Xác Chết Giai Nhân
-
4: Gặp Phải Tà Hạ
Đang cắm đầu chạy thục mạng thì trong cuống quýt Bạch bán tiên đâm phải một thứ mềm mại, ngẩng đầu thì trước mắt đang đứng một người.Quần áo bẩn loạn, đầu tóc được cột qua loa bởi dây cỏ tranh, tóc mái trước trán xõa ra che hơn nữa khuôn mặt, trong miệng còn ngậm một cọng cỏ.
"......." Ai đây?
Đột nhiên da đầu phát ngứa, trên cổ nổi tầng da gà, Bạch bán tiên đang muốn xoay người lại thì bị người bên cạnh nhanh nhẹn lôi qua bên cạnh, thân thể lảo đảo ngã nghiêng về trước cũng được người này dùng một tay đỡ lấy, cố định thân thể mới quay lại nhìn, vị trí hắn vừa đứng lúc nãy,thấy Hỷ muội đang nghiến răng cong tay đứng tại đấy,lại ngó lại xem thì thấy sau ót đã dán thêm một lá bùa, cái lá bùa này không phải bùa vàng chữ chu sa, mà là tờ giấy đen nhánh, chú văn trắng xám,nhìn thấy rất không bình thường.
Người thanh niên phun ra cọng cỏ, há miệng nói: " Xem ra gặp phải chút phiền phức ha!"
"....." người này vừa nói chuyện liền dọa đến Bạch bán tiên, giọng nói trầm khàn the thé, hình như dây thanh quản có vấn đề lời thốt ra rất đặc.
Anh thanh niên chỉ trỏ Hỷ muội, nói " Xử lý thế nào?"
" A? a......!nàng hả......." cái giọng vịt đực này đã làm cho Bạch bán tiên ngây ngốc rồi, giọng nói này nói chung có độc, có người nói chuyện dễ nghe, lỗ tai nghe như muốn có thai, còn người này thì có thể khiến lỗ tai bạn xuất huyết sanh non.Bạch bán tiên gãi gãi cằm, đầu mày nhăn lại nói: " Ta trước đem nàng đến sương phòng đi, cậu giúp tôi trong chừng,rồi tôi đi tìm người nhà nàng đến." Phải nhanh chóng kêu người nhà nàng đem thêu nàng thôi,thêu đến bột phấn cũng đừng chừa.
Nói xong thì đến gần khiêng thi thể của Hỷ muội, khoảnh khắc đầu ngón tay hắn vừa đụng đến vải quần áo thì thân thể cương cứng của Hỷ muội bỗng run một cái, dọa Bạch bán tiên dừng tay ngay lặp tức, thối lui mấy bước ra bên cạnh.
"Để ta vậy!" anh thanh niên nói.
Thân thể của Hỷ muội hết sức cứng đờ ra, thẳng tăm tắm bị thanh niên kia vác vào sương phòng, an vị nằm trong cỗ quan tài gỗ lê đỏ, thanh niên đem nắp quan tài đậy lại, còn dán thêm mấy lá bùa đen lên thân quan tài, khiêng quan tài đặt trong góc rồi mới đi ra khỏi sương phòng.
Ôi trời, y là tinh tinh sao?
Bạch bán tiên từ đóng củi lấy ra cái ghế đẩu nhỏ, kêu người kia qua đây ngồi, hỏi thăm nói: " Tiểu ca nhìn có vẻ lạ, người vùng ngoài hả?"
Anh thanh niên đáp: " Ừ, du ngoạn, thấy có thôn nên tìm chỗ trú tạm."
Bạch bán tiên xem xét một vòng căn nhà của mình, cân nhắc một hồi, rồi đứng dậy nói: " Đi, tôi dẫn cậu đến nhà khác ở tạm." người này tính ra cũng xem như là ân nhân cứu mạng của hắn, đi đến nhà khác ít nhiều cũng có chăn ấm nệm êm, nhà hắn đây đều bị dỡ thành vầy rồi quả thực không thể chiêu đãi tốt được.
Thanh niên yên tĩnh ngồi trên ghế đẩu, mắt nhìn mặt đất, nói: " Không cần phiền phức, ở đây tạm một đêm thôi."
Bạch bán tiên nếu lại nói thêm gì nữa thì hẳn là có ý đuổi người rồi, nên cũng không nhiều lời thêm, đã không chê thì ở lại vậy! nói: "Vậy cậu nghỉ ngơi đi, ta đi thu dọn."
Trọng trách to lớn dọn dẹp chiến trường này phải rơi trên vai hắn rồi, Bạch bán tiên buồn rầu nghĩ hắn phải xuống tay từ đâu đây? lại nhìn Nhị Bạch vẫn nằm ngay đơ ở kia, Bạch bán tiên đi qua ngồi xổm trên đất, hà hơi vào lòng bàn tay, xong ngắm chuẩn ngay trán của Nhị Bạch mà đánh xuống một phát!
"Ôi ya!!!!!!" Nhị Bạch trong hôn mê mở mắt ra nhìn thấy Bạch bán tiên một mặt âm u thì bị dọa hết hồn.
Bạch bán tiên mặt không mặn không nhạt, nói: " Yô! Còn sống à?"
Nhị Bạch hoảng hốt, liền vội vã bò dậy đi làm việc.
Bạch bán tiên đi tìm chăn đệm của lão đầu khi sống ra, vắt lên trên cửa và cửa sổ, tạm thời chắp vá một đêm vậy, lại dọn dẹp căn phòng một lượt.
Chờ trong phòng được thắp sáng đèn dầu lên, cạnh bàn đặt xong một cái băng ghế dài, thì Bạch bán tiên mới đi mời anh thanh niên vẫn luôn chờ bên ngoài vào.
Đầu thanh niên cũng không ngẩng lên, chỉ lặng lẽ ngồi trên ghế, Bạch bán tiên đem nước trà pha xong đổ vào trong bát, miệng bát đều sứt mẻ, thật là không thể mộc mạc hơn, mắt thanh niên nhìn chằm chằm trên bàn, trực tiếp không chú ý đến cái bát trà tượng trưng tình hữu nghị kia.
"Sư phụ...." Âm thanh hàm hậu ồ ồ vang lên, Nhị Bạch ngu ngu ngốc ngốc chất phát cười một tiếng đứng ở cửa, gãi đầu nói "Sư phụ...đều thu dọn ổn thỏa rồi."
"Vậy đúng lúc, ngươi lại đi ra vườn hái chút rau về đây."
"Ohh...."
"Sư phụ...." Nhị Bạch xách cái gỗ rau đứng ngoài ngạch cửa.
"....." Bạch bán tiên, sao y trở về nhanh như vậy được?
"Đem đi rửa....." Bạch bán tiên lại nói: " Rửa nhiều lần vào."
"Ohhh...."
Năng lực khống chế người của Bạch bán tiên có thừa, Nhị Bạch đơn giản là bị hắn sai đến ngu rồi.
"A!" bất ngờ Nhị Bạch lại bắt đầu khàn giọng la lối,là Vượng Tài không biết từ đâu chui ra đang cắn lấy quần của Nhị Bạch, Nhị Bạch đang vật lộn với nó thì roẹt một tiếng, một ống quần bị xé rách xuống rồi, cái ống quần duy nhất hoàn hảo không một mảnh vá đã bị xé xuống như thế đó.
Vượng Tài nhe ra một hàm răng nanh, lông trên lưng đều dựng lên hết, Nhị Bạch mà động một cái, thì Vượng Tài cũng sẽ nhảy lên theo, cứ thế trên quần áo lại thiếu đi không ít vải.
Bạch bán tiên nhăn mày, cởi một chiếc giày ra phang về phía Vượng Tài, "Đồ mất nết.....lại nghịch làm thịt mày!" người ngốc có gì tốt, đến Vượng Tài thấy Nhị Bạch cũng không thuận mắt, chuyên môn chọn y đi bắt nạt.
Ngay giữa cửa, Vượng Tại ầm một tiếng nằm ra trên đất bất động rồi, vắt ngang trên ngạch cửa giả chết, nửa ở trong nửa ở ngoài! Nhị Bạch thì đang ôm giỏ rau vội vã tháo chạy!
"Tha giày qua đây, tha ngươi một mạng!" Vượng Tài hôm nay sao cứ thích chọc người nổi nóng thế nhỉ.
Chỉ thấy Vượng Tài lấy một tư thế có độ khó cao từ trên ngạch cửa bật dậy, ngậm chiếc giày, như con thỏ mà nhảy vào,còn uốn a uốn éo, để giày bên cạnh chân Bạch bán tiên, rồi nhấc chân trước gác lên vai Bạch bán tiên, hướng mặt hắn mà liếm.
Cơ thể Vượng Tài to gấp đôi con sói bình thường, cũng không biết là có đột biến gen không, Bạch bán tiên phí nhiều sức vừa mắng vừa đánh mới đem Vượng Tài không có tự trọng này đuổi xuống.
Bị Vượng Tài liếm láp một hồi, Bạch bán tiên thở gấp vài hơi mới thuận khí lại, nói: " Trong núi không có gì ngon...!đều là rau nhà trồng, cậu đã đi một ngày đường, cũng mệt rồi, trước tiên nghỉ ngơi.....!tôi đi xem rau rửa xong chưa, để chuẩn bị thổi lửa."
Bạch bán tiên đích thân xuống bếp, một lúc sau một đĩa rau thanh đạm cùng cơm trắng được bưng lên bàn, phá lệ lần đầu tiên cho Nhị Bạch được lên bàn ăn, ngày thường y đều bị cho ra rìa, đơn độc ăn cơm trên bệ bếp, lần này quả thực là thụ sủng nhược kinh.
Bạch bán tiên đổ một chén rượu cho người kia, giới thiệu cho khách nói: "Đều là rượu gạo trong nhà ủ, uống ít sẽ không say,men hơi nhiều, nhưng uống vào một chút cũng không cay cổ họng."
"......" người trẻ tiếp chén rượu, nhấp nhấp môi, rồi đặt xuống bàn.
Giúp bọn họ bới cơm xong, Bạch bán tiên mới ngồi xuống bắt đầu động đũa, từ tám tuổi đã bắt đầu nấu cơm cho Lão đầu, lão già còn đặc biệt bắt bẻ, không hợp miệng là phải đi nấu lại, dưới sự đày đọa tàn khốc của Lão đầu, may giá quần áo hay nấu cơm mấy việc này, Bạch bán tiên tự mình cho rằng rất nhiều nàng dâu cũng không bì nổi hắn.
Bạch bán tiên vừa giới thiệu xong món sở trường của mình, thì còn muốn lép xép nói thêm mấy câu,xong chỉ ngó thấy trong đĩa chỉ còn thừa lại mấy miếng rừng với hồi hương, thanh niên đã ăn hết nửa bán cơm,đây là sẽ cầm bát lại đi bới thêm bát nữa đi, thật dễ ăn!
Bữa cơm này, đến một hạt cơm cũng không sót lại,thùng cơm xém chút cũng bị ăn luôn.
Cấu trúc căn phòng ba gian rất đơn giản, tọa bắc hướng nam,gian giữa là nhà chính, làm phòng khách, gian phía đông là phòng ngủ của Bạch bán tiên, người không phận sự miễn vào, phía bên phải nhà chính là nhà bếp cùng phòng chứa củi, kế là gian nhỏ làm phòng tập thể của các đồ đệ.
Bạch bán tiên dọn phòng ngủ ra dành cho anh thanh niên kia, đến chăn đệm mới không dám dùng cũng kính dâng ra, đợi Bạch bán tiên bận rộn xong xui, thì cũng đã nửa đêm,vừa tiến vào phòng củi, thì một mùi chân thối thum thủm xông vào mũi, còn nghe được tiếng lộc cộc trên mái nhà xập xệ, Bạch bán tiên bóp mũi lại quay về nhà chính.
Nền đất được Bạch bán tiên quét mấy lần rồi mà vẫn cảm thấy ngửi được mùi tro cốt, xong cũng đành nhăn mày trãi tấm chiếu xuống.
Thanh niên tắm xong bước ra khỏi phòng, trên người mặc một bộ bó sát, tóc thì được thả ở phía sau đầu, Bạch bán tiên muốn nói với y rằng giường đã trải xong rồi, cái bô đặt trên đất đừng giẫm lên, nhưng một chữ cũng không nói ra lời, tất cả đều bị kẹt trong cuống họng.
Người này dáng người cao ráo mảnh mai, Bạch tiên sinh đứng thẳng người mới có đến nách của người ta, đương nhiên, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là có hai viên tròn ở phía trước ngực kia!!!
"......." Người này là nữ? đây thế mà là nữ tử! dáng vẻ tầm hai mươi mấy tuổi!
Mất hết nửa ngày mới dời tầm mắt ra khỏi khối tròn kia, trên cổ áo lỏng lẻo vừa lúc nhìn được xương quai xanh, tuyến cổ nhu hòa xinh đẹp, lại nhìn lên mặt, sau khi tắm rửa, thế nào lại biến thành Dương quý phi rồi?
Da trắng như tuyết mỹ mạo như hoa, người đẹp vô song.
Bạch bán tiên vơ vét kiến thức hạn hẹp trong đầu ra tự hỏi, đây là Thất Tiên Nữ sao? hay Hằng Nga? hẳn là dung nhan khuynh thế của Đế Cơ có lẽ là như thế này đi.
Vẻ mặt nữ tử lạnh nhạt, một đường đi thẳng đến chỗ trống bên cạnh Bạch bán tiên nằm xuống, tà áo hai bên vạch ra, cái đùi trắng cứ thế để lộ ra ngoài, Bạch bán tiên thấy lỗ mũi ngưa ngứa giơ tay chùi thì ươn ướt, cúi đầu vừa nhìn thì đã chảy máu mũi rồi.
Bạch bán tiên vội vàng lấy tay áo bịt lại mũi, nói: " Cô nương, cô ngủ trong phòng, chỗ này là ta ngủ, cô nằm nhầm chỗ rồi."
Ở cái độ tuổi đang huyết khí phương cương(dồi dào tinh lực), cô nam quả nữ dễ sinh chuyện, này là có thể bị thả lồng heo,đốt đèn trời* đấy.
*点天灯 đốt đèn trời: giống như thả lồng heo thì đốt đèn trời cũng là một loại hình thức tra tấn.Tù nhân bị cởi sạch quần áo, quấn vải quanh người rồi ngâm trong vại dầu.Chờ khi trời tối thì chỗng đầu( đầu dưới, chân trên)treo lên một cột gỗ cao, rồi đốt cháy từ chân cho rụi dần xuống đầu.
Uma đáng sợ
Nữ tử căn bản không để ý đến hắn, lại đợi một hồi, đã nằm bất động rồi, hình như đã ngủ, Bạch bán tiên đem chăn đắp lên cho nàng, thở dài lắc lắc đầu, hắn trước giờ chưa xem mình là một tên chính nhân gì, lần này coi như làm quân tử một lần vậy! Bạch bán tiên lấy xuống tẩu thuốc, khoác lên áo ngoài, đang lúc vén tấm mành đi ra, thì nghe tiếng động ở sau lưng, xoay đầu nhìn thấy người nữ kia đang đứng thẳng tắp ở kia, đầu tóc bù xù, chỉ lộ một con mắt, mắt trừng ngoăn ngoắt nhìn thẳng vào hắn, không đợi Bạch bán tiên mở miệng, thì nữ tử đã nói: " Đừng ồn!"
"......" Bạch bán tiên nắm chặt tẩu thuốc, bụng nói, cô nương, bộ dạng của cô bây giờ rất dọa người đấy.
Nữ tử nói: "Đem vứt tẩu thuốc đi, ngửi thấy mùi thuốc làm tôi chán ghét."
"......" Bạch bán tiên vừa muốn đem tẩu thuốc treo về, thì lại nghe nữ tử nói: " Không phải nói đem vứt đi sao?" nói rồi giơ tay qua giựt lấy tẩu thuốc trong tay của Bạch bán tiên đi, răng rắc một tiếng bẻ làm đôi, một cách chuẩn xác ném vào đống gỗ trong phòng chứa củi.
"....." Bạch bán tiên quét một vòng chung quanh nhìn, đúng mà, đâu có sai, đây là nhà hắn a!
Nữ tử nằm xuống đối lưng với Bạch bán tiên, bàn tay vỗ vỗ chỗ trống sau lưng nàng, giọng khàn trầm còn mang theo chút giọng mũi, nói: "Nhanh đi ngủ, đừng ồn!" nói xong năm ngón tay cong lại được nắm lại thành quyền, khớp xương phát ra tiếp rôm rốp uy lực.
"......."Bạch bán tiên chợt nhớ lại, cái việc hồi chiều cô nương này vác cỗ quan tài, cái quan tài gỗ lê thượng đẳng đấy bốn tên đực rựa khiêng còn mất nhiều sức nữa mà, nàng lại nhấc lên cái một, Bạch bán tiên nhìn nhìn quả đấm tay kia, rồi lặng lẽ nằm xuống chiếu, gấp rút lấy chăn quấn chính mình lại, hắn đây là dân nhà lành đấy nhé.
Sau khi hắn nằm xuống, nắm tay kia dần dần được thả lỏng ra.
Một đêm này, Bạch bán tiên ngủ cực kỳ không kiêng định, vừa lạnh vừa chật, nửa ngủ nửa tỉnh, còn bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức.
Bạch bán tiên đùn rồi đùn, mới lôi tinh thần dậy mà ngồi lên, mắt còn chưa mở, đã bực mình quát lên: " Gõ cái gì mà gõ? Ai đấy?"
"Là ta! Ngươi nhanh mở cửa!" là một giọng nói trầm thô, Bạch bán tiên cào mái tóc rối bời, đứng dậy khoác áo vào rồi đi ra mở cửa, cửa mới hé ra thì đã bị người ta đẩy mở ra rồi, Bạch bán tiên bị cánh cửa đập đến lảo đảo, một cánh tay có lực kìm lên bả vai của Bạch bán tiên, y như lôi một con gà con, Bạch bán tiên cả người bị kéo đi ra.
Bả vai ăn đau, Bạch bán tiên mới tỉnh được một chút, trong sân đứng đầy người, tráng đinh trong thôn hầu như đều ở đây, giơ theo bó đuốc.
"Gì đây?" sao nhiều người vậy?
"Không thấy........Hỷ muội đâu nữa!" hán tử cao to, giọng khàn nói: "Tìm hết một đêm, sau núi; bờ ruộng đều lục soát hết rồi, cũng không tìm thấy, ta cũng không còn cách nào, qua đây hỏi ngươi có cách gì không?" hán tử không khỏi lo lắng
"Không thấy........Hỷ muội nữa!" Bạch bán tiên ngáp nửa đường thì não chợt tỉnh táo lại, nhìn bà con thôn dân đều ở đây, đông người nhiều miệng, Bạch bán tiên chống lên người của hán tử cao to kia, nói nhỏ: "Đại hồ tử(râu rậm), ta đã an bày Hỷ muội trong linh đường rồi, việc này nói ra dài dòng, ông trước giải tán mọi người đi!"
Đại hồ tử sắc mặt hơi biến, nhìn Bạch bán tiên một hồi, mới quơ tay ra sau lưng, nói: "Đại tiên nói tối quá bói một quẻ,không có chuyện gì lớn cả, giải tán trước vậy!Mọi người mệt rồi đi!" nghe y nói như vậy mọi người chỉ biết nhìn nhau, dằn vặt một đêm cũng mệt rồi, cũng không có ai lại tinh mắt nhìn ra rõ được chuyện gì, nên đành ai về nhà nấy.
Đại hồ tử nhăn mày nói: " Người đều đi hết rồi, nói đi!"
Bạch bán tiên suy tư một hồi mới mở miệng nói: "Không biết ông tin không tin, lời ta sắp nói đều là thật, muội muội ông.....!hình như biến cương thi rồi! Ta xem, sáng sớm mai ông mau đem đi thiêu đi, nếu không nhất định sẽ xảy ra chuyện."
Đại hồ tử xoa xoa mặt, nói: " Vậy muội muội của ta.....nàng hiện tại đang ở đâu?"
Bạch bán tiên: " Ông yên tâm đi, xác của muội muội ông đang ở sương phòng."
Lời còn chưa dứt, Đại hồ tử liền nhấc tay đẩy Bạch bán tiên ra, làm đầu hắn đụng trúng vào cánh cửa, vừa ăn đau giọng điệu của Bạch bán tiên liền không tốt, nói: " Ông tự nhiên động thủ làm gì?"
Đại hồ tử cáu kỉnh nói: " Ta muốn vào đem muội muội ta đi,ngươi đứng ngang giữa đường, đụng ngươi một cái mà kêu động thủ?"
Đại hán tử con mắt đỏ đều sưng húp lên rồi, quai hàm đầy râu cũng không có tâm tư đi cạo, Bạch bán tiên thở dài một hơi, nói: "Để đây đi, đã dùng bùa niêm phong trong quan tài rồi, ông còn tính một mình khiêng cả quan tài đi luôn sao?"
Đại hồ tử như không nghe thấy lời hắn nói, người đã nhấc chân bước qua ngạch cửa, Bạch bán tiên nhăn mày: "Đầu ông bị lừa đá rồi à? Đã nói là đặt ở sương phòng, ông vào phòng ta......" hai chữ làm gì bị cảnh tượng trước mắt kích thích không thốt ra khỏi miệng.
Bầu trời tờ mờ sắp sáng, sắc trời xanh xám nhưng lờ mờ cũng có thể thấy được đại khái.Trong phòng, Đại hồ tử vừa mới thắp đèn cầy lên, quan tài đỏ được đặt ở vị trí bước vào cửa, nắp quan tài nửa đóng, xác em gái của Đại hồ tử nằm nghiêng trong quan tài, trên người đang chùm cái chăn gấm nửa cũ nửa mới, này không phải là cái chăn tối qua hắn đắp sao? Bạch bán tiên toàn thân cứng ngắc, lông tơ khắp người phút chốc dựng thẳng lên, chỗ trống bên cạnh Hỷ muội đang nằm nghiêng kia, có thể chen vô vừa một người, lúc ngủ hắn cảm thấy rất chật, trong đầu Bạch bán tiên bất giác nảy ra một suy nghĩ rất đáng sợ.
Bạch bán tiên ngây người, còn Đại hồ tử thì lấy chăn quấn quanh xác rồi ôm ngang lên, chân bất giác ló ra ngoài chỉ thấy lộ ra cặp đùi trắng lòa, một màn làm Bạch bán tiên và Đại hồ tử đêu sững sờ.
Đại hồ tử đặt xác xuống, vạch tắm chăn ra xem, y sam của xác chết không chỉnh tề.
Bả vai Đại hồ tử run rẩy, y nhấc đầu lên nhìn thì vừa hay liếc thấy trên lưng quần của Bạch bán tiên đang buộc một đai lưng thêu hoa, đấy là......!của em gái hắn! dường như nghĩ ra cái gì đấy, nhất thời mắt đỏ lên, nhìn chăm chăm vào Bạch bán tiên, rặn ra từng chữ rít qua kẽ răng mắng: " Ngươi là súc sinh sao?"
Lời còn chưa dứt thì cả người y đã xông qua đây, tóm cổ áo của Bạch bán tiên lên, Bạch bán tiên chỉ thấy một trận trời đất quay cuồng, lúc phản ứng lại thì đã nằm ngửa ra đất rồi, một quyền hung hăng nện xuống, Bạch bán tiên nhấc tay lên che mặt, chỉ nghe một tiếng nặng nề, nấm đấm kia nện lên đất, gân xanh trên trán cuồn cuộn, tơ máu che kín cả con mắt, oán độc đang nhìn chăm chăm vào Bạch bán tiên, nói: "Ngươi......đợi đấy cho ta!"
Bạch bán tiên thở hổn hển, ngực kịch liệt phập phồng lên xuống, bị dọa rồi, này mẹ nó rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy!
Đại hồ tử đỏ con mắt, vừa muốn ôm Hỷ muội lên, thì a lên một tiếng lớn, Bạch bán tiên bèn đứng dậy hai bước xông qua, nhìn thấy một màn khiến người ta tê cả da đầu, xác thì đúng là Hỷ muội không sai, nhưng cái đầu đâu! Cái chỗ đứt trên cổ ngay ngắn gọn gàng,còn đang chảy ra máu, mùi máu tươi trong không khí đột nhiên nồng nặc lên.
"Hai người không thấy có gì kỳ quái sao?" nữ tử dựa trên khung cửa, không biết nàng đến từ khi nào, chỉ nghe nàng nói tiếp: "Cái xác chết này giống như vừa mới được vớt từ dưới nước lên!" nhìn lại xác chết thì khắp người đều ướt, bên cạnh quan tài còn có một vũng nước đọng,tanh hôi nức mũi.
"Cô là ai?" Đại hồ tử nhăn mày, thôn trang khép kín nên rất bài xích với bên ngoài, ánh mắt nhìn nữ tử rất không thân thiện lắm.
Mắt thấy Đại hồ tử muốn giở thối thô bạo, Bạch bán tiên vội vàng chen lời: " Thân thích."
Đại hồ tử quay đầu lại nhìn, ha ha nói: " Ta làm sao chưa nghe qua ngươi còn có thân thích?"
Bạch bán tiên nhìn đại hồ tử, nói: "Không phải thân thích của ta,là của sư phụ ta."
"Thôn chúng tôi không hoan nghênh người ngoài." Đại hồ tử ngữ điệu lạnh lùng,nói: " Đi nhanh đi." Liếc xéo nữ tử, rồi ôm xác Hỷ muội lên, đi thẳng ra ngoài.
"Người nhà của hắn chỉ còn lại một người em này, mấy ngày trước đột nhiên phát bệnh, không cứu kịp.....!xác không trông tốt giờ đến đầu cũng mất luôn....." Bạch bán tiên thở dài, nói: " Hắn là nhận kích thích tâm tình mới mất khống chế, cô nương, cô đừng để tâm tới hắn, ay yo...." Bạch bán tiên đánh một phát lên đùi, đột nhiên nghĩ ra cái gì, đáy mắt quét qua kinh hoảng, nói: " Bùa cô dán cùng cái đầu mất luôn rồi, sẽ hay không xảy ra chuyện?"
Nữ tử lắc lắc đầu, nói: "Không sao" nhìn nữ tử đang nhăn mày nhìn vết máu chưa khô trên bãi nước kia, Bạch bán tiên cũng cảm thấy cái mùi máu tanh nồng sền sệt của vết máu này hun đến buồn nôn, nói: " Nhanh mau rời khỏi đây đi!"
Bạch bán tiên thổi tắt đèn cầy, rồi cùng nữ tử kia trở ra nhà trước, khoảnh khắc vừa xoay người tiến vào, không biết có hoa mắt hay không, phảng phất liếc thấy một bóng người đứng ở trước cửa lớn bên ngoài, đen thùi lùi, tay áo thụng trắng xát rũ xuống trên đất, đặc biệt nổi bật, tim Bạch bán tiên lộp bộp, nhanh chóng dụi dụi mắt, trong bóng đêm dày đặc, chỉ có tiếng gió thổi xào xạc của lá cây, chung quanh trừ màn đêm ra thì không có dị tượng gì, Bạch bán tiên hoảng hốt, không giống tự mình hoa mắt.
Shichen: Tuần này 2 chương!! đang đau đầu vì phải phân biệt hỏi ngã, hic~.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook