai?
Lão đầu bị hắn hỏi, ban đầu vốn đang nhắm mắt muốn ngủ rồi, bỗng tức giận mở trừng mắt thoáng cái ngồi dậy, dường như nhớ lại việc gì đấy cực kỳ phẫn nộ, mặt ông chốc đã xanh đen nói: “Còn ai vào đây? Là Cẩu Thặng với Đại Hắc Hầu!”
Bạch bán tiên bất ngờ, Cẩu Thặng bọn họ sao lại chọc đến Lão đầu rồi? hỏi: “Hai người họ đã làm cái gì?”
Lão đầu nói: “Hai đứa nó bỏ ta vào bao mà đánh, mưu đồ diệt khẩu!”
Bạch bán tiên nghe xong cái này—-thật hay giả vậy? vội ngồi xuống cạnh Lão đầu, nói: “Bọn họ giết một ông già như người làm cái gì?” nghèo không xu dính túi.
“Già thì làm sao?” lão đầu nhướng mày, nói: “Ông đây trên người có đồ! không phải dạng cúi đầu trước cái ác, từ trước đến nay người bị hạ sát thủ toàn là người cứng rắn cương trực công chính giống như ta đây.”
Bạch bán tiên nhìn Lão đầu, bụng nghĩ ông cương trực công chính chỗ nào, chỗ nào có phẩm chất tốt? Tuổi lớn rồi nên có thể trắng trợn dát vàng lên mặt sao? Bạch bán tiên đối với hành động không chút khiêm nhường này của lão mà bất mãn, nhưng nét mặt vẫn không thay đổi, nói:
“Trên người có đồ vật gì?” mà đáng giá khiến người khác xuống tay với lão? Tài sản đáng giá duy nhất chính là ngôi nhà đất ba gian dột mưa kia thôi!
Mắt Lão đầu sáng lên, nét mặt có chút đắc ý, nói: “Vậy nói cho ngươi biết nhé, cả một ngọn núi dưới nó toàn là vàng, chìa khóa kho vàng dưới đất đó ở chỗ của ta.”
“…….” Bạch bán tiên sờ trán Lão đầu, lần này còn nặng hơn lần trước.

Lần trước là phát sốt nửa đêm nói mớ, nói mình có chìa khóa kho vàng quốc gia dưới lòng đất.

Khắp nơi trên đất là vàng kim, nhiều vô số kể tiêu không hết.

Lần này không phát sốt mà lại bắt đầu mê sảng rồi.
Lão đầu ngó xung quanh, nhỏ giọng nói: “Thì là cái khoen chìa khóa ta hay treo trên đai lưng, ngươi nhớ chứ? Đấy là chìa khóa kho vàng.”
Bạch bán tiên mím môi, gật gật đầu: “Nhớ.” là chìa khóa cổng nhà ta! Dùng hai mươi năm rồi có thể không nhớ sao.
Lão đầu vuốt râu, nói: “Cẩu Thặng và Đại Hắc Hầu vì cái này mà gợi tà niệm, trộm chìa khóa không thành bèn giết người.”
Bạch bán tiên bắt đầu hơ quần áo, nói: “Ý của người là, bế quan đột nhiên tắt thở là do bị bọn hắn đánh chết?”
Lão đầu thở dài một hơi, gật gật đầu.
Bạch bán tiên nhăn mày, nói: “Nhưng mà…..con từng kiểm tra tỉ mỉ qua trên thân của người không có một chút ngoại thương nào.” Nếu thật là bị người ta trùm bao đánh, thì trên người khẳng định sẽ lưu lại vết tích.
Lão đầu: “Cho nên mới nói ngươi ngu! Ông đây chết một cách kỳ lạ như vậy mà ngươi cái gì cũng không phát giác ra được.”
Bạch bán tiên: “Lúc nhập quan thân thể người đều thẳng đơ chết cứng luôn rồi.


Rồi đột nhiên xuất hiện trước mặt con, nói thật, có chút không chống đỡ nổi.”
Mặt Lão đầu tỏ vẻ giảo hoạt, nói: “Ta uống phù hóa thi! Nuốt phù này vào chỉ sau nửa tiếng là ngừng hô hấp, nửa giờ sau thì thân thể cương cứng, không một chút khác biệt so với xác chết.

Đến hai ba ngày sau, thân bắt đầu tản bốc mùi thối.

Thế là có thể che trời lấp biển!”
Bạch bán tiên nhìn đi nhìn lại Lão đầu, bán tín bán nghi nói: “Thiệt là có điều khó tin này sao?”
Lão đầu đắc ý, “Còn phải hỏi!” thuốc bí thuật của vu tộc Vân Nam, nào có nói quá.
Chắc chắn bên trong có trá, Lão đầu không nói thật.

Bạch bán tiên nói: “Thế làm cách nào người bò ra từ trong quan tài ra ngoài?” đóng đinh phong quan gắt gao như thế.
Lão đầu: “Cẩu Thặng với Hắc Hầu Tử đào mồ đem chìa khóa kia lấy đi xong chỉ lấp mộ đất.

Bọn nó lục lội như thế, còn ta gặp được luồng khí mới, nên ta đây cũng dần hồi phục lại.”
Bạch bán tiên nhíu mày, trong lòng nghĩ lại đoạn thời gian trước, sau khi qua ngày cúng đầu thất thì Bạch bán tiên cũng không đi đến phần mộ nữa.

Nhưng mà, Hắn Hầu và Cẩu Thặng đã mất tích trước ngày cúng đầu thất, đến hiện tại cũng chưa từng gặp lại bọn họ, “Thế sao người lại không xuống núi?”
Lão đầu nói: “Bởi vì ta luôn theo chân hai đứa nó,” Lão đầu nhìn Bạch bán tiên, người tuy đã già nhưng mắt lại rất sáng, “Bọn chúng cùng với Xứng Tâm đi gặp lão Canh, lão Canh là làm nghề gì, ngươi ít nhiều gì cũng biết chút rồi đi?”
Bạch bán tiên nghĩ lại, đấy là thôn trưởng Hứa Trang, giàu có lắm, sân nhà rộng không kém các đại gia đình trong thành.

Nghe nói lão ấy lập nghiệp không sạch sẽ, mấy năm nay làm việc đào mồ thiếu đạo đức.

Thái độ của Bạch bán tiên nghiêm túc được chút, nói: “Sư phụ, người……người rốt cuộc giấu bí mật gì? Người nói thật không?”
Huynh đệ lớn lên từ nhỏ với nhau, lại đem trưởng bối trong nhà đánh chết, việc này…… Ai……Cái cảm giác này nói như thế nào nhỉ.
Lão nhân nói: “Chìa khóa khố vàng quốc gia dưới đất sao!”
“……” Bạch bán tiên nhìn Lão đầu, nói: “Người nói thì con tin sao?”
Lão đầu: “Vì sao không tin?”
Bạch bán tiên: “Người hay nói mớ, lần nào cũng nhắc đến cái này, đến Nhị Bạch cũng biết.

Nếu là thật, con và Nhị Bạch cũng nên bị diệt khẩu.

Hai người họ khôn khéo như vậy sao có thể buông tha cho vật cẳn hai bọn con được?” càng già, nên nói chuyện bắt đầu không biết điều chế rồi.

Lão đầu thầm nghĩ, Nhị Bạch chẳng phân biệt được sáu chín, đáng bị diệt khẩu sao?quơ quơ ngón trỏ với Bạch bán tiên, ý tứ là ngươi không được, “Ngày ta bị tập kích, hai người bọn chúng hạ thuốc chuột ở trong cơm, ta không ăn.

Ngày đó ngươi đi ăn móng heo ở nhà Đại hồ tử, còn Nhị Bạch tiêu chảy ăn không vô, cho nên hai ngươi tránh thoát được, bằng không hai ngươi hiện tại đều đến trình báo với Diêm Vương rồi.”
“Ở nấm mồ kia hai tháng trước, nửa đêm đích xác thật có hai tên trộm đến đào mồ!” bỗng thốt một câu như vậy, dọa Lão đầu nhất thời nhảy dựng lên, Bạch bán tiên cũng dọa nhảy dựng, tóc đều dựng thẳng lên.
“Ai?” Lão đầu thoáng cái lật người nằm sắp vào trong cỏ rồi cảnh giác nhìn về táng cây phía sau lưng Bạch bán tiên
Bạch bán tiên đang muốn nói là con vẹt thôi đừng sợ, thì Lai Phú bỗng chốc từ trong táng cây phạch đôi cánh xé gió bổ nhào xuống, đứng trên vai của Bạch bán tiên, nói: “Ta là vương giả trong bóng đêm.”
Lão đầu chậc chậc lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Con chim này…..chắc cũng thành tinh rồi?”
Bạch bán tiên quay đầu nhìn Lai Phú, nói: “Ngươi khẳng định hai tháng trước có người nửa đêm đào mồ?”
Lai Phú: “Chắc chắn!” nghẹo đầu nghĩ nghĩ, dường như đang hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó, nói: “Thỉnh thoảng có người nửa đêm trộm mộ, nhưng không ai dám trộm mộ ở gần phụ cận ngôi mộ hoang kia.

Cho nên có ấn tượng đối với hai người này, một trong hai là người gù.”
Đúng rồi, Đại Hắc Hầu lưng gù! Hai người họ thật sự khi sư diệt tổ? Nếu thật như vậy, thì chết không hết tội! Bạch bán tiên xâu chuỗi lại tất cả việc kỳ lạ lúc ban đầu, việc cổ xác chết bị Nhị Bạch nhặt về, và về phong bì ở trên người xác chết.
Chỉ nghe Lai Phú lại nói: “Xứng Tâm là sư huynh của Tĩnh Tâm, hai tên đầu trọc thích gây sự.

Sáng sớm mai chúng ta cứ đánh giết đến! Cho bọn họ biết….

cái gì gọi là tàn nhẫn!” vừa nói vừa nhìn hướng lão tăng Bạch Phách đang ngồi thiền, đại lão Bạch Phách gật gật đầu.
Lòng Bạch bán tiên nghĩ, tại sao hắn không biết trong núi còn có hòa thượng?
Trước khi ngủ Lão đầu cứ lảm nhảm suốt, nói núi này có linh tính, nói con vẹt này thành tinh rồi……
Tia nắng ban mai ló dạng, sắc trời phát sáng, núi xanh xanh ngắt núi non trùng điệp bị sương sớm trôi dạt mịt mù khắp nơi che đậy, như một bức tranh sơn thủy thiên nhiên hoàn chỉnh to lớn.
Bạch bán tiên và Lão đầu sánh vai mà đứng, quần áo trên người của cả hai đều rách tươm.

Ánh mặt trời ló dạng, phủ lên ngọn núi xinh đẹp một tầng sắc vàng nhạt, chỉ có đứng trên đỉnh núi mới có thể chiêm ngưỡng được khí thế cả vùng núi.
“Chạy hết nửa đêm, không lẽ các ngươi không nghỉ ngơi?” lông trên người Lai Phú đều dựng ngược lên, đi đến bên người Bạch bán tiên, nói: “Còn có….chúng ta nên ăn chút gì đó đi chứ?”
Vừa được Lai Phú nhắc nhở, Bạch bán tiên lập tức cảm nhận được cổ họng mình khô khóc, bụng của Lão đầu kêu lên ọt ọt.

Một già một trẻ một chim, vây quanh lại với nhau, bọn họ phải mở cuộc họp, thảo luận xem họ đi đâu tìm cái ăn cái uống! bánh trong bọc vải đã sạch rồi! Lúc này bỗng ngửi thấy một mùi đồ ăn bốc lên, mới đầu Bạch bán tiên còn cho rằng đói quá xuất hiện ảo giác.

Đợi khi Lai Phú nhảy lên kêu lớn, Lão đầu hai mắt phát sáng chạy hướng sau lưng hắn chạy qua đi, thì Bạch bán tiên mới chú ý tới.

Trên ngọn núi cao này, thế mà có một ngôi chùa.

Ngôi chùa ba gian tan hoang không nỡ nhìn lúc này như có ánh sáng hào quang, đó có thể gọi là ánh sáng niềm hy vọng của nhân sinh, Bạch bán tiên không nghỉ nhiều cũng chạy theo cùng.

Cửa lớn chùa mở rộng, bước vào thì ngớ hết ra, quá rách rồi! tường đen xì xì, căn bản nhìn không ra màu sắc vốn có lúc ban đầu.

Ở chính giữa đài cao có đặt một tượng phật nho nhỏ sáng lấp lánh.

Trên cái bàn gỗ chỉ còn lại ba chân nhưng vẫn kiên cường đứng vững, có bày một quyển kinh, một cái mõ, một tấm đệm hương bồ.

Trên tấm đệm có vị hòa thượng ngồi xếp bằng, trên tay vị hòa thượng là một bát gà hầm nấm.
“……”vẻ mặt đều là: cmn lão già này là cái quái gì vậy
“…..” tư thế xông thẳng về trước của Lai Phú cứng đờ lại như bị điểm huyệt, hoàn toàn không thể động.

Biết tên hòa thường này nghèo, nhưng hoàn toàn không ngờ đến sẽ nghèo ra bộ dạng như thế này.
“……”Bạch bán tiên nuốt ngụm nước miếng, từ lúc nào mà hòa thượng có thể ăn được thứ ngon như vậy?
Hòa thượng nuốt thịt trong họng xuống, bụt bụt phun ra xương gà, kinh hoảng nói: “Các ngươi muốn làm gì?”
Bạch bán tiên nhấc tay nói: “Muốn xin một bát cơm chùa.”
“Ờ! Trong nồi có, tự mình đi bới!” hòa thượng chỉ về gian phòng phía tây, sau đó cúi đầu bắt đầu ăn màn thầu trắng ngần.
Bạch bán tiên người đầu tiên tiến vào phòng củi, vừa dở ra nắp nồi thì thấy trong nồi còn một nửa nồi thịt, Lão đầu thì tìm bát đũa qua.

Hai người tổng công ăn ba mươi cái màn thầu, Lai Phú ăn sáu cái, ăn đến cái nồi sạch bóng như được liếm sạch, hiển nhiên bọn họ đã quên là bọn họ đến đây để làm việc.
Hòa thượng dựa vào khung cửa, nói: “Các ngươi là quỷ đói đầu thai à?”
Ăn uống no đủ rồi, thì ngồi trên đệm hương bồ tại đại điện nghỉ ngơi, tối qua ngủ đến nửa khuya, dưới sự huy động nhiệt huyết nhốn nháo của Lai Phú, mười phần muốn đánh cùng hòa thượng có dính tới thế lực tà ác này một trận.

Mà chạy như tên ngốc hết một đêm cộng với mấy ngày nay không ăn no ngủ đủ nên giờ này mệt ghê gớm.

Bạch bán tiên nhìn thấy phía dưới quyển kinh có che một quyển sách, xốc lên nhìn thế mà lại là thứ sách gì kia gì kia, tư thế độc lạ vừa nhìn liền biết là bản mới, Yô, nhìn không ra là một tên hoa hòa thượng.

Hòa thượng từ phòng củi cầm ra một ấm nước, rót đầy cả các bát, vấn hỏi: “Các ngươi sao lại xuất hiện tại nơi hẻo lánh này?”
“…..Đương nhiên là đến xử ngươi!” mở miệng hiển nhiên là Lai Phú
Ngươi chỉ là một con vẹt đứng xem, ngươi đem bọn ta thành cái gì? Đây là tiếng lòng của Bạch bán tiên và Lão đầu
Lai Phú tách một quả hạch đào, nói: “Sao? Sợ đến không dám nói chuyện rồi?”
Hòa thượng nhìn Lai Phú, sờ sờ cái đầu trọc sáng bóng nói: “….Chủ nhân con vẹt này……là một người tài!”
Lai Phú nghiêng đầu, lông cánh lại dựng lên, giơ ra một cánh đập đập lên vai của hòa thượng, nói: “Đại sư, ngươi thấy ta đem đầu trọc của ngươi tách ra có khó không?”
Hòa thượng vừa muốn mở miệng nói, thì khuyên vàng trên cây thiền trượng dựng ở góc tường dinh dinh vang lên, hoà thượng thần sắc hốt hoảng, chớp nhoáng đã xông ra ngoài.

Trong sân, dưới ánh ban mai, vài chiếc lá rơi bay phấp phới, một người mặc y phục trắng tuyết, cầm ô giấy dầu, trên mặt ô còn điểm Hồng Mai Ngạo Tuyết, cách biệt với thế gian.
* Hồng Mai Ngạo Tuyết: mai đỏ phủ dưới lớp tuyết.



Trong tay của hòa thượng cầm cái bát hóa duyên, nhìn hoa lan bị giẫm nát dưới đất, ôm đầu gọi lớn: “A!hoa của ta! ngươi ngươi…..” hòa thưởng chỉ Bạch Phách kích động nói: “Ngươi đền!”
Lai Phú nhấc chân huých lên chân của hòa thượng, nói: “Bọn ta vừa tiến vào viện thì thấy đám hoa nát của ngươi dập hết rồi, đều nói hòa thượng không biết nói dối, ngươi sao còn chuyên tu Ngoa Nhân( lừa bịp)? tu hành như thế, sau khi chết sẽ xuống địa ngục!.”
Bạch Phách xoay đầu, dùng cặp mắt tựa hồ như đầm nước đọng không chút gợn sóng nhìn hòa thượng, nền đất trước mặt hòa thượng xuất hiện dòng chữ, “Xứng Tâm đại sư ở đâu?”
Khuyên vàng trên thiền trường trong tay hòa thượng rung động, hòa thượng nhấc tay cầm bát hóa duyên lên bày sẵn tư thế, nghiêm mặt nói: “Ngươi là yêu nghiệt phương nào? Đến cửa phật thanh tịnh này, ngươi cũng dám lỗ mãng?”
Lão đầu thoáng chốc cũng tiến nhập trạng thái phòng bị, nhìn về Bạch Phách.

Ở trong sơn núi rộng lớn này lại xuất hiện một vị công tử một thân bạch y như vậy, thật sự quái dị.
Bạch bán tiên vỗ Lão đầu một cái nói: “Người chúng ta phải đối phó là tên Hoa hòa thượng, người đứng lộn bên rồi!”
Lão đầu có hơi mê mang, nhưng vẫn dịch qua một bên cách xa Hoa hòa thượng xa chút.
Bạch bán tiên lại nói: “Y cũng không phải là Bạch Tố Trinh, cái bát ông cầm cũng thủng lỗ rồi còn khua tay múa chân cái gì? Ta nếu là ông nha thì sẽ ngoan ngoãn thú nhận tòng khoan, chống cự tòng nghiêm.”
Hòa thượng bỗng nhảy lên, thần sắc kích động, nói: “……Vừa nãy ăn hết màn thầu của ta, no rồi thì hợp bầy lại ức hiếp ta một người xuất gia…..” nổi giận đùng đùng chỉ lên trời xanh, nói: “Thanh đăng tham thiền ý, bần tăng nếu từng làm việc gì có nửa điểm thẹn với cửa phật, thì ta…..”
Lai Phú ngăn lão lại, nói: “Ngươi đừng nói nữa!”
Cảm xúc hòa thượng hùng dũng dõng dạc, nói: “Cớ sao phải nghe ngươi? Cớ sao không thể nói?” dựa vào đâu hắn phải thú nhận? thú nhận cái gì?
Lai Phú nói: “Ngươi lúc nãy ăn gà hầm nấm, ngươi đây là sát sinh luôn rồi á ngươi…..”
Hòa thượng nói: “Gà không phải ta giết!”
Lai Phú: “Bội phục! thủ đoạn vứt nồi của đại sự thật diệu! vậy thì hỏi ngươi có ăn hay không?”
Hòa thượng: “Ăn!” trên cổ hòa thượng nổi lên gân xanh, nói: “Ăn rồi thì làm sao? ăn gà của chính ta nuôi, ta đây còn phạm pháp sao?”
Lai Phú: “Không phạm pháp, tín ngưỡng đâu?”
Hòa thượng: “A di đà phật, rượu thịt nuốt vào bụng, phật tổ giữ trong tâm.”
Bạch bán tiên thuận thế tiếp lời, nói: “Còn có quyển sổ không thể miêu tả!”
“Đấy…….đấy…….đấy là…….” Hòa thượng lau trán.
Lai Phú: “Là gì? Là gì hả? Ngươi nói đi!”
Hòa thượng: “Đấy là của sư huynh ta.”
“Ôi yô…..” Lai Phú dùng cánh che mặt, nói: “Ngươi cứ thế vu tội cho sư huynh ngươi, không sợ hắn nửa đêm bò từđịa ngục lên tìm ngươi sao?”
Lúc này, vết chữ trên đất thay đổi, “Xứng Tâm ở đâu?”
Hòa thượng đem thiền trượng vắt ngang trước ngực, nói: “Ngươi tìm y làm gì?”
“Ngươi không nhất thiết phải biết.”
Hòa thượng biểu môi, không vui nói: “Các ngươi tìm y, thì lên núi của y mà tìm, chạy đến chỗ ta làm gì? Làm ẫm ĩ cả một buổi sáng, tâm tình tốt cũng bị các ngươi quấy nhiễu rồi.”
Bạch Phách: “Làm phiền đại sư dẫn đường.”
Hòa thượng: “Ngươi tên tà đạo dựa vào cái gì sai sử……”
Vù vù nét trời nắng đẹp thổi lên một trận yêu phong, choang choảng làm nứt chậu hoa vại nước, bụi cát đá sỏi cuốn bay, cánh cửa sổ bị viên đá đánh lên vang tiếng lốp bốp, chốc lát lại ngừng gió.
Lai Phú dùng cánh vỗ vỗ Hòa thượng nói: “Nhìn thấy chưa, dựa vào cái này đấy! nắm đấm ai lớn, cứng hơn thì người đó có quyền! có bản lĩnh ngươi cũng nổi cơn gió ta xem xem?”
Đá trên đất cụm cụm bày ra hàng chữ, “Đại sư không phải hoảng sợ, giao hai đồ đệ của ta ra, thuận tiện dẫn đoạn đường, tất có hậu tạ.”
Hòa thượng dựng thẳng thắt lưng, nghiêm mặt nói: “Bần tăng không thẹn với lương tâm, ta tại sao phải hoảng sợ? ngươi nói ta hoảng sợ cái gì? Còn có, ngươi hỏi đồ đề gì ở chỗ ta?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương